Tuy thân thể này vô cùng gầy yếu, nhưng Diệp Linh Tuyết vẫn là rất nhanh điều chỉnh lại.
Cách Liệt diễm hồng liên càng gần, hơi nóng trong thiên hỏa tuyền lăn lộn càng là đốt cháy người.
Diệp Linh Tuyết cảm thấy mình giống như là bánh bao đang chưng vậy, nếu là hỏa lực mạnh thêm chút, thì nàng bị chưng chín rồi.
Lúc này, y phục của nàng đã ướt đẫm toàn bộ.
Trên mặt trái xoan xinh xắn càng là mồ hôi phủ đầy.
Diệp Linh Tuyết lau mặt, mồ hôi lập tức giống như hạt mưa vậy, giọt giọt rơi xuống.
Chỉ là, những mồ hôi này còn chưa rơi vào thiên hỏa tuyền, thì cũng đã ở trên không trung bốc hơi.
Nóng quá------
Diệp Linh Tuyết liếm bờ môi khô khan, hai chân đổi chiều, ôm lấy dây thừng, hai tay cố gắng mò về Liệt diễm hồng liên.
Đang vào lúc nàng sắp hái Liệt diễm hồng liên xuống, nước suối màu đỏ vàng đột nhiên nhảy lên, bắn ở trên ngón tay trắng nõn của nàng, nóng đến mức Diệp Linh Tuyết một hồi run run, ngón tay lập tức bốc lên khói xanh.
Không ổn !
Diệp Linh Tuyết nhịn đau, mạnh mẽ bẻ gãy Liệt diễm hồng liên, lại lấy tốc độ nhanh nhất leo đến nơi an toàn.
Nhìn nữa, da của ngón áp út cùng trên ngón trỏ tay phải đã đốt thương một mảng lớn, thậm chí có thể thấy thịt máu màu đỏ và xương ngón tay màu trắng.
Mặc dù Diệp Linh Tuyết bị thương vô số, không phải là nữ tử yếu ớt, nhưng tay đứt ruột xót.
Tuy rằng nàng sớm biết hái Liệt diễm hồng liên không phải là chuyện dễ dàng, nhưng vì thế liên lụy đến tay phải cũng quá lớn rồi !
Bất chấp tay phải đau đớn, Diệp Linh Tuyết vội vã hái cánh hóa của Liệt diễm hồng liên xuống đút vào trong miệng.
Ngoại trừ cánh hoa lửa đỏ, cánh hoa màu vàng kim và hạt sen trắng như tuyết toàn bộ nàng đều nhai nát rồi nuốt vào bụng.
Không lâu sau, một dòng nước nóng giống như ngựa hoang mất cương vậy, ở trong huyết quản của nàng đấu đá lung tung.
Đau quá-----
Vừa rồi vết thương của ngón tay cùng loại đau đớn này so sánh, hoàn toàn là cá lớn gặp cá bé, không bằng một phần trăm của nó.
Trong chốc lát, Diệp Linh Tuyết hai mắt tối sầm.
Đợi Diệp Linh Tuyết mở mắt ra, phát hiện mình ở trong một không gian màu đen.
"Ông trời mở mắt, ta rốt cục đợi được ngươi rồi !"
Một vị ông lão hiền từ mặc áo vải thô màu xám, hoa râm râu mép đang là vẻ mặt vui mừng nhìn nàng.
"Tiểu cô nương, không cần sợ, ta không phải người xấu !"
Nhìn ra sự phòng bị trong mắt của Diệp Linh Tuyết, Hoắc lão vội vã xua tay.
"Nơi này là đâu ? Ngươi là ai ?"
Diệp Linh Tuyết đứng lên, cảnh giác đánh giá xung quanh.
"Nơi này là Vô Lượng tháp, ta là Tháp Linh của Vô Lượng tháp, người xưng Hoắc lão.
" Nhắc đến Vô Lượng tháp, Hoắc lão vẻ mặt kiêu ngạo, "Tiểu cô nương, Vô Lượng tháp đang ở trong thân thể ngươi a !"
Vô Lượng tháp ?
Tháp Linh ?
Đây là thứ gì !
Sao lại ở trong thân thể của nàng ?
"Tiểu cô nương, ngươi nghe ta giải thích từ từ cho ngươi !"
Thì ra Vô Lượng tháp là pháp khí của Vô Lượng Tôn Giả luyện chế, bất quá, ngay cả Hoắc lão cũng không biết Vô Lượng tháp tại sao lại ở trong thân thể của Diệp Linh Tuyết.
Mới vừa rồi, nàng dùng Liệt diễm hồng liên, phong ấn trên người Hoắc lão đột nhiên mở ra, mới lần nữa được tự do.
"Chủ nhân của ngươi là Vô Lượng Tôn Giả ? Ông rất lợi hại sao ?"
"Đương nhiên ! Võ công của Tôn Giả là cái này !"
Hoắc lão thẳng tắp quay lưng lại, vươn ngón tay cái ra.
"Trong thiên hạ, có thể cùng Tôn Giả ngang hàng, không quá ba người.
"
"Vậy ông ở đâu ?" Diệp Linh Tuyết tiếp tục hỏi.
Lời này, đâm trúng tim của Hoắc lão, vẻ mặt trên mặt ông lập tức ảm đạm xuống.
"Tôn Giả chết rồi, bị người hại chết ! Ngay cả ta, cũng bị phong ấn trong Vô Lượng tháp !"
Hoắc lão khóe mắt rưng rưng, hoa râm râu mép bởi vì phẫn nộ mà khẽ run.
Vẻ mặt bi phẫn của ông lão không giống giả vờ, Diệp Linh Tuyết không biết an ủi ông ra sao, chỉ có thể yên tĩnh mà đứng ở một bên.
"Tiểu cô nương, ngươi muốn trở nên mạnh không ?"
Qua một lúc lâu, Hoắc lão mới khôi phục lại bình tĩnh, ông điều chỉnh tâm trạng, đột nhiên nhìn về phía Diệp Linh Tuyết.
"Đây là một thế giới cường ức yếu, ngươi không thể tập võ, chỉ có thể bị khi dễ và lăng nhục.
Tiểu cô nương, ngươi muốn trở thành đỉnh cao cường giả của thế giới này không ?"
"Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi !"
Hoắc lão giương tay một cái, trước mắt Diệp Linh Tuyết xuất hiện một hàng giá sách, bên trên trưng bày tất cả đều là bí tịch võ công.
"Những bí tịch này tất cả tặng cho ngươi ! Còn có vàng bạc châu báu, linh thạch linh tệ, toàn bộ đều là của ngươi-----"
Hoắc lão lại giơ tay, một tòa núi nhỏ tựa như châu báu chồng chất ở bên chân Diệp Linh Tuyết, vàng sáng chói lọi, chói đến khiến người không mở mắt nổi.
Trở nên mạnh mẽ ?
Ai lại không muốn !
Từ vua của lính đánh thuê trở thành phế vật, Diệp Linh Tuyết sớm đã không cam lòng.
Nhưng là, con đường tập võ vô cùng dài, không phải một sớm một chiều thì có thể thu được thành tựu, điểm này Diệp Linh Tuyết so với ai cũng đều rõ ràng.
Hơn nữa vô công bất thụ lộc.
Nàng nếu thật tiếp nhận sự trợ giúp của Hoắc lão, ngày sau sợ rằng khó được tự do !
Nói không chừng còn có điều kiện trao đổi hà khắc đang đợi nàng !
Dù sao, thiên hạ không có bữa tiệc nào miễn phí.
"Ta cự tuyệt.
"
Diệp Linh Tuyết trả lời.
Thấy ánh mắt dứt khoát của Diệp Linh Tuyết, tâm chí kiên định, sẽ không bị ngoại vật mê hoặc con mắt, cũng không phải là người dễ dàng bị thu mua, Hoắc lão chẳng những không tức giận, ngược lại vô cùng thưởng thức nàng.
Khảo nghiệm cửa thứ nhất, nàng thông qua rồi !
"Vô Lượng tháp nếu xuất hiện ở trên thân thể ngươi, nói rõ ngươi và chủ nhân có duyên.
Tiểu cô nương, ta là thật tâm hy vọng ngươi có thể trở thành truyền nhân của chủ nhân!.
! "
"Đương nhiên, ta sẽ không ép buộc ngươi.
Ngươi tự mình suy nghĩ thật tốt đi !"
"Nếu là nghĩ thông rồi, thì kêu hai tiếng "Hoắc lão" !"
Ông lão nói xong, tất cả trước mắt biến mất, Diệp Linh Tuyết lại xuất hiện trong huyệt động.
Tất cả vừa mới phát sinh phảng phất như là đang nằm mơ.
Xem ra thế giới này cùng nước Hoa hoàn toàn bất đồng a !
Đúng lúc này, Diệp Linh Tuyết ngạc nhiên phát hiện, vết thương ở tay phải của mình đã hồi phục, ngón tay hoàn hảo như lúc đầu, tựa như không có bị thương vậy.
Lực khôi phục mạnh mẽ như vậy, thật là quá kỳ quái rồi !
Cùng lúc đó, Diệp Linh Tuyết còn rõ ràng nhận thấy được thân thể của mình đang phát sinh biến hóa.
Liệt hỏa diệm hồng này quả nhiên là đồ tốt !
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với giác quan thứ sáu của mình, Diệp Linh Tuyết cảm thấy nàng nên cách xa nơi này, tìm một nơi yên tĩnh tiêu hóa thật tốt Liệt diễm hồng liên.
Vào lúc nàng vừa rời khỏi không lâu, một bóng dáng màu đỏ như gió to xông vào huyệt động.
Nhìn màu sắc ảm đạm không ánh sáng của thiên hỏa tuyền, và cánh hoa trơ trụi trong nước suối, Hiên Viên Chích Viêm vốn dĩ mắt phượng tuấn mỹ hẹp dài chợt hiện hung quang.
"Là ai ? Rốt cuộc là ai trộm Liệt diễm hồng liên của gia !"
Là ai------
"Đem tiểu tặc to gan kia tìm ra cho gia !".