"Đi-----"
Lúc đầu, hắn dựa vào Huyền Minh Điểu tìm được Liệt diễm hồng liên.
Hiên Viên Chích Viêm tin tưởng, lúc này đây, Huyền Minh Điểu nhất định có thể căn cứ mùi của hồng liên, giúp hắn tìm được tiểu tặc.
"Chiêm chiếp !"
Huyền Minh Điểu động cánh, lấy lòng kêu hai tiếng, thân thể xinh xắn nhanh chóng đi vào trong bóng tối.
Diệp Linh Tuyết không biết nguy hiểm đang từng bước tới gần.
Nàng ngạc nhiên phát hiện, trải qua tẩy tủy kinh dịch của Liệt diễm hồng liên, nàng gân mạch tráng kiện, khí phách cường kiện, ngũ quan đối với chung quanh nhận biết cũng dần dần rõ ràng.
Thể chất phế mạch vậy mà biến thành thể chất tập võ trăm năm hiếm thấy !
Đây xem là......Vì họa được phúc sao ?
Đang vào lúc Diệp Linh Tuyết chuẩn bị thời gian tu luyện, một cổ nguy hiểm tới gần.
Nàng vừa làm ra phản ứng, đã bị người ngăn ở trên cây to sau lưng.
Đây là....!....Một gương mặt như yêu như tiên.
Tăng một phần, thì yêu nghiệt hại nước, giảm một phần, thì tung bay thành tiên.
Hắn quả thực là con sủng của thượng đế !
Nhìn thấy Diệp Linh Tuyết, Hiên Viên Chích Viêm cũng có chút kinh ngạc.
Hắn làm sao đều không nghĩ tới phá bỏ kết giới của hắn, tiểu tặc lấy trộm Liệt diễm hồng vậy mà lại thân thể nhỏ bé gầy yếu vậy, yếu ớt đến mức hắn một tay dễ dàng có thể bóp gảy yết hầu của nàng.
"Nói, Liệt diễm hồng liên ở nơi nào ?"
"Ta ăn rồi."
Biết năng lực của đối phương là mình không cách nào chống lại được, Diệp Linh Tuyết thành thật nói ra.
"Ăn rồi ?"
Giọng nói của Hiên Viên Chích Viêm khẽ chấn động một chút.
"Ân-----"
Hồng y yêu nghiệt sắc đẹp tuyệt trần, bất quá, mỹ sắc ở trước mặt, Diệp Linh Tuyết từ đầu tới cuối duy trì một chút thanh tỉnh.
Liệt diễm hồng liên nàng đã nuốt vào trong bụng, chẳng lẽ còn nôn ra hay sao ?
Nhìn bộ dáng không sợ chết của nàng, hắn khẽ cười.
Tay hắn vừa động, Diệp Linh Tuyết khẽ biến sắc.
"Này, ngươi làm gì ?"
Hắn chỉ cười, từ từ đưa cổ kéo lên cao.
Hắn bóp chặt cổ nàng khiến nàng khó thở.
Móng tay của hắn cư nhiên rạch da của nàng ra !
Trong không khí, mùi máu tươi càng ngày càng đậm hơn, Hiên Viên Chích Viêm từ trong đó ngửi thấy mùi của Liệt diễm hồng liên.
"Nếu ngươi đã ăn Liệt diễm hồng liên của gia, thì gia uống sạch máu của ngươi !" Hiên Viên Chích Viêm cúi đầu, tiếp cận.
Con bà nó !
Hút máu ?
Nàng cũng không muốn biến thành xác khô a !
Nhìn thấy răng nanh bén nhọn từ khóe môi của hắn, Diệp Linh Tuyết triệt để hoảng loạng.
Hiên Viên Chích Viêm vốn là muốn nhìn bộ dáng của tiểu tặc sợ mất mật, nhưng vào lúc đến gần nàng, ngửi được mùi thơm của máu, nhịn không được lè lưỡi liếm một cái.
Đây là....!...
Sự ngọt ngào giữa răng môi khiến con ngươi của Hiên Viên Chích Viêm căng thẳng, ánh mắt trở nên có chút mê man.
Ở trong con ngươi đen nhánh của hắn, một tia sáng màu hổ phách loé lên, mau đến mức người bắt không kịp.
"Hỗn đản !"
Diệp Linh Tuyết cũng không muốn chờ chết như thế.
Nàng tay phải bổ về phía Hiên Viên Chích Viêm, lại bị bàn tay của hắn đem hai tay của nàng bắt lại.
Còn chưa đợi nàng ra chân, hắn đã kẹp lấy hai chân của nàng, khiến nàng căn bản là không thể động đậy.
"Tiểu tặc, ngươi quá yếu rồi-----"
Lúc này Hiên Viên Chích Viêm đã tỉnh táo lại.
"Không phải là ăn Liệt diễm hồng liên của ngươi thôi, ta ngày sau trả ngươi một gốc !" Diệp Linh Tuyết nâng cằm xinh đẹp lên, khí thế không thua chút nào.
Thua người không thua trận !
Mặc dù mình không phải là đối thủ của đối phương, Diệp Linh Tuyết vẫn là có ý định cược một lần.
Nàng không muốn chết ở nơi này, nàng còn phải về nhà, phải cùng đệ đệ đoàn tụ, phải cứu Tiểu Phong !
"Trả gia ? Khẩu khí thật lớn !"
Đang vào lúc Diệp Linh Tuyết cho rằng mình khó thoát một kiếp, Hiên Viên Chích Viêm đột nhiên buông nàng ra, trong tay xuất hiện một tờ giấy.
Hắn rất nhanh viết một vài thứ, lại bắt lấy ngón tay của Diệp Linh Tuyết, dính vào máu, ở góc bên phải ấn xuống dấu tay.
"Ngươi làm gì !"
Không đợi Diệp Linh Tuyết nhìn rõ ràng nội dung trên giấy viết, Hiên Viên Chích Viêm đã thật nhanh đem nó giấu đi.
"Khế ước bán thân."
Thấy tiểu gia hỏa kia vẻ mặt tức giận, Hiên Viên Chích Viêm khóe môi hơi nhếch lên, biểu hiện tâm tình của hắn rất tốt.
"Ngươi trộm Liệt diễm hồng liên của gia, thì lấy mình đến đền cho gia.
Ngày sau, lời của gia chính là thánh chỉ, gia muốn ngươi hướng đông, ngươi không thể đi tây nam bắc.
Ngươi chính là tiểu nô lệ chuyên dụng của ta !"
Khế ước bán thân ?
Tiểu nô lệ chuyên dụng !
Nghe xong lời của Hiên Viên Chích Viêm, Diệp Linh Tuyết trợn mắt hốc mồm.
Không chỉ Diệp Linh Tuyết, ngay cả Huyền Minh Điểu bay trên không trung cũng sợ ngây người.
Mẹ nó, kịch tình này xoay chuyển quá nhanh rồi !
Nói hút máu đến chết đâu ? Nói giết không tha đâu ? Vì sao biến thành như vậy ? Chủ nhân, ngài từ lúc nào trở nên nhân từ như vậy rồi ?
"Ta không làm !"
"Phản đối vô hiệu."
Biết Diệp Linh Tuyết sẽ không khuất phục đơn giản như vậy, Hiên Viên Chích Viêm nhẹ nhàng tung chưởng đánh về phía một cây đại thụ cách đó không xa.
Đai thụ từ đó nứt ra, cuối cùng vỡ thành bụi phấn.
Thật.....Thật mạnh a !
Diệp Linh Tuyết ngơ ngác nhìn chằm chằm Hiên Viên Chích Viêm.
Hiên Viên Chích Viêm vẫn tin tưởng, vũ lực có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Hiện tại, biểu tình ngốc manh của Diệp Linh Tuyết hoàn toàn đã lấy lòng hắn.
"Tiểu nô lệ, chờ ngươi một ngày nào đó đánh thắng gia rồi, gia liền đem khế ước bán thân trả lại cho ngươi."
Hiên Viên Chích Viêm đưa tay, chọc khuôn mặt nhỏ nhắn như là đậu hũ mềm của Diệp Linh Tuyết, vẫn không quên tiếp tục đả kích : "Bất quá, vĩnh viễn đều không có ngày đó ! Ngươi cứ chết tâm đi !"
Ở trong mắt của Hiên Viên Chích Viêm, tiểu gia hỏa kia tuy rằng xấu xí, nhưng thắng ở da trơn mềm mại, mùi vị trên người cũng rất dễ ngửi, có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Mà cường đại của Hiên Viên Chích Viêm, vượt quá tính toán của Diệp Linh Tuyết, cũng nổi lên nhiệt huyết sôi trào.
Nàng muốn đánh bại hắn !
.