Diệp Linh Tuyết đem Tiểu Hồng nhét vào trong giếng cạn cách Hàm Sương viện không xa.
Nàng dùng độc dược tới hại mình, thì để nàng cũng nếm thử tư vị trùy tâm thấu xương !
Làm xong những thứ này, Diệp Linh Tuyết đi đến gian phòng của Lý Vân.
Nhìn phụ nhân nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt, vẫn còn đang ngủ mê man, Diệp Linh Tuyết đưa tay vì nàng bắt mạch.
Tiểu Hồng đích xác nói không sai, Lý Vân bị hạ độc dược mãn tính, độc này đã đem thân thể nàng hủy đi bảy tám phần, nếu là không kịp cứu trị, e rằng nàng sống không tới sang năm.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Lý Vân là người duy nhất đối với nàng tốt trên thế giới này.
Nếu mình đã thay thế nàng, thì sẽ không mặc kệ Lý Vân chết đi, càng sẽ không mặc cho những người đó đến hại mẫu nữ các nàng !
Diệp Linh Tuyết quyết định, đợi giải quyết nguy cơ trước mắt rồi, thì nàng sẽ ra ngoài vì Lý Vân tìm giải dược.
Đang vào lúc Diệp Linh Tuyết suy nghĩ bước tiếp theo làm sao, một nam nhân lén lút chạy vào Hàm Sương viện.
Không nhìn thấy Tiểu Hồng tiếp ứng, Từ Tam liền trực tiếp đi vào gian phòng của Diệp Linh Tuyết.
Mục đích của hắn lần này tới Hàm Sương viện chính là cướp sự trong sạch của Tứ tiểu thư.
Tuy Diệp Linh Tuyết là phế vật nổi tiếng khắp quốc, nhưng vậy thì sao !
Từ Tam đã từng trong lúc vô tình gặp qua Tứ tiểu thư một mặt, lúc đó kinh thiên động địa.
Hắn vốn cho rằng "đệ nhất mỹ nhân" Diệp Bảo Bảo là nữ tử đẹp nhất Lãm Nguyệt quốc, nhưng ai biết, Tứ tiểu thư Diệp Linh Tuyết mới thật sự là quốc sắc thiên hương.
Nếu không phải là người trong phủ giấu giếm, sợ rằng vị trí đệ nhất mỹ nhân đã sớm là của Diệp Linh Tuyết rồi.
Trước khi Từ Tam tới nhiều lần cam đoan với Tiết di nương, sau khi chuyện thành chẳng những cho hắn một số tiền lớn, sẽ còn khiến Âm Sơn Hầu đem Diệp Linh Tuyết ban làm thê cho hắn.
Có thể lấy được tiểu thư Hầu phủ, còn là một mỹ nhân tuyệt sắc, Từ Tam trong lòng miễn bàn có biết bao vui mừng.
Từ Tam tìm tới chỗ, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đột nhiên cái cổ đau xót, nghiêng ngả mà té trên mặt đất, cổ nhiều thêm một cây tú hoa châm.
"Sắc lang !"
Diệp Linh Tuyết hung hăng đạp Từ Tam mấy đá, sau đó đem Từ Tam ngất xỉu chuyển đến trong phòng củi bỏ hoang.
Người này nàng lưu lại vẫn còn hữu dùng !
Tiết di nương đã dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy hại nàng, thì đừng trách nàng gậy ông đập lưng ông !
Giấu kỹ Từ Tam, Diệp Linh Tuyết chậm rãi đi trở về.
Mà bên kia, cửa lớn của Hàm Sương viện bị người đẩy ra, một đám người đi vào.
Cầm đầu chính là Âm Sơn Hầu Diệp Vĩ cùng Tần vương Hiên Viên Hạo, còn về chủ mưu của chuyện này Tiết di nương, đang gắt gao theo sát ở Diệp Vĩ phía sau.
"Lão gia, có người nhìn thấy tiện nhân kia đi vào Hàm Sương viện ! Nếu là tên lưu manh làm Tứ tiểu thư bị thương, cái này sao có thể được !"
Tiết di nương trong miệng nói lo lắng, ý cười ở khóe mắt lại bán đứng nội tâm của bà.
Lần này, bà sẽ đợi Diệp Linh Tuyết thân bại danh liệt !
"Phụ thân, chúng ta vẫn là nhanh lên một chút nhìn Tứ muội muội và Lý Vân di nương đi !"
Nữ nhi của Tiết di nương, Âm Sơn Hầu Phủ Nhị tiểu thư Diệp Song Song một bên đưa ý kiến cho Diệp Vĩ, một bên lén lút nhìn về phía Hiên Viên Hạo.
Nhìn thấy bộ dáng hoa si của Diệp Song Song, Đại tiểu thư Diệp Bảo Bảo ở trong lòng mắng một tiếng "Tiện nhân".
Một cái thứ nữ, cũng muốn cùng mình tranh Tần vương, thực sự là mơ mộng hão huyền !
"Nhị muội muội, muội có phải là lầm lẫn rồi hay không ?"
Diệp Bảo Bảo nhìn lướt qua Hàm Sương viện.
Nơi đây vắng ngắt, cũ nát cực kỳ, vô cùng thê lương, còn không bằng nơi ở của hạ nhân.
Lúc này, Diệp Vĩ cũng nhìn thấy tình hình của Hàm Sương viện, chân mày nhịn không được nhíu lại.
Ông mặc dù đối với Diệp Linh Tuyết thờ ơ lạnh nhạt hơn mười năm, nhưng là bây giờ để Tần vương thấy nơi ở như vậy của nàng, rõ ràng nói cho hắn biết Diệp Linh Tuyết không được Hầu phủ coi trọng, cũng không biết Hiên Viên Hạo trong lòng sẽ nghĩ sao.
Không đợi Diệp Vĩ giải thích, Diệp Song Song đã ôn nhu mà mở miệng.
"Đại tỷ, chuyện liên quan đến an nguy của Tứ muội muội, ta sao có thể không quan tâm chứ !"
Thấy Diệp Song Song đem mình như là thánh mẫu, Diệp Bảo Bảo hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù nàng nhìn Diệp Song Song không vừa mắt, nhưng chuyện này nhìn thế nào cũng có vấn đề.
Nếu là mẫu nữ Tiết di nương làm chuyện quỷ quái, Diệp Bảo Bảo tự nhiên là vui lòng xem trò.
Dù sao, chỉ cần Diệp Linh Tuyết sống không được tốt, thì nàng vui vẻ rồi !
Lần trước không giết chết Diệp Linh Tuyết được, Diệp Bảo Bảo còn tiếc nuối rất lâu ! Cũng không biết mạng của tiểu phế vật này sao lại cứng như thế !
Từ nhỏ đến lớn, bất kể các nàng giày vò nàng ra sao, nàng cuối cùng đều ương ngạnh còn sống.
Chính là giống như cỏ dại vậy, sức sống vẫn thịnh vượng như vậy, thực sự là khiến người chán ghét------
Thấy sắc mặt của Hiên Viên Hạo khó coi, Diệp Bảo Bảo khuôn mặt tươi cười.
Nàng vốn dĩ da trắng nõn, mắt hạnh ẩn tình, dáng dấp cực đẹp, hiện tại đón lấy ánh mặt trời quyến rũ cười, nhìn đến Hiên Viên Hạo tim đập rộn lên.
"Vương gia, ngài có điều không biết, Vân di nương một lòng tu phật, thích thanh tĩnh, cho nên mới phải ở tại nơi xa như thế này.
"
"Phụ thân ta cũng từng khuyên bà rất nhiều lần, bà lại khăng khăng muốn mang theo Tứ muội muội cùng bà cùng nhau chịu khổ, cũng không biết Vân di nương là làm sao nghĩ ! Chỉ là đáng thương Tứ muội muội của ta, nàng nhỏ như vậy, đã chịu nhiều khổ vậy!.
.
"
Nói đến chỗ xúc động, Diệp Bảo Bảo còn dùng khăn tay lau khóe mắt.
Diệp Bảo Bảo vừa mở miệng, đem trách nhiệm trong phủ hà khắc Diệp Linh Tuyết trực tiếp đẩy tới trên người Lý Vân.
Nữ nhi thông minh như vậy, Diệp Vĩ thập phần vui vẻ.
Ông vuốt râu một cái, làm bộ dáng vẻ phiền muộn.
"Vân nương luôn nói "Chịu được khổ trong khổ đau, mới là người trên người".
Ngay cả ta người làm phụ thân này, cũng không tốt gì nhiều !"
Lời thuyết minh của Diệp Vĩ rất rõ ràng, Diệp Linh Tuyết sở dĩ như thế không ra gì, cũng không phải là Diệp Vĩ ông dạy.
Muốn trách, thì trách mẹ ruột của nàng Lý Vân !
Nghe đến câu nói "Chịu được khổ trong khổ đau, mới là người trên người" này, sắc mặt của Hiên Viên Hạo trở nên hết sức khó coi.
Quả nhiên, mục tiêu của Diệp Linh Tuyết là vị trí của Tần vương phi.
Nàng muốn làm người trên người, cũng phải xem có bản lãnh này hay không !
"Âm Sơn Hầu không cần nhiều lời, bản vương đều hiểu !" Hiên Viên Hạo đã hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Diệp Linh Tuyết giải trừ hôn ước.
Nữ tử vô tài vô mạo như vậy, làm sao xứng làm Tần vương phi !
Thấy ánh mắt của Hiên Viên Hạo nhìn Diệp Bảo Bảo tràn ngập thâm ý, Tiết di nương nóng nảy.
Bà mưu đồ nhiều như vậy, cũng không thể để cho người khác sử dụng-----
"Lão gia, vẫn là nhanh đi bắt trộm đi !"
Tiết di nương chen miệng nói.
"Được !" Diệp Vĩ vung tay lên, sáu tên hộ vệ đi đến.
Hàm Sương viện vốn cũng không lớn, bọn hộ vệ trong chốc lát liền đem nơi này lật cả lên, thấy bọn họ đi vào gian phòng của Diệp Linh Tuyết, Tiết di nương hưng phấn đến gương mặt phiếm hồng.
Mất trinh trước khi cưới, còn bị vị hôn phu bắt tại chỗ, đây chính là tội chết a!
Đối với kế hoạch của mình, Tiết di nương một chút cũng không lo lắng.
Diệp Linh Tuyết căn bản cũng không có cơ hội vì mình biện bạch, viên Đoạn Trường Hồng kia có thể ở trong thời khắc mấu chốt lấy mạng của nàng !
Đến lúc đó, nàng ngược lại sẽ có danh tiếng sợ tội tự sát !
Đang vào lúc Tiết di nương tràn đầy chờ mong, bọn hộ vệ đi tới, cầm đầu hướng Diệp Vĩ lắc đầu.
"Hồi Hầu gia, Hàm Sương viện vốn không có kẻ trộm !"
"Không thể nào ! Các người đều nhìn rõ rồi ?"
Chuyện kỳ vọng vốn không có phát sinh, Tiết di nương vừa đổi bộ dáng ôn nhu của những ngày qua, giọng nói trở nên vô cùng bén nhọn chói tai.
(tình tiết có chút không khớp lắm, đây là nguyên bản không có chỉnh sửa nhé.
).