Manh Sủng Thú Phi Tứ Tiểu Thư Thần Y Đẫm Máu


Tiết di nương làm sao cũng không tin mình dày công thiết kế tất cả, cuối cùng cư nhiên hóa thành hư không, điều này sao có thể !
Bà cho là hộ vệ nói dối, chính mình xông vào gian phòng của Diệp Linh Tuyết, tìm rất nhiều lần, phát hiện bên trong người nào cũng không có, Từ Tam không có, Diệp Linh Tuyết cũng không có.

Tại sao lại như vậy ?
Chẳng lẽ là Từ Tam đem Diệp Linh Tuyết đưa tới chỗ khác rồi ?
Đúng, nhất định là như vậy !
Nghĩ đến đây, Tiết di nương vội vã đi ra.

"Lão gia, Tứ tiểu thư không ở trong phòng, nàng có phải bị kẻ trộm bắt đi không rồi ? Ngài hay là phái người tìm đi !"
Diệp Linh Tuyết mất tích ?
Diệp Vĩ nhíu mày.

Cho dù ông không thích Diệp Linh Tuyết, nhưng là kể đến thể diện vẫn là phải làm.

Đúng lúc Diệp Vĩ chuẩn bị kếu người ra ngoài đi tìm Diệp Linh Tuyết, cửa lớn bị người đẩy ra, Diệp Linh Tuyết từ bên ngoài đi vào.

Nàng vẫn là dáng vẻ ở Hoành Đồ Sơn, trên mặt hiện đầy chấm đỏ, nhìn qua vô cùng dọa người.

Đột nhiên xuất hiện người quái dị làm Diệp Vĩ giật mình, qua một lúc lâu, ông mới nhận ra người trước mắt này là Diệp Linh Tuyết.

"Diệp Linh Tuyết, ngươi sao lại biến thành bộ dáng quỷ như vậy ?"
"Ngươi là ai a ? Sao lại ở nhà ta ?"
Diệp Linh Tuyết không trả lời Diệp Vĩ, ngược lại ngây ngốc nhìn ông, bộ dáng vẻ mặt ta không biết ngươi.

"Ngươi là người xấu sao ?"
"Ta là phụ thân ngươi !" Thấy Diệp Linh Tuyết ngu xuẩn vậy, Diệp Vĩ cảm thấy mặt mũi già của mình sắp bị vứt sạch rồi.


"Phụ thân là cái thứ gì ?"
Diệp Linh Tuyết một bên mở to hai mắt, một bên cắn ngón tay.

"Phụ thân có thể ăn sao ? Có thể mặc sao ? Có thể làm chăn bông sưởi ấm sao ? Ta đã lâu cũng không có ăn được thịt, ngươi nếu là cho ta ăn thịt, thì ta gọi ngươi phụ thân !"
"Hỗn xược !" Diệp Linh Tuyết không có quy củ như vậy, Diệp Vĩ tức giận đến râu mép run.

"Người xấu !"
Diệp Vĩ giọng lớn, giọng nói của Diệp Linh Tuyết so với ông còn lớn, cuối cùng nàng dứt khoát gào khan lên.

"Ngươi hung dữ với ta, ngươi không phải là cha ta ! Ngươi là người xấu!.

! "
Diệp Linh Tuyết khóc lóc om sòm triệt để đem Diệp Vĩ hù dọa rồi, nữ nhi phế vật này tuy rằng nhát gan sợ sệt, nhưng trước giờ không có làm ra chuyện gì quá giới hạn.

Hôm nay rốt ruộc làm sao vậy ?
Đồng dạng nghi vấn, cũng xuất hiện ở trong đầu của Diệp Bảo Bảo, nàng nhìn Diệp Linh Tuyết từ trên xuống dưới, muốn từ trên người nàng nhìn ra manh mối gì.

"Tứ muội muội, thương thế của muội khá hơn chút nào không ?"
"Thần tiên tỷ tỷ ?"
Thấy Diệp Bảo Bảo nói chuyện với mình, Diệp Linh Tuyết lau nước mắt vốn không có tồn tại, cười toe toét chạy đến trước mặt nàng.

Diệp Linh Tuyết một tiếng "Thần tiên tỷ tỷ" này kêu đến Diệp Bảo Bảo nở gan nở ruột, nàng vui mừng ở trước mặt Tần vương giả thiện lương, vẻ mặt quan tâm mà nhìn Diệp Linh Tuyết.

"Tứ muội muội, ta cũng không phải là thần tiên tỷ tỷ, ta là đại tỷ của muội a !"
"Thần tiên tỷ tỷ, tỷ là đến tặng bảo bối cho ta sao ?"
Diệp Linh Tuyết làm bộ nghe không hiểu lời nói của Diệp Bảo Bảo, thật nhanh từ trên đầu nàng nhổ xuống một cây trâm cài.


"Cái này không tồi !"
Diệp Linh Tuyết lần nữa đưa tay, lại một cây trâm châu rơi vào trong tay nàng.

Đợi thấy rõ ràng trâm cài cùng trâm châu trong tay của Diệp Linh Tuyết, Diệp Bảo Bảo đau lòng chết rồi.

Biết Hiên Viên Hạo ngày hôm nay qua đây, Diệp Bảo Bảo đặc biệt tỉ mỉ ăn mặc một phen, hai cây trâm này là cây câm nàng thích nhất, bình thường nàng đều không nỡ mang.

"Thần tiên tỷ tỷ, tỷ thật tốt, cám ơn tỷ !"
Diệp Linh Tuyết con mắt rất tinh, tự nhiên biết hai thứ này đáng tiền nhất, hàng giá rẻ nàng mới không xem.

"Nếu muội thích chúng, vậy thì tặng cho muội! ! "
Trên mặt của Diệp Bảo Bảo mang theo nụ cười ôn nhu ngọt ngào, trong lòng lại đang rỉ máu.

Đáng ghét !
Nếu không phải là cố kỵ hình tượng của mình, Diệp Bảo Bảo đã sớm nổi giận.

Tiểu phế vật này cư nhiên đoạt đi cây trâm cài mình yêu quý nhất, thật sự là quá đáng ghét rồi !
"Thần tiên tỷ tỷ, tỷ thật là người tốt a !"
Diệp Linh Tuyết cũng mặc kệ trong lòng Diệp Bảo Bảo có bao nhiêu khó chịu, nàng dùng sức vỗ tay, con mắt theo dõi vòng tay vàng trên cổ tay của Diệp Bảo Bảo.

"Cái này cũng rất đẹp! ! "
Có bài học hai lần trước, Diệp Bảo Bảo rốt cục đã có kinh nghiệm, nàng kịp thời mà bảo vệ vòng tay vàng của mình, đưa tay chỉ Diệp Song Song.

"Tứ muội muội, Nhị tỷ tỷ muội bên đó cũng có đồ tốt đấy !"

Lời này hấp dẫn lực chú ý của Diệp Linh Tuyết, không đợi Diệp Song Song phản ứng kịp, nàng đã nhanh nhẹn đem dây chuyền trân châu và vòng tay phỉ thúy của Diệp Song Song lấy xuống.

"Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ !"
Diệp Linh Tuyết ôm châu báu đối với Diệp Bảo Bảo nói lời cảm ơn, trong lòng vui đến nở hoa.

Nàng đang rầu không có tiền tiêu, thì những người này đưa tiền qua đây.

"Diệp Linh Tuyết !"
Diệp Song Song nhìn cổ tay trống không, cắn răng nghiến lợi nói, nàng rốt cục không giả thánh mẫu nữa.

"Đem dây chuyền và vòng tay trả cho ta !"
Đối với hù dọa của Diệp Song Song, Diệp Linh Tuyết một chút đều không sợ, ngược lại kêu to lên.

"Thần tiên tỷ tỷ cứu mạng a !"
Diệp Linh Tuyết trốn phía sau của Diệp Bảo Bảo, chỉ lộ ra đầu nhìn Diệp Song Song.

"Người xấu xí, đây là do thần tiên tỷ tỷ muốn ta lấy ! Ta sẽ không cho ngươi !"
Diệp Linh Tuyết gọi mình là thần tiên tỷ tỷ, gọi Diệp Song Song là người xấu xí, khiến Diệp Bảo Bảo vui đến nở hoa.

Không nghĩ tới khiếu thẩm mỹ của tiểu phế vật cũng không tệ lắm !
Diệp Song Song cùng mình so sánh, chẳng phải là người xấu xí sao !
Mà Diệp Linh Tuyết một tiếng "Người xấu xí" này, xém chút nữa đem Diệp Song Song tức chết.

Dung mạo của nàng mặc dù so ra kém Diệp Bảo Bảo, nhưng tốt xấu cũng là một trong tứ mỹ nhân trong kinh thành, làm sao từ trong miệng của Diệp Linh Tuyết, thì biến thành người xấu xí rồi ?
"Tiểu phế vật, ngươi kêu ta là gì ? Ngươi kêu lần nữa thử xem !"
"Người xấu xí ! Người xấu xí ! Người xấu xí !"
Diệp Linh Tuyết rất nể tình, liên tiếp kêu ba tiếng.

Cuối cùng, nàng còn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Diệp Bảo Bảo, "Thần tiên tỷ tỷ, vì sao có người thích tên "Người xấu xí" này vậy ? Thật là rất kỳ quái a !"
"Ngươi mới là người xấu xí ! Tiểu phế vật, ta hôm nay phải xé nát miệng của ngươi !"
Diệp Song Song rốt cục ở trong tiếng kêu "Người xấu xí" của Diệp Linh Tuyết mà phá công.


Nàng nổi giận đùng đùng đi tới, muốn đem Diệp Linh Tuyết bắt lên, nhưng bị Diệp Bảo Bảo ngăn lại.

"Nhị muội muội, Tứ muội muội tuổi còn nhỏ, muội và muội ấy so đo làm gì !'
Cơ hội biểu diễn tốt như vậy, Diệp Bảo Bảo tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Huống chi, lời của Diệp Linh Tuyết thập phần hợp tâm ý nàng, nhìn thấy Diệp Song Song bị tức thành như vậy, Diệp Bảo Bảo vui chết rồi.

"Nếu muội ấy thích, thì cứ tặng muội ấy được rồi !"
"Chúng ta là làm tỷ tỷ, tự nhiên phải nhường muội muội.

Muội nha, cũng đừng tức giận nữa ! Chỗ ta còn có một vài đồ trang sức đẹp mắt, trở về tặng cho muội, xem như ta thay Tứ muội muội bồi thường cho muội được rồi !"
Diệp Bảo Bảo nói nhiên phóng khoáng, Hiên Viên Hạo nghe xong liên tục gật đầu.

"Bảo Bảo, nàng quả nhiên là thiện lương nhất !"
"Vương gia, ta là đại tỷ, vốn nên yêu mến các muội muội.

"
Diệp Bảo Bảo gương mặt ửng đỏ, thẹn thùng cười.

Mặt phù dung mỹ nhân, chính là cảnh sắc đẹp nhất, đến cả Hiên Viên Hạo cũng không nhịn được động tâm.

Thấy Tần vương tán thưởng Diệp Bảo Bảo, hai người bọn họ càng là ở trước mắt mình quang minh chánh đại đưa tình, Diệp Song Song giậm chân một cái, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Diệp Vĩ.

"Cha, người ngược lại nói chuyện a !"
Diệp Song Song hiện tại nhưng là hận chết kẻ xướng người hoạ Diệp Linh Tuyết và Diệp Bảo Bảo rồi.

(mỗi ngày một chương nhé, giờ giấc thì không biết đâu.

).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận