Nàng hôm nay trang phục lộng lẫy, chính là vì hấp dẫn sự chú ý của Hiên Viên Hạo, không nghĩ tới cuối cùng lại để Diệp Bảo Bảo ở trước mặt Tần vương đại xuất danh tiếng.
大出风头 : đại xuất danh tiếng : trở thành trung tâm chú ý của dư luận, xuất đầu lộ diện, chứng tỏ thể hiện của cá nhân.
Diệp Bảo Bảo là đích nữ, nàng đắc tội không nổi, Diệp Linh Tuyết thì chớ bàn những thứ khác.
"Diệp Linh Tuyết, đem đồ vật trả cho Nhị tỷ ngươi !"
Diệp Vĩ nghiêm nghị nói.
Trưởng nữ có được sự coi trọng của Tần vương, Diệp Vĩ tự nhiên cao hứng, nhưng thứ nữ cũng là bảo bối trong lòng của ông.
Phải biết rằng, tứ mỹ nhân kinh thành, Diệp gia chiếm hai người, một là Diệp Bảo Bảo, còn lại là Diệp Song Song.
Diệp Vĩ còn phải trông cậy vào hai nữ nhi này của mình có thể nhất phi trùng thiên, mang đến vinh hoa phú quý cho Diệp gia !
一飞冲天 : nhất phi trùng thiên : nói chung là chỉ bay lên cành cao, dạng như vậy, mình cũng không rõ lắm.
"Ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi !"
Diệp Linh Tuyết chẳng những không làm, ngược lại đem toàn bộ châu báu giành được ôm vào trong lòng.
"Dựa vào ta là cha ngươi------" Diệp Vĩ đã không nhớ rõ hôm nay là lần thứ mấy bị Diệp Linh Tuyết chọc tức.
Xú nha đầu này quả thực là vô pháp vô thiên rồi !
"Ngươi mới không phải là cha ta !"
Diệp Linh Tuyết hừ hừ hai tiếng.
"Ngươi nếu là cha ta, vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi ? Vì sao y phục của các nàng so với ta đẹp hơn ? Vì sao các nàng có nhiều bảo bối sáng long lanh gì gì đó mà ta lại không có ?"
"Muốn chiếm tiện nghi của ta khiến ta nhận cha, không cửa ! Ta đọc sách ít, ngươi đừng có lừa ta !"
Nghe xong lời chất vấn của Diệp Linh Tuyết, Diệp Vĩ một ngụm máu xém chút nữa phun ra.
Đây là ngay trước mặt Tần vương chỉ trích ông bất công sao ?
Diệp Linh Tuyết trước kia cũng không có lá gan lớn như vậy, chẳng lẽ là Lý Vân để cho nàng làm như thế ?
Lời nói của Diệp Linh Tuyết, khiến mọi người đem lực chú ý đặt ở trên người nàng.
Đích thực, ba tỷ muội cùng một chỗ, Diệp Bảo Bảo cùng Diệp Song Song rõ ràng chính là kim chi ngọc diệp, nuông chiều đến lớn, còn về Diệp Linh Tuyết thì-----
Nàng mặc y phục vải thô, gầy gò yếu đuối, một bộ dáng vẻ dinh dưỡng không có, nhìn qua ngay cả đến nô tỳ tam đẳng giặt đồ cũng không bằng, nơi nào có nửa điểm dáng vẻ của tiểu thư.
Bị Diệp Linh Tuyết trước mặt mọi người phá đám, Diệp Vĩ tức giận đến sắp nổ tung.
Bất quá, Diệp Linh Tuyết căn bản không để ý ông, ngược lại cầm lấy ống tay áo của Diệp Bảo Bảo đong đưa.
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi vóc người đẹp, tâm địa cũng tốt ! Không giống người xấu xí nào đó, dáng dấp xấu, còn hẹp hòi như vậy !"
Chính mình cũng bị mất đồ trang sức yêu quý, ngược lại bị chửi thành người xấu xí cùng quỷ hẹp hòi, mặc cho Diệp Song Song còn muốn nhẫn, cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
"Ngươi tìm chết------"
Diệp Song Song tức giận cực kỳ, một bạt tai hung hăng quất tới.
"Ba !"
Bạt tai này Diệp Song Song dùng mười phần sức lực, một cái tát xuống, thanh âm vang dội, ngay cả tay phải của nàng đều có chút mơ hồ tê dại.
Không đợi Diệp Song Song nhào nặn ngón tay, Diệp Linh Tuyết đã kinh hô lên.
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy ? Người xấu xí, ngươi thật to gan, ngươi lại dám đánh thần tiên tỷ tỷ------"
Cái gì ?
Diệp Song Song còn chưa hiểu xong, tiếng khóc của Diệp Bảo Bảo đã truyền đến.
"Nhị muội muội, muội thật chán ghét ta như vậy sao ?"
Lại nhìn một cái, Diệp Bảo Bảo đang mềm nhũn tựa ở trong lòng của Hiên Viên Hạo, trên má trái có thêm dấu năm ngón tay đỏ tươi, nhìn qua vô cùng dọa người.
"Diệp Song Song, ngươi hơi quá đáng rồi !"
Ánh mắt của Hiên Viên Hạo nhìn Diệp Song Song có chút bất thiện.
"Ta không có, ta, ta------"
Diệp Song Song choáng váng rồi, nàng rõ ràng là muốn đánh Diệp Linh Tuyết, làm sao cuối cùng bị đánh ngược lại là Diệp Bảo Bảo rồi ?
Diệp Song Song nào biết rằng, sớm ở trước khi nàng muốn động thủ, Diệp Linh Tuyết đã nhìn ra dụng ý của nàng, nàng lấy tốc độ nhanh nhất tránh ở một bên, cuối cùng một bạt tai này rắn chắc mà rơi vào trên mặt Diệp Bảo Bảo.
"Vương gia, mặt của ta đau quá, ta sẽ bị hủy dung sao ?"
Diệp Bảo Bảo sao có thể cho Diệp Song Song cơ hội biện bạch.
Tuy rằng Diệp Bảo Bảo còn chưa hiểu rõ, vì sao lúc Diệp Song Song muốn đánh Diệp Linh Tuyết, cuối cùng lại là mình đã bị đánh.
Nhưng Diệp Song Song dám làm mặt nàng bị thương, thì nàng không thể bỏ qua dễ dàng !
"Ta nếu như hủy dung rồi thì sao đây ? Vương gia, Bảo Bảo rất sợ hãi !"
Diệp Bảo Bảo hai mắt rưng rưng, vẻ mặt ỷ lại mà nhìn Hiên Viên Hạo, tay nhỏ bé nhu nhược không xương càng là nắm chặt ống tay áo của Hiên Viên Hạo.
"Bảo Bảo, nàng yên tâm, bổn vương sẽ không để nàng xảy ra chuyện !"
Nhuyễn ngọc trong ngực, Hiên Viên Hạo căn bản không có thời gian đi lo lắng cảm thụ của người khác.
"Âm Sơn Hầu, bổn vương trước mang Bảo Bảo đi thoa thuốc !"
Nói xong, Hiên Viên Hạo đỡ Diệp Bảo Bảo vội vã rời đi Hàm Sương viện.
"Điện hạ, ngài nghe ta giải thích-----"
Diệp Song Song mới vừa muốn đuổi theo Hiên Viên Hạo giải thích rõ ràng, nhưng lại nhìn thấy Diệp Bảo Bảo có thâm ý ngoái đầu nhìn lại cười.
Nụ cười này nội hàm phong phú, cũng khiến Diệp Song Song rốt cuộc hiểu rõ, lần này mình là bị Diệp Bảo Bảo bẫy rồi !
Đối với Diệp Song Song mà nói, Diệp Linh Tuyết không đủ gây sợ.
Mặc dù nàng và Hiên Viên Hạo có hôn ước, nhưng vậy thì sao !
Hiên Viên Hạo chắc chắn sẽ không cưới Diệp Linh Tuyết phế vật như vậy làm Tần vương phi.
Cho nên, ở trong lòng Diệp Song Song, vẫn luôn đem dung mạo cùng thân phận của Diệp Bảo Bảo càng hơn mình một bậc trở thành đại địch số một.
Hôm nay, nàng khẳng định ở trong lòng Hiên Viên Hạo lưu lại ấn tượng nữ ác độc, vậy phải làm sao bây giờ mới được ?
Đối với Diệp Bảo Bảo cùng Diệp Song Song giữa những thứ lục đục với nhau, Diệp Linh Tuyết căn bản không có để ở trong lòng, các nàng chó cắn chó, mình đúng lúc ngồi làm ngư ông thủ lợi.
Còn về Hiên Viên Hạo, Diệp Linh Tuyết thật đúng là coi thường.
Thấy qua mặt hại nước hại dân kia của hồng y nam tử, Hiên Viên Hạo dáng dấp thật là có chút khó coi !
Tướng mạo thông thường, năng lực thông thường, chỉ số IQ càng là thông thường, cũng không biết trong đầu của những người thổi phồng hắn có phải bị nhúng nước hay không.
Thiện ác bất phân như vậy, người thị phi không rõ, cũng xứng gọi là thiên tài ?
Đem hắn đóng gói tặng không cho nàng, nàng cũng không thèm khát !
Cũng may chiến lợi phẩm lần này tương đối khá, Diệp Linh Tuyết hết sức hài lòng.
Đang vào lúc Diệp Linh Tuyết chuẩn bị trở về gian phòng, Diệp Song Song ngăn ở trước mặt nàng.
"Tiểu phế vật, ngươi đứng lại đó cho ta !"
"Ngươi nói, ngươi vừa rồi có phải là cố ý hay không ? Nếu không phải là ngươi né tránh, ta sao lại làm thương Đại tỷ, Tần vương điện hạ như thế nào lại hiểu lầm ta !"
Đối mặt Diệp Song Song hùng hổ doạ người, Diệp Linh Tuyết nhún vai.
"Ngươi là heo sao ? Lúc bị đánh không né tránh, lẽ nào chờ bị đánh ? Quả nhiên, ngươi nơi này có vấn đề ! Cần phải uống thuốc rồi !"
Diệp Linh Tuyết chỉ đầu của Diệp Song Song, vẻ mặt ghét bỏ.
Qua một lúc lâu, Diệp Song Song cuối cùng cũng nghe hiểu lời của Diệp Linh Tuyết.
"Ngươi mới có bệnh !"
Nàng thẹn quá thành giận lần nữa giơ tay, quất về phía Diệp Linh Tuyết.
Bất quá lần này, Diệp Song Song cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Diệp Linh Tuyết, ngược lại là nàng tự mình ôm tay phải thét lên.
"Song Song, con sao vậy ?"
Tiết di nương mắt lạnh nhìn nữ nhi mình giáo huấn Diệp Linh Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này lập tức bối rối, vội vã vọt tới.
"Nương, tay của ta đau quá a ! Tay của ta có phải phế rồi không ?"
Diệp Song Song ôm tay phải bị thương, khóc đến tê tâm liệt phế.
Chỉ thấy trên tay nhỏ vốn dĩ mềm mại hiện đầy máu tươi nhỏ xuống đất.
"Cây tiên nhân cầu a cây tiên nhân cầu, ngươi thật đúng là một trợ thủ tốt !
Diệp Song Song gào khóc thảm thiết truyền tới trong lỗ tai của Diệp Linh Tuyết, giống như nhạc giao hưởng tuyệt vời.
.