Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào

Tuyệt đối có vấn đề!

- Tứ gia......

Ý Ý nói hai chữ này suýt phải cắn phải đầu lưỡi, từ xa nhìn sắc mặt Nam Cảnh Thâm, lời cầu cứu trong nháy mắt không thể nói ra miệng.

- Còn không mau nhanh lăn ra đây, chờ lão tử phá tan cửa, liền ở ngay đây giết chết cô!

- Mở cửa! Có nghe thấy không!

- Đồ tiện nhân!

Âm thanh phá cửa ngày càng lớn, Ý Ý run lên, cả người cứng đờ, từ đầu tới cuối sự lạnh lẽo làm chóp mũi đỏ lên, trước mắt tầng tầng lớp lớp sương mù, tầm mắt cũng rất không rõ ràng, chỉ có thể đại khái nhìn qua loa đường nét thân thể của người đàn ông.

Cô hoang mang lau mắt, mở miệng:

- Tứ gia, xin ngài giúp tôi một chút, để ta ở đây tránh một chút, được không?

Không có bất kỳ ai đáp lại cô.

Bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, con ngươi híp lại, lộ ra nét tinh quang giá rét như sương tuyết, sự sắc bén trong con mắt khóa chặt sự sợ hãi trên mặt Ý Ý.

- Cầu người thì thái độ phải nghiêm chỉnh, cô đây là đang cầu xin tôi?

Ngón tay Ý Ý xiết chặt vào nhau, để ở trước ngực, cô chần chờ, sau đó vừa quỳ vừa di chuyển đến trước mặt hắn.

Không phải giả bộ, mà là cô bây giờ căn bản không có khí lực đứng lên, mặc dù có, phỏng chừng cũng không dịch chân nổi.

Tay duỗi ra đi, ở giữa không trung dừng một chút, sau đó như là quyết tâm, kéo một góc quần tây hắn.

- Tôi van cầu ngài, giúp tôi một chút thôi.

Cô ngẩng đầu, đỉnh đầu vừa vặn là ánh đèn thủy tinh long lanh. Dưới ánh sáng, da cô như mỡ đông, trắng nõn, sắc mặt bị dọa kinh sợ, trắng bạch có chút quỷ dị, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến ngũ quan thanh tú đáng yêu của cô.

Nam Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn lướt qua, mắt hơi nheo lại, trong con mắt ẩn chứa tia nham hiểm.

- Đây chính là cầu sao?

- Còn muốn...... làm sao mới đúng là cầu xin đây?

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, phát ra tiếng cười bạc bẽo.

Hắn khom lưng, bờ vai rộng hạ xuống, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người, chỉ còn kém hai li, liền có thể đụng phải mũi.

- Đêm đó chúng ta làm chuyện gì, còn nhớ không?

Đêm đó?

Ý Ý đang hồi tưởng, kỳ thực cách đây không lâu, tình huống cô và Nam Cảnh Thâm ở buổi tối chung đụng, chỉ có một lần như vậy thôi.

Xem ra là đã nghĩ tới.

Hắn ý tứ sâu xa nhếch môi.

- Ở đây, chúng ta làm tiếp lần nữa, cô đến lấy lòng ta.

Ý Ý kinh hãi đến biến sắc, con ngươi rung động kịch liệt.

Hắn đến tột cùng có biết hay không, mình đang nói cái gì.

- Tứ gia, anh nói cái gì, tôi...... tôi không hiểu.

- Không hiểu?

Hắn hừ nhẹ một tiếng, Ý Ý đem thân thể lui ra sau, ngồi xuống bắp chân của mình, cách hắn có một ít chút, đỉnh đầu có cảm giác ngột ngạt, nhưng người cô không thể hạ thấp xuống được nữa.

Nam Cảnh Thâm đồng thời đứng thẳng người lên, do đó cũng không có vẻ cô đang tránh né, động tác khá đột ngột.

Chỉ thấy hắn làm gì đó trên điện thoại di động một lúc, màn hình bỗng nhiên ép đến trước mặt Ý Ý, một đoạn video, không hề có báo trước xuất hiện trước mắt.

Không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, ánh mắt Ý Ý nhìn vào màn hình điện thoại di động vừa để xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên.

Hắn cho cô nhìn, lại không phải cái nghiêm chỉnh gì, mà là trên đảo quốc nào đó, hình ảnh không thể nói nên lời, đả kích mạnh mẽ mắt cô.

......

Cô chỉ ngây ngốc nhìn mấy giây, rốt cục cảm thấy thẹn, vội vàng dời tầm mắt đi.

Một giây sau, sau gáy bỗng nhiên có cái tay, vững vàng bao phủ cô, đem đầu cô xoay trở lại, buộc cô xem xong.

Hai phút sau, Nam Cảnh Thâm mới buông tha cô.

- Không cần tôi giải thích thêm đi, cứ chiếu theo nội dung trong video mà làm như vậy.

- Hiện tại? Ở đây?

Cô hỏi, đầu lưỡi nóng lên.

Hắn đột nhiên đưa tay, kéo lại cánh tay cô, đàn ông khí lực vốn lớn, Ý Ý không chống đỡ được hắn đột nhiên manh động, bị lôi kéo lảo đảo hai bước, cái trán nặng nề đập lên đầu gối của hắn.

Nam Cảnh Thâm cũng không thèm nhìn tới cô, hắn một tay cầm thuốc lá, khói thuốc bốc lên từ từ như sương trắng mông lung trước mặt hắn, con ngươi đen híp lại thâm thúy mà u ám.

Hắn đem bật lửa dùng sức hướng về trên bàn ăn ném, cúi đầu xuống nhìn cô:

- Cơ hội chỉ có một lần, làm, đêm nay tôi bảo vệ cô chu toàn, không làm, vậy thì cút ra ngoài.

Lời này, vô tình làm sao.

Không có lấy một sự tôn trọng.

Mắt Ý Ý đầy nước, cắn xuống môi càng lúc càng lớn, ngay cả mình cũng cảm thấy đau.

Nhìn ánh mắt hắn, với ma quỷ không khác nhau gì cả.

Bên cạnh, hai người đàn ông không nói một chữ nào nãy giờ, sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị, chỉ bằng vào Ý Ý có tướng mạo hiền lành, hai cái đại gia này tự động đứng về phía cô, nhưng cũng không dám ở nơi này mở miệng nói thay cô.

Phó Dật Bạch lặng lẽ đem điện thoại di động cầm tới, vừa nhìn hình ảnh dừng lại trên đó, mơ hồ đoán được mấy phần, hắn đem đoạn phim tạm dừng mở ra, quả nhiên......

Một sự phấn khích, ngay cả âm thanh âm cũng có.

Tiếng kêu ngâm nga, không đúng lúc truyền ra.

Sắc mặt Ý Ý đỏ hơn, lúc cho cô nhìn vừa nãy, Nam Cảnh Thâm không mở tiếng, vào lúc này vừa nghe, trong đầu vậy lại tự động nhảy ra những hình ảnh ngượng ngùng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn rụt rè ngẩng lên, hô hấp dần dần dồn dập.

- Ngài thật sự muốn cho tôi làm như vậy?

- Sợ à?

Nam Cảnh Thâm thở ra vòng khói, nhẹ nhàng nắm cằm cô, bắt cô ngẩng đầu.

Bốn phía không khí, trong nháy mắt ngưng kết thành băng.

- Vâng......

Cô mím môi thật chặc, tay nắm ống quần trên của hắn, cách một tầng vải vóc xa xỉ, móng tay của cô, bấm vào đầu ngón tay của chính mình, đau đớn lan ra.

Rất không giúp chịu thua:

- Tứ gia, tôi sợ, tôi thật sự không làm được, cầu xin ngài......

Cô mang theo biểu hiện cầu xin, tha thiết nhìn hắn.

Nam Cảnh Thâm trầm mặc.

Ý Ý trong lòng liền dấy lên hi vọng, cô nhẹ nhàng hé mở đôi môi, có ý định làm ra âm điệu mềm nhũn.

- Tôi là tín nhiệm ngài, ngài sẽ không đối với tôi thấy chết mà không cứu, đúng không?

Cô đánh cược, đánh cược trước hai nhà Nam Tiêu, trong hôn lễ, Nam Cảnh Thâm hung hăng che chở cô, đối với cô có phần thương tiếc.

Dù cho bị hắn nhìn đến kinh sợ, cảm giác ngột ngạt muốn đem lý trí cùng thể diện của cô ép xuống.

Ngắn ngủi vài giây, người đàn ông bỗng nhiên lần thứ hai hạ thấp người, đến gần, cách cô chỉ có nửa cái nắm đấm mà thôi, hắn cười gằn, nhìn chằm chằm mặt cô, lạnh lẽo nói:

- Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ không công cứu cô?

Hắn vừa hỏi xong, trực tiếp làm Ý Ý bối rối.

- Chúng ta...... chúng ta, chúng ta cùng một công ty, ngài là cấp trên của tôi.

Cái cớ vụng về như thế, hiển nhiên không thể thuyết phục được hắn.

Nam nhân lạnh lùng hé môi.

- Không phải cô đã nói, muốn cùng tôi phân rõ giới hạn, giữa chúng ta, nên tính là người xa lạ đi.

Ý Ý mạnh mẽ chấn động, viền mắt ửng hồng, hiện ra vẻ xám trắng.

Thì ra......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui