Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào

Hắn để ý những câu Ý Ý đã nói ngày đó ở hành lang,.

Cho nên mới bày ra tư thái thấy chết không cứu, những âm thanh ngoài cửa hắn không phải không nghe thấy, hàng ngày toàn thừa dịp cô gặp rắc rối, cố ý làm khó dễ, thật sự nhẫn tâm như vậy sao.

Cô không tin, như vậy, lại đánh cược một lần......

- Là tôi sai rồi, ngày đó, tôi không biết nói chuyện......

Nam Cảnh Thâm chăm chú hút thuốc nhả khói, cử chỉ tao nhã, gương mặt lạnh lẽo không hề có cảm xúc, miệng mở hé ra phun ra vòng khói trắng không có quy luật, lờ mờ ở trong đó có pha thêm tia lạnh lẽo.

- Âm thanh quá nhỏ, tôi nghe không rõ.

Ý Ý nắm chặt cái tay khác, dùng sức ngắt lấy lòng bàn tay, cảm thấy đau.

Hai bên khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn nữa, cái miệng nhỏ béo mập ướt át chu ra, kèm theo tiếng khóc nức nở:

- Tôi sai rồi, tôi nói chúng ta nên phân rõ giới hạn, là tôi sai rồi.

Người đàn ông hừ cười một tiếng.

- Vậy cô cảm thấy, giữa chúng ta, nên là quan hệ gì?

Quan hệ gì......

Cô căng thẳng, cong ngón tay lại.

Vấn đề này, làm sao mới đúng đây, trả lời như thế nào, đều sai cả.

- Không nói được?

Hắn lười biếng dựa sâu vào ghế, nhìn chăm chú vào ánh mắt thâm thúy kia, giọng nói bạc bẽo:

- Vậy thì làm đi.

Ý Ý kinh ngạc, mi mắt run rẩy, kết quả, cô nói, vẫn không làm hắn hài lòng, hay là muốn...

Cô theo bản năng nhìn xuống xem thứ cường hãn giữa hai chân hắn......

Tầm mắt vừa chạm đến, còn chưa có nhìn hết, cô đã hoang mang xoay mặt đi, thật sự là quá ngượng ngùng.

- Lão tứ, đủ rồi nha.

Phó Dật Bạch không nhìn nổi nữa.

- Cô bé này mới bao nhiêu, cậu với người ta nào có thâm cừu đại hận gì, trêu tí là được rồi.

Cố Đình Thâm cũng phụ hoạ theo:

- Cậu cũng không phải người chuyên ỷ thế hiếp yếu, cậu xem cậu doạ tiểu cô nương này thành hình dạng gì rồi.

Nam Cảnh Thâm thu mắt lại, sâu trong mắt bắn ra ý lạnh, tầm mắt thẳng tắp bắn xuyên qua, sắc mặt đáng sợ giống như Diêm Vương.

Hai người đàn ông kia đồng loạt im miệng, đồng tình liếc mắt nhìn Ý Ý đang còn quỳ dưới đất, chỉ có thể nhìn cô tự mình có cầu phúc, ai không chọc, lại chọc phải vị này.

- Trên đất lạnh, trước tiên đứng lên đi đã.

Cố Đình Thâm nhịn không được, nhắc nhở một câu.

Ý Ý thoáng giật mình, liếc mắt nhìn, ánh mắt còn chưa có nhìn thấy người nói chuyện, thì một giây sau đã được một bàn tay lớn dùng sức kéo lại. Cô khó có thể chống lại sức mạnh đem cô từ trên mặt đất nhấc lên, thân thể cô bị ép buộc theo hướng cái tay lôi kéo, trong nháy mắt, đã ngồi ở trên đùi của hắn.

Tay, bị Nam Cảnh Thâm nắm đến sưng lên, mạch dưới lòng bàn tay nhảy lên, cô căng tròn con mắt, khó có thể tin hắn trực tiếp bắt lấy tay cô, chạm đến nới đó của hắn.

- Nam Tứ gia!

Trái tim Ý Ý đập sắp nhảy đến cuống họng, kinh hoảng hô một tiếng, nhiệt độ cơ thể cô nhanh chóng hạ xuống, sự lạnh lẽo từ dưới chân lan ra toàn thân.

Cô một tay chống lên đùi Nam Cảnh Thâm, miệng lớn thở hổn hển hai tiếng, lấy hết dũng khí đến xem hắn. Lúc nói chuyện, cảm giác trong cổ họng đều run lên:

- Tôi bị người đuổi theo, không cẩn thận chạy đến nơi này, là quấy rối đến anh, anh cứu tôi, tôi vô cùng cảm kích, anh không cứu, cũng không cần...... làm nhục tôi như vậy.

Sắc mặt Nam Cảnh Thâm không hề thay đổi, chỉ là đặt tầm mắt ở trên người cô nhiều thêm chút.

Không nghĩ tới ép cô, ngược lại lại đưa ngạo khí tận trong xương tuỷ cô ép ra ngoài rồi.

Đáng tiếc dù có như vậy, đôi tay nhỏ còn đang bị hắn khống chế đang run lẩy bẩy.

Hừ lạnh một tiếng, từ hai làn môi mỏng ra lệnh:

- Cút ra ngoài.

Não Ý Ý tạm dừng lại, có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô nói những câu nói kia, không phải là muốn kích thích hắn, nhưng loại khích tướng lại phản ngược lại.

Đến đây, cô bỗng nhiên hiểu được.

Nếu như Nam Cảnh Thâm chịu giúp cô, từ lúc vào cửa, hắn liền giúp, sao có thể ngay ở trước mặt bạn bè, một hai lần nhục nhã cô. Ngoài cửa, mấy lão phá cửa còn chưa có rời đi, mà ngày càng hung hăng. Cô bỗng nhiên không biết làm sao bây giờ, chỉ sững sờ nhìn hắn lạnh lùng đến không có tình người.

- Nghe không hiểu?

Hắn nhíu mày, dĩ nhiên là không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.

Hắn không rống cô, nhưng Ý Ý cảm thấy so với bị rống lên còn khó chịu hơn, nước mắt lưng tròng sắp rơi ra, không thể giả bộ được nữa.

Cảm giác nhục nhã chặt chẽ bao lấy cô, Ý Ý cảm thấy đợi ở chỗ này, cô sẽ bị dẫm đạp đến một điểm tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn.

Giơ tay lên, đẩy ra cái tay Nam Cảnh Thâm đặt trên mu bàn tay cô, dùng sức lườm hắn một cái, sau đó đứng lên, hướng về cửa đi.

Ánh mắt Nam Cảnh Thâm chìm xuống.

Tiêu Ý Ý thật có bản lĩnh khiến hắn động nổi giận!

Tay cô đã đặt trên tay nắm cửa. Cả người Ý Ý run rẩy, cô không muốn ở lại đây chịu khổ, nhưng bên ngoài, cũng không phải là nơi cô có thể đi, nhất thời, không biết có nên mở cánh cửa này không.

Hoảng hốt một thoáng, khí lực trên tay không nặng, không biết làm sao, chính mình đem cửa khóa mở khóa ra.

Tay cầm tay nắm đè xuống đến mức làm cửa mở.

Lúc cô còn đang sững sờ, hai người đàn ông ngoài cửa đã hùng hùng hổ hổ muốn va vào cửa đi vào.

Ý Ý sợ đến mức lui một bước, nâng tay lên dừng lại ở giữa không trung.

Khóe mắt bỗng nhiên thấy có vệt bóng đen, cơn gió thổi qua gò má như lưỡi dao sắc bén.

Nam Cảnh Thâm buớc nhanh tới chỗ cô, một cước đem cửa đã đẩy ra một nửa đạp lên, sức mạnh lớn đến mức kính trong phòng kịch liệt rung lên, cũng đem cửa khóa lại.

Vừa xoay người, cũng không nhìn cô, nhưng chuẩn xác bắt lấy cổ tay cô, động tác có thể nói rất tàn nhẫn thô bạo, tay hắn khí lực vốn lớn, Ý Ý tránh thoát không được, bị lôi đi phía trước.

Nam Cảnh Thâm hình như là chê cô chậm chạp, đơn giản ôm ngang cô lên, rồi lại không muốn để cho cô thư thái, nâng cổ tay cô đột nhiên xoay chuyển, liền đem cô khiêng ở trên vai, bước tới phòng rửa tay.

Cửa kính bị lực mạnh đóng sầm lại, Cố Đình Thâm run lên, rượu suýt chút nữa từ trong ly văng ra.

Hắn chậm rãi để ly rượu xuống, chăm chú trưng cầu ý người bên cạnh:

- Có muốn báo cảnh sát hay không?

- Bắt ai? Cậu dám đem cảnh sát gọi tới, lão tứ ngày mai sẽ đem cậu ném vào ngồi hơn nửa tháng đi.

...... Thật là, Nam Cảnh Thâm là ai a, là chúa có thù tất báo.

Ở cửa phòng bao, hai lão già ngoài đó cứ đá lại đạp, tiếng mắng càng ngày càng lớn, Phó Dật Bạch đã sớm không còn kiên trì được nữa, đứng lên nói:

- Tôi đi đem người đuổi đi cho rồi.

- Đừng di chuyển, cái cửa này bằng gỗ, sức người không đạp nổi đâu.

Nói chuyện, Cố Đình Thâm nhìn về hướng phòng rửa tay.

- Không thấy lão tứ nãy giờ vẫn không lên tiếng sao, đem người giữ lại, chờ một lúc còn có trò hay để xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui