Manh Thê Phúc Hắc


Ở căn cứ, phòng cao cấp chỉ dành cho những thành viên đầu não, cũng là sáu người bọn Diệp Cẩn Dao nên chẳng có bóng ma nào, chỉ có mấy cái máy giám sát công nghệ cao.
Nhóm ba đại nam nhân Đường Dạ lòng như lửa đốt chờ sẵn ở trong phòng họp, mồ hôi túa như mưa nhìn nhau không nói gì.
Tối muộn rồi vẫn gọi điện thông báo họp nhóm.

Chắc không phải chuyện gì nghiêm trọng chứ?
Là căn cứ ở nước nào bị tấn công?
Không thể, như thế bọn họ cũng phải nhận được thông báo chứ?
Ai đắc tội ba đại mỹ nữ của bọn họ?
Càng không thể, chỉ riêng một mình Diệp Cẩn Dao đã không dễ đối phó rồi.

Huống chi ba 'nữ ma đầu' đó đi chung!
Vậy rốt cuộc là chuyện gì?
Ba người vò đầu bứt tóc đến sầu não cũng chẳng đoán ra được gì, cứ như thế tự dày vò đại não đến khi cửa phòng họp mở ra.

Cả ba không hẹn mà cùng quay đầu ra nhìn.
Ba người phụ nữ thẳng lưng, khí phách uy áp sải bước tiến vào, đi đầu không ai khác là Diệp Cẩn Dao.
Nhìn khuôn mặt ba cô gái kia nghiêm túc, ba đại nam nhân không tự chủ được mà khó khăn nuốt nước bọt, căng thẳng chờ đợi.
Ba người kia vừa bước tới bàn ba đại nam nhân tự giác nhận thức đứng dậy kéo ghế cho họ.

Đường Dạ kéo ghế cho Diệp Cẩn Dao , Lãnh Nam kéo ghế cho Diệp Thiên và đương nhiên Poseidon sẽ kéo ghế cho Vân Tịch.
Diệp Cẩn Dao ngồi xuống ghế, tầm mắt chầm chầm lướt qua từng người trong phòng.
Vốn mấy lần họp đều sẽ là Diệp Cẩn Dao mở lời trước.

Vì suy cho cùng Diệp Cẩn Dao mới là người dẫn đầu thành lập nên nơi này, là lão đại.
Nhưng lần này lại là Diệp Thiên mở lời, khiến cho ba đại nam nhân rơi vào khủng hoảng tinh thần, ba hồn bảy vía bị dọa mất hai hồn ba phách rớt ra ngoài rồi.
- À, hiểu vấn đề rồi.
Sau khi nghe Diệp Thiên thuật lại chi thiết tất tần tật những gì đã xảy ra và suy đoán của mấy người bọn họ, Poseidon nhanh nhảu thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Nam và Đường Dạ cũng bất giác âm thầm thở phào.
Dọa chết ba người bọn họ rồi.
Còn tưởng chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng cơ.
Nhưng suy xét nghiêm túc, chuyện này quả là nghiêm trọng thực.

Hiện tại không chỉ còn dính dáng tới Diệp Cẩn Dao, mà còn cả Vân Tịch.
Cùng một người mà dính tới hai trong ba người phụ nữ trong nhóm bọn họ, người này cũng đặc biệt được tính là cao siêu.
- Poseidon, chuyện này anh đích thân điều tra đi! Dạ, A Nam đẩy nhanh tiến trình nghiên cứu chút, Triệu Thạc này không đơn giản đâu.
Trong nhóm sau người bọn họ Poseidon chuyên môn về công nghệ thông tin, là chủ lực điều khiển hệ thống mạng lưới thông tin của Angel of Death.


Đường Dạ và Lãnh Nam là các nhà nghiên cứu và phát minh, dẫn dắt và chịu tránh nhiệm tạo ra những 'món' đồ mới.

Vân Tịch chịu trách nhiệm nghiên cứu về trung y và độc dược cũng như các bí thuật kì lạ trên thế giới.
So với các thành viên khác trong nhóm Đường Dạ đương nhiên sẽ nhỉnh hơn chút.

Dù sao y cũng là người cùng Diệp Thiên và Diệp Cẩn Dao lập lên tổ chức, một trong ba người được huấn luyện bài bản nhất.
- Được!
Ba người dõng dạc nhận lệnh.
Cuộc họp riêng nhóm kết thúc.
Diệp Thiên nhìn đồng hồ trên tay, vừa hay điểm đến tám giờ.
- Vẫn sớm, đi quan sát hiệu xuất làm việc của trụ sở này chút.
Phòng đầu tiên được ghé thăm là phòng thông tin.

Các bộ siêu máy tính, thiết bị đều được lắp đặt ở đây.
Một cậu thiếu niên trẻ đứng đó chỉ đạo, nghe tiếng cửa mở liền quay ra.

Nhìn các vị cấp cao đến cùng một lúc không khỏi có chút thất kinh.
- Tối rồi các cậu không đi ăn cơm, ở đây làm gì vậy? Làm việc cũng có chừng mực chút, vi phạm quy tắc sẽ bị phát đó.
Bị Diệp Cẩn Dao lạnh nhạt hỏi, thiếu niên nhịn không được toát mồ hôi, khó khăn nuốt nước bọt.
Quy tắc đầu tiên của tổ chức, mạng sống và sức khỏe của bản thân mỗi người là trên hết.
- Mấy ngày nay đều cần tổng hợp tin tức từ các trụ sở khác nên mọi người đều cố gắng làm xong sớm nên có chút không để ý thời gian, mong các vị đại nhân thứ lỗi.
Diệp Thiên liếc xéo Poseidon.
- Neil, anh quản lí thuộc hạ khắt khe như vậy sao? Theo như pháp luật, điều này được gọi là bóc lột sức lao động đó!
Poseidon gãi gãi mặt cười ngại ngùng.

Anh cũng đâu bắt họ, là họ tự nguyện.
Thật oan uổng cho anh mà:(
Còn nói đến pháp luật chứ, tổ chức này không phải đang đi trái pháp luật sao?
- Satan đại nhân, là chúng tôi tự nguyện không phải ngài Neil bắt ép.
Chàng thiếu niên thấy Poseidon bị nhóm Diệp Cẩn Dao lườm muốn thủng lỗ trên người liền giải vây.
Poseidon bỗng cảm thấy bản thân mình đào tạo họ cũng không quá vô ích.

Có chút chút cảm động.
- Làm việc cần kết hợp với nghỉ ngơi.

Việc báo cáo cũng chưa cần gấp, đi ăn chút gì đi!
Diệp Cẩn Dao thở dài lên tiếng.


Người trong phòng nghe lời liền thông báo với đầu bên kia rồi ai nấy đều dừng công việc lại, rời vị trí, cúi đầu tỏ ý chào nhóm Diệp Cẩn Dao mới rời đi.
Cả nhóm lại cùng nhau đến phòng nghiên cứu, nơi Đường Dạ và Lãnh Nam phụ trách.

Căn phòng bày bừa một đống máy móc, chính giữa có một mô hình AI gần hoàn thiện đang được một nhóm người bao vây.

Cách đó không xa có ít hộp đựng thức ăn.
Có lẽ là vừa ăn xong liền bắt tay vào làm việc.
Đường Dạ và Lãnh Nam thấy họ đang lắp ráp bộ phận cho mô hình liền tiến tới giúp đỡ.
- Ngài Aven, ngài K! Hai người tới rồi.

Hiện tại mô hình đang ở giai đoạn quan trọng, hai người tới giúp thật đúng là như đưa nước trên sa mạc.
Vị tiên sinh trẻ vừa chỉ đạo vừa nói chuyện với Đường Dạ và Lãnh Nam.

Đường Dạ gật đầu, bắt tay vào giúp đỡ lắp ráp.
Người ta nói không sai, dáng vẻ đẹp nhất của một người đàn ông là khi họ nghiêm túc làm việc.
Hình ảnh một nhóm trai trẻ tập trung làm việc quả thực bổ mắt.
- Nelly, lại đây đi!
Diệp Cẩn Dao đứng trước một chiếc bàn khác, cúi người xem đồ trên bàn, không ngẩng đầu vẫy tay gọi Vân Tịch.
Vân Tịch bước nhanh lại gần, Diệp Cẩn Dao đưa cho cô một con bướm xanh làm từ titan.
- Nghiên cứu mới sao? Có tác dụng gì vậy?
Vân Tịch tò mò xem xét.

Bướm nhỏ được thiết kế tinh xảo thành phụ kiện kẹp tóc, nhìn không ra được rốt cuộc là gì.
Ở trong tổ chức đã lâu, nhưng mỗi lần nhóm Đường Dạ và Lãnh Nam đưa ra sản phẩm mới đều thực sự khiến người khác phải trầm trồ.
Diệp Thiên đứng gần chỗ Lãnh Nam quan sát nhóm anh làm việc, vốn chẳng hứng thú với hai người kia cũng từ chỗ Lãnh Nam lấn ná qua xem.
Đồ trên mặt bàn toàn là đồ chưa từng được đưa vào báo cáo nên chẳng biết công dụng.

Chỉ có thể quan sát, không dám đụng chạm linh tinh.
- Devil, ngài Darius muốn gặp ngài!
Một cô gái xinh đẹp bước vào, cung kính nói.
Diệp Cẩn Dao đứng ngay ngắn, xoay người nhìn cô gái kia, hỏi.
- Darius? Ngài ấy hiện tại ở đâu?
Cô gái kia vẫn mang thái độ kính cẩn.
- Ở phòng chờ cho khách ạ!
Diệp Cẩn Dao chậm rì rì trả lời hai chữ ' Được rồi' và nhờ cô gái chuyển lời đến Darius chờ cô.

Diệp Cẩn Dao vừa ra ngoài đã có một người khác chạy đến, nhưng không phải tìm cô ấy.

Là tìm Vân Tịch.
- Ngài Nelly, phía thuốc mới đã đến quá trình thử nghiệm.

Ngài có cần xem qua không?
Loại thuốc mới này là Vân Tịch đặc biệt nghiên cứu mấy tháng qua, cuối cùng cũng đã phân tích điều chế xong, đương nhiên cô cần tự mình thử nghiệm để biết hiệu quả có đạt mong muốn hay không rồi!
- Devil, Satan! Chị qua bộ phận y trước đã!
Vân Tịch vẫn tay tạm biệt rồi rời đi, Poseidon tất nhiên sẽ đi theo Vân Tịch, làm cái đuôi nhỏ của cô ấy.
Không hẹn mà gặp, trong đầu Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên lúc này chỉ có một suy nghĩ: "Tên thê nô thối!"
Một nhóm sáu người sau cùng chỉ còn hai người rảnh rỗi, Diệp Cẩn Dao cùng Diệp Thiên đi gặp mặt vị khách Darius kia.
Nơi gặp mặt nằm ở tầng hai của trụ sợ, hai người bước vào thang máy đi lên trên.
- Lâu rồi không gặp, Darius!
Chiếc mặt nạ trắng được chế tác tinh xảo cũng không che nổi ý cười nơi đáy mắt Diệp Cẩn Dao.
Darius là người đàn ông mới ngoài ba mươi, gương mặt sắc sảo từng góc cạnh, đuôi mắt dài mang theo vài phần nguy hiểm, cả người một thân bá khí áp bách đối phương.
- Nghe nói cô trở về nên tới thăm chút!
Darius khóe miệng cong cong tạo thành trăng lưỡi liềm, từ ghế đi tới trước mặt Diệp Cẩn Dao , đưa tay về phía trước.
- Satan, lâu lắm mới gặp cô đó.

Quả nhiên tôi đoán không sai, nơi nào có Devil nơi đó sẽ có cô.

Người không biết còn nghĩ cô và Devil là hình bóng của nhau đó.
Chiếc mặt nạ đen che đi nửa khuôn mặt Diệp Thiên không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.
Diệp Cẩn Dao đưa tay bắt tay lại sự thiện ý của Darius, ba người tiến về phía ghế ngồi.
- Darius, anh nghe nói tôi trở về? Nghe ai nói? Thuộc hạ chỗ tôi có vẻ làm ăn thất trách nhỉ?
Diệp Cẩn Dao cong môi cười cười nhưng lại khiến người khác rợn tóc gáy.

Darius nhận ra mình nói sai, vội sửa lại.
- Đừng căng thẳng vậy mà, là tôi nói sai rồi.

Không phải nghe nói, là tôi có việc cần thương lượng nên gọi tới chỗ cô, thuộc hạ của cô nói cô cũng ở đây nên tôi đích thân tới.
Darius cẩn thận quan sát biểu cảm của hai cô gái nhỏ hơn hắn thông qua đôi mắt.

Hắn làm lão đại trong giới vũ khí ở hai giới hắc bạch đạo lâu rồi nhưng thực chưa từng đoán được hai cô gái này đang nghĩ gì.

Họ giống như có vô vàn lớp mặt nạ, giấu kĩ bản thân mình hoàn toàn, bất cứ ai cũng không thể xâm phạm.
Lại nói, lần đầu tiên nghe hai người họ và một người đàn ông nữa giới thiệu, đúng là ấn tượng sâu sắc.
Một người là Devil ( Ác ma), một là Satan, một lại là Aven ( trong Avenger: người báo thù).

Lấy cái tiên kêu như vậy, đúng là không sợ phiền phức.
Mà hắn và họ bắt đầu hợp tác là qua trung gian thượng tướng Lục.
- Thương lượng, là mối làm ăn lớn sao?
Diệp Thiên lười biếng đưa mắt nhìn Darius, Diệp Cẩn Dao ở vừa một bên quan sát, vừa rót trà qua ly của Darius, thể hiện đạo chủ nhà.
- Cũng không hẳn, chỉ là chỗ tôi có mất lô hàng tuần trước.


Lô hàng có chút gấp, hiện tại cũng chỉ có mạng lưới thông tin chỗ cô là tìm kiếm nhanh nhất.
Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đồng thời cùng nhíu mày.

Darius là một trong bốn thế lực vũ khí lớn nhất thế giới, ai dám cướp hàng của anh ta.

Lại còn che giấu kĩ đến mức thế lực của anh ta cũng tra không ra?
- Khi nào cần?
Diệp Cẩn Dao hỏi.
Darius không khách sáo, trực tiếp nói thẳng.
- Tuần sau sẽ giao tới Trung đông.
Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên suy xét hồi lâu mới đưa ra quyết định.
- Được, bọn tôi sẽ thử nhưng không đảm bảo chắc chắn sẽ tra ra.
Diệp Thiên chẳng chút kiêng dè, một đường nói thẳng như ruột ngựa.
Darius cười cợt, bông đùa.
- Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, năng lực của hai người tôi còn không hiểu sao? Vả lại, Mạng lưới thông tin của bọn cô là lớn nhất.

Chỗ bọn cô còn tra không ra thì còn ai tra ra đây.
Darius là kiểu người tâm sinh tướng, hắn rất ít khi cười nhưng một khi đã cười thực sự lấn át tất cả những người xung quanh.

Nhưng mấy năm gần đây cũng không hiểu vì sao hắn hay cười hơn rất nhiều, không biết ở chỗ khác như nào.

Ít nhất ở chỗ bọn cô hắn còn biết cả nói đùa.
- Chút chuyện nhỏ này chắc không phiền đến mức Darius cao thượng phải hạ mình đại giá quang lâm tới đây đâu nhỉ? Nói đi, đến đây làm gì?
Diệp Cẩn Dao bỗng nghiêm túc nhìn Darius, lạnh nhạt hỏi.
Darius dường như chẳng để tâm tới thái độ của Diệp Cẩn Dao, vẫn giữ nguyên nét mặt đầy ý cười nơi khóe mắt.
- Đương nhiên là đến gặp mặt mỹ nhân rồi.
Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên lần nữa thể hiện sự ăn ý, cùng ném cho Darius ánh nhìn đầy ghét bỏ.
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì bọn tôi đi đây, muốn ở đây chơi bao lâu tùy anh, có gì cứ tìm đám Aven.

Còn về chuyện anh nhờ, bọn tôi sẽ đưa ra kết quả sớm nhất.
Diệp Thiên nắm tay Diệp Cẩn Dao kéo cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Darius sớm đã quen với hành vi này, hào sảng.
- Được, lần tới mời hai người ăn cơm.
Diệp Cẩn Dao không quay đầu, vẫy vẫy tay tạm biệt Darius.
Diệp Thiên lái xe chở Diệp Cẩn Dao về Acacia, cánh cổng lớn mở ra Diệp Thiên lái xe đi qua khuôn viên tới cửa lớn thì dừng lại để Diệp Cẩn Dao vào trước còn cô đi cất xe.
Diệp Cẩn Dao vừa mệt mỏi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng sững sờ chôn chân tại chỗ một lúc lâu.

Cảnh tượng ấy có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên.
Diệp Thiên Hải và Mộc An Tinh ngồi ngay ngắn cạnh nhau trên ghế sofa, cách đó một cái bàn là Lục Tử Dương quỳ gối trên sàn trước mặt họ.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, không khí có chút căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận