Manh Thê Phúc Hắc

Mấy ngày sau, Triệu Thạc dùng danh nghĩa của Mạc Yên triệu tập cuộc họp cổ đông. Các cổ đông vừa gặp nhau đã bàn tán rôm rả về mục đích của của họp này.

Mấy ngày vừa qua công ty đã dần ổn định lại sau sự việc vợ chồng Mạc gia đồng thời bị bệnh, sớm đã không còn chuyện gì cần lo lắng. Tuy vẫn bị thé lực nào đó ngáng chân, nhưng tổn thất không đáng là bao.

Cánh cửa vừa mở ra căn phòng vốn còn tiếng bàn tán to nhỏ bỗng trở lên im ắng không một tiếng động. Các cổ đông đồng loạt không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía cánh cửa, trong lòng đều mang theo sự tò mò.

Chỉ là họ không ngờ tới…

Người bước vào vậy mà là Triệu quản gia chứ không phải Mạc Yên.

- Triệu quản gia, ông đây là…???

Các cổ đông đều nhịn không được biểu cảm hoang mang trên mặt, gượng gạo nhìn nhau không hiểu chuyện gì?

Triệu Thạc nghe thấy người khác gọi mình Triệu quản gia liền có chút không hài lòng, hàng mày chau lại, ông cố nặn ra một nụ cười.

- Cuộc họp hôm nay chính là muốn thông báo tới mọi người chuyện Mạc tiểu thư cơ thể không khỏe, và đã ủy quyền giao chức vị chủ tịch hội đồng quản trị này cho tôi!

Người có mặt trong phòng liền bị tin tức này làm cho rúng động mà nháo nhào hết cả lên.

Chuyện vô lí này sao có thể xảy ra chứ?

Có ủy quyền cũng phải ủy quyền cho người nào đó đáng tin chút chứ.

Bọn họ cũng không phải nói Triệu Thạc không đáng tin, dù sao cũng đã là quản gia ở Mạc gia vài chục năm, đi theo Mạc Kha nửa đời người rồi. Nhưng còn năng lực dẫn dắt công ty lại là chuyện khác.

Đâu thể đem chuyện này ra đùa được.

- Tôi không đồng ý!

Một người vừa lên tiếng, cả phòng mấy chục người đều liên tiếp nối đuôi nhau lên tiếng phản đối.

- Chuyện này… ông nói xem có bao nhiêu độ đáng tin. Liệu Triệu Thạc có được không?

Các đổng sự cổ đông lần lượt rời khỏi phòng. Triệu Thạc nói ông ta sẽ dùng thực lực chứng minh, lại lấy ra giấy ủy quyền mọi người cũng hết cách chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cho Triệu Thạc một cơ hội.


Chỉ là họ còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một tiếng nói lớn.

- Các vị xin đừng vội đi!

Triệu Thạc ở lại phòng họp, ngồi ngay chính giữa, trên chiếc ghế chỉ dàng cho đổng sự trưởng mà lòng không khỏi mãn nguyện cười sung sướng.

Mưu tính nửa đời người, cuối cùng cũng thành công rồi.

Họ thật sự cho rằng ông sẽ tiếp quản đến khi Mạc Yên khỏi bệnh, tìm thấy Mạc Minh Triết kia sao? Mạc Yên sẽ không khỏi bệnh, Mạc Minh Triết cũng sẽ không đời nào tìm thấy.

Không biết ai đã bắt cóc Mạc Minh Triết, nhưng cho dù tìm được ông ta cũng sẽ làm cho hắn biến mất mãi mãi.

Còn về phía Mạc Yên…

Triệu Thạc vuốt vuốt chiếc ghế, bỗng cánh cửa mở ra ông ta theo phản ứng nhìn lại. vừa thấy là mấy vị cổ đông liền có mấy phần hoang mang.

- Triệu tiên sinh không cần quá ngạc nhiên đâu! Chuyện quan trọng như đổi người làm đổng sự trưởng đương nhiên phải có đủ các vị cổ đông chứ!

Vừa thấy người đến là Vân Tịch, Triệu Thạc thoáng chốc lộ ra mấy phần thần sắc không vui đến khó coi.

Không phải Vân Tịch đã nhận tiền rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Và tại sao bỗng nhiên các cổ đông trong công ty lại nghe theo lời cô ta?

Trong đầu Triệu Thạc hiện tại có bao nhiêu là câu hỏi, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, lịch sự đáp.

- Vân tiểu thư, tôi nể mặt cô là con gái của lão gia nên không nói. Nhưng cô còn trẻ, lại sống ở vùng núi hẻo lánh, đối với vấn đề này hiểu không quá hiểu rõ thì xin đừng nói bậy.

Vân Tịch chỉ cười, không đáp ngay càng làm cho Triệu Thạc dâng lên một nỗi bất an trong lòng. Con người này quỷ dị khó đoán hơn ông tưởng.

- Triệu tiên sinh nói đúng a. Nhưng tôi vẫn hiểu được theo như pháp luật quy định, sau khi cha mẹ mất hoặc gặp chuyện không may, nếu như không có di chúc mỗi người con sẽ được hưởng một phần bằng nhau di sản.

Vân Tịch dừng lại một lúc, cô bỗng nhìn thẳng vào mắt Triệu Thạc.

- Vậy Mạc Yên có quyền gì mà giao chức quyền cho ông đây? Cho dù anh trai tôi có mất tích, thì cũng phải hỏi qua ý kiến và có sự chấp thuật của tôi, chưa đến một vị quản gia như ông ngồi lên chức vị này.

Triệu Thạc thập phần cố nén tức giận.


- Xin hỏi…

Còn chưa để Triệu Thạc nói hết lời Vân Tịch đã cắt ngang. Cô giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại tỏ ý không đồng tình.

- Triệu tiên sinh định nói Mạc Yên bệnh hiện tại không có người nào thích hợp để giao phó thì sai rồi. Ở trong căn phòng này, ngoại trừ ông và tôi ai cũng đủ tư cách hết.

Một màn đấu võ mồm này, không là đơn phương nói chặn luôn họng đối phương mới đúng làm cho mọi người đều trầm trồ mà cũng phải ngẫm nghĩ lại.

Vân Tịch nói đúng, trong căn phòng này ai cũng là người đồng hành cùng Mạc thị nhiều năm, so với Triệu Thạc không chút dính dáng kia càng có tư cách tiếp quản hơn.

Bị Vân Tịch nói như vậy Triệu Thạc nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn, nhưng ông vừa định nói liền bị Vân Tịch tiếp tục cắt ngang.

- Quay lại chuyện chính đi! Đổng sự trưởng không phải tôi nói là được, nhưng người này đủ tư cách dựa trên năng lực và về mặt pháp luật là hợp pháp. Đổng sự trưởng mới chính là Mạc thiếu gia.

Cả Triệu Thạc và những người trong phòng, mười người như một đều bất ngờ trước sự có mặt của Mạc Minh Triết.

Từ ngoài cửa một chàng trai nhìn y chang Vân Tịch, nhưng có nét nam tính hơn so với cô ấy. Một thân phong trần bước từ ngoài vào trong, vẻ mặt kiêu ngạo dường như đều đặt những thứ trước mắt dưới mí, không đáng để tâm.

- Bác Triệu, con không ngờ bác lại có tâm tư này đó. Có lẽ, niềm tin của con đã đặt sai người nhỉ.

Mạc Minh Triết mắt đối mắt nhìn Triệu Thạc, trong ánh mắt anh vừa ánh lên sự thất vọng, vừa có một cỗ khí oán giận.

Triệu Thạc bị ánh mắt này dọa không ít, ông ta vội tiến lại gần Mạc Minh Triết, khúm lúm.

- Minh Triết à, con đừng tin lời Vân tiểu thư. Cô ấy nói bậy mà thôi, ta thực sự chỉ là tạm thời quản lí thay cho Yên Yên, con bé vẫn đang bệnh.

Mạc Minh Triết nhíu chặt mày, thập phần thất vọng với Triệu Thạc.

Triệu Thạc là quản gia theo hầu nhà anh đã lâu. Cha mẹ cậu hay đi công tác, chính vợ chồng Triệu Thạc là người luôn ân cần sắp xếp tốt mọi thứ trong nhà, chu đáo chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, đối với cậu còn thân thiết hơn cha mẹ mấy phần.

Hiện tại Triệu Thạc lại đâm sau lưng Mạc gia, đúng thật là lòng vô cùng khó chịu.

- Chú không cần biện minh nữa, cảnh sát đang ở ngoài đợi chú.


Nghe thấy bên ngoài có cảnh sát, Triệu Thạc thoáng chốc hoảng loạn, ông bắt lấy tay Mạc Minh Triết.

- Cảnh sát??? Cảnh sát tới đây làm gì?

Vân Tịch yên lặng xem kịch một bên cuối cùng cũng đã lên tiếng, cô cười tà mị.

- Đương nhiên là bắt kẻ đầu sỏ của cuộc mưu sát Đại công chúa điện hạ rồi!

Mưu sát công chúa?

Triệu Thạc thất kinh một lúc lâu, không đợi ông ta phản ứng Diệp Thiên đã dẫn cảnh sát vào góp vui.

Cảnh sát vừa vào đã còng ta ông ta lại, đợi đến lúc Triệu Thạc phản ứng lại hai tay đã nằm gọn gàng trong chiếc còng bạc số tám.

- Thưa ông, chúng tôi đã nhận được bằng chứng ông mua chuộc người khác gây ra án mạng có chủ đích, cũng như về việc làm giả giấy tờ, xin hãy theo chúng tôi về sở cảnh sát để phối hợp điều tra.

Nghe cảnh sát nói vậy, sắc mặt Triệu Thạc bỗng tái nhợt lại. Ông ta oán hận nhìn về phía Vân Tịch, cắn răng.

- Sao cô có thể làm như vậy. Rõ ràng…

Vân Tịch tròn mắt nhìn ông ta đầy kinh ngạc, như thể đã đoán ra Triệu Thạc muốn nói điều gì, cô cười tươi rói.

- Tôi chỉ nhận tiền và nói tôi từ bỏ quyền thừa kế, không hề nói sẽ để ông đạt được mục đích. Tôi đã làm đúng theo thỏa thuận, không hề tranh chức vị này.

Triệu Thạc bị chóc tức tới mức nghẹn một cục máu ở học, ói không ra nuốt không được, vô cùng bức bối. Ông ta điên cuồng muốn lao về phía Vân Tịch nhưng vì bị cảnh sát giữ lại nên chỉ có thể giãy giụa, tức giận quát tháo.

- CÔ… đồ tiện nhân…

Lời Triệu Thạc còn chưa nói hết, xương hàm của ông ta đã bị bóp mạnh, cơn đau từ xương hàm truyền tới khiến ông ta không thốt ra được thêm bất cứ lời nào.

Triệu Thạc nhanh chóng đưa mắt nhìn xem là ai dám bóp hàm ông ta liền nhìn tối cặp mắt tối tăm, lạnh lẽo của Diệp Thiên. Cô vừa lên tiếng, uy áp liềm bá chiếm lấy toàn cơ thể Triệu Thạc, ông ta sợ đến mức toàn thân cứng đờ.

- Miệng chó không mọc được ngà voi thì nên ngậm miệng vào. Tiểu Tịch Tịch của tôi không phải người ông có thể động đến. Ông cứ ở trong tù mà sám hối cho tội lỗi ông gây ra cho Tiểu Tịch Tịch đi.

Diệp Thiên dùng lực mạnh thật mạnh bóp quai hàm ông ta như một lời cảnh cáo. Lời cần nói cũng nói xong, Diệp Thiên hất mạnh mặt Triệu Thạc qua một bên, sau đó để cảnh sát dẫn ông ta đi trước sự kinh hoàng của mọi người.

Cảnh sát rời đi một lúc lâu rồi, đám cổ đông mới hoàn hồn lại, đứng lên chào hỏi với Diệp Thiên.

- Tiểu Tịch Tịch, đi thôi!

Diệp Thiên gật đầu, chào hỏi lại với cổ đông của Mạc Thị rồi khoác vai Vân Tịch rời đi. Bỗng Mạc Minh Triết giữ tay Vân Tịch lại, ngượng ngùng hạ giọng.


- Em có thể rành chút thời gian với anh không?

Vân Tịch lịch sự gạt tay Mạc Minh Triết ra, cười cười.

- Nói sau đi, tôi phải trở về báo cáo lại với Tiểu Dao Dao nhà tôi rồi!

Nhìn Vân Tịch vui vẻ cùng người con gái khác ròi đi, trong lòng có chút luyến tiếc nói không thành lời.

Đây…

Có lẽ là sự kì diệu của máu mủ huyết thống nhỉ?

Vân Tịch rời đi không quên nhìn lại, vẫy vẫy tay chào Mạc Minh Triết. Cô khá có cảm tình với người này nga.

Mỗi lần nhìn thấy Mạc Minh Triết cứ như nhìn thấy phiên bản nam của mình vậy.

Vân Tịch ôm lấy người Diệp Thiên, vừa đi vừa cười hì hì khoe khoang.

- Nhìn Mạc thiếu gia là biết, nếu chị là con trai chắc chắn rất đẹp, có khi em cũng mê đắm chị không chừng ấy.

Diệp Thiên đẩy Vân Tịch ra, ghét bỏ.

- Tra nữ!

Vân Tịch hừ hừ mấy tiếng, không thèm quan tâm Diệp Thiên tiếp tục nói về việc mình sẽ đẹp như nào nếu là con trai trên cả đoạn đường về.

Ở chỗ Lục Tử Dương cũng không hề ở không. Phong Lẫm vừa báo cáo lại kết quả điều tra của mình. Lục Tử Dương nhíu mày, không kiên nhẫn vò đầu.

- Đem mấy người đó bắt tới đây, làm việc kín đáo chút.

Phong Lẫm khó xử gãi gãi mặt.

- Lục tổng, người của chúng ta ở chỗ thiếu phu nhân vừa báo lại rằng một cô gái họ Vân đi cùng với Diệp Thiên tiểu thư tống ’ người đó’ vào tù rồi.

Lục Tử Dương hất tay ý bảo Phong Lẫm ra ngoài, Phong Lẫm cũng hiểu ý rời đi.

khi căn phòng im lặng, cả căn phòng xa hoa chỉ còn Lục Tử Dương với sự cô đơn bao trùm trong không khí.

Lục Tử Dương cúi đầu thở dài. Quyền lực, tiền tài trong tay anh là rất lớn, có bao nhiêu người ghen tị thèm muốn, lại có bao cô gái không tiếc bán rẻ tôn nghiêm tiếp cận. Nhưng kể từ khi gặp gỡ Diệp Cẩn Dao cho dù bé hay lớn, anh vẫn luôn chỉ là một người bình thường trong mắt cô. Bình thường đến mức gặp chuyện gì cô cũng tự mình có cách giải quyết, chưa từng ỷ lại vào anh, cho dù…

Cho dù chỉ là nghĩ cũng dường như chưa từng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận