Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên


Không ngờ lại dính thế này.
.
"Chị thật sự thích em."
Không có từ ngữ mỹ miều hào nhoáng, không có lời thề thốt bóng bẩy, thậm chí nói thẳng rằng không thể công khai.
Nhưng lời tỏ tình của Hứa Ấu Diên vẫn làm Thời Duyệt mê mệt, giống như đang ở trong mơ.
Thời Duyệt không biết rằng ngôn ngữ bình dị có thể sâu sắc như vậy, càng không biết rằng một Hứa Ấu Diên từ trước đến nay không thích bày tỏ lại có thể tự nguyện nói ra lời tỏ tình từ đáy lòng xúc động đến thế.
Hai mắt Thời Duyệt đăm đăm, giữ nguyên bàn tay múc cháo, không nói gì, chỉ nhìn chị chằm chằm.
Hứa Ấu Diên vừa bối rối vừa ngượng ngùng trước ánh mắt của em, bưng bát đũa đã ăn xong định vào phòng bếp: "Em đợi một lát, cà phê xong chị lấy cho em."
"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt giữ vạt áo chị lại, bàn tay rất nhẹ, nhưng ánh mắt rất nóng, khuôn mặt căng thẳng vô cùng nghiêm túc.
"Em đã nghe tất cả những gì chị vừa nói, em đã thuộc từng câu từng chữ rồi.

Đời này chị đừng hòng đổi ý!"
Hứa Ấu Diên còn tưởng rằng em muốn nói gì, cười: "Em mới cần vậy, sau này phát hiện chị trong thực tế không giống như em nghĩ, đến lúc đó đừng sợ chạy mất."
Thời Duyệt đi theo Hứa Ấu Diên vào bếp, tiện tay lấy tất cả bát đĩa trong tay chị, "Đùa gì đấy, em cũng không phải đồ ngốc tùy tiện thích rồi lại tùy tiện hết thích.

Chúng ta rất giống nhau ở điểm cẩn thận này."
Hứa Ấu Diên lấy cốc cà phê: "Chị? Cẩn thận?"
"Đúng vậy." Thời Duyệt đặt đĩa vào trong máy rửa bát, dính vào chị từ phía sau, một tay chống xuống bàn một tay quen thuộc ôm eo Hứa Ấu Diên, giữ chị trong lòng.
Trước đây cô cũng thường làm động tác này, nhưng là cố ý đùa để được nhìn thấy Hứa Ấu Diên đỏ mặt tim đập nhanh thậm chí phát cáu.

Hiện giờ đã khác, Hứa Ấu Diên là của cô, động tác này tự nhiên được đắp thêm ý nghĩa tuyên bố chủ quyền.
"Ban đầu chị rất có thành kiến với em, đúng không?" Thời Duyệt nắm mu bàn tay chị, lấy cốc cà phê cùng chị, "Là dần dần buông bỏ thành kiến, xóa tan ấn tượng xấu trong thời gian ở cùng nhau và từ từ hiểu em, chắc chắn rằng em là người đáng tin và làm chị thích không chịu nổi, lúc này mới muốn thành đôi với em."
"Ơ." Cơ thể Hứa Ấu Diên khẽ run, "Lại còn thích không chịu nổi...ai lại tự nói như vậy, không chê buồn nôn."
"Không chê.

Hứa Ấu Diên chị tự nói đi, chị thích em vô cùng đúng không? Hử?"
Hứa Ấu Diên không chịu được muốn thoát khỏi vòng tay của em: "Bây giờ em không được bình thường cho lắm, nhanh đi tắm nước lạnh để tỉnh táo lại đi."
Thời Duyệt ôm chị không cho chị đi: "Nhanh vậy đã đổi ý? Người vừa nói thật sự thích em không phải chị sao? Hửm?"
"Chắc là người khác rồi, em nghĩ kỹ đi."
"Hứa Ấu Diên chị đừng hòng quỵt nợ."
Hứa Ấu Diên được Thời Duyệt ôm cảm thấy cả người đều ngứa, vừa cười vừa xin tha: "Đổ đổ cà phê sắp đổ, mau thả chị ra, Thời Duyệt! Đừng quấy!"
Thời Duyệt tiếp gọn cốc cà phê trong tay chị, đặt lại xuống bên cạnh máy pha cà phê, vẫn không buông cánh tay đang ôm chị, ép chị vào cạnh cửa.
"Không được quỵt nợ, nhanh nói chị yêu em lần nữa đi." Thời Duyệt nhìn thẳng vào mắt chị, không thể đợi được, "Em muốn ghi nhớ từng âm điệu trong lời tỏ tình của chị."
Hứa Ấu Diên rất bất lực: "Em làm sao thế, còn nói Diêm Dung người ta diễn sâu, chị thấy em chẳng kém gì cô ấy."
"Chị so sánh em với người khác?"
Giờ phút này Thời Duyệt đang phấn khích cực độ, biểu cảm trên mặt có phần không giống bình thường, Hứa Ấu Diên thật sự không nhận ra câu nói này của em là nghiêm túc hay đùa, dù sao ở chuyện tình cảm, ai cũng sẽ nhỏ nhen.
Hứa Ấu Diên đành chấn chỉnh thái độ, lắc đầu:
"Đương nhiên không phải, chị chỉ khịa em thôi.

Thời Duyệt, em không giận chứ?"
Thời Duyệt nhìn Hứa Ấu Diên trước mặt đang cẩn thận từng li từng tí chiều chuộng cảm xúc của mình, trong đôi mắt có tia sợ sệt và lo lắng là hình bóng của chính mình, Thời Duyệt không nhịn được thầm văng tục một câu trong nội tâm — có cần đáng yêu quá thể đáng thế này không?"
"Nếu em giận thật thì sao?" Thời Duyệt lại gần Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên buộc tóc sau đầu, để lộ vành tai xinh xắn, rất tiện để Thời Duyệt khẽ xoa bằng môi...
"Đừng, Thời Duyệt, buồn." Hứa Ấu Diên rất sợ buồn, nhưng không nỡ đẩy Thời Duyệt, chỉ có thể nép mình trong lòng em.
Tim Thời Duyệt nhảy thình thịch, cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập của mình và tiếng xin tha mềm nhũn của Hứa Ấu Diên.
Hôn Hứa Ấu Diên liền không dừng được, cho tới khi báo thức trên điện thoại vang lên lần thứ ba, Hứa Ấu Diên mới thở hổn hển hô ngừng.
"Nên đến công ty rồi đúng không..." Ánh mắt Hứa Ấu Diên khi nói vẫn thoáng mơ màng, đôi môi đỏ, hơi thở không ổn định, đôi mắt nhìn Thời Duyệt vẫn còn tình cảm và khát vọng nồng nhiệt rõ ràng, nhưng lý trí vẫn làm cô tỉnh táo lại.
Thời Duyệt xem đồng hồ, cô phải đến cuộc họp sáng nay, là cuộc họp quan trọng về giai đoạn thi đấu.
Chỉ đành quyến luyến không nỡ nhìn Hứa Ấu Diên, lại hôn xuống môi chị, sau đó lấy son từ trong túi, dịu dàng thoa giúp chị.
Hứa Ấu Diên khẽ cau mày, lấy son: "Chị tự thoa."
Thời Duyệt không cho: "Sắp không được gặp chị cả ngày, buổi tối có thể còn phải mời người ta đi ăn, không thể về trước chín giờ.

Bây giờ cho em dính chị thêm một lát không được à?"
"Biết em dính, không ngờ lại dính thế này."
"Nếu được, em chỉ ước gì có thể dính trên người chị suốt 24 giờ, không cho chị cảm thấy phiền."
Sợ nếu không đồng ý Thời Duyệt sẽ lại nhiễu, Hứa Ấu Diên thật sự muốn ngất, thanh niên dồi dào tinh thần và sức lực đến đáng sợ, cô vội vàng nói một câu êm tai: "Không phiền không phiền, chắc chắn không phiền."
"Sao em lại cảm thấy chị đang lừa em."
Hứa Ấu Diên bất lực, nắm chặt cổ áo của em, ngẩng lên, muốn dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân.
Nắm cổ áo là động tác tiêu chuẩn khi muốn thân mật của Hứa Ấu Diên, trong lòng Thời Duyệt dâng trào sóng to gió lớn.
Khi Hứa Ấu Diên nhanh chóng ghé sát, chỉ còn một chút là hôn lên môi, nào ngờ chụt một tiếng, hôn lên cằm Thời Duyệt.
Thời Duyệt: "?"
Hứa Ấu Diên ước lượng nhầm chênh lệch chiều cao: "..."
Hai người nhìn nhau, Thời Duyệt khẽ giật khóe miệng, chuẩn bị cười thành tiếng, lại bị Hứa Ấu Diên đẩy ra khỏi phòng bếp.
"Hứa Ấu Diên, em không cười, thật đấy...phì, ha ha ha ha." Thời Duyệt chống lên cửa suýt không đứng vững.
Hứa Ấu Diên: "Biến."
Thời Duyệt ôm tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài, tiết trời hôm nay rất tốt, là thời tiết đẹp hiếm có trong năm ở thành phố này.
Cây cối bên bờ sông xanh tươi, hoa trong công viên khoe sắc, Thời Duyệt xách một chiếc xe đạp công cộng từ chung cư, tính thời gian, đạp đến cao ốc CRUSH.
Cô muốn tận hưởng ánh mặt trời tận hưởng gió xuân, tận hưởng tất cả những gì tốt đẹp.
**
Quý Ông DL ngồi trên băng ghế ở quảng trường ngoài công viên hải dương, buồn bực không vui.
Trước mặt là bảng thông báo đăng thứ hạng đầu ra cuối cùng của vòng loại, Nothing lại có thể đứng ở vị trí thứ 3 toàn server, cao hơn cô nghĩ.
Mặc dù sau đó cô đã vội vàng tiến vào giai đoạn thi đấu cùng đồng đội Monster, chỉ là hai người đã cãi nhau vì đủ chuyện trong suốt quá trình vượt ải, chủ đề tình yêu càng thảm hại, thức nhiều đêm họp nhóm liên tục, mới miễn cưỡng vượt qua.
Quý Ông có rất nhiều phê bình kín đáo về tên lập dị Monster thích ăn kẹo mút này, chỉ là không thể không nói Monster rất giỏi, vẫn có thể qua ải dù ở trong điều kiện thiếu ăn ý cực độ, hơn nữa bản thân còn chiếm được vị trí thứ 4 tổng đầu ra toàn server.
Còn thứ hạng của Quý Ông lại rơi xuống không phanh, dừng lại ở vị trí 45!
Monster cũng hoàn toàn không phải một đồng đội tốt!
Nhìn Monster đang ngồi ở một băng ghế khác, đã thay một bộ đồng phục học sinh tiểu học, vẫn liếm kẹo mút, Quý Ông cảm thấy rất tệ.
Dù đã tiến vào giai đoạn thi đấu, nhưng chắc chắn cũng không thể đi xa — Quý Ông nghĩ vậy.
Tất cả đều là lỗi của Nothing, nếu không phải cô ta phá vỡ cơ hội cướp đoạt mà mình bắt buộc phải giành được, hiện giờ Quý Ông cũng không suy sụp thế này.
Cô nhìn đồng đội xúi quẩy của cô đi, thậm chí còn không xuất hiện trong danh sách 50 vị trí đầu! Rốt cuộc trong đầu Nothing nghĩ gì! Vì sao phải kiên quyết hợp tác cùng đồ bỏ đi như vậy?
Xem bảng xếp hạng, Quý Ông càng chắc chắn một điều, đồng đội của Nothing, "Bánh Kem Bơ Hoa Plasma", chính là boss của Phòng Bí Mật, dù kết quả đầu ra không tốt, nhưng vẫn có thể hưởng phúc lợi khác, vì thế Nothing mới kiên quyết chọn cô ta.
Được rồi, Quý Ông quyết tâm, về sau gặp được hai người kia trong giai đoạn thi đấu, nhất định sẽ đánh bại không lưu tình để giải nỗi hận trong lòng.
Tuy rằng chiến đội DL có hai thành viên lọt vào top 10 tổng đầu ra toàn server, nhưng nguy cơ của đội cũng hết sức rõ ràng.
Phó Tư Mẫn online, bản thân cũng đang trò chuyện video.
Với Alaye.
"Cái gì? Cậu tài trợ cho Câu lạc bộ những bà cô nhà bên? Tại sao?!" Phó Tư Mẫn kinh ngạc, "Chiến đội DL của chúng tôi cũng rất thiếu tiền được không! Tại sao cậu không đầu tư cho chúng tôi? Tôi có thể bắt Thời Duyệt dạy cô ta một bài học trong giai đoạn thi đấu giúp cậu! Thậm chí tôi đã biết cô ta hóa trang thành gì trong Phòng Bí Mật rồi! Tại sao cậu lại góp tiền cho câu lạc bộ khác? Tôi..."
"Vì họ giỏi hơn." Alaye vừa ăn dâu tây vừa thoải mái nói, "Không thấy vị trí số 1 của bảng xếp hạng là A Tuyết sao? Câu lạc bộ của họ không giàu nhưng rất có tiềm năng, lợi ích đầu tư cao nhất."
"DL của chúng tôi cũng lọt vào bảng xếp hạng! Bà nội mở mắt ra nhìn đi!"
"Nhưng A Tuyết đứng đầu."
"Chúng...chúng tôi..."
Một câu của Alaye khiến Phó Tư Mẫn câm nín, Phó Tư Mẫn chán nản đổ xuống ghế, nước mắt chảy dài: "Cậu lại có thể là người tàn nhẫn như vậy, không thể nể tình một chút được sao?"
"Ừm." Alaye không hề có cảm giác tội lỗi, "Từ khi bị Thời Duyệt từ chối, tôi không còn biết tình cảm là gì." Cô lại gần màn hình, cười tà ác,
"Tôi chỉ muốn bồi dưỡng một đội có thể giành được chức vô địch của Phòng Bí Mật, xem vẻ mặt Thời Duyệt khi sự nghiệp của cậu ta bị tôi chiếm lĩnh.

Nghĩ đã thấy vui rồi.

Ha ha."
"Cậu hoàn toàn đang chơi đùa với tiền..."
"Chơi đùa thì chơi đùa." Alaye liếc mắt nhìn cô ấy, "Tôi có tiền."
Nói xong cũng tắt video.
Phó Tư Mẫn khóc không ra nước mắt.
......
Thời Duyệt ra ngoài, Hứa Ấu Diên dọn dẹp cảm xúc xấu hổ vì chủ động hôn lại biến thành ầm ĩ khi nãy, cô cũng có rất nhiều việc phải làm.
Muốn họp với Thương Lộc qua video, đợi rất lâu Thương Lộc cũng không nhận.
Chắc chị Lộc đang bận.
Khi Hứa Ấu Diên chuẩn bị ngắt máy, video bỗng được kết nối.
"Ấu Diên, sao thế?" Trên đuôi mày Thương Lộc gắn tinh thể truy cập Phòng Bí Mật, hiển nhiên đang chơi Phòng Bí Mật.
Hứa Ấu Diên có cảm giác lúng túng vì quấy rầy chuyện tốt của người ta, ép bản thân bình tĩnh lại nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ có chút chuyện liên quan đến công việc.

Khi nào chị có thời gian chúng ta lại nói chuyện..."
Đúng là Thương Lộc đang ở trong Phòng Bí Mật, cô và Diêm Dung đang chém giết trong giai đoạn thứ hai của chủ đề kinh dị.
Thật ra thời gian diễn ra vòng loại đã kết thúc, chỉ là Thương Lộc bỏ ra 1000 đồng tiền vàng để gia hạn thêm 24 giờ, hy vọng có thể hoàn thành toàn bộ cửa ải trong thời gian cuối cùng, cũng vào giai đoạn thi đấu tham gia trò vui.
Hệ thống giao nhiệm vụ cho các cô đi tìm những người sống bị bắt cóc trong đội ngũ cản thi ở Tương Tây*, chỉ đọc mặt chữ trên nhiệm vụ cũng đủ khiến Diêm Dung không thở nổi.
Diêm Dung sợ quỷ sợ zombie, cương thi càng là nỗi ác mộng đối với cô.
Ngược lại, Thương Lộc không hề sợ cương thi, dù sao cũng chỉ là trò chơi.

Cô dặn Diêm Dung đi sau mình, tất cả cương thi đều để cô giết.
Không ngờ cương thi ngủ say bị hai người đánh thức, chỉ trong tích tắc, toàn bộ bọn chúng nhảy đến muốn cắn người.
Thương Lộc cầm một thanh kiếm cố hết sức chém giết, đến khi quay lại muốn tìm Diêm Dung, mới phát hiện Diêm Dung nhắm chặt mắt đứng một mình bên một cái cây, vừa nhiệt tình chém vào thân cây vừa chửi bậy.
Cô hoàn toàn không biết mình đang chém cái gì, tất cả đều là thao tác mù quáng.
Thương Lộc: "...Diêm Dung, Diêm Dung? Tỉnh lại đi."
Diêm Dung không nghe thấy, tiếp tục chém, cho đến khi cây bị chém gãy nện vào trán cô, khiến cô bị choáng.
Thương Lộc đỡ trán, vác Diêm Dung vượt đồi tạm thời trốn.
- -------
*"Cản thi" theo nghĩa đen có nghĩa là đuổi thi thể, là một bí thuật ở vùng Tương Tây và lân cận, phổ biến nhất vào thời nhà Thanh; thuật này đưa thi thể người chết ở nơi đất khách quê người trở về cố hương, chôn cất tử tế.
Theo thần thoại, mấy ngàn năm trước, Xi Vưu dẫn binh chiến đấu với bộ tộc địch, cho đến khi thi thể nằm xuống khắp nơi, máu chảy thành sông.

Chiến tranh kết thúc, sau khi binh lính khiêng tất cả thương binh đi, Xi Vưu nói với quân sư bên cạnh: "Chúng ta không thể bỏ mặc những huynh đệ chết trận ở đây, ngươi có thể dùng pháp thuật đưa những huynh đệ này trở về cố hương được không? Quân sư nói, "Vâng, thần và người đổi trang phục, người cầm 'phù tiết' đi trước dẫn đường, thần ở phía sau đốc thúc."
Vì thế quân sư hóa trang thành Xi Vưu, đứng ở giữa thi thể của các huynh đệ chết trận, sau khi niệm chú, cầu nguyện thần linh, mới lớn tiếng hô to với những thi thể kia: "Các huynh đệ tử nạn, đây không phải nơi an thân bỏ mình, các vị uổng mạng là điều thật ai điếu.

Phụ mẫu ở quê nhà tựa cổng mong ngóng, kiều thê ấu tử ngóng trông ngày về.

Hồn của các vị phách của các vị không cần băn khoăn.

Gấp như quân lệnh, đứng dậy!" Tất cả thi thể vốn nằm trên mặt đất lập tức đứng dậy, đi thành hàng theo "phù tiết" của Xi Vưu trở về quê hương...
(Vẫn là google dịch theo Baidu).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui