Một con chim lớn?
"Sao thế?" Hứa Ấu Diên được Thời Duyệt ôm chặt, cả khuôn mặt vùi trong lòng em không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là có linh cảm chẳng lành.
Từ trước đến nay Thời Duyệt luôn rất tự tin vào cảm giác của mình, cũng thật sự thấy được một tia sáng lạnh từ điện thoại lập tức trốn đi sau khi mình phát hiện.
Cô có thể biết đại khái hướng của kẻ chụp lén, thế nhưng ở bãi đỗ xe rộng lớn vẫn luôn có xe ra vào, chủ xe cũng không ít, chưa kể các loại xe đẩy hàng đỗ chật kín lối đi, không thể xác định kẻ chụp lén là ai.
Mong chỉ là mình nghĩ nhiều.
Thời Duyệt hôn nhẹ lên trán chị: "Nghĩ bảo bối của em đang ở trong vòng tay của em, vẫn không thể tưởng tượng nổi.
Phải nhanh nhanh ôm chặt để xác định."
Hứa Ấu Diên cười đẩy em: "Được rồi, ở ngoài đừng gây nổi bật như vậy được không, em biết bây giờ chúng ta không nên công khai mối quan hệ.
Vừa rồi em ngây người một lúc chị còn tưởng là có ai chụp lén."
Hứa Ấu Diên cũng quá nhạy cảm, Thời Duyệt khoác vai chị dẫn chị vào thang máy chuyên đưa khách lên nhà hàng, còn an ủi chị, chúng ta cũng không phải người nổi tiếng, đi đường còn có thể bị chụp lén sao?
Thời Duyệt nói vậy Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy đúng, dù trước đây cô từng nhận không ít phỏng vấn và hoạt động, nhưng nếu không phải người trong ngành trò chơi hologram đặc biệt tìm, người bình thường cũng không nhạy cảm với cô như vậy.
Trước kia từng có diễn đàn fanclub gì đó, nhưng đều là các bạn trẻ cảm thấy mới mẻ và thú vị với Tái Tạo Vũ Trụ vừa ra mắt làm cho.
Suy cho cùng cô cũng chỉ là một người bình thường.
Gương mặt này cũng là của người bình thường.
Đừng nói là ở một bãi đỗ xe tối thế kia, dù giữa ban ngày đi ra ngoài cũng sẽ không có ai chụp ảnh cô.
Sau sự cố vật phẩm cô càng ít ra ngoài, số lần bị nhận ra cũng càng ít hơn, Hứa Ấu Diên cảm thấy thần kinh của mình quá căng thẳng.
Trong thang máy chỉ có hai người các cô, trên thang máy đang chiếu quảng cáo online mới của Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy.
Quảng cáo này vừa được ra mắt ngày hôm nay, là người hâm mộ cuồng nhiệt của Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy, Hứa Ấu Diên nhìn màn hình chăm chú, nhưng dường như không nhận ra mình đang xem gì.
Mất tập trung quá rõ ràng.
"Vẫn nghĩ?" Thời Duyệt hỏi chị.
"Hả? Không phải."
"Lừa quỷ à.
Em phát hiện chị không che giấu cảm xúc gì, viết hết lên mặt."
Hứa Ấu Diên cười: "Chị không muốn giấu."
"Đừng nghĩ nhiều, dù thật sự xảy ra chuyện gì, em cũng có cách đối phó."
Trên mặt Hứa Ấu Diên vốn hiện vẻ lo lắng rõ ràng, nghe Thời Duyệt nói vậy, nhớ lại Thời Duyệt từng đối phó với Tiểu An rất nhanh gọn mạnh mẽ, cô cảm thấy thật sự được an ủi một phần.
Thời Duyệt còn trẻ, nhưng mang lại cảm giác rất an toàn.
Thang máy lên đến nhà hàng, hai người sánh bước ra ngoài.
Thời Duyệt nắm tay Hứa Ấu Diên một cách tự nhiên, mười ngón đan xen cùng nhau.
Khi nhiệt độ từ bàn tay của Thời Duyệt vây quanh mình, Hứa Ấu Diên rất hạnh phúc, nhưng một giây sau khi thấy có hai cô gái trẻ tuổi đi tới từ phía đối diện, nhìn kỹ mình, sau đó thấp giọng thì thầm gì đó với người bên cạnh, Hứa Ấu Diên lập tức căng thẳng, bàn tay đang nắm chặt có dấu hiệu muốn giãy ra.
Thời Duyệt cảm nhận được tâm trạng của chị, lập tức nắm chặt hơn, không cho chị khả năng thoát ra.
Hứa Ấu Diên nhìn sang Thời Duyệt.
Thời Duyệt làm như không có chuyện gì dẫn Hứa Ấu Diên đi vào nhà hàng: "Họ đang nói mắt của chị trang điểm rất đẹp, không phải nhận ra chúng ta.
Chị cứ yên tâm được không, đừng căng thẳng như thế.
Trước kia chị cũng đi chơi cùng em ở ngoài không ít lần, không thấy chị lo lắng thế này."
"Bây giờ có thể giống trước kia sao..."
"Cũng đúng, trước kia chúng ta có quan hệ gì, bây giờ chúng ta là quan hệ gì, bây giờ chị bất an cũng có lý." Thời Duyệt nói rồi kéo tay Hứa Ấu Diên, đung đưa cánh tay chị trên hành lang nhà hàng không người treo đầy những bức tranh.
Hứa Ấu Diên buồn cười: "Nắm tay thì nắm tay, còn phải lắc, em là học sinh tiểu học đi chơi Tết à?"
Thời Duyệt cười hì hì, ỏn à ỏn ẻn nói: "Em chính là học sinh tiểu học mà."
Khi nhân viên nhà hàng đến dẫn hai người vào chỗ ngồi, Thời Duyệt đổi giọng trở mặt trong một giây, dùng giọng trưởng thành trầm ổn nói đã đặt trước.
Đi đến phòng riêng cùng nhau, Hứa Ấu Diên nín cười hỏi Thời Duyệt:
"Bình thường ở công ty em cũng phân liệt như vậy hả?"
Thời Duyệt lắc đầu: "Ở công ty em là tổng giám đốc bá đạo."
"Quỷ mới tin em."
"Không tin? Đêm nay về em biểu diễn trên giường cho chị xem thử?"
Hứa Ấu Diên véo hông Thời Duyệt một cái, Thời Duyệt đang định kêu "ai ui", đúng lúc đến cửa phòng riêng, nhân viên phục vụ mở cửa cho hai cô, quay đầu làm tư thế "mời", Thời Duyệt không thể kêu.
"Chị làm sao đấy, sao lại véo người ta?"
Nhân viên phục vụ đi, Thời Duyệt theo Hứa Ấu Diên vào trong phòng.
"Chuyện này phải hỏi cái miệng không ngăn được của em."
Thời Duyệt đóng cửa, gian phòng chỉ còn lại hai người các cô.
Hứa Ấu Diên rất nhạy bén lập tức quay đầu, vừa quay người đã bị Thời Duyệt ôm eo.
"Thời Duyệt! Ở ngoài đừng làm bừa!" Hứa Ấu Diên chỉ sợ oắt con không chịu được cô đơn bất kể dịp nào, cửa phòng nhìn như đã đóng, nhưng nhân viên phục vụ vẫn sẽ ra vào mang thức ăn đồ uống, sao có thể thân mật ở nơi như thế này.
Thời Duyệt khẽ miết môi Hứa Ấu Diên một lần liền rời đi, nhìn chị bằng ánh mắt ghét bỏ: "Chị nghĩ gì thế, chậc chậc chậc, đầu toàn những thứ không trong sáng, Hứa Ấu Diên chị lại có thể là người như vậy."
Hứa Ấu Diên: "..."
"Đến đây ngồi nào, hay chị vẫn đang đợi em bế chị đến?" Thời Duyệt ngồi xuống bên bàn, mỉm cười với chị.
Hứa Ấu Diên lập tức ngồi xuống: "Uống quá nhiều đúng là không tốt, xem ra tính bỉ ổi của em khắc sâu bên trong rồi.
Sao trước đây chị không phát hiện ra em thế này? Hửm? Phát hiện sớm đã có thể chữa cho em sớm rồi."
"Lúc em còn bé chị cũng không nhìn em, phát hiện kiểu gì."
"Em nói gì đấy, không nhìn em thì dạy kèm em thế nào?"
"Hai việc khác nhau.
Nếu em không phải em gái chị biết từ nhỏ, chị cũng sẽ không dạy kèm em." Trong phòng riêng nóng, Thời Duyệt cởi áo khoác.
Thanh niên đúng là thanh niên, chịu lạnh tốt, mới tháng tư đã mặc áo ngắn tay ở trong.
Mặc áo ngắn tay vẫn ngại chưa đủ, còn kéo cổ áo quạt gió, xắn tay áo lên đến vai.
Trên trán Thời Duyệt lấm tấm mồ hôi: "Nóng quá đi, chị không thấy nóng à?"
Hứa Ấu Diên không chỉ không nóng, còn hơi lạnh, không thể không biết ngại nói: "Chị vẫn ổn, chị quạt cho em."
Đang nói chuyện, nhân viên phục vụ đưa rau trộn vào trước, Thời Duyệt nhờ cô ấy bật điều hòa giúp, đặc biệt dặn: "Mở chút gió là được, đừng chỉnh nhiệt độ quá lạnh." Sợ Hứa Ấu Diên không chịu được.
"Vâng."
Thời Duyệt cảm thấy dễ chịu hơn khi có gió điều hòa, đưa áo khoác của mình cho Hứa Ấu Diên: "Chị lạnh thì khoác thêm."
Lúc đưa áo, Hứa Ấu Diên lại nhìn thấy hình xăm ở mặt trong cánh tay phải của Thời Duyệt.
Cô từng nhìn thấy khi em uống say ở khách sạn suối nước nóng lần trước, nhưng không thấy rõ.
Dường như là một hàng chữ, cũng giống như một con vật.
Thời Duyệt phát hiện ánh mắt tò mò của chị, rất tự nhiên quay cánh tay qua cho chị nhìn.
Hứa Ấu Diên nhìn một lúc lâu, khó hiểu hỏi: "Một con chim lớn?"
Thời Duyệt nghe bốn tiếng này suýt tắt thở: "Bà lão của em ơi nhìn cho kỹ, con chim lớn ở đâu ra...diều hâu đen! Diều hâu đen!"
"À à, diều hâu đen..." Nghe thấy ba tiếng này, Hứa Ấu Diên đều hiểu tâm tư của Thời Duyệt.
Cô hiểu sự thật, nhưng vẫn còn nghi hoặc:
"Sao lại là diều hâu đen?" Hứa Ấu Diên suýt hỏi thành tiếng — chị đen lắm sao?
Thời Duyệt nói: "Diều hâu đen rất ngầu, con mái vừa to vừa khỏe hơn con trống, thời gian bay rất bền."
Hứa Ấu Diên hiểu ra gật đầu, Thời Duyệt sợ chị không nắm được ý chính, cố ý bổ sung:
"Giống như chị, hình xăm này là vì chị.
Mặc dù lúc xăm chị vẫn chưa ly hôn, cả đời này em có thể sẽ không có mối liên hệ gì với chị, em cũng muốn cổ vũ bản thân học theo chị, bay cao hơn."
Hứa Ấu Diên dùng ngón tay vuốt ve hình xăm của Thời Duyệt, cười nói: "Bây giờ em đã vượt qua chị rồi."
Thời Duyệt lắc đầu: "Sao có thể, chúng em chỉ tạm thời đứng trên vai chị mới được người ta nhìn thấy.
Chị mới là người khổng lồ duy nhất."
Hứa Ấu Diên sợ nhất lời khen kiểu này, nếu là người khác nói có lẽ sẽ đỡ hơn, cô có thể lễ phép mỉm cười cảm ơn, nếu là người mình thích nói ra lại khiến cô thẹn thùng không ngẩng đầu lên được.
Không muốn bị nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng, Hứa Ấu Diên vẫn nghiêm túc phân tích hình xăm của em:
"Tư thế của con diều hâu đen này còn giống như là tiếng Anh? N...là N-COUNT đúng không?"
"Ừ.
Lúc đó em học năm ba, đúng lúc muốn sáng lập N-COUNT, cũng chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi, giai đoạn hoàn toàn mới trong cuộc đời, muốn giữ lại gì đó làm kỷ niệm và biểu tượng, nên xăm hình một con diều hâu đen bay.
Em thảo luận với thợ xăm, nhờ người ta giúp em thiết kế hai thứ vô cùng quan trọng đối với em, diều hâu đen và N-COUNT, hợp thành một, đây chính là thiết kế của người đó, em rất thích."
"Xăm ở đây có đau không?"
"Vẫn ổn, em không sợ đau, đương nhiên trừ lúc bị chị véo." Nhắc đến hình xăm này, Thời Duyệt cũng rất xúc động, "Trước kia tưởng rằng hai thứ này đều rất xa vời đối với em, một xa cuối chân trời chỉ có thể nhớ, một mới chỉ là ý tưởng không biết có thể thành công hay không.
Không ngờ mấy năm sau em đã có được những gì mình muốn, thật ra em rất may mắn."
Hứa Ấu Diên nghĩ là chuyện sáng lập N-COUNT, nói: "Cũng là thành quả em chăm chỉ cố gắng."
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Thời Duyệt chính là chuyện Hứa Ấu Diên đã trở thành bạn gái của mình, lập tức cười gật đầu: "Không sai không sai, đều là thành quả em cố gắng theo đuổi chị."
Hứa Ấu Diên hít sâu, không thể tiếp lời.
Lần sau không được cho em uống rượu, cảm thấy nhóc quỷ lanh lợi này uống rượu vào còn lanh lợi hơn, vừa đáng ghét vừa đáng yêu.
**
Vừa đầu tư vào Câu lạc bộ các bà cô nhà bên, trở thành bà chủ lớn nhất của câu lạc bộ, Alaye gặp gỡ các thành viên, vô cùng hài lòng với trạng thái tinh thần của mọi người.
Tổ chức mấy cuộc họp, xem ghi hình quá trình luyện tập của mọi người, Alaye tràn đầy tự tin, chức vô địch mùa giải đầu tiên của Phòng Bí Mật nhất định sẽ là các cô, bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng không uổng phí.
Trong khoảng thời gian này Alaye chạy giữa hai nước, không thể bỏ dự án trong phòng thí nghiệm của mình, bên kia còn phải theo câu lạc bộ, Alaye thật sự rất mệt, ngay cả thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi vui chơi một lát cũng không có.
Ngay trước khi nhận được bức ảnh mới nhất Phó Tư Mẫn gửi, Alaye ngồi trên máy bay về nước sau một tháng chờ đợi, cầm điện thoại trong tay, nghe cuộc tám chuyện của hai cô gái ngồi sau.
"...Hứa gì đó kia, hơn Diêm Dung nhiều tuổi đúng không"
"Hình như vậy, đợi chút tôi tìm thử."
"Diêm Dung sinh năm 2010, năm nay 26 tuổi không lệch đi đâu được."
"Wow, Hứa Ấu gì đó sinh năm 01, hơn Diêm Dung 9 tuổi! Trâu già gặm cỏ non, ai lại thế!"
"Hơn nữa hình như Hứa gì đó kia trước đó còn có một khoản nợ rối mù, nghe bạn trai tôi nói, anh ấy chơi game nên biết ít chuyện, họ Hứa kia lợi dụng lỗ hổng ôm tiền muốn trốn, suýt bị bắt..."
Alaye đẩy kính râm xuống, quay đầu nhìn hai người kia.
Hai người đang bàn tán tin đồn bị nhìn, nhất thời không nói tiếp.
"Các cô đang nói đến Hứa Ấu Diên?" Alaye hỏi.
Thì ra không lên án, là chị em.
Hai người lập tức yên tâm.
"Ồ, hóa ra chữ kia đọc là Diên."
"Chính là cô ta, nhìn này!" Một người trong đó đưa điện thoại mở phần giới thiệu của Hứa Ấu Diên trên bách khoa toàn thư cho Alaye.
Alaye hớn hở, đúng là cô ta, cô ta lại có thể nhằm vào người nổi tiếng? Nghĩa là cô ta đã chia tay với Thời Duyệt?
Điện thoại rung lên, Phó Tư Mẫn gửi mấy tin nhắn thoại.
"Alaye cậu có ở đây không!"
"Tôi lại chụp được ảnh người cậu thích rồi! Cô ta thật sự yêu Hứa Ấu Diên, người ta như keo như sơn cậu còn băn khoăn cái gì! Nhanh quên cô ta đi, tôi giúp cậu thoát khỏi bể khổ!"
Alaye xem ảnh, bối cảnh là một bãi đỗ xe tối mờ, nhưng gương mặt của Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên được chụp lại vô cùng rõ ràng.
Alaye hỏi: "Cậu chụp lúc nào?"
Phó Tư Mẫn: "Vừa xong."
Alaye lập tức lên mạng tìm kiếm từ khóa "Diêm Dung đang yêu", phát hiện cô ấy mới công khai chuyện tình cảm cách đây mười ngày.
Alaye phát hiện ra một chuyện quá sức tưởng tượng.
Vậy nghĩa là Hứa Ấu Diên bắt cá hai tay!.