Con bà nó ta không hói!
Đếm ngược bắt đầu, thời gian trôi qua từng giây, Hứa Ấu Diên vốn nên căng thẳng lại không có bất kì hành động nào, thay vào đó ngồi xuống đất.
Ma đói canh giữ ngoài phòng giam nói: "Sao thế, nhanh vậy đã bỏ cuộc rồi? Xem ra tình cảm giữa đồng đội của bạn và bạn cũng chỉ có vậy thôi nhở."
Hứa Ấu Diên liếc nó: "NPC này còn có buff trào phúng?"
Ma đói đắc ý nói: "Không phải tôi trào phúng, độ khó của vùng đất tâm ma này cũng không kém gì ba phụ bản lớn.
Vùng đất tâm ma cũng có thể được gọi là vùng đất sợ hãi.
Nơi đây không phải bối cảnh cố định, mỗi người chơi đều sẽ gặp nỗi sợ hãi tột độ được thiết kế dành riêng cho mình!"
Con ma đói còn lại cười nói: "Cũng đáng đời lắm! Những người phải lăn lê bò lết ở nơi này đều là những người vô dụng trốn sau lưng đồng đội ở mấy màn trước.
Họ tưởng rằng có thể trốn sau lưng người khác hưởng lợi mãi được sao?"
"Đây là trò chơi hai người kề vai chiến đấu!"
"Chiến thắng chỉ dựa vào một người không phải chiến thắng thật sự!"
......!
Hai con ma cứ thế luân phiên tướng thanh*, dù Hứa Ấu Diên không phản ứng, chúng nó vẫn có thể tao một câu mày một câu nói không ngừng, có thể thấy phải canh giữ nhà ma ở nơi này quá lâu thật sự rất cô đơn lạnh lẽo.
*Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt (vtudien).
Hai con ma đói đang nói hăng say, chợt ngửi thấy một mùi thơm phức, lập tức tóm lấy nhau, bụng kêu ùng ục dữ dội vì đói, hai con đỡ nhau đi tìm nơi mùi thơm phát ra.
Thịt...là thịt!
Khoảnh khắc khi ngửi thấy mùi thịt, hai con ma đói suýt ngất xỉu.
Bản thân chúng nó chết đói, cũng không biết đã chết bao lâu vì sao lại chết, dù sao từ khi nhớ được đến giờ chúng nó vẫn luôn canh giữ trước phòng giam, chưa từng được ăn một bữa ngon lành.
Mùi thịt gợi nhớ ký ức tươi đẹp nhất về kiếp trước của chúng nó, mà mùi thơm, là truyền ra từ trong phòng giam.
Chúng nó nuốt nước bọt quay đầu nhìn phòng giam, thấy trên tay Hứa Ấu Diên đã có thêm một chậu cơm đùi gà kho mua từ thùng giao hàng từ khi nào không hay.
Xé lớp màng mỏng của gói giao hàng, mở nắp, mùi thơm càng đậm.
Hai con ma đói đâm "choang" vào song sắt phòng giam, đến nỗi song sắt cũng kêu cành cạch.
"Thơm quá đi, thơm quá!"
"Muốn ăn không?" Hứa Ấu Diên cầm một cái đùi gà kho bóng mỡ xèo xèo thơm phức nhìn cực kì ngon miệng, đung đưa trước mặt chúng nó.
Ma đói đung đưa theo đùi gà, lúc này đến lượt chúng nó muốn vào phòng giam.
"Muốn ăn! Muốn ăn!" Ma đói kêu la ầm ĩ, tay đã vươn vào giữa song sắt.
"Muốn ăn thì mở cửa ra."
Ma đói bất lực nói: "Chúng tôi cũng không có chìa khóa, chìa khóa ở chỗ nào đó trong nhà ma này, chúng tôi thật sự không biết vị trí cụ thể.
Chúng tôi chỉ là NPC bình thường thôi mà!"
Hứa Ấu Diên "ờ" một tiếng: "Nếu là NPC bình thường, vậy cũng không có lí do gì để cho đùi gà, nhìn tôi ăn đi.
Ừm, ngon."
Hứa Ấu Diên thật sự đói, dù là chính bản thân cô hay Nothing đã có giá trị thể lực hạ thấp nghiêm trọng cũng đều cần bổ sung thức ăn.
Vẫn luôn ở trạng thái chiến đấu quyết liệt, thật vất vả mới tìm được thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát, lại có được đạo cụ thùng giao hàng thần thánh, sao Hứa Ấu Diên có thể không ăn một bữa tử tế?
Ngay khi ăn đùi gà, giá trị thể lực của Nothing nhanh chóng hồi phục.
Mặc dù mùi vị của đùi gà có sự khác biệt rất lớn so với độ tinh tế của đùi gà trong Thế Giới Mỹ Thực Huyễn Tưởng, nhưng sắc hương vị cơ bản đều có đủ.
Hứa Ấu Diên không khỏi than một tiếng thỏa mãn, Thời Duyệt nằm bên cạnh "ơ" một tiếng, hé mắt nhìn sang Hứa Ấu Diên:
"Không phải chị đang ở nhà ma à? Sao thoải mái vậy?"
Hứa Ấu Diên liếm môi nói: "Chị đang ăn đùi gà."
"Chị dễ chịu lắm!"
Hứa Ấu Diên cũng hé mắt: "Em đang làm gì thế? Còn mở mắt ra?"
Mặc dù từ lúc vào phòng giam, Hứa Ấu Diên đã không quan tâm liệu Thời Duyệt có thể vượt qua nỗi sợ để xông đến nhà ma cứu mình, nhưng chuyện đó khác với việc oắt con thảnh thơi mở mắt nửa treo máy.
Thời Duyệt hoàn toàn tự tin nói: "Ải này đơn giản, em nhắm mắt cũng qua được."
"??" Hứa Ấu Diên không tin vào tai mình, "Là sao, lẽ nào em không sợ ma nữa?"
Thời Duyệt mỉm cười, lại nhắm mắt, tập trung trở về trong trò chơi.
"Ma thì vẫn sợ, nhưng ải này em nhất định sẽ thắng."
Thời Duyệt tự tin như vậy là sao? Dường như Hứa Ấu Diên nghĩ đến điều gì, chợt cửa nhà ma bị đá văng ra thật mạnh, hai cánh cửa bị đập thành nửa vòng cung, đập vào hai bên tường, một tiếng cạch đầy sức mạnh, âm thanh rất lớn.
Ma treo cổ trốn ở trên bị cách thức xuất hiện đáng sợ này dọa hết hồn, không dám thả xuống dọa người ngay lập tức.
Nhưng dù sao cũng phải có trách nhiệm, là NPC tiên phong của nhà ma, chúng nó không xông lên thì còn ra thể thống gì?
Cố gắng tiến lên vậy...!
Hai con ma treo cổ sờ vào đầu lưỡi thè ra khỏi miệng, dằn nỗi sợ xuống, dùng hai mắt trắng dã nhìn nhau, xem như cổ vũ cho nhau, sau đó lộn ngược đầu, từ từ hạ xuống.
Hai cái lưỡi xuất hiện trước mặt người chơi.
Nhưng người chơi này sao vậy, thấy lưỡi rồi vẫn không hề sợ hãi?
Hai con ma treo cổ lại nhìn nhau, bối rối.
Được rồi, có lẽ gặp phải người chậm chạp, nhìn thấy lưỡi của ma treo cổ còn không biết là cái gì mà hét lên.
Nếu người chơi không sợ, vậy chỉ có thể hạ xuống thêm chút nữa, nhìn thấy cả gương mặt ma chắc chắn sẽ sợ, đúng không?
Ma treo cổ đánh cược danh dự của mình, kề sát cả khuôn mặt vào trước mắt người chơi, há miệng, mặt mày dữ tợn.
Trong phòng giam, Hứa Ấu Diên cũng hồi hộp đứng dậy, cơm đùi gà kho bị động tác của cô hất tung xuống đất.
Hai con ma đói hét lên, đau lòng vô cùng!
Không hề có tiếng hét sợ hãi và hoảng hốt như trong tưởng tượng, ngũ quan sưng vù trên khuôn mặt xanh tím dịch chuyển cũng không có tác dụng.
Không thể dọa người, hai con ma treo cổ đang cố gắng ra vẻ gớm ghiếc thậm chí vẫn đang cất tiếng gào đáng sợ cũng không thể tiếp tục gào.
Người đến nhà ma không phải đều sợ ma sao? Người trước mặt này bị sao đây?
Không đứng dọa từ xa nữa, trực tiếp ra tay kéo luôn đi!
Ma treo cổ vươn tay muốn bóp người chơi, Hứa Ấu Diên nắm song sắt phòng giam kêu lên:
"Thời Duyệt cẩn thận!"
Gọi được một nửa Hứa Ấu Diên mới "ơ" một tiếng, biệt danh trên đầu người kia không phải "Bánh Kem Bơ Hoa Plasma, mà là "A Thấu Thật Ra Vẫn Không Biết Nên Nuôi Mèo Hay Không".
Dù trong phòng chỉ có hai ngọn nến, cảnh vật lờ mờ, nhưng tên dài như vậy, không muốn nhìn thấy cũng khó.
A Thấu?
Hứa Ấu Diên lập tức hiểu ra, Thời Duyệt và A Thấu đổi nhiệm vụ cho nhau, em đi cứu Alpha, phá nỗi sợ của A Thấu, còn A Thấu không sợ ma đến nhà ma, không hề sợ sệt.
Không biết trò quỷ này là ý kiến của Thời Duyệt hay A Thấu, trăm phần trăm là nhóc quỷ lanh lợi.
Ngay khi Hứa Ấu Diên phát hiện ra là A Thấu qua biệt danh trên đầu cô ấy, biệt danh của A Thấu lại bắt đầu thay đổi.
Hứa Ấu Diên: "Hả?"
Ma treo cổ bắt được A Thấu, A Thấu vẫn không né tránh, thậm chí không có động tác phòng vệ nào.
Ngay khi con ma bắt được A Thấu, thú cưng tắc kè hoa vẫn luôn nằm trên lưng cô đờ đẫn nhập vào cơ thể cô, biến mất không thấy đâu.
A Thấu chợt ngẩng đầu, con ma treo cổ lao về phía cô bị khuôn mặt vỡ vụn giống như vòng xoáy và cả cái lưỡi thè ra khỏi miệng làm sợ đến nỗi ngã từ trên nóc nhà xuống, theo hai tiếng hét kinh hoàng phá nát trời đêm và âm thanh đáng sợ khó chịu khi đầu bị đập mạnh xuống đất, ma treo cổ ngất xỉu.
"Chẳng qua là để chúng mày nhìn xem mình trông như thế nào, lại sợ thành như vậy." Tắc kè hoa lại xuất hiện, mặt mũi của A Thấu cũng thay đổi trở về.
【Tắc kè hoa Tiểu Quất (biệt danh có thể sửa):
Thuộc tính: Thú cưng
Độ hiếm: Thâm uyên
Giới thiệu: Chắc hẳn bạn đã hiểu rõ về đặc điểm của tắc kè hoa qua các bộ phim tài liệu, nhưng con tắc kè hoa này thì khác.
Thú cưng thâm uyên tắc kè hoa, có thể vô số lần bất kì nhân vật và cảnh vật nào trong bối cảnh bạn đang ở, bao gồm nhưng không giới hạn trong người chơi, đạo cụ, cảnh vật thậm chí là vẻ ngoài của NPC.
Xin lưu ý, thú cưng này chỉ có thể vẻ ngoài, không thể cấy thêm buff.
Nhưng đừng nghĩ rằng bản của nó chỉ là cái vỏ rỗng, hãy phát huy trí tưởng tượng của bạn, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra sự tuyệt vời của nó.】
A Thấu kiểm nghiệm thực tế, thực lực của tắc kè hoa thật sự xứng với cấp độ thâm uyên, khi , thậm chí biệt danh trên đầu cũng sẽ được , ngay cả đồng đội nếu không nhìn kỹ đánh dấu định vị cũng có thể bị nhầm lẫn.
A Thấu cũng đã trải qua bối cảnh kinh dị, trêu ma quỷ trong bối cảnh kinh dị là thú vui của cô, cô đã sớm tổng kết được mộ bộ phương pháp đối phó với ma quỷ.
Vừa rồi vẻ ngoài của ma treo cổ, dọa chính chúng nó.
Thấy con ma gớm ghiếc dữ tợn muốn xông đến nuốt mình cuối cùng bị mình dọa sợ chết khiếp, trong lòng cô tràn đầy cảm giác thành công.
......!
Khoảnh khắc khi nhìn thấy cầu độc mộc trên cao, Alpha đã biết lần này các cô sẽ gặp khó ở đây.
A Thấu sẽ không thể nào bước lên cao vì cô, A Thấu sợ cao đến mức nào, Alpha biết rất rõ, đừng nói là cầu độc mộc trên cao, ngay cả nhà cao tầng A Thấu cũng không dám ở, mua nhà chỉ mua ở tầng một.
Không ngờ Phòng Bí Mật lại ra chiêu này.
"Cửa ải này sẽ chứng kiến tình yêu đích thực hay sẽ lộ nguyên hình?"
Alpha nhìn cầu độc mộc không người, trong lòng đã có đáp án.
Vốn dĩ cũng là cô tỏ tình với A Thấu, là cô chủ động theo đuổi A Thấu, cũng là cô phải chạy đến nhà A Thấu lúc hơn nửa đêm, trời đầy tuyết, A Thấu không muốn cô bị đông cóng mới cho cô vào nhà.
Vì cô biết điểm yếu của A Thấu.
Nhìn như không quan tâm đến gì, thật ra lại là người mềm lòng.
Alpha lợi dụng điểm yếu này của A Thấu, xâm nhập địa bàn của cô ấy, để A Thấu không muốn nuôi "mèo" bị buộc phải nuôi một con "mèo".
Đồ ăn giao tận nơi, tất cả mọi người đều sẵn sàng ăn thử.
A Thấu và cô vào Phòng Bí Mật cùng nhau, yêu yêu thương thương trong trò chơi, thật ra hơn phân nửa chỉ là buột miệng mà thôi.
A Thấu vốn không muốn tham gia vòng thi đấu cho lắm, cảm thấy mệt, hơn nữa công ty của cô ấy còn rất nhiều việc phải làm, có thể tham gia thi đấu cũng là Alpha nửa ép buộc.
Trong suốt vòng loại, chỉ số nhịp tim của A Thấu đối với cô vẫn luôn duy trì ở mức 50, 60 điểm, quanh quẩn ở mức miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Vì thế, với A Thấu tâm không cam tình không nguyện tham gia thi đấu, cớ gì phải tốn công tốn sức làm việc mình sợ nhất vì một con mèo tiện tay nuôi dưỡng?
Alpha ở trong căn phòng kính, cầm chặt hồng anh thương, thú cưỡi nôn nóng.
Vẫn là dựa vào sức mình xông ra đi.
Ngay khi muốn ra tay phá căn phòng kính, qua hình ảnh phản chiếu trong kính, cô phát hiện có người đang đi tới.
Tinh thần theo đó khẽ run lên, Alpha lập tức quay đầu lại nhìn.
Có bóng người ở đằng xa, đang đi tới trong màn sương mù.
A Thấu!? Cậu ấy lại có thể đến rồi!
Trong lòng nóng lên hai mắt nóng lên, Alpha gần như rơi nước mắt.
Không ngờ cái bản đồ chết tiệt này còn có sương mù.
Thời Duyệt dễ dàng đi qua nửa đường, sương dày kéo đến, càng làm tăng độ khó.
Cô nhìn xuống dưới chân, qua lớp lớp sương mù bay tới, có thể thấp thoáng nhìn thấy xe cộ như những con kiến qua lại dưới tòa nhà cao tầng.
Ở đây thật sự rất cao, nhưng thời đại học, cô đã từng chơi parkour và wingsuit flying với các bạn, đối với cô, không trung không chỉ không đáng sợ, mà còn rất thú vị.
Sương mù dày đặc chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt, không đủ để gây sợ.
Đi bộ trên cao không thể dây dưa, một khi dây dưa quá lâu, tinh lần và thể lực đều dễ bị suy sụp.
Thời Duyệt điều chỉnh lại, một lần nữa tăng tốc bước nhanh về phía trước, đã có thể nhìn thấy đường nét của căn phòng kính.
Ngay khi cô sắp đi qua màn sương dày để đến phần đất bằng của căn phòng kính, một tiếng nổ lớn truyền đến từ trên bầu trời.
Cô và Alpha cùng ngẩng lên nhìn, thiên thạch bao trong lửa giống như pháo hoa nổ tung trên trời, có điều pháo hoa này sẽ không biến mất sau khi được bắn lên, mà ngược lại càng lúc càng đến gần, ập xuống đầu các cô.
Bên cạnh sự xuất hiện của ba phụ bản lớn, giai đoạn thứ nhất của vòng thi đấu còn có rất nhiều nguy hiểm ngẫu nhiên, những nguy hiểm này sẽ quấy nhiễu trận đấu, gia tăng độ khó, phải xem người chơi nào đen đủi.
Khi nhìn thấy thiên thạch, Thời Duyệt không khỏi tự hỏi, mình hết lòng làm một lãnh đạo hòa ái dễ gần, vì sao vẫn cảm nhận được sự căm ghét đến từ hệ thống? Gặp phải phụ bản trời phạt thì thôi, bây giờ lại gặp thiên thạch?
Hệ thống nhắc nhở, chìa khóa căn phòng kính nằm ở nơi nào đó phía dưới điểm cuối của cầu độc mộc, người chơi muốn giải cứu đồng đội nhất định phải cúi xuống để nhặt chìa khóa.
Động tác này rất kinh dị đối với người sợ độ cao, chỉ là Thời Duyệt không bị áp lực chút nào.
Ở ba mét cuối cùng, cô gần như chạy tới, cúi xuống dùng ngón tay mò mẫm phía dưới cầu độc mộc, dễ dàng móc chìa khóa ra, chạy về phía căn phòng kính, mở cửa.
Thiên thạch phá nát căn phòng kính và cầu độc mộc, Alpha cưỡi ngựa lao ra khỏi ngọn lửa, kéo Thời Duyệt lên, chạy như bay về phía nơi cầu độc mộc vẫn chưa sụp xuống.
Không hổ là ngựa thần, dù chạy trên cây cầu chật hẹp cũng không đạp nhầm bước nào, đưa chủ nhân đến nơi an toàn ở ngay thời khắc cuối cùng trước khi thiên thạch rơi xuống, chỉ bị sóng xung kích hất ngã.
Trời đất nghiêng ngả rốt cuộc ổn định, Thời Duyệt lại bị Alpha che chở chặt chẽ, đầu bị cánh tay mang giáp ôm lấy, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
Thời Duyệt muốn nói chuyện, tiếng cũng bị kẹt lại trong ngực.
Nữ chiến Phật cũng khỏe quá rồi, Thời Duyệt hoàn toàn không phản kháng nổi, não cũng sắp phun ra ngoài.
"Không ngờ cậu lại đến thật..." Alpha vô cùng xúc động, nói ra tất cả những lời đã giấu trong lòng bấy lâu nay, "...trước đây mình đã băn khoăn quá nhiều, cũng luôn luôn tùy hứng, về sau mình sẽ không làm càn nữa.
Mình...về sau tất cả sẽ nghe theo cậu."
Alpha chưa bao giờ là người sẽ nói những lời này, nhưng hiện giờ thật sự động lòng, không kìm được nói những lời trong tim.
Một bàn tay mở năm ngón, chụp vào mặt cô, ẩn đầu cô ra sau.
Alpha: "?"
Buông người trong vòng tay ra, trước mặt không phải A Thấu, mà là Thời Duyệt.
Là Thời Duyệt muốn giết người.
Alpha: "......"
Alpha lập tức đổi về khuôn mặt đơ thường thấy, véo má Thời Duyệt: "Tại sao cậu lại mặt của Thời Duyệt?
Thời Duyệt kiềm chế xúc động muốn gọi T-rex, lấy hồng anh thương của Alpha chĩa vào cổ cô ấy: "Cậu có bị mù không? Không thấy tên trên đầu tôi à? Bỏ tôi ra."
Mặc dù tắc kè hoa của A Thấu cũng có thể cả biệt danh, nhưng dữ thế này, ừm, là Thời Duyệt thật không sai.
......!
A Thấu bước nhanh về phía phòng giam, con ma nhỏ trốn dưới gầm bàn giơ tay muốn nắm chân cô ấy, A Thấu đạp mạnh một cước đá bay tay của nó, đá trúng vào sau đầu con cương thi trên tranh sơn dầu.
Mũ quan văng ra, cương thi bị đau, kêu "ai ui" một tiếng.
A Thấu vẫy hai lọn tóc đuôi ngựa của mình, rút hai con dao găm phát ra ánh sáng đỏ từ hai bên đùi dưới làn váy ngắn của mình, chĩa vào lưng cương thi:
"Hói, quay lại đây.
Cho tao xem trán mày sáng đến mức nào."
Thậm chí Hứa Ấu Diên cách rất xa cũng cảm thấy cả người cương thi trở nên cứng đơ khi nghe thấy từ "hói".
Nổi cơn thịnh nộ.
Cương thi quay đầu, thanh máu "ù" bỗng chốc bơm đầy siêu dài, gần như phá nứt tầm nhìn của người chơi.
Nó bám lấy khung bức tranh sơn dầu leo ra ngoài, quỷ khí phun trào:
"Đây là kiểu tóc! Ta có tóc! Con bà nó ta không hói!".