Ưu điểm lớn nhất của máy bay con nhộng chính là kích thước nhỏ, rất thích hợp với các nước đông dân nằm trên dải địa chấn lại không thể không xây dựng nhiều nhà cao tầng.
Tương tự như bè cứu sinh trên tàu du lịch, với kích thước nhỏ của mình, nó hoàn toàn có thể được lắp đặt ở mỗi tầng nhà, chỉ cần để dành không gian cho đường cất cánh và hạ cánh,
Gặp phải động đất, đừng nói là tầng 60, kể cả tầng 600 siêu cao chọc trời, muốn chạy thoát là có thể chạy thoát ngay lập tức.
Hứa Ấu Diên đã từ bỏ việc chống cự, yên ổn để Thời Duyệt ôm, sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý "hình như cơ thể tinh thần của chị đây có bộ phận nào đó nặng thêm mấy lạng thịt để có dáng người ma quỷ, liệu em thấy nặng không", cô bị thu hút bởi cảm giác tiện lợi và tràn đầy tương lai của máy bay con nhộng.
Vì sao cô có thể vượt qua chướng ngại tâm lý ư, thật ra đơn giản vô cùng.
Chưa cần nói đến cân nặng gì đó, chỉ biết là cơ thể tinh thần đã thành thật đến mức không thể thành thật hơn, lúc đó cân nặng hư cấu cũng đã không còn là điều đáng quan tâm.
Hơn nữa cảm giác xấu hổ vẫn là của cơ thể thực, cơ thể tinh thần đâu liên quan, cũng không phải va chạm ở hiện thực.
Nhìn từ bên ngoài, máy bay con nhộng giống như một quả cầu đen bóng, hoàn toàn không nhìn thấy kết cấu bên trong, mà Hứa Ấu Diên sau khi ngồi vào trong mới phát hiện tầm nhìn toàn cảnh ở đây rất rộng, lúc bay trên cao có thể thu trọn thành phố Tokyo vào trong mắt.
Máy bay khi cất cánh có phần giống như một người già lú lẫn, mức độ rung lắc có thể sánh bằng máy kéo trong truyền thuyết, không ngờ sau khi nạp năng lượng xong, nó không chỉ có năng lực kháng gió hạng nhất, mà cuối cùng cũng không còn cảm giác rung lắc, thậm chí gần như không phát ra tiếng khi bay.
Vì kích thước nhỏ, chế độ bay cũng hoàn toàn khác với máy bay truyền thống, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trên không.
Hứa Ấu Diên không ngờ loại máy bay này đã tồn tại trong hiện thực.
Nếu có tiền, cô nhất định phải đầu tư.
"Các cô định đi đâu." Nhìn từng tòa cao ốc sụp đổ, Tokyo sầm uất biến thành một đống hoang tàn trong trận động đất kéo dài, Morita vô cùng lo lắng:
"Tôi không thể đưa các cô đi cùng nữa, tôi muốn đi tìm vợ...vợ cũ của tôi."
Thời Duyệt tò mò hỏi: "Đã ly hôn, anh còn muốn đi tìm cô ấy?"
Morita cầm hai cần điều khiển hình bán nguyệt, suy nghĩ một lát, dường như cũng cảm thấy hơi buồn cười: "Đúng vậy, tôi không nên đi tìm cô ấy, cô ấy thấy tôi chưa chắc đã vui vẻ.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô ấy có thể gặp nguy hiểm, tôi không thể không quan tâm...cô ấy ghét tôi cũng được, tôi không muốn cô ấy chết.
Dù sao phải sống mới có thể tiếp tục ghét."
Một Morita từng sợ hãi, giờ phút này lại có vẻ rất cao lớn.
Thời Duyệt lặng lẽ nhìn chăm chú Hứa Ấu Diên từ phía sau, vì góc độ nên không thấy nét mặt của chị, thật sự hơi tiếc.
Hứa Ấu Diên cũng có vợ cũ, Thời Duyệt biết.
Thời Duyệt chưa từng gặp trực tiếp người vợ cũ kia, thế nhưng mấy năm trước từng xem ảnh của cả nhóm trong vòng bạn bè của chị gái.
Khi đó Thời Duyệt mới lên đại học, Hứa Ấu Diên ngoài ba mươi tràn đầy năng lượng, đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, nhưng không thích khoe khoang, chụp ảnh cùng bạn bè cũng chỉ ngồi ở góc ngoài cùng, bên cạnh vợ cũ.
Hai người không nắm tay, chỉ là hai chiếc nhẫn giống nhau trên ngón tay rất bắt mắt.
Đôi nhẫn ấy vẫn luôn khắc sâu vào trong lòng Thời Duyệt, là nguyên nhân quan trọng để cô chăm chỉ học tập và gây dựng sự nghiệp mà không bị phân tâm trong suốt những năm tháng đại học.
Cô cũng rất muốn biết, trong lòng Hứa Ấu Diên có còn hình bóng của người vợ cũ này hay không.
Nếu vợ cũ gặp nguy hiểm, liệu Hứa Ấu Diên có giống Morita, sẵn sàng bất chấp hiểm nguy đến cứu cô ấy?
Hứa Ấu Diên chơi game quanh năm, rất quen với những địa hình đô thị thường xuất hiện trong game.
Cô nhờ Morita đưa mình và Thời Duyệt đến núi Takao, nơi có địa hình tương đối cao và rộng hơn, cũng là một chỗ tránh nạn tốt hơn.
Morita đưa các cô đến ga tàu điện, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi hai cô đang định thảo luận nên đi nơi nào tiếp theo, thông báo nhiệm vụ xuất hiện.
【 Hệ thống nhắc nhở: Vào ga tàu điện trong núi Takao, đi tàu điện đến ga số ba núi Takao, bạn sẽ qua ải.
】
Hứa Ấu Diên: "Đến ga số ba là qua ải? Xem ra nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra trong nhà ga.
Trong phim thế nào?"
Thời Duyệt nói: "Núi Takao không xuất hiện trong Động Đất Tokyo, cảnh này không liên quan đến phim, lại chuyển bối cảnh rồi."
"Là bối cảnh do em nhập? Núi Takao này."
Thời Duyệt nghiêm túc lắc đầu: "Không phải.
Tất cả những phim em nhập đều không có ngọn núi này, hơn nữa đi đến núi Takao cũng là do chị chọn.
Lẽ nào vì chị chọn ngẫu nhiên ngọn núi này nên bối cảnh sau đó cũng thay đổi?"
Hứa Ấu Diên lắc đầu: "Nếu việc chị chọn ngẫu nhiên dẫn đến chuyện bối cảnh bị thay đổi, thì núi Takao không hẳn là nơi cần đến, vừa rồi hệ thống cũng sẽ không thông báo phải vào ga tàu điện trong núi.
Chị cảm thấy có công cụ nhiệm vụ đi theo chúng ta, nhiệm vụ cũng được giao một cách linh hoạt, dù chúng ta đi đâu thì cũng đều có đầu mối chính xác đang chờ chúng ta."
Thời Duyệt mỉm cười: "Cũng đúng.
Chọn mở khóa thành tựu cùng chị đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Hứa Ấu Diên, chơi game cùng chị có cảm giác rất an toàn."
Hứa Ấu Diên nhíu mày, nhìn em cười, nói: "Sao chị thấy dạo này em càng ngày càng không lễ phép nhỉ? Trước còn có thể gọi chị ơi, bây giờ lại gọi thẳng tên đầy đủ?"
"Đều là người quen, còn gọi chị ơi làm gì, hơn nữa tên chị hay, em thích gọi." Thời Duyệt hỏi, "Sao nào, em gọi như vậy chị cảm thấy không thoải mái?"
"Tùy em, không phải em luôn không biết lớn nhỏ như vậy à? Chị quen rồi."
Hai người đi về phía Đông theo chỉ dẫn của nhiệm vụ, mười lăm phút sau, rốt cuộc nhìn thấy một nhà ga nhỏ đổ nát.
Ga tàu điện như đã bị bỏ hoang rất lâu, không có dấu vết của con người, nhìn từ xa, bề mặt đã hoen gỉ, bị vô số cây cỏ bao phủ, giống như lớp vỏ trống rỗng sau khi lột xác của loài côn trùng nào đó đã để đây từ rất lâu.
Không có bất kì vũ khí nào trong tay, Hứa Ấu Diên có chút mất tự nhiên khi đến gần ga tàu điện vừa đổ nát vừa yên tĩnh cũng vừa đầy nguy hiểm này.
Theo kinh nghiệm của cô, có hai khả năng cao nhất sẽ xuất hiện ở ga tàu, một là kiểm tra thao tác, hai là đánh quái.
Dù sao trước khi bắt đầu, hệ thống đã nhắc nhở vũ khí chỉ có thể được lấy trong bối cảnh, nói cách khác, một là các cô cần vũ khí, hai là có quái vật cần đánh.
Kiểm tra thao tác không còn gì khác hơn là lái tàu điện đến ga số ba một cách an toàn, vậy là qua ải.
Đánh quái thì khó hơn, vì các cô chỉ có vài buff từ vẻ ngoài, căn bản không có vũ khí trong tay.
Đau đầu nhất chính là vừa phải kiểm tra thao tác vừa phải đánh quái.
Nâng cao cảnh giác mười hai lần cũng vô ích, dù có thể phản ứng ngay khi nguy hiểm xuất hiện, chỉ sợ cũng không có khả năng tự bảo vệ mình.
"Đúng, vì Phòng Bí Mật là một ứng dụng hẹn hò, Hứa Ấu Diên, chị phải nhớ kỹ điều này." Thời Duyệt lắng nghe nghi ngờ của chị, trả lời chị, "Nó không giống những trò chơi hologram truyền thống như Tái Tạo Vũ Trụ, mà là trò chơi dựa vào bối cảnh được nhập, tất cả vũ khí và đạo cụ chỉ có thể được lấy trong cảnh.
Vẻ ngoài có thể cung cấp buff, chỉ là rất có hạn, chức năng chính vẫn là thỏa mãn nhu cầu thẩm mỹ của người chơi.
Đặc biệt là hiện tại khi Phòng Bí Mật đang muốn chuyển hướng trở thành trò chơi, mùa giải thi đấu mới đã bắt đầu, vì tính công bằng khi cạnh tranh, vẻ ngoài chỉ là vẻ ngoài, không ảnh hưởng quá nhiều đến kết quả thi đấu.
Hiện giờ mọi thứ vẫn chưa chuyên nghiệp, em nghĩ về sau Phòng Bí Mật chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục hoàn thiện."
"Trò chơi hologram mới xuất hiện được mấy năm, đến lượt em nói đã thành trò chơi truyền thống rồi."
"Thế giới này thay đổi rất nhanh mà, chớp mắt một cái đã có một đống trẻ con gọi em là cô rồi, Hứa Ấu Diên, em và chị thành người cùng thế hệ rồi."
Hứa Ấu Diên "ồ" một tiếng ghét bỏ, đánh giá em từ trên xuống dưới: "Không phải đám nhóc con sau 10 các em đều ghét bị gọi là cô à? Em đặc biệt thật đấy."
"Đương nhiên, em người lớn hơn."
Hứa Ấu Diên cũng không vạch trần em, hai người đi đến lối vào ga tàu điện, hai cánh cửa sắt ở lối vào vốn được khóa lại bằng một ổ khóa sắt, nhưng lúc này một bên đã bị vặn xoắn một cách kỳ lạ, bên cạnh còn có một tảng đá rơi xuống.
Cánh cửa sắt vốn đầy gỉ sét, nhưng gỉ trên nửa cánh đổ xuống đã bị cạo một phần, hẳn là bị tảng đá lớn đập đến biến dạng.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, vị trí của nhà ga cũng không phức tạp, không có bất cứ điều kiện gì có thể làm đá bay, Hứa Ấu Diên càng buồn bực, tảng đá này đến từ đâu?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Thời Duyệt bỗng kéo cô lại, khiến cô giật mình, còn tưởng rằng có nguy hiểm, chỉ là Thời Duyệt nhìn chằm chằm vào dưới tảng đá.
"Sao thế?" Hứa Ấu Diên nhìn xuống theo, khi thấy hai con mắt lồi ra trên một khuôn mặt dị dạng, cô cũng thót tim:
"Đệch! Cái quái gì đây!"
Thời Duyệt vốn đang sợ hãi vì nhìn thấy người bị đá đập chết, không ngờ Hứa Ấu Diên cũng sợ giống mình, còn sợ đến mức chửi bậy, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cười nói:
"Chị lại có thể sợ như vậy."
"Tự dưng ở đâu chui ra như vậy ai mà không sợ cho được, trước kia chị thường xuyên chơi Tái Tạo Vũ Trụ một mình lúc nửa đêm, lúc sợ đều kêu chít chít oa oa.
Với kinh nghiệm của chị, lúc sợ mà có thể kêu lên sẽ thấy đỡ hơn rất nhiều."
"Thật hả, để em ghi nhớ."
"Nhưng mà..." Hứa Ấu Diên khuỵu gối xuống bên thi thể, hỏi Thời Duyệt, "Em đoán vì sao NPC này lại chết ở đây?"
Hứa Ấu Diên hỏi một câu hời hợt, nhưng lại khiến Thời Duyệt căng thẳng.
Đôi mắt như ưng của Hứa Ấu Diên nhìn xung quanh, cảm giác nguy hiểm ở ngay sau lưng, làm cô tê cả da đầu.
Xem ra vào ga tàu không dễ như vậy, có gì đó đang mai phục ở gần đây, giết chết tất cả những người chơi muốn vào nhà ga.
Cảnh này có vẻ quen quen, là cảnh trong một bộ phim nào đó.
Hứa Ấu Diên nghĩ không sai.
Khi bóng đen khổng lồ trải rộng trên không, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Đeo một luồng sáng trên lưng, một con quái vật giống tinh tinh gầm lên rồi lao xuống từ trên cao, hai tay không cân đối nâng một tảng đá lớn lên quá đầu, mượn lực hút cực lớn của mặt đất, ném xuống Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt.
Nếu không mặc vẻ ngoài tăng nhanh nhẹn, cú ném này đã khiến hai cô cùng mất mạng.
Đá vụn và cát điên cuồng bắn vào lưng Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt, giống như một cơn bão lớn, thổi các cô lảo đảo suýt không đứng vững.
"Vào nhà ga! Nhanh!" Hứa Ấu Diên tìm phương hướng gần như theo bản năng, chưa kịp nhìn rõ con quái vật phía sau rốt cuộc là gì, cô giúp Thời Duyệt nhảy qua cửa sắt, nhanh chóng chạy như điên vào nhà ga.
Con quái vật phía sau gần như nhảy lên ngay lập tức mỗi khi bốn chân vừa chạm đất, đuổi theo không ngừng!
Thời Duyệt đeo tai mèo lại có vẻ ngoài ma cà rồng, tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn bị con quái vật kia đuổi kịp, đập một chưởng vào lưng, mất 3900 máu, thanh máu trên đầu giảm một nửa.
"Thời Duyệt!"
Nhìn thấy máu bắn tung tóe từ lưng Thời Duyệt, gamer lâu năm Hứa Ấu Diên gần như quên mất đây là game, cảm giác hình ảnh hết sức chân thực này khiến cô nổi giận.
Cơn giận làm cô càng rõ ràng, tiếp tục chạy trốn mù quáng chắc chắn chỉ đi đến đường chết.
Giờ phút này thắc mắc dâng lên trong lòng, cô rất muốn biết, nếu mình tấn công thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Dù chết vẫn có thể chơi lại, nhưng cô không thể chết vô ích, ít nhất phải thử một lần!
Lấy được một vũ khí lóe ánh sáng lạnh lẽo từ trong ba lô sau lưng, ngăn giữa mặt con quái vật và Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên không hề sợ hãi sự chênh lệch về sức mạnh lẫn kích thước của hai bên, cô đưa tay về phía trước, cắm vũ khí vào cẳng chân con quái vật, khiến động tác truy đuổi quyết liệt của nó thoáng chậm lại.
Quả nhiên có thể tấn công!
Bị tấn công, con quái vật chuyển sự chú ý sang Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên không hề sợ sệt ngẩng đầu trừng lại nó.
Lúc này cô mới nhìn rõ đây là thứ gì.
Là một con tinh tinh khổng lồ, sau lưng đeo một giỏ trúc, trong giỏ trúc chứa đầy những tảng đá, mỗi tảng đều đủ lớn để đập nát một người trưởng thành.
Bộ lông dày màu đen của tinh tinh dựng đứng, có vài chỏm thỉnh thoảng lại lóe ánh lửa, hai mắt nó như có dung nham chảy ra, có thể loáng thoáng nhìn thấy màu da đỏ thẫm qua kẽ hở giữa những sợi lông.
Cơ thể nó chính là một ngọn núi lửa, bên trong nóng đến mức có thể làm nổ lớp da bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn đã thấy nóng nảy điên cuồng, đủ để khiến người ta sợ hãi.
Tinh tinh có sáu chi, hai chi đứng thẳng, bốn chi ở hai vai và sau lưng mỗi cái nâng một tảng đá lớn, trên đầu nó hiện tên: Tinh Tinh Giỏ Trúc.
Tinh Tinh Giỏ Trúc, Hứa Ấu Diên nhớ ra! Là nhân vật trong bộ phim khoa học viễn tưởng năm 2029, 《 After Earth 3 》, việc nó thích làm nhất chính là lấy đá đập đầu người, sau đó vét não ăn.
Nhà ga này cũng là một cảnh trong 《 After Earth 3 》.
Bị Hứa Ấu Diên tấn công, Tinh Tinh Giỏ Trúc rõ ràng đã nổi giận, nó ném hai tảng đá trên tay vào đầu cô.
Hứa Ấu Diên nhanh nhẹn né được, tảng đá lớn sượt qua vai cô, thật sự không trúng đích, nhân cơ hội này, cô lại đâm một nhát vào đùi Tinh Tinh Giỏ Trúc, kiểm soát nhịp điệu rất tốt.
Hứa Ấu Diên hăng hái, Tinh Tinh Giỏ Trúc nóng nảy, hai tay nó khua như điên, đập nát nền đất, tạo ra vô số hố đất, nhưng không thể đánh trúng Hứa Ấu Diên một lần.
Hứa Ấu Diên né tránh vô cùng nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối, Thời Duyệt đều mở to mắt nhìn thẳng.
Lúc này Thời Duyệt mới nhìn rõ vũ khí Hứa Ấu Diên dùng để tấn công Tinh Tinh Giỏ Trúc, là con dao rọc giấy cô tìm thấy ở văn phòng.
Dao rọc giấy chắc chắn không thể gây ra vết thương trí mạng cho Tinh Tinh Giỏ Trúc, nhưng có thể thu hút sự chú ý của nó, đoạt quyền chủ động về tay mình.
Không biết từ lúc nào, Hứa Ấu Diên đã vòng ra sau lưng Tinh Tinh Giỏ Trúc, giẫm lên cột sống của nó thịch thịch thịch ba bước nhảy lên cổ, đâm một nhát thật mạnh vào cái cổ có vẻ rắn chắc của nó.
Tinh Tinh Giỏ Trúc gầm lớn, cánh tay quờ quạng điên cuồng, muốn bắt lấy Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên ngồi vào trong giỏ trúc, kề sát gáy tinh tinh, một tay nắm nhúm lông đen của nó, cố gắng giữ thăng bằng.
"Đố mày bắt được tao." Hứa Ấu Diên hoàn toàn không khách sáo, đâm năm, sáu nhát liên tục vào cổ tinh tinh, máu tươi nhuộm đỏ cả bàn tay.
Thời Duyệt thoáng ngẩn ngơ, cô biết Hứa Ấu Diên chơi game rất giỏi, nhưng không ngờ là dã man thế này, cầm một con dao rọc giấy bé tí cũng dám chạy đến sau lưng quái vật lớn chém lung tung.
"Đi thôi!" Hứa Ấu Diên gọi Thời Duyệt, lượng máu còn lại của Thời Duyệt chắc chắn không thể chịu được một đòn nào nữa từ Tinh Tinh Giỏ Trúc, Hứa Ấu Diên che chở em: "Vào nhà ga!"
Thời Duyệt rất nghe lời, bảo chạy liền chạy, tuyệt đối không chần chừ.
Hứa Ấu Diên chém thêm hai nhát, dao rọc giấy hỏng hoàn toàn.
Hai chân của Tinh Tinh Giỏ Trúc bám chặt mặt đất, thân trên điên cuồng vung vẩy, giống như một cái máy sấy siêu cấp, Hứa Ấu Diên không giữ nổi, bị hất ra ngoài.
Nhưng vận may của cô rất tốt, bị hất đến đúng lối vào nhà ga, ngã thẳng bên chân Thời Duyệt.
Lúc ngã xuống, cô nghe thấy chính mình kêu thảm một tiếng, trước mắt hiện lên một mảng máu bắn, máu đã mất một phần ba.
Thời Duyệt nhanh chóng đỡ cô dậy, bốn tay của Tinh Tinh Giỏ Trúc nổi nóng không ngừng ném từng tảng đá lớn trong giỏ về phía hai cô, giống hệt sao băng oanh tạc trái đất!
Lượng máu của cả hai giảm xuống một cách điên cuồng!
Nhà ga đang ở ngay trước mắt!
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lao lên, ngã vào trong nhà ga.
Đá rơi xung quanh cổng vào nhà ga, cũng may nhà ga này nhỏ nhưng cổng vào lớn, phần lớn đá do Tinh Tinh Giỏ Trúc ném đều bị chặn ở ngoài.
Tinh Tinh Giỏ Trúc vẫn ở ngoài ném đá, không đi vào, xem ra đã thoát khỏi phạm vi tấn công của nó.
"Cứ tưởng là mất mạng rồi..." Hứa Ấu Diên kéo cơ thể của mình vào trong nhà ga, chỉ còn ít máu, cả người cô đều chuyển thành màu đỏ, nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng không đau lắm.
Khi bị tấn công làm mất máu sẽ có cảm giác hơi tê và run rẩy, không thật sự đau.
Nhưng cảm giác mệt mỏi lại rất rõ, nhờ buff từ vẻ ngoài nên cô mới có thể chạy nhanh và nhảy cao như vậy, nhưng lúc này vẫn phải thở hổn hển, bàn tay cầm dao rọc giấy chém Tinh Tinh Giỏ Trúc run rẩy không ngừng, tim đập thình thịch.
Cô quay đầu nhìn con Tinh Tinh Giỏ Trúc kia, trong lòng sôi sục không thôi.
Trò chơi này thú vị hơn những gì cô mong đợi.
Đừng nói là Thời Duyệt cho cô năm mươi nghìn tệ, kể cả bắt cô dọn gạch* năm mươi nghìn lần, cô cũng muốn chơi! Cũng muốn đi đến giai đoạn thi đấu, đánh bại các đội khác, mở khóa tất cả thành tựu! Giành được vị trí thứ nhất!
*Dọn gạch: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những công việc lặp đi lặp lại nhưng kết quả nhận được không nhiều.
Hứa Ấu Diên đang muốn cảm ơn Thời Duyệt vì đã mở ra một thế giới mới cho mình, nhưng lại nhìn thấy Thời Duyệt nằm dưới đất, chỉ còn một ít máu cuối cùng.
Cả người em ướt đẫm mồ hôi, không cử động được.
Hứa Ấu Diên nhớ ra, vừa rồi khi cả hai lao vào trong nhà ga, Thời Duyệt có đẩy lưng cô một cái, nhận một đòn của Tinh Tinh Giỏ Trúc thay cô.
Thật sự không biết là đen đủi hay may mắn, Thời Duyệt chỉ còn lại tí tẹo máu, chưa chết là chưa thất bại, nhưng hiện giờ không thể di chuyển.
Túi máu của hai cô đã cho Morita, lúc này trong tay không còn gì.
Hứa Ấu Diên quỳ gối bên cạnh Thời Duyệt, nhìn một vòng quanh nhà ga, chỉ có mấy cái ghế nhựa cũ nát, không có bất kì chỗ nào có thể giấu đạo cụ, cô rất muốn lục tung lên tìm, đáng tiếc là không có cơ hội.
Hứa Ấu Diên nhìn Thời Duyệt nằm yên chỉ còn hai mắt có thể chuyển động, thật sự rất đáng thương, vậy mà không thể cứu được em.
"Em nói xem, em ở đây một mình đợi chị ra ngoài tìm thuốc, hay chơi lại? Chơi lại sẽ không cần bắt đầu từ cảnh kia nhỉ..." Hứa Ấu Diên nói, "Em đồng ý ở đây đợi chị thì chớp mắt một cái, chơi lại thì chớp hai cái."
Thời Duyệt không chớp mắt, đôi mắt tròn mở to, nhìn chằm chằm vào vai Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên đã tháo ba lô để xuống đất, Thời Duyệt đang nhìn gì?
Hứa Ấu Diên nghi ngờ nhìn ra đằng sau hai lần, chợt nhớ ra, trước khi vào trò chơi Thời Duyệt có cho cô một bình sữa! Tất cả vẻ ngoài đều bị ẩn từ khi bắt đầu chơi, cô hoàn toàn quên mất chuyện này!
Bình sữa có thể hồi máu đúng không? Thời điểm quan trọng có thể uống một chút?!
Hứa Ấu Diên nhanh chóng "sử dụng" bình sữa, bình sữa xuất hiện trong tay cô.
Bình sữa này rất lớn, ngón tay dài như của Hứa Ấu Diên cũng chỉ có thể cầm được một nửa.
Thân bình màu hồng gần như trong suốt kết hợp cùng núm vú cao su màu vàng nhạt được đưa đến bên miệng Thời Duyệt, thật bất ngờ, đáng yêu hết sức.
Thời Duyệt không thể nói không thể cử động cũng không thể từ chối, cảm thấy bất lực như khi đi bên bờ sông không biết làm thế nào để giày khỏi bị ướt.
Cô vốn muốn dùng cái bình này với Hứa Ấu Diên, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không trêu được Hứa Ấu Diên, ngược lại để Hứa Ấu Diên trêu được mình...cái hố này cô đào hơi sâu, ngã xuống cũng đủ gãy chân.
"Nào, há miệng." Hứa Ấu Diên nhịn cười, nâng cằm Thời Duyệt, bóp má em làm em phải mở miệng.
Thời Duyệt dùng ánh mắt để tỏ ra hết sức bất mãn, Hứa Ấu Diên hoàn toàn ngó lơ, nhét bình sữa vào cái miệng nhỏ hồng của em, cho em mút sữa chùn chụt.
Còn vừa cho uống vừa quay màn hình.
Chẳng phải tên khỉ Thời Duyệt này quay màn hình cảnh cô mặc vẻ ngoài nhị sư huynh ngáy to hả? Sao cô có thể ở kèo dưới được, về sau nếu Thời Duyệt còn lôi video quay màn hình ra trêu, cô cũng có vũ khí để phản công.
Có điều cho uống sữa cũng không nhanh như cô nghĩ, Thời Duyệt uống được một ngụm Hứa Ấu Diên cảm thấy mình như già đi một tuổi, không khác gì một bà mẹ đang cho con bú...
Biểu cảm của Thời Duyệt còn hết sức dữ dằn, mắt mở to như có thể ăn thịt người.
Hứa Ấu Diên: "Làm gì mà ghê thế, em bắt nạt chị bao nhiêu lần rồi, chị bắt nạt em một lần không được à? Dữ cái gì."
Bình sữa có thể hồi đầy máu, chỉ là có một nhược điểm, hồi rất chậm.
Thanh máu của Thời Duyệt dần đi lên, nhưng cơ thể vẫn không thể cử động, mặt mũi như sắp bay đi.
Không phải cô đang nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Ấu Diên, mà là qua khuôn mặt của Hứa Ấu Diên, cô nhìn thấy một người phụ nữ bám vào nhà ngay phía trên chị.
Búi tóc khéo léo, chiếc trâm cài màu xanh lục trên tóc vừa tinh xảo vừa chói mắt.
Người nọ có vẻ mới mười sáu, nhưng mặt mày được tô vẽ vừa đậm vừa sắc sảo như người trưởng thành, xinh đẹp vô cùng, trên người mặc một bộ váy dài màu xanh lục lả lướt, phi lụa phóng khoáng.
Hai tay cô ta bám lấy trần nhà, tư thế cực kì quái dị, dưới tà váy không phải chân, mà là một cái đuôi rắn màu xanh lục rất dài.
Bóng lưng của Hứa Ấu Diên vẫn không hề hay biết gì chiếu vào trong đôi mắt đen thẳm của cô ta, Thời Duyệt nhìn đồng tử trong đôi mắt ấy từ từ hẹp lại, thẳng đứng như một cây kim....