Hình ảnh quá gợi cảm.
.
Tối nay và rất lâu về sau, Dịch Như Song sẽ là đối tượng được toàn thể nhân viên N-COUNT hâm mộ nhất cũng ghen tị nhất.
Chuyện này sau đó chắc chắn sẽ được đưa tin trong ngành, thậm chí trở thành tin tức được lan truyền rộng khắp xã hội, Dịch Như Song có được căn hộ nhìn ra sông trị giá hàng chục triệu rất có thể sẽ bất ngờ trở thành người được nhân dân cả nước hâm mộ.
Thất tình gặp vận may, Dịch Như Song gần như là người đầu tiên từ xưa đến giờ.
Tiểu Teddy và những người khác ồn ào đòi Dịch Như Song khao, Dịch Như Song vẫn đang ở trạng thái ngây ngất vì đại hỉ, nụ cười như bị đơ không thể hạ xuống, mọi người đòi gì cũng đồng ý.
Vẫn là Thời Duyệt khống chế cục diện cuồng điên này.
"Mọi người đừng tranh thủ ức hiếp Như Song người ta." Thời Duyệt cười điểm danh "phê bình" Tiểu Teddy múa máy nhiều nhất và mấy người Chris thiếu nghiêm chỉnh, "Khao cái gì, đừng nói là ở, nhà còn chưa trang trí xong, mọi người đã la hét đòi khao, không hợp lý lắm nhỉ."
Tiểu Teddy sắp ngất: "Còn trang trí nữa?!"
"Đương nhiên." Thời Duyệt nói, "Tiêu chuẩn sang trọng, tự tôi bỏ tiền túi."
Nóc nhà một lần nữa bị hất tung bởi tiếng la hét hâm mộ, Dịch Như Song lại bị bất ngờ mới làm cho chết lặng không nói nên lời.
"Tố chất tâm lý không được rồi." Thời Duyệt buồn cười trước dáng vẻ đang sốc của Dịch Như Song, "Xem ra chị nên trải qua mấy lần bất ngờ nữa, rèn luyện khả năng chịu đựng."
Dịch Như Song cực kì muốn nói rằng mình thật sự là người rất bình tĩnh, có thể mỉm cười nhìn mây gió trước sự thay đổi của cả thế giới, thậm chí có thể chấp nhận chuyện nực cười sếp thật ra không hề thích mình mà thích hàng xóm của mình.
Dù mạnh mẽ đến mấy, thì khi đối mặt với chiếc bánh ngọt khổng lồ rơi xuống từ trên trời, cô cũng suýt bị ngọt đến ngạt thở.
Đây là chuyện hết sức kỳ diệu.
Thời Duyệt từng cho Dịch Như Song những tâm sự ngọt ngào nhưng cũng tàn nhẫn cướp đi, mặc dù bản thân Thời Duyệt không hề hay biết tất cả chuyện này.
Trong lúc đau khổ tột cùng, Dịch Như Song đã nhận được thứ không bao giờ ngờ đến một cách khó hiểu, tình yêu được chuyển thành vật chất mang lại một cảm giác thay thế kỳ diệu.
Nếu hỏi cô rốt cuộc thích tình yêu hay vật chất...Dịch Như Song đã hoàn toàn thoát khỏi bóng tối của tình yêu tan vỡ, cảm thấy tình cảnh hiện tại cũng rất tốt.
Cuối cùng các nhân viên N-COUNT không lấy được giải đặc biệt đều được sếp tự mình mời rượu.
Thời Duyệt nói, uống thỏa thích, đừng tiết kiệm tiền cho cô, nhưng đừng uống đến mức gây hại cho sức khỏe, mà hãy uống theo tâm thế giải trí và thư giãn.
Liên hoan cuối năm hoàn toàn biến thành một cuộc liên hoan giữa bạn bè, mọi người ôm rượu và đồ ngọt thoải mái ngồi xuống nghe talk show chốt tiệc của sếp.
Thời Duyệt làm talk show theo phong cách mặt than gây cười*, làm người khác buồn cười đến nỗi phun rượu bằng đường mũi suýt sặc chết, còn cô từ đầu đến cuối đều không cười.
*Mặt than gây cười, trong tiếng Anh là deadpan/dry humour/poker face humour, là hình thức diễn hài/kể chuyện cười trong khi làm mặt không cảm xúc, làm ra vẻ chuyện mình kể không phải chuyện cười.
Trước liên hoan cuối năm, tất cả mọi người đều nghĩ sếp là một nữ doanh nhân trẻ tuổi, sau liên hoan cuối năm, hình tượng của Thời Duyệt được thăng cấp một lần nữa, trở thành hài hước đáng yêu ngầm.
Talk show kết thúc, có mấy người đã uống quá nhiều cầm ly rượu chạy đến muốn mời Thời Duyệt, những lời thường ngày không nói hoặc khó nói cũng mượn rượu để trút hết ra ngoài.
Thời Duyệt chỉ chờ đến giờ phút này.
Trong số rất nhiều ý nghĩa của liên hoan cuối năm, đây là điểm cô nhìn trúng.
Giao tiếp là một trong những nhu cầu có ý nghĩa quan trọng nhất đối với một công ty trong thời đại khoa học công nghệ và xã hội phát triển như hiện nay, cũng là điều Thời Duyệt mong muốn.
Để khai thác ý tưởng của nhân viên đến mức tối đa, Thời Duyệt uống không ít rượu.
Một người đi lại một người đến, ai ai cũng nói rất chân thành, ai ai cũng cực kì coi trọng sự phát triển trong tương lai của N-COUNT, đều có những kế hoạch tuyệt vời trong đầu.
Thời Duyệt lắng nghe hết người này đến người khác, rượu cũng uống hết ly này đến ly khác.
Mặc dù khá xảo quyệt pha không ít đá vào rượu mạnh, nhưng cô cũng không chịu nổi "cô không uống là không nể tôi", rượu bắt đầu ngấm sau năm ly, chóng mặt.
Cảnh vật trước mắt bắt đầu lung lay, khi nhìn thấy Tiểu Teddy biến thành hai người, Thời Duyệt biết mình có lẽ đã uống quá nhiều.
Trong lòng thầm cảm thấy không ổn, cả người đầy mùi rượu đầu óc lại choáng váng, lát nữa còn gặp Hứa Ấu Diên, nhất định sẽ bị chị mắng, nếu làm lỡ một đêm tốt đẹp này thì thật quá có lỗi với bản thân.
Không biết có phải khi rượu cồn làm tê liệt não bộ cũng sẽ làm thay đổi cách người ta tư duy, từ đó có được những cảm hứng vừa mạnh mẽ vừa phá cách.
Bỗng dưng nghĩ ra diệu kế, Thời Duyệt nở một nụ cười nhộn nhạo không có ý tốt...
Quay lại từ nhà hát, Hứa Ấu Diên mang vẻ mặt rạng rỡ đi vào KTV, đến khi nhóm người định đi trượt tuyết đêm, Hứa Ấu Diên liền lấy cớ nói eo mình có thương tổn sợ bị ngã nên không đi, rồi trở về phòng khách sạn.
Cô gắn tinh thể truy cập Tái Tạo Vũ Trụ, tiến vào trò chơi.
Gần đây không có nhiều thời gian cho Tái Tạo Vũ Trụ, chỉ là dù bận đến mấy, cô vẫn lên thiết lập thời gian ủy thác đúng giờ, tiếp tục chế tạo, nâng cấp phòng thí nghiệm và các loại trang bị đồ dùng, dự trữ tài nguyên.
Trữ lượng heli-3 trên "Chờ Tôi Đánh Cô Đồ Bánh Kem Đầy Mỡ" đã vượt qua hai mươi nghìn tấn, phương tiện có thể tiến vào hành tinh khí "Tí Tuổi Đã Hai Mặt" chỉ còn một mảnh linh kiện cuối cùng là hoàn thành.
Tài nguyên khởi điểm của tài khoản này thật sự quá tốt, cô không muốn lãng phí, cũng coi như để lại cho mình một đường lui.
Nếu không giành được chức vô địch ở Phòng Bí Mật, không thể đổi được một tài khoản hàng đầu của Tái Tạo Vũ Trụ trên Caps, thì với cơ sở hiện giờ, cô vẫn có thể tăng tốc tiến độ chiếm lĩnh lãnh thổ.
Hứa Ấu Diên sắp xếp thời gian hợp lý, bận bịu cũng không để uổng phí.
Lần này vào Tái Tạo Vũ Trụ còn có một việc vô cùng quan trọng.
Cô muốn xác định tính chân thực của tọa độ Tiểu Kha cho, cũng để xác định vị trí cụ thể của tọa độ đó.
Đăng nhập vào Tái Tạo Vũ Trụ, tìm kiếm trong bản đồ thiên hà một vòng, cô phát hiện tọa độ nằm ở khu vực Biển Đen.
Biển Đen, nằm cách thiên hà khổng lồ nơi Hứa Ấu Diên đang ở 32 triệu năm ánh sáng, tại một vùng vẫn chưa được bất cứ người chơi nào chinh phục hoàn toàn, cũng là khu vực chưa có bất cứ người chơi nào thăm dò.
Biển Đen không được coi là biển theo đúng nghĩa, mà thật ra là một vực thẳm được tạo bởi những lỗ đen ở trạng thái lỏng.
Tương truyền dưới đáy biển có vô số phụ bản nguy hiểm, đương nhiên các trang bị rơi ra cũng vô cùng cực phẩm.
Những người chơi hàng đầu từ cấp 100 trở lên có thể chế tạo phương tiện sau đó lập tổ đội lặn xuống nơi sâu nhất là 200 triệu năm ánh sáng.
Vốn tưởng rằng 200 triệu năm ánh sáng đã là nơi sâu nhất của Biển Đen, không ngờ nơi này có một bình nguyên rộng lớn dưới đáy biển, ranh giới của bình nguyên là một rãnh Karma cực sâu.
Ở lối vào rãnh Karma có một đám âm hồn biển sâu lang thang, tất cả bọn chúng đều là quái vật đáng sợ cấp siêu SS, tổ đội đầu tiên của toàn server đã mất năm tiếng đồng hồ mới tiêu diệt hết các âm hồn biển sâu, nhưng vẫn không thể tiến vào rãnh Karma.
Vì quy luật vật lý ở rãnh Karma hoàn toàn khác với các khu vực còn lại trong vũ trụ trò chơi, muốn vào trong rãnh biển, trước hết phải giải được quy luật vật lý bên trong nó.
Rãnh Karma vẫn là nơi sâu nhất trong Tái Tạo Vũ Trụ ở phiên bản hiện tại.
Ý tưởng ban đầu cũng đến từ Hứa Ấu Diên, cô không muốn trò chơi của mình chỉ đi theo một hình thức liên tục đánh quái tăng cấp, cô muốn Tái Tạo Vũ Trụ có thể dẫn dắt người chơi động não thậm chí là khám phá.
Lỗ đen dạng lỏng và rãnh biển này đúng là những gì cô mong muốn.
Nói cách khác, cô biết rõ cách để vào rãnh biển Karma.
Nhưng khi xem nhật ký cập nhật, cô mới phát hiện ba thiên hà chính đã được mở khóa, khu vực Biển Đen được mở rộng, kéo dài đến thiên hà mới.
Đúng như dự đoán, tọa độ Tiểu Kha cho cô rơi vào thiên hà mới.
Cảnh vật ở thiên hà mới rất lạ lẫm đối với Hứa Ấu Diên, đánh giá theo độ sâu của tọa độ, có lẽ rãnh Karma cũng kéo dài đến trong thiên hà mới, gói cập nhật cũng rơi vào nơi sâu nhất trong vũ trụ trò chơi.
Sau khi xác định vị trí của tọa độ, Hứa Ấu Diên cũng có thể yên tâm, tọa độ này rất có thể là vị trí thật sự của gói cài đặt, dù sao vị trí này cũng khó tiếp cận, không gian lại đủ lớn.
Thoát khỏi trò chơi, Hứa Ấu Diên ngồi trên sô pha xoa thái dương.
Khoảng cách đến sự thật vẫn còn rất xa xôi, giống như khoảng cách giữa cô và Thời Duyệt, tạm thời chưa thể lấp đầy.
"Ding dong".
Chuông cửa vang lên, Thời Duyệt đã đến.
Thật ra Hứa Ấu Diên vẫn chưa sẵn sàng để đón Thời Duyệt, thậm chí còn không muốn gặp em một thời gian ngắn.
Nhưng Thời Duyệt đâu có lỗi gì? Hứa Ấu Diên không nên lấy sự chán nản và hổ thẹn của mình để đổi lấy tấm lòng chỉ nghĩ về cô của Thời Duyệt.
Dù sao Hứa Ấu Diên cũng là một người lớn thành thục, ít nhất là vậy trước mặt Thời Duyệt.
Điều chỉnh lại tâm trạng mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ dáng dấp Thời Duyệt đã cảm thấy hơi men ập vào.
"Hi, chào buổi tối."
Đôi mắt mơ màng, dáng vẻ đẹp trai, Thời Duyệt tựa vào cạnh cửa chào Hứa Ấu Diên, thật ra là vì sắp không đứng vững mới tìm chỗ dựa vào một lát, cứu vớt chút thể diện.
Hứa Ấu Diên vội đỡ lấy em, từ từ đưa vào trong phòng.
Oắt con thông minh thì thông minh, rốt cuộc vẫn còn trẻ, chưa luyện được công phu gian lận trong lúc nâng ly cạn chén, lại có thể uống nhiều như vậy.
"Em ngồi một lát." Hứa Ấu Diên đỡ Thời Duyệt đến sô pha ngồi xuống, "Sao lại uống nhiều thế này, chị rót cốc nước ấm cho em."
Thời Duyệt cảm thấy đầu rất nặng, trời đất quay cuồng đến mức buồn nôn, cô đỡ trán nói: "Mọi người đều rất vui vẻ, mời em uống mà...em không thể không uống."
"Em uống đi, ai bảo em không được uống? Nhưng không thể uống hết.
Rượu đỏ đổi thành coca rượu trắng đổi thành nước lọc, không biết à?" Hứa Ấu Diên mở vòi nước nóng, tráng cốc một lần sau đó lau khô, rót nước cho Thời Duyệt, đưa em uống, "Hơi nóng đấy, uống từ từ thôi."
"Uống whiskey, không đổi được." Thời Duyệt nhận nước nóng, từ từ uống hết.
"Em nói xem em có ngốc không, trà đen đá thêm ít nước, chính là whiskey."
"Mắng đủ chưa." Thời Duyệt khó chịu, "Cứ tranh thủ mắng em ngốc, bây giờ em chỉ hơi chóng mặt, không có say, mai tỉnh lại đều nhớ hết!"
"Được rồi, còn dọa được chứng tỏ vẫn chưa quá say..."
Hứa Ấu Diên còn chưa nói xong, cốc thủy tinh trong tay Thời Duyệt bỗng trượt xuống, nước đổ đầy người cô.
Cốc nước rơi xuống thảm trải sàn, không vỡ.
Thời Duyệt ngây ngẩn nhìn nước đọng trên người mình, Hứa Ấu Diên vội rút giấy lau cho em: "Có sao không, có bị bỏng không?"
Thời Duyệt nhìn cô một lúc lâu, ném ra một câu: "Ấm lắm."
Hứa Ấu Diên hoàn toàn không nghĩ em sẽ nói như vậy, buồn cười: "Bắt đầu phát bệnh dở hơi kiểu gì đây? Xem ra đúng là em uống nhiều quá rồi.
Có bị bỏng không? Hửm?"
Hứa Ấu Diên khuỵu gối trước mặt Thời Duyệt, giống như một người vợ dịu dàng săn sóc, Thời Duyệt cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói:
"Em không uống nhiều, chỉ tí tẹo mà thôi, chị không được thừa dịp sàm sỡ em."
Hứa Ấu Diên khinh bỉ: "Ai thèm sàm sỡ con ma men? Hơn nữa những người uống nhiều đều nói mình không uống nhiều."
Thời Duyệt muốn đứng dậy bước thẳng cho chị xem, bị Hứa Ấu Diên ấn về: "Em đúng là con ma men vùng vẫy chuẩn quốc tế, ngồi đây cho chị."
"Làm gì."
"Kiểm tra xem có bị bỏng không, nước vừa rồi rất nóng." Hứa Ấu Diên cởi khuy áo dưới cùng của em, "Giải thích trước, chị không có ý đồ xấu với em, chỉ để kiểm tra."
"Ờ..." Thời Duyệt lẩm bẩm gì đó chỉ e chính mình cũng không biết, "Em biết chị không có ý đồ xấu với em."
Câu nói của Thời Duyệt làm Hứa Ấu Diên chợt nhớ đến giấc mộng xuân đêm hôm đó, nhớ lại xúc cảm mềm mại và hương vị ngọt ngào khi hôn lên môi Thời Duyệt trong mơ, thậm chí bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng vẫn luôn bị lãng quên trong giấc mơ ấy.
Cô mơ thấy Thời Duyệt nằm trên người mình, một tay vuốt ve khuôn mặt mình, đôi mắt nhìn mình đầy mê hoặc, muốn xem người nằm dưới rốt cuộc có thể chịu đến khi nào.
Cuối cùng Hứa Ấu Diên không nhịn được, chủ động hôn lên.
Bởi Thời Duyệt trong mơ thật sự quá đẹp, khiến lòng cô rung động.
Trong mơ, vị trí của hai người cũng giống như bây giờ, Hứa Ấu Diên không dám ngẩng đầu, Thời Duyệt thấm men say có một mỹ vị khác, không còn vẻ nghịch ngợm mạnh mẽ thường ngày, mà thay vào đó là ngây thơ và yếu ớt, ngay cả làn da trắng như tuyết cũng nhuốm một màu hồng đào nhàn nhạt.
Khoảnh khắc khi mở cửa, Hứa Ấu Diên đã cảm thấy tim mình đập nhanh quá đáng, sợ rằng nếu ngẩng đầu lên, tình cảnh trong mơ sẽ lập tức tái hiện.
Có ý đồ lợi dụng lúc người ta uống quá nhiều thật sự quá cầm thú.
Bình tĩnh.
Hứa Ấu Diên thầm tự nhủ với bản thân, Lão Hứa bình tĩnh, đừng để khí tiết tuổi già cũng không giữ được.
Áo khoác đã cởi ra từ khi vừa mới vào phòng, đang treo trên giá, Hứa Ấu Diên cởi khuy áo sơ mi ôm người của Thời Duyệt, muốn xem phần bụng bị nước nóng đổ vào.
Chẳng ngờ vết bỏng không thấy đâu, thay vào đó lại nhìn thấy cơ bụng của Thời Duyệt càng săn chắc và rõ ràng hơn, dù đang ở tư thế ngồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét của múi bụng, rất khỏe rất đẹp lại tràn đầy sức trẻ.
Hứa Ấu Diên lặng lẽ chuyển tầm mắt đến phần bụng cạn lời của mình, tư thế khom lưng khiến bụng cô bị phình ra một nhúm thịt, cảm giác hiện diện rất mạnh.
Sự so sánh thầm lặng trong nội tâm khiến Hứa Ấu Diên một lần nữa quyết tâm phải tập luyện tử tế, không thể đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày.
Nếu không, đợi đến lúc cây khô bất đắc dĩ gặp mùa xuân, cởi quần áo xuống thì tương phản quá rõ ràng, quá xấu hổ.
Khoan đã...xuân cái mông, không được phát-xuân nữa, không bị làm sao thì nhanh cài lại áo cho người ta đi.
Ở trên cao, Thời Duyệt hài lòng thỏa dạ ngắm nhìn biểu cảm thâm thúy của Hứa Ấu Diên khi nhìn thấy dáng người của mình, thấy chị nhìn cũng đã nhìn hết, còn định cài lại áo cho mình, trong lòng cô không khỏi thầm mắng một câu "giả vờ đứng đắn".
Bàn tay cởi quần áo dừng lại giữa chừng, Hứa Ấu Diên cảm thấy mình bị ngốc, quần áo đều ướt còn mặc tiếp làm gì.
"Đợi chị lấy áo choàng tắm cho em." Hứa Ấu Diên đi lấy áo choàng tắm cho Thời Duyệt thay.
Ôm áo choàng tắm trong ngực, Hứa Ấu Diên mới nhận ra nếu muốn thay phải cởi áo sơ mi trước.
"Thời Duyệt." Hứa Ấu Diên hỏi ý kiến của em, "Em đừng hiểu lầm, bây giờ chị phải giúp em thay quần áo ướt sang đồ ngủ, không muốn làm chuyện khác."
Thời Duyệt "ờ" một tiếng, trong lòng thầm than: "Thật ra chị cứ làm chuyện khác thử xem?"
"Được, vậy chị giúp em thay.
Chị không nhìn em."
Thời Duyệt: "..."
Hứa Ấu Diên dời tầm mắt sang nơi khác không nhìn Thời Duyệt, cởi bỏ áo sơ mi của Thời Duyệt, mở áo choàng tắm ra sau lưng Thời Duyệt để em mặc.
Thời Duyệt với một lúc lâu cũng không thể thò tay vào trong tay áo, càng mặc càng cáu, không mặc nữa.
"Sao có thể không mặc đồ ngủ chứ." Hứa Ấu Diên vẫn không nhìn.
"Không mặc, cứ thế ngủ." Thời Duyệt nói rồi liền chạy đến giường, nhảy ùm vào chiếc giường cực lớn, nằm ngửa nhắm mắt lại.
"Nhóc con đáng ghét này..." Hứa Ấu Diên sầm mặt bất lực, ôm áo choàng tắm đến bên giường như một người mẹ lo lắng, nhìn Thời Duyệt chỉ mặc áo lót và quần âu nằm trên giường cực kì gợi cảm.
Đằng sau áo lót đen viền ren là hai ngọn núi như ngọc đầy đặn, vì chịu khó tập luyện quanh năm, cả người Thời Duyệt đều không có chút mỡ thừa.
Từ xương quai xanh đến eo, mỗi một tấc đều giống như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, đường cong hoàn mỹ kéo dài đến mép quần, chiều dài của đôi chân càng không còn gì để nói.
Trước kia Hứa Ấu Diên từng xem vài chương trình thời trang, vóc dáng của Thời Duyệt hoàn toàn có thể sánh bằng những người mẫu hàng đầu.
Nhưng, mặt trong tay phải của Thời Duyệt có một hình xăm nho nhỏ, Hứa Ấu Diên đừng bên giường không thể nhìn rõ.
"Ưm?" Thời Duyệt như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ ngắn, khó chịu duỗi eo, dịch đến giữa giường.
"Em quay lại đây cho chị." Hứa Ấu Diên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để mặc áo choàng tắm giúp em, bây giờ oắt con đã lăn vào trong, muốn đến gần em, cô cũng phải lên giường.
Hứa Ấu Diên cúi người với hai lần nhưng không với tới, chạy đến bên kia giường vừa đưa tay, Thời Duyệt lại lăn sang bên nọ.
Hứa Ấu Diên: "...em cố tình đúng không!"
Thời Duyệt khẽ lẩm bẩm: "Lạnh."
Được, ok, em thắng.
Hứa Ấu Diên bỏ cuộc, ôm áo choàng tắm lên giường, quỳ gối bên hông Thời Duyệt, loay hoay nhét tay em vào áo choàng tắm.
"Chị có quyền nghi ngờ là em không say." Hứa Ấu Diên vừa mặc vừa diss, "Cái đồ hư hỏng."
Thời Duyệt khẽ mở mắt thành một đường hẹp: "Em đồng ý với chị, Hứa Ấu Diên, em không say."
"...em thôi đi, đi ngủ nhanh lên!" Hứa Ấu Diên rốt cuộc cũng giúp em mặc áo choàng tắm xong, Thời Duyệt từ từ nhắm mắt cởi khuy và khóa quần, nào ngờ khóa bị kẹt, Thời Duyệt kéo mạnh, nhưng mạnh đến đâu cũng không mở được, rồi bắt đầu dùng bạo lực.
"Bà trẻ ơi!" Hứa Ấu Diên không nhìn nổi, hất tay em ra, "Quần đẹp thế này đừng làm hỏng, chị giúp em."
Hứa Ấu Diên quỳ bên người không đủ sức, phương hướng cũng không thuận, đành đẩy chân em ra, quỳ một chân giữa hai chân em, cúi đầu kéo khóa một cách suôn sẻ.
Hứa Ấu Diên khẽ thở ra, bỗng đầu bị ấn xuống.
"Ngoan." Thời Duyệt ấn đầu cô xuống bằng một tay, vuốt tóc cô, tư thế rất chi là hưởng thụ.
Dù là tư thế hay bầu không khí, Hứa Ấu Diên làm thế nào cũng đều cảm thấy giờ phút này mập mờ đến quái lạ.
Hất cái tay không thành thật kia ra, Hứa Ấu Diên không cảm xúc lột quần Thời Duyệt xuống như lột da lợn, khép hai vạt áo choàng tắm ở đùi em thật chặt.
Được rồi, đi ngủ nhanh lên!
Không đợi Hứa Ấu Diên xuống giường, Thời Duyệt lại bắt đầu lẩm bẩm nói không thoải mái.
Hứa Ấu Diên bất lực lại quay đầu, hỏi: "Không thoải mái thế nào?"
"Chặt." Thời Duyệt với tay ra sau lưng muốn cởi áo lót, nhưng cởi một lúc lâu cũng không thành công, cằm ngẩng lên, cơ thể thỉnh thoảng lại nhún, hình ảnh quá gợi cảm, Hứa Ấu Diên đè em lại.
Một đêm tốt đẹp, sao cứ phải kích thích thế này.
Thời Duyệt vẫn giãy giụa, Hứa Ấu Diên nghiêng đến nói: "Đừng nhúc nhích, chị giúp em."
Thời Duyệt bình tĩnh lại, Hứa Ấu Diên đưa tay vào trong áo choàng tắm của em, vòng qua lưng, cởi áo lót.
"Ô." Thời Duyệt cười, "Siêu."
Hứa Ấu Diên: "...cô Thời, còn chỗ nào khó chịu nữa không? Nói luôn để tôi làm cho cô được không?"
Thời Duyệt lắc đầu, chỉ nhìn cô.
Ánh đèn rơi vào con ngươi của Thời Duyệt, giống như vũ trụ và các vì sao Hứa Ấu Diên thích nhất.
Hứa Ấu Diên đắp chăn cho em, Thời Duyệt hỏi: "Chị sẽ đi à?"
"Chị không đi đâu cả." Hứa Ấu Diên nói, "Chị ở ngay sô pha bên ngoài, em có việc gì cứ gọi chị."
Thời Duyệt ôm lấy eo cô, từ từ nhắm mắt, không cho đi.
Hứa Ấu Diên không thể so đo với em, dở khóc dở cười: "Dù sao em cũng phải cho chị đi thay quần áo chứ, chị còn phải tắm."
Thời Duyệt: "Chị nhất định sẽ đi."
"Em ngủ rồi đúng không? Đang nằm mơ?"
"Chị nói chị sẽ trở về vào tuần thứ hai của kỳ nghỉ hè, nhưng chị không về..." Thời Duyệt nhỏ giọng nói, "Ngày 12 tháng 7, chị không trở về."
Hứa Ấu Diên "hả?" một tiếng, hỏi Thời Duyệt: "Em đang nói gì đấy?"
"Ngày 12 tháng 7." Thời Duyệt khẽ nói lại.
Ngày 12 tháng 7, không phải là mật mã điện thoại của Thời Duyệt, là sinh nhật của em sao?
Ngày 12 tháng 7 mình không về là sao? Mình đã đi đâu?
Hứa Ấu Diên không rõ, vắt hết óc cũng không nhớ ra đã từng hứa gì với Thời Duyệt rồi cuối cùng không thực hiện.
Nhưng có thể khiến Thời Duyệt nhớ kỹ như vậy, cô nhất định đã rất cặn bã.
Làm bạn nhỏ đau lòng, làm bạn nhỏ nhớ đến tận bây giờ, uống say vẫn nhắc lại, Hứa Ấu Diên cảm thấy cực kì khó chịu.
Nhưng rốt cuộc vì sao cô không trở về? Hứa Ấu Diên tự hỏi mình, lẽ nào mình đúng là bà già cá? Sao không có ấn tượng chút nào!
Hứa Ấu Diên hỏi Thời Duyệt, muốn dẫn dắt em nói về bí mật ngày 12 tháng 7: "Tiểu Duyệt, rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Nghỉ hè năm nào, chị đã hứa chuyện gì?"
Thời Duyệt từ từ nhắm mắt, kể lại một cách đứt quãng.
Là năm Hứa Ấu Diên trở thành nhân viên chính thức của SQUALL, chuẩn bị rời khỏi quê nhà đến tổng bộ công ty, quyết định giữa tháng 6 sẽ lên đường.
Thời Duyệt biết tin liền đến tìm Hứa Ấu Diên, hỏi chị học thêm mùa hè phải làm sao bây giờ.
Hứa Ấu Diên đồng ý với cô, nói cuối tuần thứ hai của kỳ nghỉ hè sẽ trở về giúp cô học.
Thời Duyệt mở lịch ra đếm, là ngày 12 tháng 7.
"Ngày đó chị sẽ về đúng không?"
"Ừ.
Em thi cuối kỳ cho tốt, được điểm cao rồi chị sẽ mang quà về cho em." Đây chính là lời hẹn Hứa Ấu Diên tự nói ra, Thời Duyệt vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sau khi đạt vị trí thứ nhất của kỳ thi cuối năm, cô ôm ngón tay đếm từng ngày, chờ đợi từng ngày.
"Ngày nào em cũng đứng ở nhà ga này làm gì?" Thời Dã từng hỏi Thời Duyệt.
Nhà ga này là nơi Hứa Ấu Diên sẽ xuống khi về nhà, Thời Duyệt ở nơi này đợi, chỉ cần Hứa Ấu Diên trở về, chị có thể thấy cô đầu tiên.
Đương nhiên, Thời Duyệt không nói sự thật cho chị Thời Dã, cô cầm một quyển sổ vẽ ngồi trên băng ghế ở nhà ga, nói muốn vẽ núi nơi xa xa.
Cả kỳ nghỉ hè trôi qua, Hứa Ấu Diên vẫn không trở về.
Thậm chí ngày 12 tháng 7 năm sau, cô vẫn không đợi được bóng hình của Hứa Ấu Diên.
"Chị không về." Thời Duyệt ôm eo Hứa Ấu Diên chặt hơn, "Vì thế, đổi thành em trở về.
Em lớn lên chị cũng được tự do.
Em không đợi được chị về, đổi thành em trở về tìm chị."
Hứa Ấu Diên lặng lẽ nhìn Thời Duyệt, nước mắt cũng lặng yên như ánh mắt.
Cô chưa từng nghĩ Thời Duyệt tuổi niên thiếu đã từng chờ đợi cô như thế.
Mà năm đó hai mươi ba tuổi rời khỏi quê hương, Tiểu An đã tỏ tình với cô, cô cảm thấy Tiểu An là đối tượng rất tốt, liền ở bên cô ấy.
Hai năm sau đó kết hôn.
Cô bận rộn với cuộc sống và công việc của mình, hoàn toàn quên mất lời hẹn cùng Thời Duyệt.
Thời Duyệt phải đau lòng biết nhường nào.
Hứa Ấu Diên xoa đầu Thời Duyệt, nói với em: "Chị không đi.
Chị ở ngay đây."
Thời Duyệt nhắm mắt, khi nghe thấy lời hứa bằng giọng nói khàn khàn của Hứa Ấu Diên, nước mắt của cô cũng lăn xuống, nhỏ giọt trên gối.
Đã đi tới bước này, sao có thể để Hứa Ấu Diên lùi bước?
Món quà không đưa ra vì tự ti kia, Thời Duyệt đã nhìn thấy.
Từ khi vừa vào phòng, khi Hứa Ấu Diên rót nước giúp mình, Thời Duyệt đã nhìn thấy.
Hứa Ấu Diên vội vã thoát khỏi trò chơi, không phát hiện ba lô của mình chưa được kéo kín, để lộ logo rất đặc biệt trên gói ngoài của nhà soạn nhạc thông minh.
Hứa Ấu Diên không chỉ chuẩn bị mô hình tự làm, còn chuẩn bị món quà đắt tiền nhất trong khả năng của mình, thế nhưng lại không đưa cho Thời Duyệt.
Thời Duyệt biết rõ chị đang nghĩ gì.
Hứa Ấu Diên, em sẽ không cho chị lùi bước.
Thời Duyệt thầm nói trong lòng:
Dù bây giờ chị không đi về phía trước, cũng phải đứng yên ở đây cho em, đừng hòng đi đâu cả..