Yêu sớm?
.
"Chuyện gì thế, hai đứa còn đánh nhau?" Thấy Thời Duyệt chạy như một làn khói, Hứa Ấu Diên khoanh tay nhìn như có thể giết người, Hứa Nghị Thụ không khỏi lo lắng.
"Không có chuyện gì đâu ạ, bác đừng lo." Thời Dã trấn an bác, "Bây giờ người trẻ phải ngồi trước máy tính làm việc cả ngày, đau lưng mỏi gối tê tay, các chuyên gia luôn khuyến khích mọi người đi lại vận động nhiều hơn, Ấu Diên và Tiểu Duyệt sẵn sàng chạy một vòng có phải rất tốt đúng không bác.
Cứ để đôi trẻ chơi đi ạ..."
Khi Thời Dã nói đến "đôi trẻ", Hứa Ấu Diên đã xuất hiện sau lưng cô ấy, móng vuốt chụp trên đầu cô ấy, sầm mặt nghiêm nghị:
"Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp, nếu không là mất đầu đấy."
Thời Dã rụt cổ: "Bác ơi cứu cháu."
Hứa Nghị Thụ gạt tay con gái: "Con nhiễu sự ở đây làm gì, xuống nhà xem Tiểu Thời Duyệt đi, giúp em nó xách đồ lên."
"Con xách cái gì." Hứa Ấu Diên làm ổ trên sô pha, "Người ta giao hàng lên tận cửa nhà, em ấy sợ bị đánh mới chạy đi."
"Còn không phải con quá bạo lực? Mau đi xem xem."
"Không đi.
Con đã nói là không đi." Hứa Ấu Diên vẫn hận vì vừa rồi bị lừa --- mặc dù là do mình hiếm khi hiểu nhầm, nhưng cũng là bị Thời Duyệt dẫn dắt làm hiểu nhầm.
Nếu không phải em ám chỉ đủ thứ bằng môi, người trong sáng đứng đắn như Hứa Ấu Diên sao có thể hiểu nhầm.
Chết tiệt, thật mất mặt.
Hứa Ấu Diên ôm chặt gối, vùi mặt vào, ước gì cả đời không cần dậy nữa.
Thời Duyệt trở lại rất nhanh, khi Hứa Nghị Thụ mở cửa, tay trái và tay phải của cô đều xách túi nặng trĩu, nói trùng hợp gặp được cậu giao hàng dưới nhà, vì vậy giúp mang lên luôn.
"Ăn nào ăn nào." Thời Duyệt rất tự giác tiếp tục ngồi ở nơi cách Hứa Ấu Diên xa nhất, bày đồ ăn và bia ra, chia găng tay cho mọi người.
Khi đến Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt đưa rất cẩn thận, Hứa Ấu Diên vừa cầm cô lập tức rụt tay lại.
"Gì thế." Hứa Ấu Diên rũ mi mắt, "Sợ chị cắn em?"
Thời Duyệt cúi đầu khẽ lẩm bẩm: "Vừa mới cắn..."
Hứa Ấu Diên: "Em có giỏi thì nói to lên."
Hứa Ấu Diên cầm cổ vịt siêu dài chỉ vào Thời Duyệt, "Xem ra em rất muốn thử côn pháp đánh cún của chị.
Chậc, cửa hàng dở hơi gì đây, cổ vịt dài thế này cũng không chặt ra?"
"Là để gặm cả khúc cho thích, em cố ý mua dài như vậy đấy." Thời Duyệt nói, "Được rồi chị ngồi xuống nhanh lên, đừng làm đổ thức ăn.
Bác, mời bác ạ." Thời Duyệt mở bia, đưa đến trước mặt Hứa Nghị Thụ.
Từ đầu đến cuối Hứa Nghị Thụ vẫn luôn im lặng chú ý đến cuộc đối thoại và bầu không khí giữa hai đứa trẻ, nhận bia Thời Duyệt đưa tới, nói "cảm ơn", rồi hỏi:
"Khi nào hai đứa cưới?"
Vừa rót một cốc nước cho mình vì thề phải bỏ rượu, Hứa Ấu Diên cứ thế phun vào tivi, may mắn đây là nước lọc, không phải sinh tố dưa hấu, nếu không hình ảnh ở hiện trường sẽ thật sự đáng sợ.
"Xúc động thế." Thời Duyệt lập tức đến lau nước giúp chị, "Chị xem này, làm ướt hết quần áo rồi."
"Chị tự lau..." Hứa Ấu Diên nắm giấy trong tay, "Em quay lại đi, ngồi ở kia."
"Ờ." Thời Duyệt nghe lời lùi về.
"Xem tiếp." Hứa Ấu Diên ra lệnh.
Thời Dã nhìn cô bằng ánh mắt gian xảo: "Xem phim gì nữa, xem hai đứa liếc mắt đưa tình với nhau là đủ rồi."
"Được lắm, không cần xem tôi đóng phim nữa." Hứa Ấu Diên lập tức kéo ổ cứng, bị Thời Duyệt ngăn lại:
"Làm gì đó, em xem mà.
Bác ơi xem tiếp đi ạ!" Thời Duyệt cười nói, "Hôm nay chưa xem hết lịch sử đen tối của Hứa Ấu Diên ai cũng đừng hòng đi!"
Hứa Ấu Diên: "Vẫn hăng hái đúng không?"
Thời Duyệt không phải người duy nhất hăng hái, Hứa Nghị Thụ trực tiếp đưa điều khiển cho Thời Duyệt: "Tiểu Duyệt muốn xem phần nào cứ chọn đi."
Hứa Ấu Diên: "Bố?"
Điều khiển nắm giữ cả thiên hạ nằm ở trong tay, Thời Duyệt có thể yên tâm xem tiếp.
Phần phim tiếp theo, là khi Hứa Ấu Diên chuẩn bị vào tiểu học.
"Ấu Diên, Ấu Diên dậy đi!" Mẹ gọi rất lâu, nhưng Hứa Ấu Diên vẫn ôm chăn lăn qua lăn lại không dậy nổi, mặc áo ngủ và quần đùi ngắn, Hứa Ấu Diên dường như đã có thêm thịt.
"Đừng quay nữa." Mẹ quay đầu nói với ống kính, "Anh nhanh nghĩ cách gọi con gái cưng của anh dậy đi! Bữa sáng còn chưa ăn, ngày đầu tiên nhập học đi muộn mất thôi!"
Bố cũng gọi mấy tiếng, Hứa Ấu Diên trở mình, gãi gãi bụng nhỏ, tiếp tục nằm ngửa ngủ say.
"Anh xem con gái ruột của anh đi!" Mẹ chỉ vào Hứa Ấu Diên lên án.
"Em đừng cuống, anh có cách rồi.
Cấm lấy này." Lúc này đã chuyển sang điện thoại thông minh để ghi hình, bố đưa điện thoại cho mẹ, không biết đi đâu.
Đến khi trở lại, trên tay bố có thêm một đĩa gà rán.
Cầm một miếng gà rán mới ra lò, từ từ đưa đến gần mũi Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên còn chưa mở mắt, lại vẫn có thể phản ứng lại với mùi thơm của gà rán.
Bố từ từ đưa gà rán ra xa, Hứa Ấu Diên ngồi dậy theo gà rán.
"Đói..." Hứa Ấu Diên đầu tóc bù xù, cuối cùng cũng mở mắt.
"Nhanh dậy ăn!" Mẹ bước lên giúp cô mặc quần áo "Đã bảo con không được chơi game muộn như vậy rồi, sáng không dậy nổi!"
Sau khi mặc quần áo tử tế, Hứa Ấu Diên đứng dậy, ôm lấy cổ mẹ, giống như gấu trúc ôm người nuôi dưỡng: "Mẹ, con đói."
"Rồi rồi rồi, mẹ đưa con đi ăn." Mẹ dịu dàng cài từng chiếc khuy áo cho cô, bế cô đi vào phòng bếp.
Trên khung hình là cận cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên dựa vào vai mẹ nhìn Hứa Nghị Thụ đang quay phim, thấp thỏm nói:
"Hôm nay bố có đưa con đi không?"
"Đương nhiên rồi, hôm nay là ngày quan trọng của Ấu Diên nhà chúng ta, bố nhất định phải đi chứ."
"Cảm ơn bố."
"Cục cưng ngoan."
Hứa Ấu Diên trong phim còn mềm ngon hơn cả bánh mây bồng bềnh, khiến đáy lòng Thời Duyệt dậy sóng từng cơn.
Thật sự muốn Hứa Ấu Diên bây giờ tự làm nũng!
Vậy là mặt nạ chị gái của Hứa Ấu Diên quá nặng, hoàn toàn chưa từng làm nũng với Thời Duyệt.
Thời Duyệt rất muốn đưa tay vào trong màn hình véo má bé Ấu Diên một cái, thầm thề trong nội tâm, năm 2036 nhất định phải bẻ khóa hệ thống chị gái của Hứa Ấu Diên, để chị thoải mái làm nũng trước mặt mình.
Trong những phần phim tiếp theo, Hứa Ấu Diên nhanh chóng béo lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa trên tay thường xuyên cầm điện thoại và các loại máy chơi game, cả ngày không ăn thì chính là chơi game.
Sinh nhật, ngồi trước bánh ga-tô cắm đầy nến, Hứa Ấu Diên vẫn cầm máy chơi game trong tay, không dừng lại.
Cho đến khi mẹ nổi giận muốn đánh, Hứa Ấu Diên mới đặt máy chơi game xuống, thổi nến qua loa cho xong.
"Ấu Diên, lại lớn thêm một tuổi rồi, năm nay có điều ước gì nào?" Bố hỏi.
Hứa Ấu Diên nói: "Con muốn PS4."
Mẹ nói: "Đổi thứ khác."
"Dạ, không có thứ khác."
Mẹ: "Con..."
Bố lập tức hòa giải: "Vậy đi Ấu Diên, thi học kỳ lần tới, nếu con có thể vào mười vị trí đứng đầu lớp, bố sẽ mua cho con được không?"
"Vào mười vị trí đầu thì khó quá, kỳ thi trước con xếp thứ trên 40, bố hứa suông để luyện trẻ con ngốc đúng không.
Vậy, vào 30 vị trí đầu thì thế nào ạ? Vị trí khoảng 30 vừa vặn đủ tiêu chuẩn trúng tuyển trường trung học trọng điểm, dù sao con cũng chỉ cần vào trường trọng điểm là được, cuối cùng dù là đủ điểm, hay là thủ khoa, không phải đều là trúng tuyển ạ, đâu khác gì.
Vị trí thứ 30, bố mẹ và con đều có hy vọng, bố mẹ thấy có đúng không ạ?"
Mẹ thở dài một tiếng: "Đứa bé này mới lớn bằng ngần nào, nhắc đi nhắc lại, học là chuyện của con, lại có thể cò kè mặc cả với bố mẹ như vậy sao?"
"Dạ, là chuyện của con, vậy nếu đã là chuyện của con, con cảm thấy vị trí 40 hiện giờ rất ổn."
Khi mẹ xắn tay áo định tiến lên đánh Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt khen: "Logic chặt chẽ từ nhỏ, trò chơi đã góp sức rất nhiều nha, cuối cùng PS4 có đến tay chị không?"
Hứa Ấu Diên nói: "Đương nhiên là đến tay chị.
Nhưng hình như thi cuối kỳ lần đó chị đứng thứ ba cả lớp tính từ dưới lên, dù vậy, mẹ chị vẫn mua PS4 làm quà năm mới cho chị."
Thời Duyệt: "Bác gái thật sự là tiên nữ có một không hai."
"Đúng vậy." Hứa Nghị Thụ cũng nói, "Thật ra Ấu Diên của chúng ta rất giống mẹ, điển hình của kiểu người ngoài cứng trong mềm.
Nếu mẹ Ấu Diên còn ở đây, có khi bây giờ cũng đỏ mặt rồi."
Nhắc đến người mẹ đã khuất của Hứa Ấu Diên, bầu không khí thoáng lặng xuống, may mắn đoạn phim tiếp theo đã kịp thời cứu mọi người.
"Hít vào, nào, Ấu Diên, hít vào."
Trong phim, mẹ đứng sau lưng Hứa Áu Diên, cầm lấy khóa kéo sau váy Hứa Ấu Diên, đợi Hứa Ấu Diên thở vào, định nhân cơ hội con gái vừa hít sâu hóp bụng lại sẽ lập tức kéo hàng khóa chết tiệt này lên.
So với phần phim trước, Hứa Ấu Diên lúc này có vẻ đã lớn hơn vài tuổi, tóc cắt ngắn, người tròn như một quả bóng hơi.
Hai gò má đỏ lên, Hứa Ấu Diên ấm ức nói:
"Con đã hít vào sâu lắm rồi..."
Bố đang ở một bên quay phim phì cười một tiếng.
"Lão Hứa anh đang làm gì đấy!" Mẹ kêu lên, "Lát nữa rồi quay! Phiền hết sức.
Nào! Ấu Diên! Lại hít vào! Con làm được!"
Hứa Ấu Diên nín thở đến đỏ bừng mặt, rốt cuộc cũng có chút thừa ra, mẹ lập tức kéo khóa lên, cuối cùng cũng mặc được váy.
"Xong rồi." Mẹ lau mồ hôi trên trán, thở chậm lại.
Hứa Ấu Diên cũng thả lỏng, nặng nề thở ra, chỉ nghe một tiếng "xoạt", lưng váy bị rách toạc, nào ai ngờ phía trước bị căng ra, bụng mập núng nính lập tức bắn ra ngoài.
Mẹ và Hứa Ấu Diên cùng há hốc miệng.
"Phì..." Hứa Nghị Thụ muốn cười không dám cười, chật vật cố nhịn.
Mẹ quay đầu nhìn bố hầm hầm, dùng ánh mắt cảnh cáo không cho phép bố phát ra âm thanh.
"Cởi ra đi, mẹ chọn cho con cái khác hợp hơn."
Thật ra chiếc váy này được mua từ Tết năm ngoái, lúc mua Hứa Ấu Diên rất thích, nhưng trời lạnh nên chưa thể mặc.
Đến năm nay muốn mặc, người đã quá béo để nhích vừa.
"Mẹ."
Trong lúc mẹ đang giúp mình tìm váy mới, Hứa Ấu Diên nói: "Con không muốn mặc váy, cũng không muốn đi đám cưới của cô, được không ạ?"
Hứa Ấu Diên cúi đầu, giống như một con gấu mèo ủ rũ.
Mẹ nhìn thoáng qua phía ống kính, trao đổi ánh mắt cùng bố.
"Con đã không muốn đi thì thôi vậy, đừng ép con." Hứa Nghị Thụ nói.
"Ấu Diên, con không muốn đến đám cưới của cô, là vì không thích không khí ở đám cưới, hay không vui vì chuyện chiếc váy?" Mẹ dứt khoát ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn con gái.
Hứa Ấu Diên im lặng một hồi, nói: "Con muốn đi, nhưng con không muốn mặc váy."
"Vậy mặc đồ khác được không?"
Hứa Ấu Diên nhìn chiếc váy bị mình làm rách, cúi đầu không trả lời.
"Ấu Diên, không cần cúi đầu, con không cần xấu hổ vì bất kì thứ gì mình thích.
Con chỉ cần sống vì mình, hiểu không." Mẹ nắm chặt tay cô, không giống như đang nói chuyện cùng trẻ con, mà dùng giọng điệu như khi nói chuyện với người trưởng thành đồng trang lứa, "Nhưng cũng vì vậy, con phải đấu tranh cho những thứ mình thích.
Con thích mặc váy xinh lại thích ăn, nhưng ăn nhiều dễ béo, hết cách rồi, con phải từ bỏ một trong hai sở thích khác nhau này."
Câu trả lời của Hứa Ấu Diên nằm ngoài dự đoán của bố mẹ: "Nếu con thích cả hai thứ khác nhau thì sao ạ? Con đều thích, không muốn bỏ thứ gì."
Mẹ đã nghiêm túc hồi lâu nghe được câu trả lời này liền không nhịn được mỉm cười: "Vậy tập thể dục cho mẹ đi! Tối mai làm bài tập xong đừng chơi game nữa, xuống nhà chạy bộ với bố con."
Hứa Nghị Thụ: "Hả? Sao lại lôi bố vào đây?"
"Chạy bộ mệt lắm ạ..." Hứa Ấu Diên ỉu xìu.
"Nếu như con không muốn từ bỏ mà muốn hết, tất nhiên sẽ phải tốn nhiều công sức hơn những người khác.
Nhưng vì thứ mình thích, chẳng lẽ không đáng sao?"
Hứa Ấu Diên nhìn mẹ, dường như hiểu ra, ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn, tựa như đang giao hẹn với chính mình, âm thầm hạ quyết tâm.
"Nấu súp gà là truyền thống nhà chúng ta." Ngoài màn hình, Hứa Nghị Thụ mở lon bia, dựa vào sô pha chăm chú nhìn người vợ những ngày vẫn còn ở đó trên màn hình, ánh mắt dịu dàng, "Ấu Diên hay nói bố thích làm súp gà cho con, thật ra người thích làm súp gà nhất nhà chúng ta là mẹ con.
Từ trước đến nay, bà ấy luôn biết cách giao tiếp với con hơn bố."
Những chuyện cũ này đều được ghi hình lại, trở thành dữ liệu điện tử, dù mẹ không còn ở đây, bà của một thời vẫn được những người nhớ mình nhìn thấy.
Trò chơi "Hồi Ức Vĩnh Cửu" do Hứa Ấu Diên phát triển độc lập thật ra chính là một phiên bản nâng cấp của ghi hình, nó không chỉ cho phép gia đình và bạn bè có thể quan sát trước màn hình, mà còn có thể bước vào bối cảnh hologram với những hồi ức càng sống động hơn.
Rất nhiều người có tâm trạng mâu thuẫn trước sự ra đời của những thứ mới mẻ theo dòng phát triển của khoa học công nghệ, thật ra, nguồn gốc của nỗi sợ đến từ sự chưa rõ.
Giống như xưa kia khi người phương Tây lần đầu tiên chụp ảnh cho người nhà Thanh, người nhà Thanh lại cảm thấy máy ảnh là một loại pháp khí thu thập hồn phách của con người --- bởi vì họ không hiểu nguyên lý của chụp ảnh.
Sau này được tiếp thu kiến thức, họ tự nhiên hiểu ra.
Hứa Ấu Diên không biết bố sẽ có thái độ như thế nào khi bước vào một trò chơi hologram để gặp lại người vợ đã khuất, "Hồi Ức Vĩnh Cửu" đã được tối ưu hóa rất nhiều, nhưng vẫn không thể tùy tiện dẫn bố vào trong.
Tìm cơ hội nói gần nói xa, xem ý nghĩ của bố, rồi mới có thể tính tiếp.
"Vậy sau đó Hứa Ấu Diên chị có quyết định chạy bộ không?" Thời Duyệt vẫn tập trung vào vấn đề chính.
Hứa Ấu Diên: "Hỏi vớ vẩn, đến đại học chị vẫn chưa gầy được, không phải em cũng biết rõ chuyện đấy à?" Nhớ lại quá khứ chua xót từng làm rách váy, Hứa Ấu Diên xiên một miếng bánh, tự an ủi chính mình.
"Có chạy, lúc đó còn thật sự rất nhiệt tình, mua không ít vợt cầu lông và giày thể thao, kết quả là tập thể dục được một tuần lại trở về với game." Hứa Nghị Thụ nói, "Còn bác lại kiên trì hình thành thói quen chạy bộ mỗi tối."
Thời Duyệt gật gù: "Xem ra Hứa Ấu Diên vẫn làm không ít chuyện tốt."
Thời Dã cảm thán: "Bác gái thật tốt, vừa dịu dàng vừa biết dạy con, nếu có con, cháu không biết có thể làm được như bác gái không nữa."
"Cháu chỉ nói đúng một nửa." Hứa Nghị Thụ nói, "Bác cũng không nói cách mẹ Ấu Diên dạy con có vấn đề, ý bác là bà ấy dạy rất tốt, giúp Ấu Diên kiên định lập trường ngay từ nhỏ, thích gì liền theo đuổi, nhưng mẹ con bé cũng có thời gian rất đau đầu."
"Bố nói đến khoảng thời gian con bị mời phụ huynh nhiều ạ?" Hứa Ấu Diên hỏi.
"Khi nào? Sao tôi không biết?" Thời Dã hỏi.
"Tôi và cậu đến năm lớp 8 mới chơi cùng nhau, năm lớp 7 tôi mua PSP rồi chơi game trên lớp cả ngày, nên bị mời phụ huynh.
Nghe có vẻ như là lỗi của tôi, thật ra thì không phải, là giáo viên Toán cứng rắn chiếm tiết thể dục và tiết âm nhạc, tôi đã lên kế hoạch chơi game trong hai tiết này, kết quả là bị chiếm, kế hoạch vượt ải và viết đánh giá bị xáo trộn, tôi vốn còn định viết bài để kiếm tiền tiêu vặt.
Chiếm tiết một hai lần thì thôi, nhưng lần nào cũng chiếm, tôi không thể làm gì khác ngoài việc lấy PSP ra để lấy lại công bằng cho thầy cô thể dục và âm nhạc."
Hứa Nghị Thụ mở phần phim mới.
Ngồi đối diện bên kia bàn ăn, Hứa Ấu Diên có vẻ lại béo hơn so với thời điểm làm rách váy.
Hứa Ấu Diên chỉ vào mình: "Năm lớp 7 là thời điểm cân nặng lên cao nhất, đây hẳn là khi tôi béo nhất."
Dường như mẹ vừa dừng lại sau một buổi tập luyện, đang nghỉ giải lao, quay đầu nhìn về phía ống kính: "Việc này cũng phải quay?"
Hứa Nghị Thụ nói: "Cuộc họp gia đình quan trọng, giữ kỷ niệm."
Mẹ có vẻ rất đau đầu, đỡ cái đầu nặng nề trong chốc lát, nói: "Ấu Diên, mẹ có thể hiểu lời con nói, mẹ và bố con đều đã chơi trò chơi con làm ra rồi, rất hay, bố mẹ đều tin rằng con có năng khiếu ở phương diện này.
Thật ra từ khi con mới tập đi, bố mẹ đã phát hiện sở thích của con, đã nói với con rồi, khi con còn nhỏ căn bản còn chưa biết game là gì đã thích nhìn chằm chằm vào máy tính.
Đây là năng khiếu của con, ít có học sinh tiểu học nào có thể tự lập trình ra trò chơi của chính mình, mẹ và bố con đều cảm thấy Ấu Diên nhà chúng ta là thiên tài, con nhất định không giống người bình thường."
"Từ nhỏ con muốn mua gì, chỉ cần nằm trong khả năng của nhà chúng ta, có gì bố mẹ không mua cho con? Tất cả các máy chơi game kia đều mua cho con, dù kết quả thi của con không vào được 30 vị trí đầu, không phải cũng mua làm quà năm mới cho con rồi sao.
Dù con thích, cũng không thể mang máy chơi game đến lớp.
Con bảo mẹ phải nói thế nào với giáo viên đây? Nói 'Ấu Diên nhà chúng tôi là một thần đồng, chí không ở học tập, cô giáo không cần quan tâm', nói vậy sao? Có hợp lý không, chính con cho ý kiến đi."
Hứa Ấu Diên hết sức chân thành nói: "Không hợp lý ạ."
Vốn dĩ mẹ không giận, dù sao năng khiếu của con gái ở lĩnh vực game đã vượt khỏi dự đoán của hai vợ chồng, hai người cũng muốn bồi dưỡng con gái về phương diện này.
Hứa Ấu Diên đã nhận sai, trong lòng mẹ cũng nhẹ nhõm.
Ông trời ban thưởng là một chuyện, nhưng học thì vẫn phải học, giáo dục chính quy là nền tảng, không xây vững nền tảng, đi lên sẽ rất dễ gặp phải khó khăn.
Mẹ tận tình khuyên bảo, muốn cô hiểu rõ tầm quan trọng của "nền tảng", dạy cô cách phân phối thời gian hợp lý, tôn trọng thầy cô.
"Đương nhiên, con tuyệt đối không thể từ bỏ những điều mình thích, bố mẹ sẽ luôn ở phía sau ủng hộ con." Mẹ sợ cô bị hoàn cảnh đồng hóa, lại nhấn mạnh tầm quan trọng của sự tự kiên trì.
"Vậy nên, con phải đối mặt với chính con người thật của mình, kiên trì theo đuổi thứ mình thích, đúng không ạ." Hứa Ấu Diên vẫn luôn im lặng lắng nghe mẹ nói cuối cùng cũng lên tiếng.
Cách một cái bàn, mẹ nắm chặt tay cô: "Ấu Diên, con mãi mãi là người duy nhất có thể làm chủ cuộc đời của mình.
Bố mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con, ủng hộ tất cả quyết định của con."
"Mẹ." Hứa Ấu Diên bối rối trước món súp gà này, nắm lại tay mẹ nói, "Có chuyện con vẫn luôn không nói với bố mẹ, sợ bố mẹ sẽ phản đối.
Nhưng mẹ đã nói, tuyệt đối không được từ bỏ những điều mình thích.
Vì thế con muốn nói với bố mẹ..."
Mẹ tỏ ra chờ mong, ngay cả khung hình cũng được nâng lên một phần, Hứa Nghị Thụ cũng ưỡn cổ mong đợi.
"Con thích con gái."
Bốn tiếng của Hứa Ấu Diên khiến hai vợ chồng đóng băng tại chỗ.
"Mẹ ơi." Thời Dã che mắt, hoàn toàn không dám xem tiếp.
Nghe nói Hứa Ấu Diên đã come out từ khi còn rất ít tuổi, Thời Dã cũng khâm phục sự can đảm của bạn mình, không ngờ hiện trường come out đáng sợ như vậy.
"Con nói cái gì?" Sau mười giây trì hoãn, mẹ là người phục hồi tinh thần trước.
"Mẹ vừa nghe được rồi." Hứa Ấu Diên không hề sợ hãi, cất cao giọng nói lại: "Con thích con gái!"
Mẹ đột ngột bật dậy, cái bàn "ken két" một tiếng, suýt bị lật tung.
Thời Duyệt quay đầu giơ ngón cái với Hứa Ấu Diên: "Chị đúng là một dũng sĩ."
Hứa Ấu Diên không phản ứng với em, quay đầu xem lại việc mình đã làm khi mới mười mấy tuổi, cũng cảm thấy khá ngớ ngẩn.
"Trước khi đi mẹ con đã nhắc tới chuyện này." Hứa Nghị Thụ đã uống hết một lon bia, đối với lão ma men, uống bia chỉ như uống nước, "Nói rằng hồi đó đã phản ứng hơi quá khi con come out, con nói thật là vì tin tưởng bố mẹ, vậy mà bà ấy còn suýt lật bàn.
May mắn con luôn có chủ kiến của mình, không bị bà ấy ảnh hưởng, thấy sự nghiệp và gia đình của con sau này đều thành công, bà ấy cũng yên lòng..." Hứa Nghị Thụ thoáng ngừng lại, bổ sung, "Lúc bà ấy đi, con vẫn chưa gặp phải những chuyện kia."
"Phải có chủ kiến của mình, phải cố gắng vì những điều mình thích, không cần để ý đến đánh giá của người khác, những chuyện này đều là mẹ dạy con, là tài sản mẹ để lại cho con.
Năm ấy con còn ít tuổi, nói chuyện thiếu suy nghĩ, bố và mẹ đã nhọc lòng không ít vì con."
"Sao lại thế được, con xuất sắc như vậy, là niềm tự hào của bố và mẹ con.
Trừ việc chơi game quá nhiều và yêu quá sớm, bố mẹ hoàn toàn không cần lo lắng vì con."
"Yêu sớm?" Thời Duyệt ngồi "xoạt" thẳng dậy, hai tai lập tức dựng thẳng, "Bác, Hứa Ấu Diên yêu sớm với ai? Chị ấy còn từng yêu đương trước khi kết hôn ạ?"
Hứa Nghị Thụ chợt nhận ra mình nói sai, nhìn sang Hứa Ấu Diên, muốn cô tự nói.
"Yêu sớm cái quái gì, bố và mẹ tự hiểu lầm còn không biết xấu hổ đổ lên đầu con." Hứa Ấu Diên bưng pancake vừa ăn vừa nói, chuyện cũ càng buồn cười cô ăn càng vui vẻ, thoáng chốc đĩa pancake đã sắp bị một mình cô tiêu diệt sạch sẽ.
"Hiểu lầm? Cùng ai? Chuyện là thế nào?" Thời Duyệt hỏi ba câu liên tiếp.
Thời Dã vẫn luôn hớn hở hóng hớt cuộc vui, chờ đợi để được tiếp tục nghe chuyện, đến khi hai bố con Hứa Ấu Diên và Hứa Nghị Thụ đều nhìn sang mình.
Thời Dã: "?"