-"Công tác hậu cần?" Lam Nguyệt ngừng lại động tác uống sữa, ngẩng đầu nhìn Thiên Minh.
Thiên Minh nhìn đôi mắt to tròn đen láy chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của anh, tâm tình đột nhiên tốt lắm.
Anh gật đầu, rút một chiếc khăn giấy trên tay Lam Nguyệt, đưa tay lau vòng váng sữa trên môi của cô. Xúc cảm non mềm của làn môi cô truyền đến trên tay anh khiến anh có chút lưu luyến khẽ vuốt nhẹ.
-"ừ, tổ hậu cần câu lạc bộ bóng rổ đang thiếu quản lý, nếu em muốn làm, anh sẽ sắp xếp. Quản lí cũ..sức khoẻ không tốt nên đã tạm nghỉ rồi." Nói đến đây, Thiên Minh đột nhiên hơi dừng lại, sau đó như không có việc gì thu hồi bàn tay đang vuốt ve môi cô bé của mình.
Lam Nguyệt ngượng ngùng đợi Thiên Minh lau vòng sữa trên môi, hơi do dự một chút.
Cô không biết bản thân có làm tốt được vai trò quản lý không, nếu không làm tốt, có khi nào sẽ mang lại phiền phức cho anh không? Lam Nguyệt rối rắm.
Thiên Minh nhìn cô hết nhăn mày nhíu mi, lại chu môi, một bộ suy nghĩ ghê lắm trong lòng âm thầm buồn cười đồng thời cảm thấy cô khả ái không thôi.
Anh đại khái đoán được cô đang nghĩ gì. Tám, chín phần mười là nghĩ bản thân không đủ khả năng làm quản lý sợ gây rắc rối cho anh đi. Khóe môi Thiên Minh không tự chủ thượng kiều.
-"Nếu làm quản lý, chúng ta sẽ được ở bên nhau nhiều hơn đấy." Thiên Minh tung ra mồi câu tối mê người dụ hoặc con mồi.
Quả nhiên..
-"Em đồng ý" Lam Nguyệt nghe xong không nghĩ ngợi liền đáp ứng. Kia tốc độ khiến Thiên Minh nhịn không được cười khẽ thành tiếng.
Thật là.. sao cô bé lại dễ thương thế này? Anh theo thói quen nâng tay xoa xoa đầu cô.
-"Xoa đầu sẽ lùn." Lam Nguyệt vểnh môi lên án, ánh mắt ngập nước ngây thơ, nhượng Thiên Minh có cảm giác tim bị cào nhẹ một cái, cảm giác kỳ lạ vô cùng.
Anh đưa tay từ trên đầu cô xuống, vòng theo gò má, chạm vào môi cô, sau đó..
-"Ai ai ai...(đ)au em" Lam Nguyệt ôm lấy cánh mũi đáng thương của mình ai oán nhìn Thiên Minh đang cười tươi nhìn mình.
Cô có chút ngây ra nhìn anh. Nụ cười của anh thật sự rất đẹp, rất thích nhìn anh cười..
-"Vậy sao? " Ý cười trên gương mặt của Thiên Minh càng trở nên sâu sắc, tròng mắt màu hổ phách của anh dường như doanh đầy tiếu ý, anh cười nói.
Mặt Lam Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng, cô thế nhưng không tự chủ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, còn bị anh nghe được.
-"Về sau sẽ thường xuyên cười cho em xem" Thiên Minh nhìn đồng hồ, xoa xoa đầu Lam Nguyệt, dịu dàng nói. "Anh còn có chút việc, quyết định thế nhé, chiều nay em đến phòng thể dục để gặp mặt đội viên và nhận vai trò quản lý." Anh lại nhẹ véo mũi cô, trong ánh mắt hăm he của Lam Nguyệt, tâm tình thư sướng rời đi.
-"Thật là, sẽ lùn thật đấy." Lam Nguyệt phồng má, chải chải tóc, buồn bực rầm rì.
Chợt nhớ đến lời anh nói, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào. Nếu cô làm quản lí, hai người hẳn sẽ có càng nhiều thời gian ở bên nhau đi?
Thật mong đợi.
Cô không biết, tất cả hành động của mình cùng anh đều bị một người nhìn thấy tất cả.
Thủy Nhu ánh mắt đầy bực bội nhìn Lam Nguyệt đứng không xa trước mặt mình.
Cô vẫn tưởng Thiên Minh chỉ là nhất thời shock vì bị mình từ chối mới đồng ý quen cô gái kia, rất nhanh con nhóc đó sẽ bị chán ghét. Không ngờ mối quan hệ của hai người lại kéo dài đến hiện tại.
Đã hơn một tháng. Mỗi ngày nhìn hai người tay trong tay vui vẻ, trong lòng Thủy Nhu miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
Rõ ràng Thiên Minh thích là chính mình, thế nhưng lại đồng ý quen nhỏ đó. Thủy Nhu cắn cắn cánh môi, không cam tâm xoay người bước đi.
Chỉ là hàng thế thân của cô mà thôi, nếu hàng thật xuất hiện trước mặt, hàng thế thân sẽ không đánh tự bại.
Thiên Minh thích là cô.
3 giờ chiều.
Sân thể dục.
-"Chào mọi người, em là Lam Nguyệt, bắt đầu từ hôm nay sẽ giữ vai trò quản lý câu lạc bộ, mong mọi người giúp đỡ. " Lam Nguyệt cúi người, như lâm đại địch trịnh trọng mở miệng, chiếc mũ áo khoát của cô theo động tác sụp xuống trán, Lam Nguyệt bối rối đưa tay sờ soạng kéo nó lên, động tác lóng ngóng.
-"Haha" không biết là ai dẫn đầu nở nụ cười, kéo theo đó là một tràng cười vang vọng trong sân thể dục.
Lam Nguyệt mặt đỏ bừng như trứng tôm, kia bộ dáng như sắp đào lỗ chui xuống đất khiến Thiên Minh trong lòng vui vẻ, đồng thời vội bước lên trước một bước mở miệng giải vây cho cô.
-"Được rồi, đừng làm cô bé sợ, đây là người yêu tớ, các cậu phải chăm sóc đấy." Thiên Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cười cười, hướng các thành viên còn lại mở miệng.
-"~ Ây dô, người yêu tớ~"
-"~Phải chăm sóc đấy~"
-"~Ai da..~"
-"Quỷ sứ hà..~"
"..."
Các thành viên ánh mắt ái muội nhìn hai người hô to. Tiếng cười chuyển động trong sân thể dục thật lâu không tiêu tan. Chỉ có một người đứng lẫn trong đám đông nhìn Lam Nguyệt, lại nhìn Thiên Minh, ánh mắt phức tạp.