Mạo Bài Đại Anh Hùng

Đây là buổi sáng sớm của một ngày. Ánh bình minh của vầng thái dương Small Pyreness đang dần dần lan ra ở phía chân trời. Thế nhưng, trong rừng cây, vẫn như cũ bao phủ trong tầng sương mù màu trắng sữa, ẩn ẩn hiện hiện.

[Ma Thú] rách nát đang chạy trốn, bàn chân máy to lớn giẫm lên một dòng suối nông nhỏ làm vang lên mấy tiếng soạp soạp, bọt nước văng khắp nơi. Đầu nguồn của dòng suối là một cái thác nước cao hơn mười mét. Phía trên thác nước đó, lại còn một cái thác nước nữa, màn nước rải rác dội xuống mặt đất phát ra tiếng ào ào. Trên mấy tảng nham thạch xung quanh sơn cốc, rêu xanh đã phủ phủ đầy.

[Ma Thú] nhẹ nhàng nhảy lên thác nước thứ nhất, tiếp đó, nó không do dự mà vươn người bám lấy tảng nham thạch trên đỉnh của thác nước thứ hai. Thế nhưng nó không hề vươn mình nhảy tiếp lên trên mà lại quay người nhảy lại một cái, sau khi vượt qua một cái đầm nước nông thì cong mông chui tọt vào phía bên trái của rừng cây. Màu sắc của robot, cũng tùy biến ngụy trang thành màu sắc khó mà phân biệt được của khu rừng.

Hơn mười phút sau, một chiếc [Apollon] màu vàng kim xuất hiện tại bên bờ đầm nước giữa hai thác nước. Đối với dấu vết leo lên rõ ràng trên thác nước thứ hai, nó nhìn cũng không thấy. Nó quay người lại, lao như chớp vào phía bên trái rừng cây.

Lại qua mười phút sau, trong rừng cây truyền ra tiếng nổ dồn dập của pháo năng lượng đang gào thét, còn có cả tiếng mắng chửi đầy giận dữ của kẻ nào đó.

****************************************

Sự bùng phát của chiến tranh vũ trụ, làm cho cả xã hội loài người rơi vào hỗn loạn như trong ngày tận thế.

Tại khu vực giao chiến, mỗi một thành thị đều run rẩy trong lửa đạn. Vô số bình dân lưu lạc khắp nơi, quê hương của họ cùng tài sản tích cóp khổ cực cả đời đều đã hóa thành khói đặc cuồn cuộn trong chiến hỏa.

Quân đội thuộc các phe bất đồng công kích lẫn nhau. Bộ binh xung phong, pháo tự hành với hỏa lực bao trùm dày đặc, robot trở thành chủ yếu trong chiến đấu, máy bay chiến đấu từ căn cứ mặt đất và trên không(*) tiến hành tấn công và phá phòng tuyến một cách chính xác,... Một đám người chém giết nhau dây dưa nhau ở cùng một chỗ hình thành nên một bức tranh thảm liệt với bối cảnh là sắt thép, máu tươi cùng liệt hỏa.

(* 陆基战机和空基战机, lục cơ chiến ky hòa không cơ chiến ky)

Từ trên cao mà nhìn xuống, vô số đoàn ánh sáng từ các vụ nổ trên bề mặt tinh cầu đang liên tiếp nhau. Đất đai trở nên khô cháy, thành thị hóa thành phế tích, nhân loại đang dùng cái thứ ánh sáng rực rỡ ấy mà phá hủy đi nền văn minh của mình.

Mà hết thảy, gần như mới chỉ là sự bắt đầu. Điều này đã cho những người vốn ôm một khát vọng hòa bình cùng yên ổn cảm thấy tuyệt vọng. Bọn họ không biết lúc nào thì bất hạnh sẽ phủ xuống đầu mình và thân nhân. Bọn họ cũng không biết, tất cả những thứ kinh khủng này, lúc nào mới có thể kết thúc hoàn toàn!

Nhân loại, đã vì cuộc chiến tranh này mà tích lũy rất nhiều vũ khí, quân đội, âm mưu và hận thù. Tất cả mọi người ngay từ lúc đầu đều biết được, chiến tranh một khi bùng phát, nhất định sẽ là một quá trình trường kỳ mà gian khổ không thể nào dễ dàng giành được thắng lợi. Kẻ chiến thắng cuối cùng, nhất định sẽ mất đi rất nhiều. Đó là một trận thắng thảm.

Thế nhưng, cuộc chiến này cuối cùng thì vẫn cứ phải đánh. Không ai có thể khiến cho bánh xe chiến tranh đã khởi động dừng lại được.

Đặc biệt, vào ngày 25 tháng 5 năm 2062 (2062 niên 525 nhật, WTH? ), khi thủ lĩnh hai đại tập đoàn quân sự là đế quốc Binalter và cộng hòa Phỉ Dương (Payon) đã không hẹn mà cùng xuất binh vào ngân hà Carleston nằm giữa hai quốc gia. Chiến tranh, cuối cùng trong sự đối đầu kinh khủng của hai cường quốc kia đã bùng phát toàn diện!

Cho đến ngày 30 tháng 5 năm 2062, trong hơn sáu mươi quốc gia lớn nhỏ và hơn hai mươi mốt khu tự trị, đã có bốn mươi tám quốc gia cùng mười sáu địa khu bị cuốn vào chiến tranh.

Quốc gia lớn, quốc gia nhỏ, trong các tinh vực khác nhau tập hợp thành các cánh quân liên hợp khác nhau. Ngành công nghiệp cơ khí quốc gia tại giờ khắc này toàn lực khởi động, vô số đội quân cấu thành từ ngàn vạn binh sĩ được tập kết lại, bổ sung vũ khí trang bị cùng tiến hành huấn luyện, chờ đến lúc ra tiền tuyến.

Tại tiền tuyến, trên từng tinh cầu tràn ngập chiến hỏa, song phương tiến hành tranh giành thảm khốc từng thành thị một, tiến hành chiến đấu quyết tử ở mỗi một vị trí quân sự xung yếu, dùng bộ đội thiết giáp sắt thép trùng kích từng đạo phòng tuyến của kẻ địch, tàn sát từng mục tiêu không phải quân mình trong phạm vi quan sát. Từng sinh mạng biến mất trong nháy mắt, từng phiên hiệu quân đội bị xóa đi hoặc bị sáp nhập.

Các binh sĩ được xe chở quân bọc thép hoặc chiến hạm vận tải đưa đến trên chiến trường, bọn họ phòng ngự hoặc tiến công, bọn họ chém giết ở cùng một chỗ. Đến cuối cùng, một số người vĩnh viễn lưu lại trên trận địa, mà một số khác, thì lại bị đánh tan, tán loạn trong bình nguyên, rừng rậm hoặc là trong vùng núi. Ở đó, không ai tới tiếp ứng họ, bọn họ không tìm được quân mình, không tìm được quân bạn và cũng không tìm được đường trở về, bọn họ chỉ có thể cô độc mà bôn ba.

Một số người bị bắt làm tù binh, một số người bị kẻ địch sát hại, một số người chết trong đủ loại tình huống ngoài ý muốn. Mà người may mắn, thì lại về được trận địa của mình, sau đó, được sắp xếp vào biên chế của một đội quân, lần thứ hai bị ném lên chiến trường.

Mà trên tuyến đường hàng không giữa các tinh cầu (星际航线, tinh tế hàng tuyến), vô số hạm đội đan xen qua lại. Có vận chuyển lục quân cùng chiến hạm vận tải để tiếp tế tiếp viện, có chiến hạm kiểu mới mới chế tạo, có hạm đội dự bị tập kết từ hậu phương đưa đến tiền tuyến, cũng có chiến hạm hỏng hóc vết thương đầy mình từ tiền tuyến mà đưa trở về. Các hạm đội này che kín từng tuyến đường hàng không mà nhân loại có. Bọn họ hộ tống đội chiến hạm vận tải, bọn họ hiệp trợ lục quân chiếm lĩnh tinh cầu, hạm đội của bọn họ đóng quân trong vũ trụ, sử dụng hàng không mẫu hạm mà thả vô số máy bay chiến đấu (không cơ chiến ky) phóng vào tầng khí quyển, đi phá hủy từng mục tiêu cần phải phá hủy.

Bọn họ cũng sẽ giống như bầy sói, trong vũ trụ bao la mà du đãng, trong tinh vân, tại phía sau mỗi hành tinh hoặc vẫn thạch mà ẩn núp. Khi con mồi xuất hiện trên tuyến đường hàng không thì bọn họ sẽ lao nhanh tới, đem con mồi tiêu diệt rồi sau đó nhanh chóng biến mất trong vũ trụ mênh mang.

Bất luận là binh sĩ hay là tướng quân, bất luận là bình dân hay là hoàng đế, sinh hoạt của mỗi người đều bị thay đổi hoàn toàn. Chủ đề sinh hoạt là chiến tranh, mỗi người đều đang sinh tồn trong sự khiếp sợ đến không chịu nổi. Tất cả sản phẩm mọi người tạo ra đều có liên quan tới chiến tranh, đem kim loại chế thành vũ khí, đem vải vóc chế thành quân phục.

Trên đường phố trong thành thị, từng chiếc robot, từng đội binh sĩ im lặng mà lướt qua rất nhanh. Đường xá sạch sẽ đã tràn đầy bùn nước, sự phồn hoa của xưa kia đã biến thành chiếc đèn neon vỡ nát nơi xó đường. Địa phương náo nhiệt nhất, chính là nơi mà mọi người xếp hàng theo sự sắp xếp của chính phủ mua đồ ăn thức uống.

Bởi vì năng lượng thiếu thốn, rất nhiều xe phi hành đã ngừng tại bãi đỗ hoặc ở ven đường, tích đầy bụi bặm. Chỉ có mội số kẻ đầu cơ thần thông quảng đại mới có thể tiếp tục mà hưởng thụ rượu ngon cùng xì gà, mới có thể ngồi trong xe phi hành, đi tới một hộp đêm sửa lại từ một công trình phòng ngự vô kiên bất tồi mà mua vui hưởng lạc.

Những kẻ này, ngoại trừ quý tộc của các quốc gia đế chế ra, vẫn còn một số thương nhân lớn mật. Bọn họ dựa vào một số điểm khiêu dược bất ổn định hoặc một tuyến đường hàng không bí mật tràn đầy nguy hiểm, buôn lậu đủ thứ. Một số có bối cảnh quân đội còn dám buôn lậu vũ khí hoặc thậm chí hành động đánh cướp cả thương thuyền.

Ngoại trừ đám hải tặc nghiệp dư ngẫu nhiên này, hải tặc chân chính giữa các hành tinh cũng ngày càng hung hăng ngang ngược. Bọn họ tập kích từng mục tiêu béo bở, sau đó tiêu xài thỏa thuê. Trong những người này, có đào binh, có dong binh, có cả tội phạm, bọn họ ở trong cái thời loạn thế này mà từ từ lớn mạnh dần. Một số hải tặc thế lực lớn thậm chí có thể đối kháng với cả hạm đội loại nhỏ cấu thành từ hai chiếc tàu khu trục.

Phần Đông Nam của bản đồ mặt phẳng các hành tinh thế giới nhân loại đã trở thành tiêu điểm của giai đoạn đầu chiến tranh. Cho dù là giao chiến kích liệt giữa đế quốc Binalter và cộng hòa Phỉ Dương ở Carleston hay sự đối đầu từ mọi hướng của Liên Bang Naga và Cộng hòa Ryan, cũng đều không đoạt mất sự quan tâm của mọi người đối với chiến cuộc ở phía Đông Nam.

Quá trình con người chinh phục vũ trụ hay là quá trình phát hiện ra một điểm Không Gian Khiêu Dược, vô số nhà thám hiểm đã điều khiển phi thuyền, xuyên qua điểm khiêu dược không biết rõ, đi thám hiểm một cái thế giới khác. Từng tinh hệ được phát hiện. Một số, là tinh hệ công cộng tràn đầy nguy hiểm và không hề có một chút tác dụng nào. Một số, lại là tinh cầu của thiên đường với tư nguyên cùng khả năng di dân.

Đó là lí do vì sao, bất kể là ai mà muốn chinh phục những tinh hệ này, thì thứ mà bọn phải chinh phục đầu tiên, chính là điểm Không Gian Khiêu Dược, là tuyến đường hàng không, là căn cứ đóng quân và tiếp tế vật chất để tiến tới.

Điểm khiêu dược và tuyến đường hàng không đã tạo thành bản đồ vũ trụ của xã hội loài người. Nếu không có những điểm khiêu dược và tuyến đường hàng không này, cho dù là hai tinh hệ chỉ cách nhau có mấy trăm năm ánh sáng trên bản đồ, đối với nhân loại không có tuổi thọ mấy trăm năm và không đột phá được tốc độ ánh sáng mà nói, cũng là xa xa không thể đạt tới được.

Tây Ước, ngay từ lúc đầu đã muốn nắm lấy Liên bang Leray. Cái quốc gia nhỏ chỉ có ba tinh vực này chắn giữa đế quốc Binalter và Liên bang Naga ở trung bộ, đế quốc Deseyker ở nam bộ và đế quốc Jaban, đế quốc Sous (Solu) ở đông bộ.

Nếu như đả thông được thông đạo tinh vực Atlantis, tinh vực trung ương cùng tinh vực Bermuda của Leray, Tây Ước có thể đem mấy cái quốc gia này gắn kết thành một hình chữ "U" từ Trung bộ đến Nam bộ, qua Đông Nam rồi cuối cùng kết thúc ở Đông bộ. Đến lúc đó, đế quốc Deseyker có thể nhận được sự trợ giúp của Binalter, Sous ở xa và của Liên bang Naga cùng Jaban ở gần, hướng trung bộ có thể tiêu diệt được Pudituoke cùng Tartanya, hướng đông nam lại có thể tiến công được Liên bang Salerga, mở ra tuyến đường hàng không khác tấn công cộng hòa Phỉ Dương cùng Trenock.

Bởi vì tầm quan trọng của chiến trường Đông Nam thế nên song phương đều bỏ vào đây một số lượng lớn binh lực. Song song với việc giằng co quân sự với Cộng hòa Trenock, đế quốc Sous đã cùng với đế quốc Jaban hợp thành liên quân Tây Ước phía Đông, cùng xâm lấn tinh vực Bermuda của Leray. Mà đế quốc Deseyker, lại dưới sự duy trì của Binalter và Liên bang Naga tiến công vào tinh vực Atlantis, cùng với phía Đông hình thành thế giáp công.

Phỉ Minh hoàn toàn hiểu rõ, nếu chỉ dựa vào hai quốc gia loại nhỏ như Pudituoke và Tartanya tấn công Deseyker cùng với quốc gia loại trung như Liên bang Salerga trợ giúp tinh vực Bermuda thì vẫn còn lâu mới đủ. Vì thế, Cộng hòa Phỉ Dương cùng với Cộng hòa Trenock ngay từ lúc đầu đã hợp thành quân viễn chinh Đông Nam, thông qua Liên bang Salerga đến trợ giúp Leray tinh vực Bermuda. Mà Cộng hòa Ryan dưới sự chi viện của cánh quân trung bộ Phỉ Dương, đã gia tăng thế tấn công đối với Liên bang Naga.

Quan trọng nhất chính là, một chi liên quân của Cộng hòa Phỉ Dương và Cộng hòa Ryan đã từ Cộng hòa Ryan lên đường Sau khi vòng qua mười sáu điểm không gian khiêu dược, vượt qua không vực mở của hai khu trung lập cùng tinh vực ngoại vi của một tiểu quốc thân Tây Ước thì cuối cùng đã đến được Gatralan, dùng để ngăn chặn lại công kích trắng trợn phía Tây của đế quốc Deseyker đối với Liên bang Leray đồng thời lãnh đạo hành động chống cự của ba tiểu quốc Phỉ Minh từ lúc đầu đến nay vẫn không dám khinh cử vọng động.

Tất cả những điều này, mập mạp vẫn không biết. Hắn chỉ là đang điều khiển [Logic] liều mạng chạy trối chết trong rừng rậm vùng núi. Đây đã là ngày thứ ba rồi, tuy rằng hắn đã vứt bỏ được phần lớn binh lính Thần Thoại Quân Đoàn, thế nhưng, vẫn còn lại Reinhardt vẫn thủy chung như bóng với hình ở phía sau.

Mà bốn phía, địch nhân tiến hành phong tỏa toàn bộ vùng núi cũng càng ngày càng gắt gao. Trên bầu trời, mỗi phút mỗi giây đều có máy bay chiến đấu lượn lờ không ngừng xung quanh.

Mập mạp nghĩ mình thật rất giống một con thỏ đang bị chó săn truy đuổi, chỉ có thể chạy không ngừng về phía trước, không ngừng chạy, cuối cùng cho đến khi suy sụp mới thôi. Trên cái con đường này, hắn khóc cũng đã khóc rồi, cầu nguyện cũng đã cầu qua rồi, chửi mắng cũng đã chửi hết rồi. Thế nhưng, Reinhardt thủy chung vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, trái lại lại càng đuổi gắt gao thêm.

Ba ngày tới nay, mập mạp tổng cộng chỉ gặm qua mấy miếng lương khô, chỉ ngủ được có hai giờ đồng hồ. Mà hết thảy, đều là dưới sự trợ giúp của Rắm thối mà hoàn thành hết! Nếu như không có sự cánh gác và báo động của Rắm thối, nếu như không có dự báo của hệ thống Thiên Võng, nếu như không có "Lăng Ba Vi Bộ" có thể dễ dàng mà lướt nhanh trong rừng cây, hắn có thể đã sớm bị Reinhardt giết chết rồi!

Phải biết rằng, [Ma Thú] mặc dù ở một số phương diện có thể nói là đứng đầu, thế nhưng, nó cũng không chạy nhanh hơn được [Apollon]!

[Apollon] không chỉ nhanh hơn [Ma Thú] mà tốc độ tay của Reinhardt cũng cao hơn so với mập mạp. Tốc độ tay cao, cũng nghĩa là Reinhardt có thể điều khiển cùng chạy nhanh toàn diện hơn. Từng bước của robot càng hợp lý thì động lực của động cơ cùng các bộ phận mấu chốt sử dụng lại càng đầy đủ, tốc độ cũng nhanh hơn.

Đó là vì sao, để thoát khỏi Reinhardt, mập mạp dọc đường đều phải sử dụng "Lăng Ba Vi Bộ" để chạy trốn trong rừng cây. Chỉ có loại nhịp bước thần kỳ yêu cầu bốn mươi hai tốc độ tay này mới có khả năng bù đắp được chênh lệch giữa hắn và Reinhardt.

Thế nhưng, hiện tại, mập mạp không biết mình còn có thể chạy được bao xa nữa, tay hắn hầu như đã không thể gượng nổi nữa rồi. Bất luận là tinh thần hay thân thể, hắn đều đã đến cực hạn.

Rắm thối có chút lo lắng nhìn Điền Hành Kiện, khuôn mặt gã mập mạp này đã đỏ lên một cách không bình thường. Huyết quản dưới lớp da đang đập thình thịch, gân xanh trên trán và ở huyệt thái dương đang trườn thành từng đường hiện lên, hơi có chút dữ tợn. Trên đài điều khiển, bàn tay đang bay lượn của hắn đang run rẩy mãnh liệt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại và cũng không thể gượng dậy nổi nữa.

Bốn mươi lăm nhịp mỗi giây, mập mạp đã duy trì được ba ngày trong cực hạn của của mình rồi. Hắn không hiểu được, mình vẫn tự hào là một người nhanh nhẹn, rõ ràng cảm giác rằng vẫn còn tiềm lực thế mà lại vẫn thủy chung không có biện pháp nào đột phá được cái bình cảnh này.

Cái tốc độ tay này, từ khi đạt được trong phòng trọng lực ở Galypalan đến nay, đã hơn một năm rồi, cứ giống như một cái khóa lớn khóa lại chặt chẽ.

[Ma Thú] đang điên cuồng chạy nước rút thì bỗng nhiên mất đi sự thăng bằng. Robot đang né tránh một gốc đại thụ thì hung hăng va vào một cái. Lực lượng to lớn làm gẫy gốc cây mà robot cũng đã ngã thẳng xuống trên mặt đất. Thân thể đem bùn đất cùng lá khô tích đống trên mặt đất quét hết ra ngoài, trượt đi một đoạn lớn, sau khi đè qua liên tiếp một vài cây nhỏ thì rốt cục mới dừng lại được.

Mập mạp ngơ ngác nhìn bàn tay của mình.

Hai bàn tay gân xanh đã lộ hẳn ra, bất động mà ngừng lại trên cần và bàn phím điều khiển, ngoại trừ đau đớn cùng tê dại một cách kỳ quái ra cũng không còn cảm giác nào khác, phảng phất như đã mất liên lạc cùng với cơ thể, bất luận nỗ lực thế nào cũng không có biện pháp động đậy được nữa.

Nhìn điểm nhỏ màu hồng đang hướng tới mình trên màn hình rada, mập mạp liền trở nên tuyệt vọng.

[Apollon] bình tĩnh tới gần mục tiêu. Không ai biết, trong chiếc robot bề ngoài vẫn còn bóng loáng rực rỡ như trước này, Reinhardt vẫn luôn ung dung nho nhã y phục chỉnh tề hiện giờ cũng đã chật vật đến cực điểm.

Ba ngày nay hắn cũng không được nghỉ ngơi một chút nào. Nếu như không phải tốc độ tay năm mươi bốn nhịp một giây làm cho hắn nhanh hơn chiếc [Ma Thú] rách nát kia mà nói, hắn đã sớm buông tha cái cuộc truy đuổi gian khổ này. Song song với sự kiên trì của mập mạp, hắn cũng cắn răng kiên trì. Hắn thực sự rất muốn biết, chiếc [Ma Thú] khiến cho mình phải khổ sở thế này, rốt cuộc còn có thể chạy đi xa bao nhiêu, cố gắng được bao lâu nữa.

Trên thiết bị truy tung kiểu mới, mục tiêu thế mà đã dừng lại rồi.

"Gã mập mạp kia chắc cũng rất buồn khổ rồi. Bất luận là hắn dùng cái chiêu gì, bất luận robot của hắn quấy nhiễu hay ngăn chặn thông tin thế nào, thế nhưng lại vẫn cứ bị mình lần lượt đuổi theo." Reinhardt cười lạnh lùng, nếu như không phải đế quốc Binalter mới nghiên cứu ra cái thiết bị truy tung có thể thu thập rung động trong phạm vi mười km cùng tiến hành phân tích định vị này, hắn thật đúng là không có biện pháp giữ vững được sự truy đuổi đối với tên mập mạp quỷ quyệt này.

[Apollon] nhảy lên sườn một ngọn tiểu sơn rồi ngừng lại. Ngoài trăm mét, chiếc [Ma Thú] rách nát đang yên lặng nằm ở giữa khu rừng. Một gốc đại thụ bị gẫy đổ ở bên cạnh nó, tán cây rậm rạp đem thân thể của nó che khuất đi phân nửa.

"Ầm!"

[Apollon] không chút do dự giơ tay bắn ra một cái, viên đạn pháo năng lượng hình bầu dục xuyên qua rừng cây, bắn vào thân thể [Ma Thú] trong lồng năng lượng màu lam đang lóe lên. Lồng năng lượng rung động mãnh liệt trong bạo tạc, tán cây bị lật ra vỡ nát.Thân thể [Ma Thú] trong sóng xung kích như một con cá đung đưa một chút trong thủy triều rồi lại ngừng lại.

"Thôi chơi xong rồi!" Mập mập ngây ngốc nhìn Rắm thối, đôi mắt nhỏ chớp chớp nước mắt mông lung, nghĩ đến mình không thể nhìn thấy được thế giới này nữa rồi, rốt cục không kìm được mà khóc lớn.

Rắm thối cả người run rẩy, suy nghĩ đến nửa ngày, rốt cuộc khiếp sợ mà thốt lên: "Hay là ngươi mở khoang thuyền ra ngoài cùng hắn tâm sự đi? So với hai người thì một người chết là được rồi?"

"Ầm!" Lại một phát đạn năng lượng bắn trúng [Ma Thú]. Nhìn sắc mặt thật đáng hận của Rắm thối, mập mạp chỉ thấy trong lòng nổi giận lôi đình. Một luồng nhiệt khí xông tới đan điền, hắn tát mạnh Rắm thối một cái lăn ra sàn, tức giận mà nói: "Tham sống sợ chết cái dis ấy, lão tử thực sự lấy làm hổ thẹn cho ngươi!"

Thấy Rắm thối ngơ ngác nhìn mình, mập mạp giận dữ nói tiếp: "Ta nói cái gì sai sao?"

"Thật ngu quá đi!" Rắm thối bỗng nhiên nhảy dựng hét lên điên cuồng: "Con mẹ ngươi nữa chứ!! Còn có sức lực để đánh ta mà lại không còn sức để chạy trốn sao?"

Mập mạp sửng sốt, nhìn lại hai bàn tay đột nhiên trở nên linh động của mình, liền như người trong mộng mới tỉnh lại. Hắn kéo mạnh cần điều khiển, tay phải như bạo vũ xối xả gõ trên bàn phím chỉ lệnh. [Logic] trong tiếng động cơ gầm rú, gần như đồng thời với viên đạn pháo thứ ba đang phóng đến, lấy hai tay làm chống đỡ nhảy mạnh ra ngoài.

"Ầm!"

Trong tiếng nổ lớn, bùn đất bị hất tung lên trời lộp bộp rơi xuống mặt đất. Sóng xung kích mãnh liệt đem chiếc [Ma Thú] xốc mạnh ra ngoài.

[Ma Thú] trở mình lộn nhào mấy cái rồi cuối cùng lóe vào trong rừng cây. Lồng năng lượng đỏ bừng của nó phảng phất như một sợi chỉ mỏng chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể xé ra thành từng mảnh!

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!". Đạn năng lượng nhanh chóng phát nổ liên tiếp trong khu rừng, thế nhưng, vẫn không thu lại được một chút tác dụng nào. Reinhardt trừng mắt nhìn [Ma Thú] biến mất sau sườn một ngọn núi khác, gần như muốn nghiến gãy cả răng!

[Apollon] một bên tuôn ra hỏa lực như phát rồ, một bên từ sườn núi lao xuống dưới. Reinhardt phát thệ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho tên mập mạp kia có ba ngày thời gian để chết nữa. Hắn muốn kết thúc chiến đấu chỉ trong mười phút!

Tốc độ tay đã được Reinhardt đề cao tới cực hạn là năm mươi bốn nhịp một giây, [Apollon] như một tia chớp màu kim xông thẳng vào trong rừng cây với sự đột tiến hung mãnh khiến cho người ta hoảng sợ.

Thế nhưng, khi mười phút qua đi, [Apollon] vẫn điên cuồng đột tiến vậy mà lại không có bắt được chiếc [Ma Thú] rách nát kia. Reinhardt ngẩn người nhìn tín hiệu rung động thu thập được trên thiết bị truy tung kiểu mới. Hắn phát hiện ra rằng, bất luận mình liều mạng tăng tốc thế nào, tín hiệu, thế mà lại càng ngày càng xa mình.

[Ma Thú] đang cướp đường mà chạy điên cuồng, nước mắt trên khuôn mặt mập mạp vẫn còn đang tràn ra. Đây con mẹ nó là nước mắt của sự vui sướng, không có chuyện gì có thể khiến cho người ta "trào ra" bằng chuyện tìm được sự sống trong cõi chết. Mập mạp lúc này, chính là đang ở thiên đường!

Tiếng nổ lớn của đạn pháo ngày càng rời xa [Logic], mập mạp càng lúc càng phấn khởi. Hắn không mảy may phát hiện ra, tốc độ của [Logic], so với trước đã nhanh hơn không biết bao nhiêu!

Chiếc robot [Ma Thú] rách nát này giống như một trận cuồng phong trong rừng cây. Tầng tầng lớp lớp cây cối dường như chẳng có chút ảnh hưởng gì đối với nó. Nó cứ như thế di chuyển nhảy nhót mà quét qua, để lại vô số lá khô đang cuồn cuộn tung bay ở phía sau.

Trên máy tính của [Robot], một đoàn số liệu đang điên cuồng đề thăng. "2400, 3000, 3100, 3200,... " rốt cục ấn định ở con số 3350.

Mỗi giây tốc độ tay gần năm mươi sáu nhịp một giây!

Điền Hành Kiện lúc này cũng không biết rằng thân thể hắn sau khi trải qua tu luyện võ học, đã có thay đổi về chất. Mà tốc độ tay của hắn rốt cục trong ba ngày vận động cực hạn bất tri bất giác trong lúc tiềm năng bộc phát lúc sống chết, đã đột phát cực hạn của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui