Mạo Bài Đại Anh Hùng

" Điền Hành Kiện?" Vị giáo sư già liền nghẹn lời.

Tuy rằng ông ta vùi đầu vào nghiên cứu, đối với sự kiện bên ngoài quan tâm rất ít, thế nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không biết cái con người truyền kỳ của Leray này.

Bỏ qua những sự tích khác không nói, chỉ riếng chuyện bắt giữ hoàng đế James của Gatralan, cũng đủ để cho tên của người này như sấm bên tai!

Các áp-phích đầy đường, tất cả các kênh truyền hình, mạng tin tức, tạp chí, báo chí hay thậm chí là tán gẫu ở đầu đường cuối ngõ, tần suất xuất hiện của anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện thậm chí còn cao hơn cả Tổng Thống Liên Bang! Cho dù là người sống khép kín, không màng thế sự, cũng sẽ trong một cái liếc mắt lơ đãng nào đó, trong một lần nghe nói nào đó, mà biết được cái tên này.

Vị giáo sư choáng váng, các giáo sư cùng nghiên cứu viên khác ở bên cạnh hắn cũng choáng váng.

Giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng, làm dậy lên tầng tầng làn sóng cuồn cuộn rung động. Khi cái tên này lấy trưởng phòng bảo an làm trung tâm, theo từng cái miệng mở lớn đến không thể khép lại và không tự chủ được mà truyền ra toàn bộ nhà thể dục, thì tất cả mọi người, lập tức đều choáng váng.

Các ánh mắt, đều tập trung tới trên khoang lái mô phỏng vẫn chưa từng đươc mở ra kia. Các học viên nghĩ đến nhân vật ở trong đó, lại hồi tưởng về cuộc chiến đấu đặc sắc vừa mới xảy ra, chỉ cảm thấy tâm thần kích động không thể kiềm chế được.

Hóa ra, vị cao thủ thần bí đã đơn giản đánh bại cái Kỵ Sĩ robot cấp ba kia, vậy mà lại chính là vị anh hùng thần tượng ở trong lòng của mình!

Hóa ra, con người đại diện cho kiêu ngạo của Liên Bang này, lại có được thực lực khiến cho một Kỵ Sĩ robot cấp một của Cảng Tự Do không dám đối diện!

Quan trong nhất chính là, hóa ra, khoảng cách của mình với thần tượng lại gần như vậy!

Khiếp sợ, vui sướng, tâm tình kích động, trong nháy mắt tràn ngập trái tim của các học viên.

Các học viên Học viện quân sự thủ đô số 1 lúc này đều đã quên hết mọi tâm tư thù địch. Bọn họ không thèm để ý đến cái người này là vì ai mà thi đấu, bọn họ chỉ biết, hắn chính là anh hùng chung của toàn thể người Leray!

Hắn ở tiền tuyến vì Liên Bang vào sinh ra tử, sự tích truyền kỳ của hắn nhiều vô số kể, một hồi thắng bại tỷ thí giữa học viên thì tính là cái gì?

Thậm chí, sự đồng cảm với thảm bại của Taylor vừa rồi, trong khoảng khắc này đều biến thành đố kị. Có thể cùng anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện giao thủ, có thể thua ở trong tay người này, đó chính là một sự hạnh phúc!

Mà ánh mắt của Belinda cùng Taylor nhìn về phía đám đầu củ cải và Catherine, lại càng tràn ngập hâm mộ. Bọn họ rốt cục đã hiểu ra, vì sao đám người này trước khi thi đấu bắt đầu lại hoan hô ầm ĩ, vì sao bọn họ lại trực tiếp rời khỏi khu tuyển thủ, đem thi đấu giao cho một người.

Nhà thể dục nhất thời lặng ngắt như tờ, trong sự vắng lặng, chỉ có hai thanh âm đang quanh quẩn.

" Mập mạp, đi ra cho ta!" Boswell gõ gõ vào khoang lái mô phỏng, nổi trận lôi đình.

"Ta không ra!" Mập mạp hiển nhiên ở bên trong liều mạng lắc đầu, những người đứng ở gần khoang lái thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng quai hàm hắn rung lên lập cập, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ mơ hồ không rõ.

"Phù phù." Lão đầu dùng súng gõ đến nửa ngày, đến thở ra cũng không ra nữa rồi, về sau liền dứt khoát đặt mông ngồi ở trước cửa khoang lái: "Có bản lĩnh thì ngươi cũng đừng đi ra!"

" Có bản lĩnh thì ông đừng dúng súng!" Mập mạp gân cổ kêu gào không phục nói.

"Được!" Lão đầu liền dứt khoát ném khẩu súng đi: "Ngươi đi ra!"

"Coi như ông có bản lĩnh được rồi: "Mập mạp tiếp túc chơi xấu nói: "Ta không được."

" Đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy!" Boswell rống lên nói: "Có muốn ta đem chuyện của ngươi công bố ra một chút không?"

Lão đầu vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Cạch" một tiếng vang nhỏ, cửa khoang lái vốn vẫn đóng chặt liền mở ra rồi.

Cái cửa này mở quá là nhanh, khiến cho tất cả các khán giả đều cảm giác có chút trở tay không kịp. Vị anh hùng trong ấn tượng là đại nghĩa lăng nhiên thà chết không chịu khuất phục này, thế nào mà vừa mới bị uy hiếp một chút liền đã mở cửa ra rồi, vì sao không kiên trì thêm một chút nữa nha.

Đã được chuẩn bị tâm lý, ánh mắt mọi người đều tập trung trên khuôn mặt mập mạp râu ria xồm xàm tóc tai lộn xộn ở trước cửa khoang lái mô phỏng này. Giống y như đúc với khuôn mặt ở trên áp phích, xuất hiện trước mặt mọi người, hoàn toàn chính là anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện.

Khi mập mạp vừa đi ra khỏi khoang lái, hơn một nhìn học viên ở trong nhà thể dục vẫn ngưng thở liền tập thể bộc phát ra một trận hoan hô vang tận mây xanh.

Tiếng hoan hô cao vút mà kịch liệt này là phát ra từ nội tâm của mỗi một học viên.

Ba năm chiến tranh Vệ Quốc, từ lâu đã khiến cho cái quốc gia Leray phải trải qua rất nhiều cực khổ, khiến cho mấy vị sĩ quan trẻ tuổi tương lai này mang thêm nhiều trọng trách ở trên lưng, khiến cho cái quốc gia này trở thành một quốc gia với chủ nghĩa yêu nước cao độ, rồi khiến cho thời đại này, trở thành một thời đại sùng bái anh hùng.

Mỗi một học viên đều hiểu rõ, khi bọn họ bước ra khỏi cái trường học tràn đầy sức sống thanh xuân cùng lý tưởng và tâm huyết này, những tri thức mà bọn họ học tập được, những bộ quân phục mà bọn họ mặc, những trách nhiệm mà bọn họ phải gánh vác, đã định trước cho tương lai dấn thân vào cuộc chiến tranh tàn khốc của bọn họ!

Bọn họ mỗi ngày đều đang chuẩn bị bảo vệ quốc gia mà huyết chiến sa trường, đã từng trong mỗi một đêm khuya tĩnh mịch mà chìm đắm trong sự hoang mang giữa hiện thực cùng lý tưởng, mà suy tư về chiến tranh và hoà bình, mà lựa chọn giữa sinh mệnh và tử vong, giữa nhục nhã cùng vinh quang một cách gian nan.

Mà hiện tại, khi mà thần tượng của bọn họ, người mở đường của bọn họ, người anh hùng mà bọn họ kính nể từ tận đáy lòng đã xuất hiện sờ sờ trước mặt bọn họ, tất cả những sự hoang mang đều đã biến mất!

Bởi vì, cái con người mà bọn họ đang thấy này, từ khi chiến tranh bắt đầu nổ ra, vẫn luôn chiến đấu ở tiền tuyến mưa bom bão đạn. Ở đó, hắn lần lượt đã viết ra những truyền kỳ về quân nhân Leray. Hắn không riêng gì là anh hùng Liên Bang, hắn còn là khắc họa về tương lai của các sĩ quan trẻ tuổi sắp sửa dấn thân vào chiến trường này!

Tại giờ khắc này, các học viên đang hô to tên tuổi của vị anh hùng, nhiệt huyết liền sôi trào.

" Điền Hành Kiện!"

" Điền Hành Kiện!"

Cái tên này, trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc liên tiếp được hô lên, âm thanh càng lúc càng có trật tự, càng lúc càng được đẩy cao lên! Cái tên này, là sự sùng kính của các học viên đối với vị anh hùng, là sự hân hoan đối với thắng lợi, là ước mơ đối với lý tưởng, là mục tiêu đối với tương lai!

Mập mạp tất nhiên đã bị tiếng hoan hô bỗng nhiên bạo phát khiến cho chấn động. Ở bên cạnh hắn, Boswell, Thomas cùng với người thiếu niên Cosmo vẫn luôn không hiểu rõ về Leray, cũng hầu như bị tiếng hoan hô nổ tung nóc nhà khiến cho chấn động. Bọn họ ngơ ngác đứng ở trước khoang lái mô phỏng, nhìn quanh bốn phía.

Xuất hiện trước mắt bọn họ, là các khuôn mặt trẻ tuổi đang kích động đến có chút đỏ bừng. Mỗi người đều đang cố sức vỗ tay, la tên của mập mạp đến khàn cả giọng. Trong ánh mắt của các học viên này, đang lóe ra những tia sáng kích động gần như là cuồng nhiệt.

Nam hài, nữ hài, vẫn còn bao gồm cả các binh sĩ đội cảnh vệ. Lúc này, không ai có thể bảo trì trấn tĩnh cùng rụt rè được nữa, bọn họ giơ hai cánh tay, nhảy lên, kêu lên, cùng kính chào đối với vị anh hùng trong lòng của mình. Từ trong nội tâm của bọn họ, vì người anh hùng của quốc gia mình mà cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào.

Lẳng lặng đứng giữa mấy vòng vây người trong nhà thể dục, trong sự kinh ngạc mập mạp rốt cục đã hiểu được. đối tượng của tất cả sự hoan hô này, chính là mình. Ánh đèn chói mắt, bốn phía khán giả tràn ngập khán đài, tiếng vỗ tay cùng tiếng kêu gọi trật tự, đang xoay tròn ở xung quanh, khiến cho hoa mắt mê muội.

Mập mạp cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ trở thành một vị anh hùng vạn người chú ý, nhưng tại thời khắc này, mặc cho hắn có lạnh nhạt thế nào, cũng không khỏi có chút rung động.

Bởi vì, hắn chưa bao giờ được cảm nhận qua về sự nhiệt tình như vậy, chưa bao giờ được tiếp nhận kính ý của quá nhiều người như vậy, chưa bao giờ biết được mình lại quan trọng như vậy, và cũng chưa bao giờ, lại cảm thấy kiêu ngạo và tự hào về những gì mình đã làm như vậy.

Bước trên chiến trường đến bây giờ, từng hồi ức trong đầu óc giống như điện ảnh đã trở về hiện lên rõ nét.

Mập mạp nhịn không được lệ nóng doanh tròng, hắn rốt cục đã hiểu ra, mình vĩnh viễn thuộc về cái tập thể này, thuộc về cái quốc gia này. Tất cả những việc mình làm, đều ở trong mắt, đều ghi nhớ trong lòng của mọi người. Tất cả, cũng đều đã không uổng công rồi!

Mập mạp không kìm lòng được mà giơ tay lên!

Một giây đồng hồ yên lặng qua đi, một sự kích động đến tê dại toàn thân lập tức cuốn qua mỗi một người ở đây.

" Leray muôn năm!"

Bầu không khí trong nhà thể dục trong nháy mắt này đã đạt tới sôi trào. Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều đang rung đông, giờ khắc này, mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ và đoàn kết của Liên Bang Leray!

Ngay cả một người hoàn toàn không liên quan gì đến Liên Bang Leray như Cosmo, cũng không tự chủ được mà bị lây nhiễm bởi cái cảnh tượng phấn chấn nhân tâm này. Một người sinh trưởng ở Cảng Tự Do như hắn, không cách nào tưởng tượng ra được một cá nhân có thể nhận được sự kính yêu đến như thế này, cũng không cách nào tưởng tượng được, một chiến sĩ robot, lại có thể đạt được trình độ cao như thế!

Nhìn thân ảnh bình thường có chút hơi béo đứng ở giữa sân kia, nhìn các học viên trường quân đội cuồng nhiệt ở bốn phía, Cosmo bỗng nhiên hiểu rõ được, cơ sĩ dân gian dù có lợi hại mấy, dù có được kỹ thuật cách đấu có tinh xảo mấy đi chăng nữa, cũng không thể đẹp đẽ được như chiến sĩ robot của quân đội.

Những chiến sĩ này, là vì quốc gia của bọn họ, thân nhân của bọn họ mà chiến đấu! Bọn họ sinh hoạt ở trong nhiệt huyết cùng chiến hỏa, mỗi một trận chiến đấu của bọn họ, đều là du ngoạn ở bên bờ sinh tử!

Những người này, mới là nam nhân chân chính của thời đại này, cũng chỉ có bọn họ, mới có thể được hưởng thụ sự kính trọng như vậy, tiếp nhận sự hoan hô như vậy.

" Leray muôn năm!"

" Điền Hành Kiện! Điền Hành Kiện!"

Hoan hô vẫn đang tiếp tục. Một số học viên cuồng nhiệt, thậm chí đã xuống cả khán đài.

Nhìn Điền Hành Kiện đang giơ lên cánh tay, nghe được tiếng hoan hô đang vang lên tận mây xanh, Boswell lúc này mới hiểu được, quyết định của Bộ Thống soái là sáng suốt tới cỡ nào.

Nếu như không phải đã phong tỏa tin tức lúc đầu khi mập mạp về nước, lãnh đạo tối cao của Liên Bang tập thể tiếp kiến trấn an, nếu như không phải đã khẩn cấp hạ quyết đinh bảo mật văn kiện của sư đoàn 19, ngăn chặn con đường tiết lộ việc mập mạp đã bị xử phạt và hàng chức, như vậy, theo tin tức mập mạp xoay chuyển chiến cục mà lại gặp phải xử phạt bị tiết lộ ra ngoài, lập tức sẽ gặp phải một hồi chỉ trích ngập trời nhằm vào Phỉ Minh, nhằm vào Bộ Thống soái!

Ở cái quốc gia này, dân chúng tuyệt đối không cho phép đứa con đã vào sinh ra tử ở tiền tuyến này của mình gặp phải bất cứ sự uất ức gì! Ở cái quốc gia này, Điền Hành Kiện chính là đứa con cưng của mọi người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui