Mạo Bài Đại Anh Hùng

Trong đại sảnh phòng họp quốc hội hình tròn, hơn mười hàng ghế hình nhẫn của nghị sĩ hai viện thuộc các bang trong Liên Bang Leray, đang chật kín đầy ắp người.

Bầu không khí trầm mặc mà áp lực. Trong sự yên lặng, ánh mắt của tất cả mọi người, đều tập trung ở trên đài phát biểu ở chính giữa đại sảnh.

Hamilton đang đứng ở trên đài phát biểu, dáng vẻ tiều tụy. Hai bàn tay chống ở trên mặt bàn, bởi vì dùng sức không tự giác được mà gân xanh nổi lên. Ông ta cố khiến cho mình đứng thật thẳng người --- Ở thời khắc khẩn cấp nhất của Leray này, ông ta tuyệt đối không cho phép mình được mềm yếu.

Đây là một lần trưng cầu ý kiến quan trọng. Làm Tổng Thống, ông ta phải phát biểu trước quốc hội, nêu lên tầm quan trọng của dự thảo nghị quyết này đối với Leray. Diễn thuyết đã được hơn phân nửa, mặc dù rất uể oải, ông ta cũng vẫn phải tiếp tục kiên trì.

"Nếu như đã bắt đầu rồi!" Hamilton ngẩng đầu, giọng nói của ông ta, quanh quẩn ở trong đại sảnh hội nghị: "Chúng ta sẽ tiếp tục kiên trì! Cuộc chiến tranh này, chính là do địch nhân áp đặt cho chúng ta, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác! Nếu như muốn giữ vững nền độc lập của chúng ta, muốn giữ gìn vinh quang của chúng ta, muốn bảo vệ tự do của chúng ta, muốn ở trong buổi sáng của mỗi ngày, mà thượng quốc kỳ Leray của chúng ta theo thường lệ, như vậy, chúng ta nhất định phải chống cự tới cùng!"

"Bất kể là thứ gì!..." Hamilton nắm chặt tay vung mạnh lên, cả khuôn mặt và cơ thể cương nghị cứng rắn, theo đó mà nhẹ nhàng run lên: "Bất kể là địch nhân nào, đều không thể chinh phục được chúng ta! Mặc dù có một ngày, địch nhân ào ào tiến vào tinh vực Trung Ương Leray, chiếm lĩnh nơi đây, chúng ta cũng sẽ không thất bại! Thông qua dự luật ở trước mặt các ngài, chúng ta sẽ có được sức mạnh, để chiến đấu với cả vũ trụ và bọn chúng!"

" Chúng ta đã mất đi tinh vực Bermuda! Hơn một trăm vạn chiến sĩ, đã hi sinh ở đó. Tập kết của đế quốc Deseyker đã xong, đế quốc Sous, thì đã lâm binh tới Salerga! Còn Jaban, thì cũng đã nắm được Lunderbya ở trong tay. Vô số chiến hạm và bộ đội thiết giáp, chính là đang cuồn cuộn không ngừng mà tiến vào tinh hệ Bermuda."

" Chúng ta phải trù tính trước!" Hamilton nhìn các nghị viên đang trầm tư ở xung quanh, ngôn từ khẩn thiết: "Tôi biết, các vị đang ngồi đây, đều đã nhận thức sâu sắc về thế cục hiện nay. Thậm chí, chúng ta có thể đoán trước được, đây là một cuộc chiến tranh mà Liên Bang không thể giành được thắng lợi!"

Các nghị sĩ im lặng, dây là lần đầu tiên Hamilton nói ra lời như vậy ở trước mặt mọi người. Mặc dù đây là một lần trưng cầu ý kiến, thế nhưng, trong trường hợp này mà lại nói như vậy, cũng đủ để cho thấy thế cục hiện tại tồi tệ đến mức nào.

"Chúng ta đang đối mặt, chính là năm đại địch quốc của Tây Ước. Deseyker, Jaban, Sous, còn có hạm đội liên hợp Binalter cùng Naga đóng quân ở Deseyker. Ba năm nay, chúng ta ở Galileo, ở Newton, ở Bermuda, binh sĩ hi sinh vượt quá hai mươi bảy triệu!" Thanh âm của Hamilton đang run run: "Tài chính mà chúng ta tiêu tốn ở trong cuộc chiến này, đã vượt quá mười ba nghìn tỉ Lặc Nguyên."

"Chính phủ Liên Bang, thực tế mà nói, đã gần như phá sản." Bờ môi của Hamilton đang run rẩy.

Trở thành Tổng Thống của cái quốc gia này, đã từng là thành tựu mà ông ta tự hào nhất. Ông ta vẫn đang mơ tưởng kéo dài sự vinh quang và tự do của cái quốc gia này, làm cho cái đất nước dân chủ này, càng thêm phồn vinh. Thế nhưng, một cuộc chiến tranh đã phá hủy đi mơ tưởng của ông ta.

Cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt bàn hơn nửa ngày, Hamilton cuối cùng mới khống chế được tâm tình của mình. Ông ta yêu cái quốc gia này, cũng yêu sự nghiệp của mình. Thế nhưng, đến hiện tại, tất cả những thứ này đã trở thành một cơn ác mộng.

" Tình báo cho thấy..." Hamilton ngẩng đầu lên: "Đế quốc Deseyker, trong vòng một tháng, sẽ đồng thời phát động tiến công đại quy mô vào tinh vực Trung Ương của chúng ta và tinh hệ Small Pyreness của Gatralan. Lần này, dưới sự chỉ huy trực tiếp của hoàng thất, bọn họ đã dốc hết toàn lực."

"Sự rút lui của Liên Bang Salerga, đã đưa Leray vào tuyệt lộ. Hiện tại, đế quốc Sous đang tập trung binh lực trên tuyến biên giới của Salerga, tùy thời chuẩn bị vượt qua biên giới, phát động tiến công vào bọn họ. Bọn họ không có được chỗ tốt gì khi rút lui khỏi chiến tranh, ngược lại, bọn họ sẽ phải nuốt vào quả đắng này."

" Đây là vết xe đổ!" Ngữ khí của Hamilton trở nên trầm trọng: "Làm Tổng Thống Liên Bang, đưa cái quốc gia này tới ngày hôm nay, tôi hẳn là phải gánh vác tất cả trách nhiệm. Tôi không muốn đánh tiếp, thế nhưng, Leray ở trong kẽ hở, giống như là một con thuyền nhỏ ở trong cuồng phong sóng lớn, không có phần lựa chọn! Bất kể là tôi chuyển lái sang phương nào, chờ đợi chúng ta, đều là hủy diệt."

"Hãy để chúng ta thông qua dự luật này, hãy để chúng ta trước khi con sóng lớn ập đến, mà thả ra một mảnh gỗ cứu mạng." Hamilton nhìn thẳng về phía trước: " Đội ngũ mà chúng ta dùng lực lượng cuối cùng để tạo ra, sẽ trở thành mầm móng của Liên Bang Leray. Khi quốc thổ của khi chúng ta bị xâm chiếm, khi hạm đội Tây Ước từng đàn xông vào trong thông đạo Leray, thì Liên Bang Leray vốn đã bị ép phải lưu vong, sẽ có một đội quân, có thể tiếp tục chiến đấu."

Phát biểu của Hamilton kết thúc. Trong một tràng yên tĩnh, ông ta lặng lẽ rời khỏi đại sảnh phòng họp. Việc nên làm, đều đã làm, hiện tại, chính là lúc lựa chọn.

Các nghị sĩ thuộc ba mươi lăm bang của Liên Bang, không ai nói một lời nào. Bọn họ chỉ là lẳng lặng nhìn vào bản dự thảo đang đặt ở trước mắt mình.

Đây là một dự án khổng lồ, bao gồm một quỹ dự phòng và một dự toán thu mua quân bị gần như điên cuồng.

Đây là một bản di chúc!

" Hiện tại bắt đầu biểu quyết!" Chủ tịch quốc hội chủ trì nghị luận nhẹ nhàng mà gõ búa: "Các ngài nghị sĩ tôn kính, còn có gì muốn nói không?"

"Tôi muốn nói...." Sau một hồi im lặng ngắn qua đi, một vị nghị sĩ trung niên với thân hình cao lớn liền đứng lên, ấn xuống nút thông qua trên máy biểu quyết nói: "Tôi không muốn đem tài sản của chúng ta lưu lại cho kẻ xâm lược --- Một cắc cũng không!"

"Nói đúng lắm..." Một vị nghị sĩ mái tóc bạc trắng đứng lên, cũng ấn xuống nút thông qua y như vậy một cách kiên định: "Đáng tiếc, chúng ta không có biện pháp lưu lại nợ nần. Nếu như có thể lưu lại được một khoản nợ lớn, vậy sẽ khiến cho bọn chúng mất đi chút hứng thú đối với mảnh đất này."

Sau một trận cười vang, dự thảo đã được thông qua với toàn bộ phiếu.

Cùng lúc với quốc hội Leray thông qua dự thảo nghị quyết cuối cùng, ở trong đại sảnh quốc hội của Liên Bang Salerga, lại là một cảnh tượng khác.

" Các ông đây là đang bán nước!"

Giống như một con sư tử già lông tóc đều dựng đứng lên, Tolstoi đang mặc bộ quân phục thượng tướng treo đầy huân chương của ông ta, bước vào đại sảnh quốc hội hùng vĩ hoa lệ của Liên Bang Salerga.

Trong sự phẫn nộ của ông ta, nguyên bản các nghị sĩ đang chen chúc thành một đoàn tranh chấp không ngớt, đều mau chóng tránh ra một con đường.

Ở cái quốc gia này, người không nhận ra bọn họ có rất nhiều, thế nhưng, không nhận ra được Tolstoi, thì lại rất ít.

"Các ông thực sự cho rằng, mềm yếu nhân nhượng là cho chúng ta có thể tránh cuộc chiến tranh này?" Vị lão nhân đã tức giận đến run cả người: "Các ông hãy mở to hai mắt mà nhìn đi! Nhìn vào hạm đội Sous đang phô bày ở trrước biên giới lãnh thổ của chúng ta, nhìn vào súng pháo của bọn chúng!"

" Mặc dù, ta biết đây là một quyết định tồi tệ. Thế nhưng, ta lại tưởng rằng các ông đã cố hết chức trách của mình, các ông là đại biểu cho dân chúng các bang của Liên Bang. Nhân dân không muốn chiến tranh, đây là không thể chê trách. Bất quá, chúng ta cũng phải đem lực lượng của chúng ta, mà đặt ở biên cảnh, để chống lại sự uy hiếp của đế quốc Sous."

"Thế nhưng! Ta thật trăm triệu lần không ngờ, lúc này đây, các ông vậy là lại thông qua việc cho đế quốc Sous trưng dụng Lam Thạch tinh, làm căn cứ bàn đạp để tiến công Liên Bang Leray!" Tolstoi phẫn nộ gào thét lớn: "Cái đó và đầu hàng Tây Ước thì có gì khác nhau? Các ông đây là đang đấy Salerga vào đường cùng!"

" Không phải chỉ là cho bọn họ trưng dụng một tinh cầu làm căn cứ thôi sao." Một nghị sĩ nhỏ giọng biện giải: "Điều này còn hơn để cho cả quốc gia bị chiến tranh làm cho sụp đổ. Tình huống hiện tại của chúng ta, căn bản là đánh không nổi nữa."

"Thối lắm!" Lỗ tai của Tolstoi cũng không vì tuổi tác cao mà làm cho mất nhanh nhạy, ông ta nhạy cảm giống như một con chó săn: "Mấy cái đồ gió chiều nào xoay chiều ấy các ông thật ngu ngốc! Các ông đang chờ đợi từ trong tay Tây Ước nhận được thứ gì? Ta nói cho các ông, ngoài trừ giáo huấn đau đớn ra, các ông cái gì cũng không nhận được!"

"Bọn chúng chính là một đám quỷ hút máu!" Tolstoi khinh thường mà dời ánh mắt khỏi vị nghị sĩ đang co đầu rụt cổ kia, nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng nói: "Bọn chúng hút máu của chúng ta, sau một lần lại một lần thỏa hiệp, đến khi chúng ta cạn sạch mới thôi! Bọn chúng trước tiên yêu cầu chúng ta mở ra không vực, để cho bọn chúng mượn đường. HIện tại yêu cầu chúng ta cho mượn làm căn cứ, vậy còn bước tiếp theo đây?"

" Bước tiếp theo, bọn chúng sẽ yêu cầu tài nguyên của chúng ta, yêu cầu chúng ta phối hợp sản xuất. Bọn chúng sẽ dùng đủ loại cớ để phát sinh mâu thuẫn với chúng ta, sau đó, khiến cho chúng ta phải nhượng bộ và bồi thường!" Thanh âm của Tolstoi gần như rít gào: "Mà chúng ta để đạt được tất cả những sự khi dễ này, thứ phải bỏ ra, dĩ nhiên chính là cái giả của sự phản bội!"

" Phỉ Minh nhất định thất bại sao?" Ánh mắt của vị lão nhân, giống như một chiếc dao găm: "Khi Phỉ Minh giành chiến thắng trong chiến tranh, một quốc gia phản bội và thua trận như chúng ta thì sẽ ở vào tình cảnh gì? Các ông đã nghĩ tới chưa? Cho dù là Tây Ước giành chiến thắng, chúng ta cũng có thể được cái gì? Ngoại trừ sự áp bức và chia cắt ra, các ông nghĩ những đế quốc lòng tham không đáy này, sẽ cùng các ông chia sẻ thắng lợi sao?"

" Từ Phỉ Minh đến Tây Ước, thứ mà chúng ta phải đối mặt, đều là chiến tranh! Người Leray đánh ba năm, tổn thất của bọn họ là gấp mười gấp trăm lần chúng ta! Thế nhưng bọn họ so với chúng ta càng hiểu rõ hơn, cuộc chiến tranh này, căn bản là không có đường lui và lựa chọn! Không có dục hỏa, không thể trùng sinh!" (dục hỏa trùng sinh, tức là phải chịu gian khổ mới có thành công - nb)

Trong đại sảnh quốc hội, một tràng tĩnh mịch.

Trong từng đám ánh mắt chết lặng mà né tránh, Tolstoi liền rời đi.

"Ta sẽ không để cho các ông đạt được! Ta cũng sẽ không để cho bọn chúng đạt được!" Lời vị lão nhân nói lúc gần đi, mạnh mẽ khí phách.

Sau một lát, một nhóm nghị sĩ cũng lòng đầy căm phẫn y như vậy mà hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, theo bước vị lão nhân, đi ra khỏi đại sảnh quốc hội không khí trầm lặng. Bọn họ đều là người phản đối kiên định của dự quyết cho thuê. Hiện tại, bọn họ đã lười tranh cãi cùng đám nghị sĩ kia rồi. Đó quả thực là đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình.

"Ông ta muốn làm gì?" Các nghị sĩ thuộc phái đầu hàng còn lưu lại hai mặt nhìn nhau.

" Phô trương thanh thế!" Vẫn trốn ở phía sau đài chủ tịch, chủ tịch quốc hội rất mất tự nhiên mà chỉnh đốn lại y phục của mình, trong lúc thẹn quá hóa giận, lại nói thêm một câu: "Chỉ biết đe dọa!"

***********************************

Căn cứ hải tặc Râu Đỏ, đã bị đổi tên thành căn cứ Phỉ Quân. Đương nhiên, đây là tên dùng nội bộ, lúc đối ngoại, vẫn là đoàn hải tặc Râu Đỏ.

Hơn sáu trăm binh sĩ tàu khu trục Leray, cùng với gần nghìn tên hải tặc, đã bị đánh tan biên chế, một lần nữa tổ hợp lại với nhau, huấn luyện thâu đêm suốt sáng.

Đối với các chiến sĩ Leray mà nói, huấn luyện quân sự chính là bình thường như ăn cơm. Thế nhưng đối với đám hải tặc lười nhác thành thói quen mà nói, chính là khổ không nói nổi. Cho dù là hải tặc bốc vác nhất, cũng có chút ăn không tiêu. Thế nhưng, Điền Hành Kiện mặc kệ đám người này, hắn muốn ở trong thời gian ngắn, tập hợp ra sức chiến đấu.

Chạy bộ, đấu vật, xạ kích, bảo vệ chiến hạm, diễn luyện công tác, chiến đấu mô phỏng,... đủ các hạng mục huấn luyện, bị mập mạp sắp xếp đầy chật. Hắn cần phải sử dụng những huấn luyện này, chiếm hết tất cả tinh lực của đám hải tặc, để cho trong đầu óc uể oải của bọn họ, đều là trống rỗng.

Tư vị mệt mỏi giống như sợi bún, đám hải tặc lười nhác đến tê dại này, đã có bao nhiêu lâu rồi vẫn chưa từng nếm trải qua.

"Làm hải tặc! Không phải chỉ giết người, cướp đồ, mỗi ngày đánh bạc uống rượu là được. Các ngươi đây là đang làm hoen ố cái nghề nghiệp hải tặc quang vinh này! Muốn được người ta xem trọng, các ngươi phải làm đến mức vừa nghe thấy tên đã sợ vỡ mật, làm cho cả thế giới Tự Do đều nằm rạp xuống dưới chân của các ngươi!"

Mập mạp chạy ở bên cạnh đội ngũ huấn luyện, nhìn mấy trăm gã hải tặc hỗn loạn ở giữa các chiến sĩ Leray, lớn tiếng mà rít gào.

"Rúc ở trong cái xó âm u tăm tối không có đàn bà này, nằm ăn chờ chết, đây là cuộc sống của hải tặc sao? Không! Đây là cuộc sống của một kẻ đáng thương. Hải tặc, phải được người ta tôn kính, phải được ở trong biệt thự bên bờ biển, phải được hưởng thụ những mỹ thực tinh tế nhất, rượu ngon nhất, nữ nhân đẹp nhất, hơn cả quý tộc!"

Lời nói này của mập mạp, mỗi ngày, đám hải tặc đều phải nghe vô số lần, đến nỗi bọn họ hầu như có thể đọc được thuộc lòng không thiếu một chữ nào. Thế nhưng, mỗi một lần nghe, bọn họ đều có cảm nhận bất đồng. Sự biến hóa về cảm giác này, theo những tạp niệm ngày càng giảm bớt của bọn họ mà biến hóa.

Không ai hoài nghi lời hắn nói.

Chỉ cần nhìn đoàn trưởng và đám đầu mục lớn nhỏ từng khống chế tất cả cuộc sống của mình, lại nhìn các binh sĩ Leray đang lặng lẽ mà phục tùng ở bên cạnh, nhìn chiếc chiến hạm ở trong xưởng tàu, đám hải tặc liền hiểu rõ, rằng chỉ cần cái gã điên này nói ra, chính là sẽ làm được.

" Hải tặc! Vốn chính là quân liều mạng!" Mập mạp trên thao trường mỗi lúc đều tận lực khiêu khích đám hải tặc, dùng hết các thủ đoạn, đem những tên hải tặc này, khiêu khích ra hết tinh lực, khiêu khích đến đằng đằng sát khí: "Đây chính là tiền vốn lớn nhất của chúng ta! Muốn giành được sự tôn trọng, liền mẹ nó mang mệnh đi mà đánh bạc!"

Tất cả các hải tặc đều cắn chặt răng.

Bọn họ chính là những kẻ bị trục xuất ở trong vũ trụ. Bọn họ không có gia đình cũng không có tương lai.

Bọn họ thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cố nén lồng ngực đang bỏng rát, kéo theo hai chân vừa đau đớn vừa nặng nề không cho mình tụt lại phía sau ---- bởi vì sợ hãi, bởi vì tương lai, bởi vì ánh mặt khinh miệt của đám lính Leray, cũng bởi vì cái quần thể cô độc này, đã không còn đường lui nữa rồi.

" Cảm thấy sự uể oải ở trên người của các ngươi không? Điều đó cho thấy các ngươi còn sống!" Mập mạp theo sát bên cạnh đội ngũ, vừa chạy, vừa hướng tới một gã hải tặc sắc mặt tái nhợt ở gần nhất mà gầm rú: "Ngoại trừ chơi gái, uống rượu bài bạc ra, hãy cho ta xem bản lĩnh thật sự của gặp các ngươi nào!"

Mập mạp tiếp tục rít gào.

Toàn bộ căn cứ, đều đang bị bao phủ bởi tiếng động cơ ầm vang, tiếng bước chân hổn độn, tiếng súng pháo dày đặc, tiếng khẩu lệnh khàn giọng cùng tiếng gầm thét điên cuồng của hắn.

Màn ảnh, từ trên người mập mạp kéo ra toàn cảnh của sân huấn luyện.

Helen ngơ ngẩn mà thở dài. Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy căn cứ hiện tại, nàng luôn luôn có một cảm giác lệ nóng doanh tròng.

Ở trong một góc sâu trong vũ trụ cách xa Leray này, cái gã mập mạp kia, chính là đang vật lộn để nắm bắt từng giây từng phút.

Đúng thế, hắn kích động mọi người, liều mạng mà giãy dụa.

Helen không rõ được, là thứ gì đang chống đỡ cái gã mập mạp đang rít gào ở trên màn ảnh này. Đổi lại là mình, có lẽ, từ lúc bị hạm đội Tây Ước phục kích, cũng đã buông tha rồi.

Mặc dù là may mắn sống sót đi tới cái căn cứ hải tặc này, thế nhưng, khi nghe được tin tức rằng Liên Bang Salerga rút khỏi chiến tranh, mình cũng đã tuyệt vọng. Ai cũng đều biết, đối với Liên Bang Leray hiện đang bấp bênh mà nói, lúc này mất đi sự chống đỡ với Salerga, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Ai còn để tâm đến thắng bại của chiến tranh nữa, kết quả đã được định trước!

Nếu muốn mình lựa chọn mà nói, vậy thì sẽ không dốc sức trở về Leray nữa, mà là ở lại trong cái căn cứ hải tặc này làm một con đà điểu, đem cái đầu vùi vào trong cát, chờ cho cơn bão cát đi qua.

Thế nhưng, cái gã mập mạp này lại không như thế.

Hắn hầu như đang cố chấp một cách bướng bỉnh mà nỗ lực.

Thân ảnh của hắn, xuất hiện ở xưởng tàu, bến cảng và trên chiến hạm, cũng xuất hiện ở trong phòng họp và phòng chỉ huy. Hắn thâu đêm suốt sáng chế định kế hoạch cùng với đám tham mưu ở trong bộ tham mưu vừa mới thành lập, rồi thì thảo luận cách thiết kế cải tiến robot và chiến hạm vũ trụ cùng với các kỹ sư máy móc kỹ sư công trình ở trong bộ hậu cần.

Mặc dù là thức cả đêm, mỗi ngày hắn cũng vẫn đúng giờ xuất hiện ở trên sân huấn luyện, huấn luyện cùng với các chiến sĩ. Mấy ngày nay, hắn đã đem đám hải tặc lười nhác đến xơ cứng cùng với các chiến sĩ Leray kiên cường mà phục tùng này, thắt chặt lại thành một cỗ lực lượng. Đám hải tặc vẫn sợ hãi đối với hắn như trước, thế nhưng, Helen có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sự hòa hợp giữa hải tặc và binh sĩ Leray --- Đó là một sự hòa hợp về tinh thần.

Đám hải tặc tê dại bắt đầu lưu ý tới ánh mắt của binh sĩ Leray, bọn họ bắt đầu dùng hành động, để đạt được sự tôn kính từ người khác. Bọn họ bắt đầu ý thức được, mình đã không còn là kẻ trục xuất phiêu bạt cô độc trong vũ trụ, bị đầu mục lớn nhỏ tùy ý mà đánh chửi sai khiến kia nữa rồi.

Trong lặng lẽ, bọn họ càng ngày càng sắc bén.

Cách lần xuất kích đầu tiên của đội ngũ mới thành lập này, đã còn chưa đến ba ngày nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui