Mạo Bài Đại Anh Hùng

Trong vũ trụ thâm thúy, một viên hằng tinh to lớn màu vỏ quýt đang tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng không biết mệt mỏi. Bên cạnh nó, một khoảng tinh vân màu trắng xám uốn lượn thân mình, tựa như một bức màn sân khấu màu đen bị tạt lên một mảng màu trắng.

Phương Hương lẳng lặng đứng trước khung cửa sổ khổng lồ của cầu hạm. Hạm đội đang bay qua tinh hệ do viên hằng tinh này cùng với sáu hành tinh xoay xung quanh nó tạo thành. Mặc dù trong tầm mắt viên hằng tinh này chỉ là một quả cầu lửa màu đỏ, thế nhưng, Phương Hương nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn không cảm thấy chán. Đối với một người luôn chu du trong vũ trụ mà nói, trong vũ trụ đen kịt, bất luận một tia sáng nào thì cũng đều hết sức quý giá.

Cái vũ trụ thần bí mà trầm lặng này, chính là thứ mà mỗi con người đều nỗ lực để tìm tòi và thấu hiểu. Sự khao khát đối với vũ trụ đã bắt đầu sinh ra ngay từ thời kỳ nguyên thủy nhất của loài người, nó là sự mong ước ăn sâu vào trong gien, mà việc trở thành hạm trưởng của một hạm đội vũ trụ, dẫn đắt những chiến hạm kim loại du hành, chiến đấu giữa ánh sáng của các vì sao, lại càng là giấc mở của mỗi đứa trẻ trong thời đại vũ trụ này.

Hải quân vũ trụ, một cái tên kiêu ngạo đến mức nào. Phương Hương đến nay vẫn còn nhớ rõ, khi mình tiến vào học viện, trở thành một thành viên của hải quân vũ trụ Liên Bang Salerga, thứ mà mình thấy được, chính là từng khuôn mặt đầy kiêu ngạo và tự hào xung quanh. Tấm huy chương hải quân ghim ở trước ngực kia, lời thề bảo vệ tinh không Salerga kia, sớm đã hòa lẫn vào máu, vào trái tim, nảy lên theo từng nhịp đập.

Thế nhưng, khi những tên chính khách ngu xuẩn kia ngồi trên ghế salon dễ chịu rồi ký vào điều ước một cách hèn nhát, thì sự kiêu ngạo của hải quân vũ trụ Salerga, đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Khi từng chiến hạm khổng lồ dữ tợn của Sous vượt qua hư không đến xâm lấn khoảng tinh không của Salerga, từng hạm đội Salerga đã không hề bắn một phát súng nào mà rời đi một cách nhục nhã, dưới mệnh lệnh của mấy kẻ bán nước kia, rời bỏ không vực mà mình đã từng thề rằng phải gìn giữ, đi đến cảng hàng không tại những tinh hệ khác, lặng lẽ thả neo tựa như đã chết.

Chỉ có hạm đội địa phương Long Bow còn chiến đấu. Đó là một hồi chiến đấu thảm thiết sớm đã định trước được kết cục. Trong chiến dịch đó, thượng tướng Liên Bang Tolstoi đã thực hiện lời thề mấy chục năm trước của ông. Cùng nổ tung với tàu chỉ huy, ông đã trở thành một tấm bia lớn trong lòng mỗi con người Salerga không cam lòng khuất phục.

"Lực hút cấp C, khởi động Bước nhảy phản lực, động cơ số Ba công suất 10%, khống chế tăng tốc, giữ nguyên cự ly giữa các tàu, tọa độ bước nhảy kết thúc: 21026.1744.1985.2. Nhắc lại: 21026...."

Bên tai truyền đến tiếng chỉ huy của hoa tiêu, là hạm đội đang tiến vào quỹ đạo bước nhảy trong lực hút của hằng tinh.

Theo sự xoay chuyển của bánh lái trong tay lái tàu chính, chiến hạm hơi chuyển hướng. Từ cửa sổ bên mạn tàu, Phương Hương liền thấy được tàu tuần dương {Rubik} và những chiến hạm khác đang xếp thành đội hình hình thoi đi theo sau nàng. Giống như một gã trùm ăn xin dẫn theo một đám ăn xin, hình tượng của đội ngũ này, quả thực là vô cùng thê thảm.

Đôi môi mềm mại của Phương Hương không kìm được mà hơi nhếch lên thành một đường cong... Mỗi khi nàng nhìn thấy cái hạm đội rách nát này, luôn luôn không kìm được phải mỉm cười --- cái tên mập mạp Leray cái kia thật là một tên quá giảo hoạt quá bỉ ổi. Cũng chỉ có người như vậy mới có thể chế tạo ra được một hạm đội như vậy, mới có thể lãnh đạo được một đội ngũ như vậy.

Một đám người Leray cộng thêm một đám hải tặc, đây thực sự là một đoàn thể kỳ quái.

Bọn họ như thể mãi mãi cũng không biết chán nản và mệt mỏi, mỗi ngày đều sắp xếp huấn luyện và công tác kín mít. Bất kể là mấy ngày khi Leray xảy ra chính biến, hay là khi biết được tin tức tinh vực trung ương Leray bị công phá, bọn họ đều đang cần mẫn làm công việc của mình. Hạm đội đi cướp bóc bốn phía, kỹ sư máy móc trong căn cứ thảo luận cải tiến chiến hạm. Ngay cả chiến cuộc tại Mars, khi đến thời khắc nguy cấp nhất, bọn họ cũng không ngừng lại.

Cái đoàn thể này, giống như một đoàn tàu không phanh đang không ngừng tăng tốc. Trên con đường đã sớm vạch sẵn, chỉ biết điên cuồng lao tới.

Các quan binh Salerga vốn dĩ vẫn luôn tự hào là hạm đội duy nhất đứng lên kháng chiến của Salerga, từ sự bàng quan lúc đầu, dần dần cũng đã đứng ngồi không yên, rồi chủ động gia nhập, rồi đến khi hòa nhập hoàn toàn... Đây là một sự thừa nhận!

So với hạm đội Salerga sở hữu tàu sân bay và tàu chiến đấu, những người Leray chỉ dựa vào một chiếc tàu khu trục duy nhất khi lưu lạc đến thế giới Tự Do này càng đáng được tôn kính hơn. Không oán thán, không cam chịu. Bọn họ tìm mọi cách để sinh tồn, tìm mọi cách làm cho mình lớn mạnh.

Trong bầu không khí trầm mặc này, các quan binh của hạm đội Long Bow có thể cảm nhận được rõ ràng sự mong mỏi và khát vọng kiên định của những con người Leray này đối với việc trở về với khoảng tinh không kia!

Trận chiến ở Tinh vực Trung Ương Leray, hạm đội chủ lực và hàng vạn chiến sĩ tinh anh được đào tạo ra qua nhiều năm của cái quốc gia này đã vĩnh viễn biến mất trong tinh không. Thế nhưng, khi mà những linh hồn kia đang dần dần tan biến, thì mầm mống của cái quốc gia này, tại nơi thế giới Tự Do xa xôi và trơ trọi này, rõ ràng lại mọc rễ nẩy mầm!

Phương Hương biết, các quan binh của hạm đội mình đã hoàn toàn hòa nhập vào cái đoàn thể này. Bởi vì, tất cả những gì mà bọn họ nhìn thấy đều khiến cho bọn họ tin rằng, không ai có thể ngăn cản được một đội ngũ như vậy trở về Leray. Tương tự, bọn họ cũng tin tưởng, chắc chắn sẽ có một ngày, đội quân này sẽ dẫn dắt bọn họ, trở về Salerga.

Cho dù có chết, cũng phải chết một cách huy hoàng dưới bầu trời tinh không của quốc gia mình!

Chính loại dung hợp một cách tự nhiên như nước hòa quyện vào sữa này đã khiến cho Phỉ Quân hoàn thành được công tác cải tiến năm chiếc tàu tuần dương sớm hơn một tuần. Mà việc cải tiến hai chiếc tàu chiến đấu khác, cũng đã bước vào giai đoạn cuối.

Bất quá, điều này cũng không có nghĩa là Phỉ Quân có thể thả lỏng, trên thực tế, khi phương án cải tạo tàu sân bay cuối cùng được xác định và bắt đầu tiến hành vào hai tuần lễ trước, thì lượng công việc trong hai căn cứ chính của Phỉ Quân hầu như đã tăng lên gấp đôi!

Ai cũng biết, một chiếc tàu sân bay đối với một hạm đội mà nói có ý nghĩa như thế nào --- nếu như ví một hạm đội không có tàu sân bay với một con sói, vậy thì, một chiếc tàu sân bay, có thể biến con sói này trở thành một con sư tử! Không có tàu sân bay, hạm đội Phỉ Quân tối đa chỉ có thể xưng vương xưng bá trên tuyến đường bay Tự Do, đánh lén vài hạm đội hậu cần quy mô nhỏ qua lại trên tuyến đường bay chính của đế quốc Sous. Mà có tàu sân bay, Phỉ Quân đã có thể giao tranh chính diện với một hạm đội chính quy không có tàu sân bay của Sous!

Tàu sân bay, không chỉ là một sân bay di động có khả năng mang theo máy bay chiến đấu, tác dụng chân chính của nó, chính là một cơ sở tác chiến với các khả năng tập hợp chỉ huy, công kích điện tử, tấn công tầm xa và duy trì hậu cần làm một. Nó mang ý nghĩa rằng sức tấn công càng mạnh mẽ hơn, bao phủ che giấu chiến trường với bán kính càng rộng hơn và sự biến hóa chiến thuật phong phú hơn. Mà trên những tuyến đường bay Tự Do chi chít như mạng nhện này, một chiếc tàu sân bay có khả năng phân tách thân thể, trốn vào những điểm bước nhảy cỡ nhỏ, đối với Phỉ Quân mà nói, càng là nền móng để có thể phát triển mạnh mẽ hơn nữa.

Để cải tạo tàu sân bay, chỉ riêng phương án thiết kế đã có đến vài chục loại. Số liệu bản vẽ của mỗi một phương án, nếu ghi lại trên mặt giấy, đều đủ để chất đầy một khoang sinh hoạt cá nhân!

Cuối cùng, phương án đã được xác định. Cả chiếc tàu sân bay được chia làm sáu bộ phận. Mỗi một bộ phận đều có hệ thống năng lượng, máy đẩy, hỏa lực phòng ngự cùng với bệ phóng, lối thu hồi và khoang đỗ cho máy bay chiến đấu riêng. Sáu bộ phận lớn này đều có thể tự chia thành sáu chiếc tàu chiến. Chỗ kết nối có vỏ thiết giáp phủ kín và cửa thông có thể mở ra, sau khi hợp lại với nhau có thể tạo thành không gian thống nhất.

Ưu điểm của phương án thiết kế này chính là sáu phần của tàu sân bay đều có khả năng sinh tồn, dù cho có một phần nào đấy bị hủy đi thì cũng không ảnh hưởng đến sự kết hợp lại của tàu sân bay. Mà một khi hoàn toàn chia tách, tàu sân bay khổng lồ có thể biến thành ba mươi sáu chiếc tàu chiến độc lập có tốc độ rất nhanh, khi phân tán chạy trốn, tỷ lệ sinh tồn sẽ cao hơn hẳn so với tàu sân bay phổ thông vốn hành động chậm chạp, đồng thời lại có thể đi qua những điểm bước nhảy không gian cỡ nhỏ, rất thích hợp cho tác chiến ở tuyến đường bay Tự Do.

Mà khuyết điểm chính là, chế tạo một chiếc tàu sân bay kiểu này, vật tư cần thiết thật sự quá nhiều.

Khoảng thời gian lúc đó, hạm đội số 1 và số 2 của Phỉ Quân gần như là điên cuồng đi cướp bóc trên tuyến đường bay Tự Do! Một hạm đội chính là "Phá Toái U Linh" (Âm hồn vỡ nát) tiếng tăm lừng lẫy, mà hạm đội khác, lại chính là "Hải tặc Râu Đỏ" tiếng xấu truyền xa. Mấy cái tên này gặp ai cũng cướp. Hạm đội số 1 chuyên ra tay với chiến hạm Tây Ước và hạm đội thế giới Tự Do, mà hạm đội số 2, thì ngay cả đoàn buôn của các nước Phỉ Minh, tàu vượt biên cũng không buông tha.

Bất quá, mặc dù khoảng thời gian lúc đó toàn bộ tuyến đường bay Tự Do đều tràn ngập tàu cứu sinh của những hạm đội bị Phỉ Quân cướp bóc, trên bến cảng của căn cứ chất đầy các loại chiến hạm chờ tháo dỡ để luyện lại thành hợp kim, thế nhưng những vật tư mà Phỉ Quân thu được vẫn còn xa mới đủ cho nhu cầu để hoàn thành việc cải tạo tàu sân bay. Bởi vậy, dưới sự chỉ huy của Chekhov, Phỉ Quân bắt đầu ra tay với hải tặc và các trạm không gian, xưởng sửa chữa tàu trong các tuyến đường bay.

Cái đám này đúng là thổ phỉ trời sinh.

Cái danh sách trong tay Chekhov kia, quả thực chính là sổ sinh tử trong tay phán quan. Chỉ sau vài tuần lễ, sáu đoàn hải tặc đã bị hốt ổ, mười mấy hạm đội hải tặc bị dồn vào khu vực chướng ngại phải buông vũ khí đầu hàng. Những tên hải tặc lái tàu dân dụng cải tiến này bình thường cướp bóc chẳng qua chỉ là ỷ vào tàu chạy nhanh, lại có những loại vũ khí như pháo hỗn hợp, ăn hiếp vài chiếc tàu dân sự còn được, còn khi đứng trước sự tấn công của hạm đội Phỉ Quân, căn bản là không có chút sức chống cự.

Mà các xưởng tàu và trạm không gian vốn phần lớn đều bị các thế lực lớn chiếm cứ, sau khi bị quét sạch sành sanh, cũng đã thay đổi chủ nhân.

Đến khi mập mạp làm nên kỳ tích, lãnh đạo lục quân Phỉ Quân chiến thắng chiến dịch dưới mặt đất tại Mars, hạm đội vũ trụ Phỉ Quân cũng đã hoàn tất việc cướp đoạt và chiếm lĩnh một phần năm số trạm không gian trên tuyến đường bay Tự Do. Đứng bên cửa sổ mạn tàu, nhìn về viên hằng tinh đang nhanh chóng trở nên nhỏ dần, Phương Hương khe khẽ thở dài.

Nhớ lại chiến dịch mà Phỉ Quân tiến hành trên tinh cầu Mars, nàng đến giờ vẫn còn cảm thấy như đang trong mơ.

Dưới sự lãnh đạo của gã mập mạp kia, lục quân Phỉ Quân vẫn luôn bị Phương Hương bỏ qua vậy mà lại có thể lấy ít địch nhiều, chiến thắng một cách hết sức mỹ mãn.

Khi căn cứ khắp nơi đều vui mừng, các sĩ quan Salerga căn bản không thể tin được đây lại là sự thực.

Phương Hương và các sĩ quan cùng giam mình trong phòng tác chiến, tiến hành giả lập nhiều lần thế cục cuộc chiến trên mặt đất. Cho dù đã biết được kết quả, thế nhưng quá trình giả lập vẫn khiến cho những vị tinh anh tốt nghiệp từ các học viện quân sự lớn này trợn mắt líu lưỡi.

Sau khi ra khỏi phòng tác chiến, cái đám sĩ quan kiêu ngạo này đã trở thành những người sùng bái cuồng nhiệt của mập mạp.

Mà bản thân Phương Hương, lại không thể không một lần nữa đánh giá lại sức chiến đấu của đội quân tạp nham này. Tiềm lực mạnh mẽ mà những cơ sĩ dân gian kia đã biểu hiện ra, khiến cho nàng đối với tương lai của đội ngũ này càng ngày càng chờ mong.

Sau trận chiến này, Phỉ Quân không chỉ thu được một lượng lớn thiết bị cơ khí, linh kiện chiến hạm, nguyên liệu kim loại cần thiết cho hạm đội, mà thậm chí đã nhận lấy tổng cộng gần một nghìn bốn trăm chiến hạm lớn nhỏ của Bắc Minh và các thế lực khác. Tuy rằng, phần lớn trong số đó đều là tàu dân dụng, tàu vận tải và tàu bảo vệ cấp thấp vừa nhỏ lại vừa nát, thế nhưng, số của cải phi nghĩa này vẫn như cũ khiến cho tất cả mọi người trong căn cứ hoa cả mắt.

Nhìn thấy chiến lợi phẩm, tân binh, nhân viên nghiên cứu khoa học và công nhân lành nghề được vận chuyển cuồn cuộn không ngừng từ Cảng Tự Do Mars đến căn cứ... Nhìn thấy bộ hậu cần của Phỉ Quân với nhân viên và vật tư sung túc biến thành một con quái vật khổng lồ vừa nghiên cứu vừa chế tạo... Nhìn thấy căn cứ số 1 và căn cứ số 2, dưới sự vận chuyển điên cuồng của bộ hậu cần đã mở rộng gấp đôi thế nhưng vẫn còn càng nhiều kế hoạch đang cuồn cuộn không ngừng được xếp lên lịch trình....

Phương Hương đã không ngồi yên được nữa rồi.

Đây là một đoàn thể luôn sáng tạo ra kỳ tích, cái nàng cần, chính là tham dự, mà không phải đứng ngoài quan sát!

Vì vậy, hiện tại nàng liền đứng tại đây. Đi chấp hành một công việc mà nàng đã đấu tranh tư tưởng thật lâu --- cướp bóc!

Bởi vì việc cải tạo tàu chiến đấu và tàu sân bay còn chưa hoàn thành, vậy nên Phương Hương đang ngồi trên một chiếc tàu tuần dương vừa mới cải tạo hoàn tất - {Magic} (*). Đây là lần ra quân đầu tiên của nàng. Tàu {Magic} đi cùng với tàu Rubik, dẫn theo mười hai chiếc tàu buôn vũ trang đã qua cải tạo, hai mươi chiếc tàu bảo vệ và bốn chiếc tàu tuần tra điện tử, nhắm thẳng đến mục tiêu mà Chekhov đã nhăm nhe từ rất lâu --- Trạm không gian 106.

(nguyên văn: Ma Pháp, hợp tên với tàu Rubik là Ma Phương - nb)

Ánh sáng từ các hành tinh đã biến mất, cửa sổ mạn tàu lại trở nên tối đen như mực.

Ngọn đèn trong phòng điều khiển chiếu lên cửa sổ mạn tàu, giống như một chiếc gương lớn phản chiếu ra thân thân thể mềm mại đang mặc quân phục của Phương Hương hết sức rõ nét. Phương Hương nhìn khuôn mặt của mình, đột nhiên liền nhịn không được mà len lén nhăn mũi với mình một cái, khóe miệng lại nở một nụ cười --- bản thân vốn là sĩ quan chỉ huy có tiềm lực lớn nhất của hải quân vũ trụ Salerga, vậy mà mình lại chấp nhận thân phận nữ hải tặc một cách đơn giản như vậy.

Tương lai, mình sẽ có danh hiệu gì nhỉ?

Góa phụ đen, hay là Hoa hồng độc?

************************

Lời cô gái kia nói ra, khiến cho đầu óc Mỹ Đóa trở nên trống rỗng.

Mỹ Đóa năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, thuở nhỏ sinh hoạt trong một gia đình trung lưu, từ nhỏ tính tình dịu dàng, không tranh chấp với ai. Mỗi người quen biết nàng đều có một cảm giác trìu mến từ đáy lòng đối với cô gái có đôi mắt xinh đẹp mà e thẹn, chỉ thích búp bê vải và đọc sách này.

Nàng xinh đẹp yêu kiều, lễ phép, nhã nhặn và tinh khôi. Một cô gái như vậy, cho dù nàng có tức giận thì ngươi cũng tuyệt đối không thể thấy được bất cứ nét dữ tợn nào xuất hiện trên khuôn mặt của nàng.

Trong mắt mọi người, Mỹ Đóa chính là một đóa hoa lan trang nhã tươi tắn. Hình ảnh nàng mang trên môi nụ cười dịu dàng, ôm trong ngực mấy quyển sách giáo khoa, yên lặng đứng ở bến chờ xe buýt chính là cảnh tượng đẹp đẽ nhất của học viện y học Galypalan trong những năm đó.

Một cô gái như vậy, nếu như trong thời đại hòa bình, khi mà hệ thống đạo đức của thế giới này vẫn còn nguyên vẹn, không thể nghi ngờ sẽ là rất hạnh phúc. Nàng sẽ lớn lên, đi làm, như một con chim nhỏ nép vào lòng người yêu mà nũng nịu, ngượng ngùng đứng trên lễ đường kết hôn. Nàng sẽ dịu dàng gật đầu với mỗi người quen biết khi bước trên thảm hoa, cười duyên mà chơi đùa với con mình, khuôn mặt ửng hồng khi mang cơm nước mình làm từ trong bếp ra, cùng với chồng tận hưởng những khoảnh khắc của thế giới hai người.

(đạ mấu nhà nó, cải trắng lại để cho lợn ăn rồi - nb)

Thế nhưng, trong thời đại loạn thế này, một cô gái như nàng, lại là nỗi bất hạnh.

Sự xinh đẹp của nàng khiến cho mỗi một người đàn ông đều mơ tưởng. Sự dịu dàng của nàng, khiến cho tất cả đàn ông sinh ra ham muốn chinh phục mãnh liệt.

Da thịt nõn nà, thân thể thướt tha, ánh mắt trong vắt đầy e thẹn và sự dịu dàng nhu mì từ sâu trong xương tủy của nàng, dẫn đến, không phải là sự yêu thương và che chở của những người đàn ông trong xã hội đạo đức, mà là những dục vọng đen tối với thân thể trần truồng, nằm dài trên giường, vểnh cặp mông xinh đẹp lên và không ngừng rên rỉ. (Sao giống X-rate quá - nd)

(tác giả viết về đề tài “lột trần thiên thần” chắc hay lắm - nb

Mỹ Đóa cũng không biết, ngay từ lúc nàng bước chân vào trạm không gian 106, sớm đã có vô số ánh mắt theo dõi nàng.

Ở nơi này, quy tắc được chấp hành chính là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Nếu như nói thương nhân và dân buôn lậu từ những quốc gia khác còn có vài phần thế lực nhất định, không phải dễ chọc, như vậy, những người Leray tha hương như nàng lại là đối tượng để cho người ta ức hiếp. Một cô gái xinh đẹp khiến người ta nổi lên ham muốn chinh phục thế này, lại là người Leray, quả thực chính là miếng bánh trời ban.

"Một trăm nghìn Phỉ Nguyên?" Mỹ Đóa bụm miệng, không dám tin nhìn vào cốc nước đang đổ ở trên bàn. Chiếc khăn trải bàn hình vuông màu xanh nhạt đã bị thấm ướt một mảng lớn. Nàng kinh hoàng quay đầu lại, cố gắng tìm trong đám người người đàn ông với vẻ mặt chất phác đã gọi cho nàng cốc đồ uống với giá "phải chăng" này.

Thế nhưng, tìm đâu cho được!

"Cô em định tìm Eiji sao?" Người phụ nữ kia ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngờ vực của Mỹ Đóa, cười nói: "Chính là người đã mang em đến ấy, Eiji Easton."

Easton, vừa nghe cái họ này, trong lòng Mỹ Đóa đã trở nên lạnh toát. Người phụ nữ này có thể nói ra cái họ này, vậy thì hiển nhiên không phải là nói bừa. Bà chủ nhà trọ kia, không phải được người ta gọi là bà Easton hay sao.

"Chính là hắn đã bán cô em cho chị." Người phụ nữ cười híp mắt nói: "Việc buôn bán thế này, Eiji đã làm không chỉ một lần, bà mẹ gian xảo kia của hắn luôn có thể giúp hắn tìm được món hàng tốt. Nếu không, với số tiền mà Eiji thiếu nợ, hắn đã sớm bị người ta bỏ vào túi đựng xác ném vào trong vũ trụ rồi."

Lời nói của người phụ nữ tựa như một chiếc gai độc đâm sâu vào trong trái tim của Mỹ Đóa.

"Tôi không tin!" Thân thể Mỹ Đóa không tự chủ được liền run rẩy, nàng liều mạng lắc đầu. Dù có nghĩ đến lòng người ác độc đến cỡ nào, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi, bà chủ nhà hay càm ràm, thích chiếm mấy món lợi nhỏ, thoạt nhìn hết sức nhiệt tình kia, vậy mà lại là một người như vậy: "Các người không được phép làm như vậy!"

"Cô em đang thách thức lòng kiên nhẫn của ta đấy...." Vẻ mặt cười cợt ngả ngớn của người phụ nữ kia trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

"Tôi muốn gặp bác Easton....." Ánh mắt Mỹ Đóa cố gắng tránh khỏi nơi góc quán rượu. Ở chỗ đó, mấy người phụ nữ đang cười hết sức dâm đãng, mặc cho gã đàn ông bên cạnh đưa tay vào trong áo mình. Nàng run run nói: "Tôi phải hỏi cho rõ."

"Bốp!" Chỉ nghe một tiếng vang chát chúa, gã đàn ông trung niên đứng bên cạnh người phụ nữ vẫn luôn im lặng không nói đã tát một cái lên mặt Mỹ Đóa. Khuôn mặt của hắn toát ra vẻ dữ tợn dâm tà khó tả: "Con chó cái này, mày thật đúng là phiền phức."

Mỹ Đóa bị cái bạt tai như trời giáng này khiến cho ngây dại, nàng dựa vào tường, gò má trắng nõn lập tức sưng đỏ lên.

Tiếng bạt tai vang dội và tiếng rống giận của người đàn ông cũng không hề ảnh hưởng gì đến sự ồn ào trước quầy rượu. Nhiều người chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn qua, lập tức lại quay đầu đi, tiếp tục uống rượu và khiêu vũ.

"Dừng tay!" Người phụ nữ mắt thấy gã trung niên lại muốn giơ tay lên liền ngăn hắn lại, kéo qua một bên đồng thời không nhịn được phải thấp giọng trách cứ vài câu. Cũng không biết người phụ nữ này đã nói gì, chỉ thấy người trung niên kia nổi giận quay đầu đi.

"Chỉ sợ, cô còn chưa rõ thân phận của chính mình." Người phụ nữ trở lại trước mặt Mỹ Đóa, lạnh lùng nói: "Nếu còn chưa trả được tiền, cô chính là nô lệ của Teresa ta. Ở nơi này, sẽ không có ai nói giúp cho một phụ nữ Leray đâu. Cho dù hiện tại ta có để cho người khác cưỡng dâm cô ngay ở chỗ này thì bọn hắn cũng chỉ coi là xem cuộc vui mà thôi."

Người phụ nữ tự xưng là Teresa này dùng tay chỉ vào từng nhóm người trong quán: "Nhìn thấy không, những tên này là người Sous, bên kia là người Jaban, mấy kẻ trong góc phòng là người Deseyker, à, còn có người Trenock, người Salerga, người Tartanya, trong số mấy người phục vụ có một người là Gatralan, còn có hai người là Keneville..."

Trên khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười giễu cợt: "Chỉ duy nhất là không có người Leray..... biết vì sao không?"

Không chờ cho Mỹ Đóa trả lời, Teresa không khỏi nhướn lông mày: "Tại trạm không gian 106, người Leray chỉ có thể ở trong khu dân nghèo. Các người quá manh động, xung đột với người Sous, xung đột với người Jaban, thấy người Deseyker lại càng như là thấy thù giết cha không bằng.... Đánh trận ba năm, các đoàn buôn, dân mạo hiểm, dân buôn lậu của các người trên tuyến đường bay này còn lại bao nhiêu nữa?"

"Ở nơi này, đàn ông Leray đều sống không nổi, huống hồ là một phụ nữ như cô? Con người sống cần phải hiểu được hiện thực." Mắt thấy Mỹ Đóa đã nước mắt tràn mi, Teresa lại đổi sang giọng điệu chân thành tha thiết, nhẹ nhàng ôm lấy Mỹ Đóa: "Sống sót, mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần cô nghe lời, ta đảm bảo, so với những đồng bạn của cô, cô sẽ sống thoải mái hơn nhiều. Bằng vào nhan sắc của cô, không cần phải giống những phụ nữ bên ngoài kia. Chỉ cần cô hầu hạ một người, ở chỗ này cô chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa."

"Nếu cô muốn gặp Easton..." Ánh mắt Teresa, lướt qua khuôn mặt Mỹ Đóa, cười khẽ: "Ta sẽ dẫn cô đi, chẳng qua là, sau khi đã hiểu được hiện thực, ta hy vọng, cô có thể từ bỏ tâm tư đi, hợp tác với chúng ta cho tốt. Nếu không.... ta có một nghìn cách để cho cô sống không bằng chết."

Teresa đứng dậy, đánh mắt qua bên cạnh, lập tức có một tên vạm vỡ bước lên hai bước chộp lấy Mỹ Đóa. Đám người nghênh ngang rời khỏi quán rượu. Dọc theo đường đi, tất cả những âm thanh ầm ĩ đều biến mất, khách khứa trong quán đều né sang một bên giống như sợ tránh còn không kịp.

Khi Mỹ Đóa bước ra khỏi quán rượu, âm thanh ồn ào sau lưng lại nổi lên, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Karl mặc trên người một bộ quần áo lao động màu xanh lam dính đầu dầu mỡ, ngồi xổm bên đường, cúi gằm cái đầu bự xuống, cặp mắt rất nhanh từ mặt đất lướt qua lại hai bên đường. Ở bên cạnh hắn, lão hải tặc Hulk mặc một bộ đồng phục hải tặc rách nát mà đã hắn móc ra từ đáy hòm, đang tham lam đưa một điếu thuốc vào miệng.

Đây là lần thứ hai bọn họ đến trạm không gian 106. Sau khi Chekhov định ra kế hoạch công kích cái trạm không gian lớn nhất tuyến đường bay Tự Do này, Karl đã dùng thân phận băng hải tặc Râu Đỏ để dừng lại tại đây vài ngày, thăm dò được không ít tin tức. Mà lần này, thời gian mà hắn dừng lại sẽ lâu hơn một chút, cho đến khi... nơi này bị Phỉ Quân chiếm lĩnh!

Trong tiệm bánh mì bên cạnh, một người đàn ông đang dẫn theo vợ con đến mua bánh mì. Bọn họ không yên lòng mà nhìn vào bảng giá bánh mì cao ngất, ánh mắt buồn bã. Cuối cùng, người đàn ông chọn nửa cái bánh mì đen có giá rẻ nhất, mua mất một trăm Phỉ Nguyên. Khi đi ra cửa, hắn cố sức xé khối bánh mì đen ra hai miếng nhỏ, đưa cho đứa con đang dõi mắt trông mong nhìn mình, cùng với mẹ của nó.

"Anh cũng nên ăn một chút đi." Khi đi qua bên cạnh Karl, người phụ nữ nói khẽ với chồng mình. "Anh không đói." Người đàn ông cười cười, thân thiết ôm lấy bờ vai của vợ: "Chờ khi đến được Trenock, anh sẽ dẫn em đi ăn ở cửa hàng tốt nhất."

Karl móc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhanh chóng châm lửa, rồi tùy ý hít mấy hơi thật sâu, cố giấu đi sự chua xót đang trào dâng trong sống mũi.

Nụ cười của người đàn ông, hắn đã quen thuộc đến cỡ nào. Tại một nơi xa xôi nào đó đang có vô số những người đàn ông càng trẻ tuổi hơn so với người đàn ông trước mắt nhưng cũng mang trên môi nụ cười chẳng hề để ý như vậy. Người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, tiếp nối nhau ngã xuống trên chiến trường.

Đó là một cuộc chiến tranh Vệ quốc khốc liệt.

Người Leray lần lượt chiến thắng kẻ địch, cuối cùng, lại rơi vào bước đường này.

Vô số người Leray bị ép phải xa xứ chỉ để tiếp tục sinh tồn. Thế nhưng, thứ đang chờ đợi bọn họ là cái gì? Là khu dân nghèo bẩn thỉu, là sự ức hiếp không chút kiêng kị. Không chỉ riêng trong trạm không gian 106 mới có cảnh này, trong vài trạm không gian 213, 155, 602 mà Phỉ Quân chiếm lĩnh trước đó cũng đều như vậy!

Leray đã bị ba nước đế quốc chiếm lấy thủ đô. Những đoàn buôn, tàu buôn lậu, tàu vượt biên Leray trước kia vẫn đi qua tuyến đường bay Tự Do giờ đã chẳng còn là bao. Trong số họ, có rất nhiều người đã về nước tham gia chiến đấu rồi chết trên chiến trường, lại có rất nhiều người, là bị hạm đội của quốc gia kẻ địch bao vây phá hủy hoặc chết bởi những cuộc cướp bóc của hải tặc.

Khi mà một đất nước đã gần như diệt vong thì người dân của nó sẽ không thể nào nhận được sự kính sợ và tôn trọng.

Mỗi khi nhớ đến việc người dân Leray bị ức hiếp trong những trạm không gian, xưởng tàu này, Karl lại hận muốn cắn nát hàm răng. Trên tuyến đường bay Tự Do, phần lớn các trạm không gian là do người của thế giới Tự Do thống trị. Tại những trạm không gian này, tình huống còn coi như ổn định. Thế nhưng, tại những trạm không gian do các đoàn buôn và kẻ buôn lậu của Sous, Jaban hay những quốc gia Tây Ước khác chiếm ưu thế tuyệt đối, đãi ngộ đối với người dân Leray, thực sự là đến gà chó cũng không bằng.

Khi những kẻ này phát hiện ra phần lớn những dân Leray đều là dân chạy nạn, căn bản không có chút năng lực phản kháng nào, vậy thì sự ức hiếp ác độc này đã biến thành một loại trào lưu. Tài sản của người Leray bị tùy ý cướp đoạt, đàn ông bị đánh đập giết hại, phụ nữ bị cưỡng hiếp làm nhục. Ngay cả trẻ nhỏ, cũng thường bị đánh đập đến chết.

Nếu như không phải người Leray đoàn kết liều mạng, nếu như không phải phần lớn người ở nơi này đều là người của thế giới Tự Do, không muốn nhìn thấy những kẻ từ nơi khác đến quá ngang ngược ở chỗ của mình, nếu như không phải tình huống còn chưa xấu tới mức xảy ra giết hại hàng loạt, vậy thì chỉ sợ người Leray chạy nạn qua thế giới Tự Do đã sớm không còn một mống.

"Bọn họ cũng là người Leray?" Lão hải tặc Hulk len lén kề tai hỏi Karl.

Karl gật đầu, mỗi người trong những chiếc phi thuyền đến từ Leray kia bị sắp xếp vào đâu, hắn đều biết cả. Tập trung những người Leray này lại, bảo vệ cho tốt, cuối cùng mang về căn cứ, vốn chính là một trong những nhiệm vụ vủa hắn.

Hulk len lén chép chép miệng. Một người thanh niên đứng bên đường bước ra đụng trúng người đàn ông cầm bánh bì đen, khi hắn đang cúi người nhặt khúc bánh mì đen lên, lại nhỏ giọng nói vài câu với người đàn ông.

Nhìn ánh mắt vừa mừng vừa sợ của người đàn ông, Karl hung hăng phun khói từ trong lỗ mũi.

Những kẻ ức hiếp người Leray, sẽ phải trả giá đắt!

"Bản đồ vị trí cứ điểm pháo, bản đồ trạm không gian và sơ đồ trình tự tấn công đã được gửi ra ngoài." Hulk nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Những người Leray mới đến cũng đã được chia nhóm chuyển đến khu dân nghèo. Sau hai mươi phút nữa, hạm đội của chúng ta sẽ đến. Tới lúc đó, ta giúp cậu giải tỏa một chút, làm gỏi cái đám rác rưởi này."

"Hay lắm!" Karl đầu to không hề do dự một chút nào. Hắn biết bản lĩnh của những gã cựu hải tặc Râu Đỏ đi theo mình này, bọn hắn mà làm gỏi người ta, thì đó mới gọi là muốn sống không được muốn chết không xong.

Dập điếu thuốc trong tay xuống ven đường. Karl ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu phố, đột nhiên, hắn nhíu mày.

Ở giữa đám người đang từ Phố Bia đi về phía này, không phải đó là cô gái đã ngồi cùng phi thuyền từ Leray đến đây với nhà ba người vừa mua bánh mì kia sao?

Cô gái này có hơi quen mắt. Hình như đã từng thấy qua trên ti vi, hoặc ở chỗ nào đó.

Trạm không gian 106, cái thành phố trong vũ trụ có thể chứa đến năm trăm nghìn người này, ngoại trừ Hội Súng Trường ra, những người khác không thể có xe bay và robot. Phương tiện đi lại, chủ yếu là dựa vào băng chuyền hai bên đường.

Mỹ Đóa bị mười gã đàn ông vạm vỡ người bốc mùi canh giữ cẩn thận, nàng chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn. Nàng biết nàng không trốn nổi khỏi lòng bàn tay của những tên côn đồ bản địa này. Hiện tại, nàng chỉ muốn nhìn thấy bà chủ nhà trọ, biết được sự thật, sau đó quyết định sự sống chết của mình.

Trong túi hành lý mà nàng đặt trong phòng có một con dao gọt hoa quả. Đó là hy vọng cuối cùng của nàng. Cho dù chết, nàng cũng không muốn mình giống như những người phụ nữ mà mình đã thấy, sống một cuộc sống sỉ nhục. Đây là một thế giới đầy dơ bẩn. Mỹ Đóa tin tưởng, người chết kiểu này, bản thân mình không phải là người đầu tiên, mà cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Băng chuyền vang lên những tiếng kẹt kẹt, chuyển động một cách nặng nề và chậm rãi. Cửa hàng hai bên và người đi đường đang lùi dần về phía sau. Trên đường, rất nhiều người khi nhìn thấy Teresa và người trung niên đứng bên cạnh nàng thì đều vội vàng tránh đi. Một số người, thậm chí còn nịnh hót mà khom lưng hỏi thăm.

Đối với phần lớn người ở đây, Teresa và người anh trai Quentin Kio tiếng xấu đồn xa của nàng tuyệt đối là không thể trêu vào. Hai người Jaban này sở dĩ có thể hoành hành không coi ai ra gì ở tuyến đường bay Tự Do, chính là bởi vì Teresa đã từng là người tình của thủ lĩnh hội súng trường - Wall Clayton.

Tuy rằng Clayton đã không còn sủng ái Teresa như trước, thế nhưng, quyền thế mà Teresa nắm trong tay vẫn chẳng giảm đi chút nào. Nàng khống chế cả Phố Bia trên trạm không gian 106. Cho dù nàng không dám trêu chọc mấy vị đầu mục lớn, thế nhưng ức hiếp mấy người bình thường thì vẫn là dư sức.

"Ồ... Tiểu thư Teresa?" Trong sảnh trước của nhà trọ thấp bé cũ nát, bà chủ nhà và con trai của mụ đang nói chuyện, khi bọn họ thấy Mỹ Đóa và Teresa đứng ở cửa, bà chủ nhà trong lòng liền nao nao, lập tức mặt mày tươi cười tiến lên nghênh đón: "Tiểu thư Teresa sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này thế, mau mau, lại đây ngồi xuống nào."

Từ đầu đến cuối, bà già nhiệt tình này không hề liếc mắt nhìn Mỹ Đóa chút nào, như thể căn bản là không hề quen biết nàng.

"Mụ già..." Gã đàn ông trung niên Kio ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Nói những chuyện mà mụ đã làm cho nàng. Cầm tiền xong mụ lắc mông sạch sẽ nhỉ. Chúng ta cũng không rảnh rỗi để giải thích với nàng."

"Giải thích?" Bà chủ nhà liên tiếp nháy đôi mắt nhỏ vài cái: "Tiên sinh Kio, chuyện này còn cần phải giải thích gì sao? Các vị cứ trực tiếp...."

"Bớt nói nhảm đi!" Teresa hung hăng trừng bà chủ nhà một cái: "Muốn bà nói thì bà cứ nói...."

"Con điếm nhỏ này...."

"Bốp!"

Lời của bà chủ nhà còn chưa dứt đã bị cái bạt tai của Teresa chặn đứng.

Teresa cắn răng nhỏ giọng nói bên tai bà chủ nhà: "Phu nhân Easton, đừng trách ta không nhắc mụ, cô gái này là ta đang chuẩn bị đưa cho Clayton. Trước khi nàng lên giường của Clayton, mụ nói chuyện tốt nhất là nên cẩn thận một chút, đừng có chọc ra sơ hở gì cho ta." Loại hàng này, mụ Easton giờ cũng không dám sơ ý, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, bỗng nhiên, lại như đã khôi phục sự cởi mở của mình, liền cười thân thiết với Mỹ Đóa: "Ta nói này, sao vừa mới đi đã về lại rồi. Cái chuyện này... Ai da, chuyện cũng không phải là như vậy..."

Trên khuôn mặt mập mạp của người đàn bà này vẫn còn lưu lại dấu ngón tay, thế nhưng vẻ mặt lại không hề lúng túng chút nào, cười khanh khách như lúc Mỹ Đóa mới gặp nàng lần đầu: "Ta cũng là thấy cô đáng thương. Một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy vậy mà lại muốn đi đến Cảng Tự Do Mars chịu chết, ta thật không thể chấp nhận được. Nghĩ vậy nên ta đã trực tiếp nhờ cậy tiểu thư Teresa tìm cho cô một công việc tốt. Trong thời đại hỗn loạn này, có thể không lo ăn mặc mà sống là tốt lắm rồi."

"Chuyện này, chính là như vậy....." Mụ Easton theo thói quen nhiệt tình rót cho Mỹ Đóa một cốc nước, nói tiếp: "Gọi cốc đồ uống kia, mặc dù có hơi đắt, thế nhưng ta cũng là có ý tốt. Là thiếu nữ, tất nhiên da mặt mỏng, luôn khó mà bước ra một bước này. Chờ cho đến khi cơ hội đã qua, cái gì cũng chẳng còn, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Thiếu tiền thì phải trả chính là chuyện hợp tình hợp lý, tuy nói là thiếu chút tiền, thế nhưng chung quy cũng đã đến nước này, sau này, cô còn phải cám ơn ta không biết chừng."

"Ào" một tiếng. Mỹ Đóa đã quá mức tức giận, mạnh mẽ tạt cốc nước đang cầm trong tay vào mặt của mụ ta.

"Con điếm này, mày...." Mụ Easton bị tạt nước vào mặt liền giận dữ hét lên, duỗi bàn tay ra, muốn cào nát khuôn mặt Mỹ Đóa. Cuối cùng mụ lại phản ứng kịp, nhớ ra đám người Kio đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh, liền gắng gượng thu tay lại, khuôn mặt vặn vẹo, trong cặp mắt nhỏ tràn đầy sự ác độc.

“Được rồi!” Teresa lạnh lùng liếc mụ Easton một cái, nói với Mỹ Đóa: “Có gì cần nói thì đều nói rồi, ta cũng coi như hết lòng rồi. Đi thôi.”

"Tôi muốn lấy hành lý của mình...." Mỹ Đóa vén lọn tóc bên tai lên, cụp mi mắt xuống, thản nhiên nói.

"Hành lý..." Mụ Easton như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại trừng mắt với con trai bên cạnh: "Thằng kia, nhanh lấy hành lý ra đây."

Eiji vẻ mặt không đổi xoay người đi, từ sau quầy đưa ra túi xách của Mỹ Đóa.

Trong túi da mềm màu trắng rỗng tuếch. Hiển nhiên những thứ bên trong đã bị hai mẹ con nhà này chiếm làm của riêng.

Eiji từ một ngăn kéo bên cạnh lấy ra quần áo và những đồ vật khác của Mỹ Đóa nhét vào trong túi, thế nhưng lại giữ lại con dao gọt hoa quả dài ba tấc mà Mỹ Đóa nhìn không dời mắt.

Trên khuôn mặt chất phác của hắn lộ ra một nụ cười ác độc: "Con dao này rất nguy hiểm, ta nghĩ cô không cần đâu."

Trái tim Mỹ Đóa dần dần đã chìm xuống đến vực sâu địa ngục lạnh như băng.

Đúng lúc này, một tiếng nổ kịch liệt bỗng nhiên vang lên, truyền đến từ ngoài mái vòm trên đỉnh đầu. Trong cơn lắc lư dữ dội, Teresa, Kio, mẹ con Easton và mấy gã tay chân liền chạy thật nhanh ra khỏi nhà trọ nhỏ đang lung lay sắp đổ... Sau đó, bước chân và vẻ mặt của bọn hắn đã hoàn toàn cứng lại....

Ở trước mặt họ, hàng trăm người Leray, chẳng biết từ lúc nào đã bao vây nhà trọ. Giờ phút này, đang yên lặng nhìn bọn họ.

Một gã thợ máy đầu to đứng ở ngay trước đã lộ ra một nụ cười nanh ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui