Mạo Bài Đại Anh Hùng

"Helen.... Ngươi xem, chúng ta có nên thương lượng lại một chút hay không." Mập mạp nhích nhích cánh tay, đẩy đẩy Helen. Nhích một cái, lại chạm vào một khối mềm mại cao vút... Oau.... Chết mất thôi, mập mạp cảm thấy đầu óc mình trở nên ngất ngây, thân thể vừa tê vừa ngứa, lúc nói chuyện, trong giọng nói còn lộ ra sự run rẩy như đang bị giày vò giữa hai cực băng lửa: "Từ khi đến đây vẫn luôn bề bộn bận rộn, chúng ta vẫn còn chưa được nói chuyện tử tế lần nào...."

"Ngươi muốn nói chuyện gì thì ta sẽ cùng nói với ngươi cái đó!" Helen khoác trên cánh tay mập mạp, hai gò má phớt hồng, cười nhẹ mà cắn cắn môi: "Dù sao thì...."

Đã đến bước này, Helen như đã thoát ra khỏi vướng mắc trong nội tâm, cả người lập tức tràn ngập sức sống, sự do dự bồi hồi, lo được lo mất trong mấy ngày nay, tất cả đều đã biến mất không còn sót lại chút nào.

Phụ nữ đều là sống theo cảm tính, rất ít đàn ông hiểu được, trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một bầu trời trong xanh thuần khiết. Trong bầu trời này tràn đầy những tưởng tượng, những ước mơ đẹp đẽ và tất cả những điều tốt đẹp, chưa bao giờ bị bên ngoài vấy bẩn.

Bất kể cuộc sống có cực khổ tới mức nào, bất kể là đã già nua ra sao, khi các nàng nhận được bó hoa tươi từ người mình yêu, khi được ôm ấp đứa con thơ đang nũng nịu, hay khi có được một bộ quần áo đẹp đã ao ước từ lâu, mọi người đều có thể thấy được cái thế giới trong tâm hồn này từ sự e thẹn xinh đẹp mê người toát ra trên người các nàng.

Một khi cái thế giới này bị ai đó chiếm cứ, thì người phụ nữ, cũng sẽ không còn là chính nàng nữa. Nàng thuộc về người đã chiếm cứ nó, người yêu, con cái hay người tình, các nàng có thể vì họ mà hiến dâng tất cả.

Trong cái thời loạn thế này, mục đích của sinh mạng, chẳng qua chỉ là sống sót. Ai cũng không biết mình sẽ sống được đến ngày nào, cũng không biết tương lai rồi sẽ ra sao.

Helen không muốn phải hối hận, nàng yêu cái gã mập mạp đáng ghét này. Khi gã lao lên che chở cho nàng trong vụ nổ một cách không hề do dự, hắn đã bước vào cái vùng đất hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới loạn lạc trong tâm linh của nàng, trong cái thế giới ấm áp và tĩnh lặng này, hắn chính là tất cả.

Hắn khiến cho nàng mê muội, khiến cho nàng lo lắng, khiến cho nàng lòng rối như tơ vò. Nhất cử nhất động của người đàn ông này đều được phóng đại vô hạn trong mắt Helen.

Khi Helen thấy bóng lưng thương tâm khóc thầm của mập mạp, rồi khi nàng cảm thấy trong lòng chua chua vì cô y tá có tên là Mý Đóa kia, nàng liền biết rằng, bản thân mình đã không thể nào chờ đợi được nữa rồi. Nàng không thể rời xa hắn, không muốn trong cuộc sống tương lai, chỉ có thể cô độc sống trong hồi ức.

Truyền thống, quy tắc, pháp luật... Những thứ trói buộc mà con người tự đặt ra cho bản thân này, khi đứng trước mặt sinh mạng và tình yêu, đều trở nên không đáng kể.

Helen ôm cánh tay mập mạp. Trái tim, tựa như một con nai con đang nhảy nhót. Nàng cảm thấy ngượng ngùng, hơi thở dồn dập, có chút hít thở không thông lại có chút ngọt ngào.... Hóa ra, mặc dù là trong loạn thế tàn khốc thì cũng có thể có được cái cảm giác yêu đương này. Cái gì mà chiến tranh, cái gì mà lang thang lưu lạc, cái gì mà chết chóc.... Tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lời thổ lộ của Helen khiến cho đầu óc mập mạp trở nên trống rỗng. Hắn không phải một thánh nhân nghiêm trang đạo mạo gì cả. Đối với mỹ nữ số một của Leray mà đàn ông chỉ cần nhìn thôi cũng đã tim đập loạn, trong đầu hiện lên vô số mơ mộng này, hắn không thể nào không động lòng cho được. Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy bản thân rất thất bại. Tổ sư gia Điền Bá Quang hái hoa khắp chốn, tiêu sái giữa trăm hoa, không một lá dính thân, khiến cho người ta hướng về, mà bản thân mình vậy mà..... Ài, làm khách thì lại biến thành chủ nhà, đầu cơ thì lại biến thành cổ đông, tán gái thì lại biến thành ông xã, chuyện uất ức nhất trong cuộc sống, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi..... Nói ra lại thấy mất mặt!

Cảm nhận được bộ ngực săn chắc của Helen đang chà xát lên cánh tay mình, vẻ mặt mập mạp chỉ có thể dùng đạo mạo tự nhiên mà hồn phi phách tán để hình dung.

Gã thuyền viên vừa mới phục vụ lại đi tới. Vẻ mặt của y, dường như rất kinh ngạc.

Mập mạp rất uất ức. Ta mới là người chịu thiệt đây này. Ngươi nhìn cánh tay 'băng thanh ngọc khiết' của ta mà xem!

Helen hiển nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn mập mờ của gã thuyền viên. Bất quá, nàng cũng không buông mập mạp ra, chỉ vùi khuôn mặt đỏ bừng vào khuỷu tay mập mạp, cánh tay, vậy mà lại càng ôm chặt hơn.

Cả quãng đường dày vò trong nóng bỏng.

Khi mập mạp vẫn còn đang nhích nhích cánh tay, nghĩ ngợi viễn vông, nhiều lần đấu tranh trong lòng, suy nghĩ một vấn đề đầy tính triết lý là nên thuận theo hay vẫn là không thuận theo thì phi thuyền đã đến được căn cứ Số 1.

(Vãi cả nhích cánh tay, cọ cọ cho có cảm giác đây mà, buồn cười ếu đỡ được - nb

Thấy mập mạp không có vẻ gì là muốn rời tàu, Helen liền quăng ra một ánh mắt đầy quyến rũ, vỗ một cái lên cánh tay đang tác quái của hắn, thấp giọng nói: "Đến căn cứ rồi."

"Nhanh như vậy sao?" Mập mạp ngạc nhiên mà thất vọng.

"Sắc lang.... " Helen cắn môi, nhìn qua những chiến sĩ Phỉ Quân đang đứng chờ trước cửa hành lang khoang tàu, dùng sức véo lên cánh tay mập mạp một cái, thấp giọng e thẹn: "Đứng lên nào."

"Chờ một chút......" Mập mạp ép hai bàn tay xuống, uốn éo thân thể, hít sâu: "Để ta bình tĩnh lại một chút."

Bình tĩnh? Ánh mắt Helen ngờ vực liếc xuống......

(phản ứng bình thường mà lại không bình thường

Thôi chết rồi!!!

Mười phút đồng hồ sau, mập mạp bước ra khỏi cửa khoang tàu.

Trên đại sảnh của bến cảng, hiện đã tấp nập đầy người.

Các chiến sĩ Phỉ Quân mặc quân phục màu xanh lam, thân thể thẳng tắp xếp thành hàng ngũ, tựa như những cây thông xanh cao ngất.

Đứng ở đầu đội ngũ chính là tông chủ của các đại lưu phái và các sĩ quan cơ sở như Cosmo, Weatherill tham gia từ những ngày đầu. Tiếp gần đó là Barbarossa, Chekhov, rồi Audrey của Bộ hậu cần, Bellky của bộ Nghiên cứu Hậu cần, cùng với một đám quan quân Salerga do Phương Hương dẫn đầu.

Khi mập mạp vừa ra khỏi cửa khoang tàu, đột nhiên một hồi vỗ tay và hoan hô như sấm dậy liền vang lên như núi lửa phun trào ----- chủ nhân của một loạt các âm thanh này, chính là những người dân Leray đứng đầy sau cảng khẩu.

Vài ngày trước, bọn họ vẫn còn đang phiêu bạt ở trong vũ trụ, còn đang bị người Sous và người Jaban ức hiếp, thế nhưng hiện tại, bọn họ đã may mắn được đứng ở đây, nhìn căn cứ thuộc về mình, nhìn quân đội thuộc về mình mà rưng rưng nước mắt.

Tâm tình của bọn họ sớm đã kích động đến tột đỉnh. Có một cái tên, trước nay vẫn luôn kìm nén trong lồng ngực của bọn họ.

Khi hình bóng quen thuộc kia lại hiện ra trước mắt, không ai còn có thể khống chế bản thân được nữa.

Hô lên, gào lên. Tất cả những uất ức, tất cả những đau khổ, cùng với tất cả niềm kiêu hãnh.

"Điền Hành Kiện! Điền Hành Kiện!"

Âm thanh như núi lở biển gầm, trong nháy mắt đã quét qua toàn bộ bến cảng, cuồng nhiệt, nồng cháy.

" Leray muôn năm!"

" Phỉ Quân muôn năm!"

Giữa những tiếng hoan hô, khuôn mặt mập mạp trong giây lát đã trở nên đỏ bừng. Ngẩng đầu nhìn lại, trên ban công của đại sảnh bến cảng khẩu, quần trắng phất phơ, nước mắt lưng tròng, cô gái tựa như một con nai con kia đang lẳng lặng nhìn mình.

"Thật cao hứng khi được nhìn thấy cậu, Điền tướng quân. Tôi còn tưởng rằng chúng ta sẽ không gặp lại được nhau được nữa cơ."

Rời khỏi bến cảng với tiếng hoan hô vang tận mây xanh, trở lại phòng chỉ huy trung ương của căn cứ, Phương Hương và mập mạp liền bắt tay nhau.

Đây là lần gặp mặt đầu tiên của nàng và mập mạp trong hiện thực, thế nhưng lại có một cảm giác như oan gia đã đối đầu nhiều năm.

Lần cò kè mặc cả kia đã để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với Phương Hương, bất kể là những người khác có khen ngợi mập mạp thế nào, ca tụng hắn thế nào, Phương Hương đều hận không thể cắn xuống một miếng thịt trên người hắn. Nàng mặt không biểu cảm mà nhếch nhếch khóe miệng, coi như cũng là mỉm cười một cái. Lời nói ra, vậy mà lại mang ý khiêu khích trả thù.

Ngươi không phải nói nửa năm sau mặc ta thế nào cũng được sao, đến lúc đó ta sẽ lập tức bỏ đi, xem ngươi làm gì thế nào!

Phụ nữ trời sinh đã có quyền được hẹp hòi!

" Phương tướng quân, tôi vẫn luôn muốn nói rằng...." Gã lừa đảo nắm lấy tay Phương Hương, ánh mắt có hơi ngây ra: "Ngài thật sự rất giống tỷ tỷ của tôi."

Phương Hương liền sửng sốt, nàng không nghĩ tới câu nói đầu tiên khi mập mạp nhìn thấy mình vậy mà lại là thế này. Mình lớn lên giống chị gái hắn, thế sao khi nói chuyện qua kênh liên lạc nhiều lần như vậy mà không thấy hắn nói qua?

Thấy mập mạp ngẩn ngơ nắm tay mình không buông, Phương Hương đang chuẩn bị rút tay, lại chợt thấy viền mắt mập mạp chẳng biết từ lúc nào đã trở nên ửng đỏ. Khoảng cách gần trong gang tấc, nàng có thể thấy rất rõ ràng trong cặp mắt trong suốt kia đột nhiên bốc lên màn sương, còn có cả sự nhớ nhung và đau khổ chứa chan ẩn khuất trong đó nữa....

Trái tim Phương Hương trong khoảng khắc chợt run rẩy.

"Tỷ tỷ......" Mập mạp hơi thất thần lẩm bẩm. Cái ánh mắt có chút mê mang, có chút ray rứt, lại có chút tủi khổ của hắn, khiến cho Phương Hương chẳng biết phải làm sao, lại không đành lòng cự tuyệt. Sau một lát, mập mạp phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt áy náy mà buông tay Phương Hương: "Xin lỗi xin lỗi..... Tôi thất lễ quá."

"Không sao...." Phương Hương hơi ngẩn người mà thu tay về.

"Ngài và chị gái tôi quá giống nhau rồi....." Gã lừa đảo chưa bao giờ có chị gái, sớm đã chuẩn bị sẵn tâm tình, lúc này liền thể hiện tự nhiên, bày ra vẻ tình cảm nồng nàn mà hoài niệm: "Khi tôi còn nhỏ thì vẫn luôn theo sau chị gái tôi như một cái đuôi, chị đi đến đâu, tôi sẽ theo tới đó. Hai chúng tôi mỗi ngày đều cãi nhau, tranh giành linh tinh, thế nhưng, chẳng ai muốn rời xa nhau cả. Tôi từng tưởng rằng, cả đời này, chúng tôi sẽ luôn mãi bên nhau. Thế nhưng, cái cuộc chiến tranh chết tiệt này...."

Mập mạp thống khổ nhắm hai mắt lại, cắn thật chặt hàm răng, khóe mắt đang chảy ra từng giọt nước mắt.

Trong bầu không khí bi thương tĩnh lặng, gã lừa đảo một bên hít sâu, một bên ngẩng đầu lên, nháy mắt thật nhanh, tựa như muốn hãm lại những giọt nước mắt đã sắp tràn mi.

Rốt cuộc, khi viền mắt Phương Hương dần đỏ lên vì thương xót, mập mạp liền nói với giọng run run: "Phương tướng quân, từ hôm nay trở đi, ngài chính là chị gái của tôi, chúng ta là người một nhà! Tin tưởng tôi, chắc chắn sẽ có một ngày, tôi sẽ cùng ngài trở lại Salerga, đoạt lại mảnh đất thuộc về các người, đánh đuổi kẻ xâm lược, báo thù cho tướng quân Tolstoi!"

Phương Hương không kìm lòng được mà gật đầu. Một chút không được tự nhiên từ trước khi gặp mặt, giờ phút này đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Nói về chỉ số thông minh (IQ), Phương Hương có thể nói là hơn người một bậc. Nói về chỉ số thông minh cảm xúc (EQ), nàng cũng không hề yếu kém. Thế nhưng, người mà nàng phải đối mặt, lại là gã mập mạp có thể nhìn vào gương mà thay đổi vẻ mặt theo tâm tình đến cả vạn lần, đồng thời lại tinh thông tâm lý học. Hữu tâm thắng vô tâm, Phương Hương làm sao là đối thủ cho được. Lúc này, mập mạp đang bộc lộ tình cảm chân thành. Đón lấy ánh mắt mà hắn nhìn về phía mình, thứ mà Phương Hương nhìn thấy, chính là một sự không muốn xa rời khó có thể diễn tả, như thể bản thân mình thật sự là chị gái của hắn vậy.

"Được rồi!" Chekhov lau đi nước mắt do nín cười quá sức, nghẹn ngào nói: "Không nói những chuyện đau lòng này nữa. Ta tin rằng, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, chúng ta nhất định có thể chiến thắng tất cả kẻ địch!"

Chekhov vỗ vỗ vai mập mạp, nhéo nhéo, biểu diễn khá lắm. Mập mạp lau đi những giọt nước mắt kiên cường, sau lưng lại giơ lên một ngón tay cái. Cmn, lão già ông cũng không tệ.

Barbarossa đứng bên cạnh thấy rõ ràng tất cả, trên mặt lập tức co quắp, Cái đám người Leray này, người nào người nấy cũng đều chẳng phải thứ tốt lành gì, nhất là những kẻ đã từng bị gã mập dìu dắt, quả thực chính là một đám vô lại cực phẩm! Nhìn xem, vị thiếu tướng Leray với đôi mắt đỏ ửng, trông thật cảm động tới mức nào a. Còn ánh mắt khi Phương Hương nhìn về phía mập mạp, giờ cũng đang tràn đầy cưng chiều.

Cô chị gái này, phỏng chừng đã bị mập mạp chơi cho một vố rồi.

"Mập mạp, đây là bản đồ phân bố những trạm không gian mà chúng ta đã nắm được trong tay cùng với những tinh hệ đã được lắp đặt thiết bị thăm dò Thiên Võng." Chekhov đưa một tập tài liệu điện tử cho mập mạp, chỉ vào bản đồ mặt phẳng vũ trụ trên tài liệu nói: "Máy do thám mini do Bộ Nghiên cứu Hậu cần thiết kế có tính năng rất khá, phạm vi thăm dò lớn, khả năng gây nhiễu mạnh, còn có chức năng chuyển tiếp tín hiệu, quan trọng nhất chính là chế tạo dễ dàng. Những tinh hệ này, chúng ta đã phóng ra gần mười nghìn máy do thám mini, diện tích cảm ứng tổng hợp đã bao quát tất cả các hành lang quá độ Bước Nhảy. Hiện tại, bộ chế tạo đang tăng ca sản xuất. Qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể rải máy do thám cảm ứng mini của chúng ta ra những phần tinh hệ chủ yếu nhất trên tuyến đường bay Mars."

Vừa nói, Chekhov vừa lấy ra một tập tài liệu khác: "Về mặt truyền tin, tuy rằng hiện nay còn có thể bị Tây Ước quấy nhiễu và theo dõi, bất quá, có chừng ấy máy do thám mini chuyển tiếp tín hiệu, bọn hắn không thể nào dò ra được vị trí chính xác của chúng ta. Chỉ có điều, chất lượng truyền dẫn bị ảnh hưởng đôi chút, có khi bởi vì một máy do thám mini gặp trục trặc mà mất kết nối." Đưa tài liệu cho mập mạp, Chekhov nói tiếp: "Đây là tình báo do tướng quân Bernardote gởi tới, hiện nay, hai hạm đội hỗn hợp của Trenock đã đi vào tuyến đường bay chính, phỏng chừng bọn họ đầu tiên sẽ đến Mars. Thiếu tướng Carolina, tổng chỉ huy của cánh quân Mars hiện đang ở trên hạm đội này. Bọn họ sẽ kết hợp với một hạm đội hỗn hợp cấp B của Phỉ Dương vốn đã đi qua tinh hệ Reske để tạo thành chủ lực chiến đấu với hạm đội Tây Ước trên tuyến đường bay chính. Mà ở tinh cầu Mars, Carolina sẽ lãnh đạo một sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương hiện đang đến đây cùng với một hạm đội Phỉ Dương cấp B, hợp tác với Long Hưng Hội, lấy tinh cầu Mars làm căn cứ trung tâm, rồi mở ra chiến trường thứ hai trên tinh vực Đông Nam. Hướng nam, có thể kiềm chế thế tiến công của Tây Ước đối với Fischella, hướng bắc, có thể bắt nhịp với Trenock phát động phản công tinh hệ Reske."

"Lấy tinh cầu Mars làm căn cứ trung tâm?" Mập mạp như thể không có ý kiến gì cả, lại xích lại gần sát bên người Phương Hương: "Hương tỷ, chị thấy thế nào?"

Dưới giọng điệu tận lực xây dựng bầu không khí hòa thuận và tự nhiên của gã tiện nhân tinh thông tâm lý học và kỷ xảo lừa gạt này, đối với tiếng Hương tỷ này, Phương Hương không hề có chút mâu thuẫn nào. Trái lại, bởi vì biểu hiện tôn trọng và thuận theo của cậu em trai anh hùng liên bang Leray này, nàng lại cảm thấy có chút vui vẻ. Huống hồ, trên thực tế, từ lâu nàng đã hòa nhập vào cái đoàn thể Phỉ quân này, lập tức liền trầm ngâm nói: "Thực lực của chúng ta còn rất yếu, chịu không nổi tổn thất. Có Phỉ Minh và Trenock ở tinh cầu Mars hấp dẫn sự chú ý của Tây Ước, đối với chúng ta mà nói, đúng là một chuyện tốt. Bất quá, dù sao cũng là quân đồng minh, môi hở răng lạnh, chúng ta nếu muốn đạt được không gian và thời gian để phát triển lớn mạnh, nhất định phải trợ giúp Carolina, gắt gao chặn đứng Tây Ước lại."

"Ta đồng ý với ý kiến của Hương tỷ!" Mập mạp am hiểu sâu sắc chân lý nịnh nọt không sợ thừa, lớn tiếng khen: "Hương tỷ không hổ là một vị chỉ huy ưu tú, một câu liền trúng đích. Nói ra thì xấu hổ, Hương tỷ và ta, có thể gọi là tư tưởng lớn gặp nhau!"

Nói xong, cái gã tiện nhân không biết thẹn này và Phương Hương liền nhìn nhau cười, rất có cảm giác như anh hùng gặp anh hùng, tỷ đệ tình thâm.

" Thế nhưng......." Chekhov coi như cũng ở với mập mạp đã lâu, sớm đã đóng vai phụ tung hứng hết sức thành thạo rồi, cau mày nói: "Cảng Tự Do Mars là nơi tập kết hàng hóa vật tư của cả tuyến đường bay Tự Do. Căn cứ thống kê, sau khi chiến tranh lưu phái chấm dứt, lưu lượng tàu buôn lui tới và lượng vật tư nhập xuất, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã khôi phục lại bốn tầng. Hiện tại vẫn còn không ngừng tăng cao. Tuy rằng giai đoạn trước chúng ta đã đạt được một phần vật tư, thế nhưng, nếu ko chộp Mars vào tay, đối với sự phát triển trong tương lai của chúng ta, sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Nếu như bộ chỉ huy liên quân Đông Nam mà nhận định tổ chức chúng ta là phi pháp, sợ rằng.....:"

"Thượng tá Chekhov, luận về trình độ tầm nhìn chiến lược, ông so với Hương tỷ còn thua kém nhiều lắm." Mập mạp nở nụ cười chất phác, nịnh hót bay bổng mà không chút vết tích: "Sự phát triển của Phỉ Quân, tuyệt đối không thể bị kìm hãm tại Cảng Tự Do Mars. Cảng Tự Do Mars và tuyến đường bay Tự Do Mars là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chỉ cần có tuyến đường bay, xúc tua của chúng ta, hoàn toàn có thể vươn đến những chỗ xa hơn nữa."

"Đúng vậy!" Phương Hương liếc mắt tán thưởng mập mạp một cái, cười nói: "Kỳ thực, ban đầu trước khi ngăn cản hạm đội Sous, tướng quân Tolstoi đã sắp xếp đường lui cho hạm đội Long Bow. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không bay đến tuyến đường bay Tự Do Mars này." Vừa nói, nàng vừa tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, đẩy nhẹ, bật ra đầu cắm tài liệu điện tử hình mũi kim, cắm vào tài điện tử trên tay mập mạp: "Ngày hôm nay tôi cũng dốc vốn với mọi người..... Đây là con đường mua sắm vật tư do tướng quân Tolstoi sắp xếp cho hạm đội Salerga, danh sách trên đó chính là những người buôn lậu, đoàn buôn và thương nhân từng nhận được ơn huệ của ông khi ở Salerga. Bọn họ có hai điểm giống nhau, một là thần thông quảng đại, hai là bọn họ đều không thuộc về hai phe Phỉ Minh và Tây Ước."

“Một tỷ sáu trăm triệu Phỉ Nguyên!" Con mắt mập mạp lướt qua danh sách, thoáng cái đã thấy được số liệu trên đó: "Nhiều tiền quá! Của hồi môn? Tiền riêng?"

"Quân phí!" Phương Hương trợn mắt nhìn mập mạp, thu lại chiếc nhẫn.

"Được rồi...." Mập mạp nghĩ đến gia sản của mình. Trong khoảng thời gian này toàn là làm mấy vụ làm ăn không vốn, tiền vốn không đụng đến chút nào, đánh hạ Mars, bây giờ là lúc thu hoạch thành quả! Tức thời quay qua hỏi Chekhov: "Chúng ta hiện tại có bao nhiêu tiền?"

"Ha ha...." Chekhov xoa xoa tay, bỗng nhiên cười ngây ngô.

"Nói! Bao nhiêu!" Mập mạp lòng nóng như lửa đốt mà nắm lấy cổ áo Chekhov: "Nói mau!"

"Ta cũng không biết." Chekhov mặt cười ngây ngô nói: ".... Mấy ngày này, ta chỉ lo cướp bóc. Còn rốt cuộc thu được bao nhiêu, phải hỏi Audrey."

"Audrey?!" Mập mạp có chút chột dạ. Từ khi ra khỏi tàu vận tải, hắn đã phát hiện ra sắc mặt của bà cô này không bình thường.

Nghe nói, sau khi Mỹ Đóa tới căn cứ, Audrey mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Mỹ Đóa.

Cái này khác nào chết người ta, tiện nghi của Audrey, mập mạp đã chiếm không ít. Nàng có tâm tư gì, mập mạp cũng rõ ràng, vốn đã đau đầu, nghĩ lại thì nàng còn quen biết Mễ Lan. Bây giờ còn nắm túi tiền của mình, mập mạp đã cảm thấy sởn cả tóc gáy, hận không thể cho mình hai cái tát.

Đây là kết cục của kẻ miệng thối tay thối mắt thối thích chòng ghẹo linh tinh.

Mập mạp quay đầu, đã thấy Audrey quay đầu đi chỗ khác, làm như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của mình và Chekhov.

Lòng vừa muốn hỏi vừa không dám hỏi, mập mạp vò đầu bứt tai nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được, vẻ mặt nịnh hót mà đi đến trước mặt Audrey: "Audrey..... Tiền của chúng ta, giờ có bao nhiêu vậy?"

"Không biết!" Audrey trong lòng muốn xụ mặt, rốt cuộc chịu không nổi vẻ mặt ton hót của mập mạp, đôi môi mím chặt cũng nhúc nhích, trên mặt đã buồn cười không chịu được.

"Tiền của ta...." Mập mạp mập mờ rúc lại gần Audrey, chớp chớp mắt nói: "...Không phải đều là tiền của ngươi sao, ta chỉ muốn biết vài con số mà thôi."

"Phì...." Audrey bật cười, xì một tiếng với mập mạp: "Ai thèm tiền của ngươi.....9 tỷ 200 triệu."

"Bao nhiêu?" Mập mạp trơn to hai mắt: "Chín....chín...."

"Chín tỷ hai trăm triệu!" Audrey cả giận nói: "Thế nào, chê ta xử lý cái đống tang vật kia của mấy người chậm à?! Ngươi đổi người đi!"

"Không.. Không... Ta không phải... có ý này." Mập mạp lắp bắp, dùng sức nuốt vài ngụm nước miếng: "Ta là nói.....Chúng ta còn bao nhiêu thứ còn có thể bán lấy tiền?"

"Những đồ bách hóa, đồ xa xỉ, thuốc men và chiến hạm, khoáng vật không dùng được có thể bán đi.... Tổng cộng tất cả mấy thứ linh tinh hỗn loạn đó lại, hiện còn dư bảy mươi phần trăm nữa!" Audrey tức giận nói: "Đây cũng không phải là ta xử lý chậm, ai bảo các người như sói như hổ mà cướp bóc về nhiều như vậy!"

"Bán 30%, đã được 9 tỷ 200 triệu...." Mập mạp đơ cả miệng, vẻ mặt cứng đờ.

Tuy rằng hắn biết ở cái nơi Mars chuyên làm buôn bán và làm ăn buôn lậu này, số lượng vật tư ra vào vô cùng khổng lồ. Thế nhưng, khi nghe thấy con số 9 tỷ 200 triệu này, hắn vẫn rất không có phong độ mà đờ cả người ra.

9 tỷ 200 triệu chia cho 0.3, đó chính là ba mươi tỷ sáu trăm triệu! Cộng thêm lượng vật tư được vận chuyển liên tục ở đằng sau nữa, đây là một khoản của cải lớn cỡ nào chứ!

Không riêng gì mập mạp, ngay cả đám người Chekhov, Barbarossa và Phương Hương cũng có chút ngây dại.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thấy sâu trong mắt nhau đều là sự vui mừng vô hạn!

Một chiếc tàu khu trục, giá trị chế tạo cơ bản là 90 triệu Phỉ Nguyên. Một chiếc tàu khu trục hạng nặng [Cuồng Sa] của Phỉ Dương xem như tối tân nhất hiện nay, giá trị chế tạo là 400 triệu Phỉ Nguyên. Mà một chiếc tàu chiến đầu [Unicorn] của Phỉ Dương quý giá nhất, giá trị chế tạo là 1 tỷ 200 triệu. Cho dù chế tạo một chiếc tàu sân bay lớp [Gods] (chư thần, các vị thần) cộng thêm máy bay chiến đấu phân phối kèm theo, chẳng qua cũng chỉ là 8 tỷ Phỉ Nguyên!

Điều này nghĩa là gì? Tất cả mọi người đều có chút cảm giác tính không nổi!

Mập mạp xòe ngón tay tính toán nửa ngày, rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt: "18888 Phỉ Nguyên một con búp bê bơm hơi mô phỏng người thật cực phẩm "Da như tuyết - Giọng em bé" của Xuân Chi Đường, như này có thể mua được bao nhiêu cái nha?"

*xuân: xuân trong 'xuân dược'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui