Mạo Bài Đại Anh Hùng

"Đâm?"

Margaret sửng sốt nhìn mập mạp, có chút hoài nghi lỗ tai của mình không phải đã nghe nhầm rồi.

Thế nhưng, các hành động của chúng quan binh Phỉ Quân trên dưới sau đó đã triệt để xóa bỏ sự hoài nghi về thính lực của nàng.

Sau tiếng thở gấp ra lệnh của mập mạp, toàn bộ phòng chỉ huy nhất thời gà bay chó sủa. Tiếng chỉ lệnh, tiếng kêu la đang không dứt bên tai. Margaret tận mắt nhìn thấy một viên tham mưu phụ trách hiệp điều của hạm đội đang nhảy lên tưng tưng mà hạ lệnh: "Đâm lên, tàu Ma Pháp, đâm lên cho ta!"

Ngoại trừ tàu sân bay vẫn vẫn duy trì trạng thái ẩn mình bất động ra, các chiến hạm xung quanh đều mở ra toàn bộ các cửa xả máy đẩy. Chỉ sau hai giây đình trệ, bọn họ liền bắn thẳng về phía tàu chỉ huy của Humphrey.

Cái hướng kia, cái góc độ kia, cái tốc độ kia... Không phải là chuẩn bị đâm lên thì là cái gì?

Margaret úp tay che trán mà rên lên một tiếng. Nàng không biết cái hạm đội cổ quái này vẫn còn bao nhiêu bí mật nữa, thế nhưng hiện tại nàng rốt cục đã biết được các mũi đâm trên những chiến hạm này hóa ra không phải chỉ là để trang trí!

Cái đám người này đúng là điên không thể đỡ được rồi!

...

Vũ trụ tịch liêu mà thâm thúy!

Bất kể bốn phía trên dưới, đập ngay vào mắt chính là một màu đen vô biên vô hạn.

Tầm nhìn tiến vào tinh hệ Long Bow giống như một chậu cát bạc. Trong bầu trời đầy sao rực rỡ, một viên hằng tinh màu vỏ quýt đang lặng im tỏa ánh sáng và nhiệt độ ra xung quanh.

Thế nhưng, đối với vũ trụ mênh mông vô ngần mà nói, viên hằng tinh thuộc chòm sao Kim Tự Tháp của tinh hệ Long Bow này thực sự không đủ để cắt đứt tấm vải màn màu đen vĩnh hằng kia. Phần lớn ánh sáng khuếch tán về phía phương xa cuối cùng đều đã biến mất trong hư không vô cùng vô tận. Chỉ có một phần đặc biệt may mắn mới có thể rơi xuống các hành tinh đang quay xung quanh hằng tinh, rơi xuống các luồng khí thể và bụi li ti của tinh vân, biến thành một bộ quần áo bằng mây màu xinh đẹp.

Một vệt ánh kim đang chảy xuôi một cách lặng lẽ trên các tảng đá đang chậm rãi xoay tròn.

Không có tầng khí quyển dung nạp và chiết xạ các tia sáng, sẽ không có bầu trời xanh thẳm. Đó chỉ là một vành đai hành tinh nho nhỏ cấu thành từ vô số các hành tinh lớn nhỏ, cùng với khí thể và bụi vũ trụ tràn ngập.

Trong hư không tối đen vĩnh hằng, vệt ánh kim của vành đai tiểu hành tinh trông vô cùng xinh đẹp.

Một luồng sáng trắng hiện lên, xẹt qua hư không từ chủ pháo của một chiếc tàu chiến đấu, sượt qua cạnh của một viên đá nâu đang lăn mình, bắn trúng một chiếc chiến hạm khác đang chuyển hướng né tránh. Vụ nổ kịch liệt lập tức chiếu sáng rực cả tinh không, cũng chiếu sáng vô số các chiến hạm đang đan xen ngang dọc giữa vô số tảng đá đang lơ lửng.

Hạm đội song phương giống như làn khói bị hút vào chiếc đèn thần, mau chóng co lại về phía trung tâm.

Không ai ngờ hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng được xưng là vũ lực mũi nhọn của đế quốc Binalter, dưới tình huống đã chiếm được ưu thế tin tức và điện tử tuyệt đối, vậy mà lại không thể phát hiện ra hạm đội Phỉ Quân đứng ở trong vành đai tiểu hành tinh mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy này.

Tập kích xảy ra quá nhanh rồi. Từ lúc những chiếc chiến hạm rách nát kia xuất hiện cho đến kia kết thúc tấn công, quân Binalter và Phỉ Dương ở xung quanh thậm chí đều không kịp chớp con mắt.

Lúc này, tiếng hoan hô của các chiến sĩ Phỉ Dương cùng với tiếng thốt lên của các chiến sĩ Binalter đã ngừng lại.

Tất cả đều đã vượt qua sức tưởng tượng cực hạn của bọn họ. Giống như một vở diễn vừa diễn tới cao trào, khi mọi diễn viên đều đang toàn tâm vào vai, nước mắt chảy ngang dọc, bi thương mà hô to, bỗng nhiên lại có một gã mặc quần áo ăn mày cười ha ha mà nhảy lên sân khấu tát cho nữ nhân vật chính một cái. Toàn bộ sân khấu liền sững ra trong câm lặng. Thời gian dường như đã ngưng lại trong thời khắc này.

Mặc dù mọi người còn đang liều mạng chạy về trung tâm sân khấu, thế nhưng tất cả đều biết rõ, nhân vật chính của cái chiến trường này đã không còn là bọn họ nữa rồi.

Cái gã mặc quần áo ăn mày kia đã biến thành nhân vật chính, hắn cứ thế mà đứng ở nơi đó. Ở vị trí cách hắn không đến 200 km, tàu sân bay Phi Vũ bị bắn cho bốc khói thì liền giống như nữ nhân vật chính trong vở kịch, đang ngây ra mà chờ đợi vở kịch này diễn tiếp.

Nội dung vở kịch đã bị bóp méo đến mức thay đổi hoàn toàn sẽ phát triển tiếp như thế nào? Lời kịch tiếp theo sẽ là gì?

Bầy máy bay chiến đấu của hạm đội Phi Vũ tối đa không tới một phút đồng hồ là có thể chạy tới. Mà hạm đội Phỉ Quân vừa mới tiến hành một đợt bắn đồng loạt xong, vậy mà ít nhất cần hai đến ba phút nạp năng lượng. Trong khoảng thời gian này, chỉ dựa vào tháp pháo và các máy bay chiến đấu vốn đã bị kiềm chế thì làm sao có thể phá hủy được chiếc tàu sân bay hiện vẫn còn hai chiếc tàu hộ vệ cùng với lực phòng ngự mạnh đến kinh người kia? Lẽ nào cứ thế mở mắt trừng trừng mà nhìn thời gian và thắng lợi chạy trốn khỏi lòng bàn tay?

Trong sự yên lặng, ngọn đèn sân khấu lại bắt đầu xoay tròn, âm nhạc đã vang lên.

Mấy chục chiếc chiến hạm rách nát chen nhau đẩy cao tốc độ, giống như các mũi tên bắn về phía chiếc tàu sân bay chậm chạp.

"Đám chiến hạm là từ đâu mà tới vậy?!" Một vị hạm trưởng Binalter đang như phát điên mà bứt nốt mấy sợi tóc ít ỏi quý như sinh mạng của mình.

Không ai trả lời ông ta.

" Bọn họ muốn làm gì?" Một vị hạm trưởng Phỉ Dương đang há hốc miệng.

Cũng không có ai trả lời ông ta.

Tất cả các quan binh đều đang ngây ra mà nhìn cái hạm đội rách nát này lao về phía tàu chỉ huy của Humphrey một cách điên cuồng. Ngay cả hô hấp cũng đã ngưng lại tại giờ khắc này, đâu còn ai nghe thấy được vấn đề của vị hạm trưởng kia nữa.

Khoảng cách 200 km, trong chiến tranh mặt đất thì phải tiến quân mất bốn đến năm giờ đồng hồ. Thế nhưng trong cái không gian vũ trụ này, đó bất quá chỉ là trong nháy mắt.

"A, thượng đế ơi."

Một binh sĩ sửa chữa đã làm rơi chiếc cờ lê xuống vang leng keng trên sàn tàu.

Một nữ binh sĩ y tế xinh đẹp đã lấy tay bưng kín miệng.

Một nhân viên liên lạc thì lại giống như một gã người gỗ, con mắt cứng đơ nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc kệ các tiếng gọi sốt ruột đang truyền ra từ trong ống nghe.

Mọi người hoặc là dại ra, hoặc là rối loạn, phát ra đủ mọi tiếng kêu kinh hoàng.

Tiếng kêu đột nhiên đã ngừng lại!

Ba chiếc tàu chiến đấu và một chiếc tàu tuần dương lao đi ở vị trí đầu tiên đã từ các góc độ khác nhau, như sét đánh không kịp bưng tai mà húc thẳng vào chiếc tàu sân bay gần như đã tê liệt.

Điên rồi, đám chiến hạm rách nát này đều phát điên rồi?!

Đó là một bức tranh im lặng không tiếng động được vẽ lên với tốc độ hơn 100km/h.

Dưới mũi đâm dữ tợn của bốn chiếc chiến hạm đầu tiên, vỏ ngoài kiên cố của tàu sân bay trong nháy mắt đã nứt ra một cái khe thật lớn. Lớp thiết giáp ngoài mau chóng vặn vẹo nát tan, biến thành các mảnh vỡ to to nhỏ nhỏ bay vào không gian vô tận. Các khối xác lớn thì tách khỏi chiến hạm, lửa cháy cuồn cuộn bùng lên mãnh liệt từ trong thân hạm, vết nứt của chiến hạm vẫn còn đang không ngừng đứt gãy và mở rộng.

Không đợi các chiến sĩ song phương phục hồi lại tinh thần, lại thấy mấy vệt bóng đen hiện lên trong màn sáng của pháo năng lượng và các vụ nổ.

Đợt thứ hai chính là tròn sáu chiếc chiến hạm. Với tư thế điên cuồng và hung ác hơn cả đợt thứ nhất, dội thẳng lên tàu sân bay! Hai đợt tấn công, mười chiếc chiến hạm giống như mười chiếc lao từ khẩu súng săn đâm vào trong thân thể của con cá mập!

Sau khi một kích đắc thủ, mười chiếc lao liền lập tức bứt ra và lui về phía sau, khiến cho mũi đâm dữ tợn xé rách khe nứt của tàu sân bay!

Thân thể cao lớn của tàu sân bay Phi Vũ đang run rẩy một cách bất lực ở trong không gian. Từ đợt bắn đồng loạt của các chủ pháo Phỉ Quân, hạm đã bị thủng lỗ chỗ thì làm sao có thể chống lại được sự xâu xé không thể tưởng tượng nổi như vậy?

Lúc này, cánh đẩy ở hai bên và cánh bay to lớn của nó đã bắt đầu gãy đứt. Ở phần bụng, một cái khe dài đến gần một trăm mét đang mau chóng lan rộng. Vô số xác người, thiết bị cùng với các mảnh vỡ bị ném ra ngoài không gian. Khối thân hạm đang lóe ra tia lửa điện mà đứt đoạn. Lửa cháy đang bùng lên trong lớp không khí bị rò rỉ từ nội bộ thân hạm, giống như vỏ ngoài đã cứng lại của lớp nham thạch đang nứt ra dòng nham thạch nóng chảy hầm hập.

Khóe mắt Douglas chợt giật giật: "Humphrey.... đã tan thành tro bụi rồi?"

....

" Hắn là ai vậy?!"

Trong khoang phòng ngự hạch tâm của tàu sân bay Phi Vũ, Humphrey đang ngơ ngác nhìn các bức ảnh thảm khốc do máy chụp ảnh giám sát được lắp đặt khắp toàn bộ chiến hạm truyền tới trên màn hình điều khiển của khoang phòng ngự. Hắn không thể tin được vào tất cả những gì trước mắt. Nếu như không phải tàu sân bay lớp [Hoàng Quyền] này có khoang thoát hiểm dành cho sĩ quan chỉ huy được chế tạo hoàn toàn bởi hợp kim siêu cấp, lúc này mình chắc cũng giống như đám quan binh ở bên ngoài kia, đang kêu rên trong sự tuyệt vọng.

Humphrey không phải là một người dễ mất bình tĩnh. Thuở nhỏ được tiếp nhận giáo dưỡng quý tộc nghiêm khắc sớm đã khiến cho hắn đem sự ung dung ưu nhã khắc sâu tới tận xương tủy. Trong con mắt của hắn, đã là một quý tộc chân chính, cho dù vết thương có nặng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không nên làm mất phong độ của mình.

Thế nhưng, hắn đã đánh giá cao sức nhẫn nại và thần kinh của mình.

Một hồi thắng lợi nguyên bản đã nằm gọn ở trong tay hắn. Không ngờ tới, trong cái không vực không có khả năng bị phục kích nhất này, tại thời điểm gần với thắng lợi nhất, tất cả đã bị một bàn tay vô hình làm đảo lộn!

Humphrey không thể tiếp nhận được kết quả như vậy.

Đối với hắn mà nói, đây là một sự sỉ nhục! Trận chiến đánh với Douglas nhiều năm trước đã trở thành một cái gai trong lòng hắn. Cái gai này vốn đã có thể được nhổ một cách dễ dàng trong trận quyết đấu số mệnh này. Thế nhưng, vậy mà lại có kẻ tính kế với hắn. Không chỉ nhấn cái gai này đâm xuống thật sâu, mà còn đâm xuống một cái khác ở bên cạnh.

Hắn biết đó không phải là hạm đội của người Phỉ Dương.

Hắn đã từng nghe qua những chuyện đã xảy ra ở Cảng Tự Do Mars, cũng biết được phiến tinh vực này đã từng bị cái hạm đội rách nát này khống chế. Ngay cả các chi tiết trong trận đánh mà hạm đội vận tải và hạm đội A1 A2 của Sous bị tiêu diệt trước kia, hắn cũng đều rất rõ ràng. Ban đầu, hắn vẫn khinh thường với những chuyện này. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn biết, cái hạm đội này tuyệt đối là mối họa lớn nguy hiểm hơn cả Douglas. Đối với mình hay đối với toàn bộ đế quốc Binalter mà nói, đều là như vậy.

Nguy hiểm, chính là ở thủ đoạn ẩn nấp của bọn hắn. Nếu như nói ba trăm chiếc máy bay chiến đấu này vẫn còn có thể tránh khỏi sự do thám của hạm đội, như vậy, mấy chục chiếc chiến hạm kia tuyệt đối không thể ẩn nấp được bằng biện pháp ẩn nấp thông thường.

Có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở vị trí cách tàu sân bay của mình 200 km, ngoại trừ bọn hắn có được kỹ thuật tàng hình đến ngay cả khoa học kỹ thuật của Binalter cũng không thể thăm dò được ra, không có giải thích nào khác. Ở đây không phải là một hành lang quá độ trống trải, tiến hành Bước Nhảy ở một nơi có nhiều tiểu hành tinh như vậy căn bản chính là tìm chết. Đây cũng không phải là ở sâu trong tinh vân đưa tay không nhìn thấy năm ngón. Một vành đai tiểu hành tinh nho nhỏ cùng với chút ít khí thể và bụi vũ trụ, căn bản là không thể nào ẩn giấu được nhiều chiến hạm như vậy.

Bởi vậy có thể nghĩ ra được, khi loại kỹ thuật tàng hình này được ứng dụng quy mô lớn trong hạm đội Phỉ Minh, nó sẽ tạo thành nguy hại lớn đến mức nào đối với liên quân Tây Ước.

Màn hình đang lóe lên, cơn chấn động kịch liệt đang rung lắc khoang phòng ngự.

Dưới ánh sáng màn hình, khuôn mặt Humphrey lúc sáng lúc tối.

Kỹ thuật tàng hình cũng không phải là thứ đáng sợ nhất. Dù sao thì thực lực khoa học kỹ thuật quân sự của đế quốc Binalter tương tự cũng không phải là thứ mà Cộng hòa Phỉ Dương có thể biết được. Chỉ cần có thể bắt được một chiếc chiến hạm địch là có thể phá giải được cái kỹ thuật này. Về phương diện chiến thuật, cũng có rất nhiều phương thức để né tránh rủi ro. Huống hồ, đó vẫn còn là lo xa. Mối uy hiếp thực sự chính là gã chỉ huy của cái hạm đội trước mắt này! Đó là một uy hiếp trí mạng như lửa xém lông mày.

Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là an toàn rời khỏi nơi này!

Tốt nghiệp từ trường quân đội đã được nhiều năm, đây là lần đầu tiên Humphrey cảm thấy lòng tin bắt đầu dao động.

Hồi tưởng lại toàn bộ chiến dịch, bốn giai đoạn trước, Douglas đều bị mình đánh cho bại lui liên tiếp. Thế nhưng, trong giai đoạn chiến dịch thứ năm này, tất cả tựa hồ đều đã bị đảo ngược rồi.

Mắt thấy thắng lợi đã gần tới tay, hành động đánh lén của ba trăm chiếc máy bay chiến đấu cự ly gần đã trực tiếp dẫn đến sự hỗn loạn của hạm đội Phi Vũ, lại đẩy tàu chỉ huy của mình tới sát vách núi. Khi mình cấp tốc sử dụng trận hình phòng ngự trận hoa mai Sigmann làm tan rã đợt tiến công của kẻ địch, một lần nữa đoạt lại quyền chủ động vào tay, thế nhưng lại chẳng ngờ được, tàu sân bay của mình đã trở thành bia ngắm cho kẻ khác!

Mặc dù khi bị chủ pháo bắn đồng loạt, mình cũng không bị mất lòng tin.

Bởi vì mình biết rõ, dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường thần bí kia, đế quốc Binalter nằm gai nếm mật ba mươi năm đã vượt qua Cộng hòa Phỉ Dương đến bao nhiêu.

Chiếc tàu sân bay lớp [Hoàng Quyền] này cho dù bị mất lồng năng lượng thì tuyệt đối cũng không phải là thứ có thể mặc cho kẻ khác dày xéo. Lớp thiết giáp siêu cấp phủ khắp toàn thân cùng với cấu tạo nội bộ đặc thù đã đủ để cho tàu sân bay gắng gượng qua một đợt tấn công bão hòa của một hạm đội cấp B. Dẫn đến

Mấy chục chiếc chiến hạm đánh lén kia sẽ không biết được những điều này. Sau khi bắn đồng loạt xong, thứ duy nhất mà bọn hắn có thể làm chính là dùng tháp pháo năng lượng hoặc là ngư lôi tên lửa của bọn hắn mà phát động đợt tấn công tuyệt vọng cuối cùng, chờ đợi thất bại mang tính số mệnh của bọn hắn hàng lâm. Bởi vì, bọn hắn không còn thời gian nữa rồi, nhóm máy bay chiến đấu đang bay trở lại của Phi Vũ chỉ còn cách nơi này không quá một phút lộ trình nữa.

Thế nhưng không ngờ tới, một lần nữa mình lại tính sai.

Mắt thấy thời gian cấp bách, đám chiến hạm này vậy mà lại dùng mũi đâm cổ quái của bọn hắn để húc trực tiếp vào tàu Phi Vũ.

Lớp thiết giáp mà mình vẫn kiêu hãnh kia, ở trước mặt các mũi đâm này lại không chịu nổi một kích... Đây đơn giản là khiến cho người ta phát điên. Lẽ nào, những chiếc chiến hạm rách nát như sắp vỡ tan ra kia lại có kết cấu nội bộ kiên cố hơn cả tàu Phi Vũ?!

Trên màn hình, một khối sắt thép đang vỡ ra, tách rời khỏi thân hạm. Mấy chục binh sĩ trong nháy mắt đã bị vũ trụ cắn nuốt. Nghe những tiếng kêu la thảm thiết kia, Humphrey biết, tất cả những người ở ngoài khoang phòng ngự đều đã mất cơ hội sống sót. Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ chết đi trong tuyệt vọng!

Thế cục đến hiện tại lại một lần nữa biến đổi. Tàu sân bay cơ bản đã bị phá hủy, liên lạc gián đoạn, mấy chục chiếc chiến hạm rách nát đang vây quanh ở bên ngoài chật như nêm cối.

Điều đó có nghĩa là, những người khác ở trong hạm đội mình cũng không biết được sinh tử của mình. Nhóm máy bay chiến đấu xông tới đầu tiên cũng không có mục tiêu cứu viện. Mà cho dù bọn họ lập tức chạy tới thì cũng không thể đột phát được phong tỏa của mấy chục chiếc chiến hạm rách nát.

Mất đi sĩ quan chỉ huy, đối với hạm đội Binalter đang tán loạn trận hình mà nói, tình hình sẽ trở nên kinh khủng tới mức nào?

Douglas làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Đợt đến khi thế bại hình thành, đợt đến khi hạm đội tán loạn lại càng trở nên tán loạn, đợi đến khi hạm đội Phỉ Dương đan xen chia cắt phạm vi lớn, đợi đến khi binh bại như núi đổ, cho dù biết mình không chết, cho dù có thần tiên hỗ trợ thì cũng không thể vãn hồi lại bại cục.

Thật may mắn là, trong tay mình vẫn còn một con bài chưa lât --- Hai chiếc robot [Tài Quyết Giả] có thể chiến đấu được với chiến hạm.

Chỉ cần có thể báo cho những người khác trong hạm đội biết là mình không chết. Chỉ cần có thể đột phá được phong tỏa của đám chiến hạm rách nát này dưới sự yểm hộ của robot, tiến vào trong phạm vi bảo vệ của máy bay chiến đấu, trận này sẽ không thua được!

Thế nhưng.... Ánh mắt Humphrey chớp động, tâm thần không yên.

Hắn không biết khi hắn đánh ra lá bài cuối cùng thì đối thủ sẽ lại xuất ra quái chiêu gì! Tất cả những gì xảy ra trước đó đã khiến cho lòng tin của hắn bị đả kích nghiêm trọng.

" Công tước đại nhân..." Một giọng nói âm nhu đã vang lên bên tai.

Humphrey quay đầu lại. Hai gã cơ sĩ có cái đầu to lớn bằng kim loại màu trắng bạc đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh robot đã mở khoang lái. Trên khuôn mặt cổ quái mà xấu xí kia chính là vẻ tươi cười vừa sốt ruột vừa lạnh lẽo.

" Chúng ta cần phải đi rồi!"

Cơ sĩ Korn hơi khom người.

"Đại nhân yên tâm..." Gã cơ sĩ Briede còn lại đang dựa lên robot, nhìn bàn tay mình mà bình thản nói: "Có chúng tôi ở đây, không ai có thể ngăn cản ngài."

Humphrey hít sâu vào một hơi. Sự tình đã tới nước này, đã không phải là lúc cho hắn tiếp tục do dự nữa rồi.

Con đường mà hắn có thể đi vốn cũng chỉ có một cái này.

"Sức mạnh của các ngươi, ta rất rõ ràng. Như vậy..." Humphrey gật đầu, cười nhẹ: "Ta xin nhờ rồi."

...

" Còn muốn chạy."

Bách Quân đang lay động cần điều khiển, máy bay chiến đấu nhẹ nhàng chuyển hướng. Trong nháy mắt khi điểm ngắm trên kính mắt điện tử trùng lại với nhau, hắn liền hung hăng ấn nút bắn ra súng năng lượng.

Hai sợi xích súng năng lượng màu trắng phun ra. Lồng năng lượng bảo vệ đỏ hồng của chiếc máy bay chiến đấu [Lôi Điện] đang vẫn luôn lộn mình đong đưa trái phải ở trước mắt đã không thể chống đỡ được nữa, liền triệt để vỡ tan. Chiếc máy bay chiến đấu bị bắn cho vỡ vụn lập tức hóa thành một ngôi sao băng đỏ lửa.

[Long Đấu Sĩ] lướt qua quả cầu lửa nhanh như điện, trong ánh lửa đỏ chiếu rọi, lộn mình làm một cú quẫy đuôi 180 độ, lại nhẵm lên một chiếc [Lôi Điện] đang bị máy bay chiến đấu Phỉ Quân truy đuổi khiến cho chật vật không chịu nổi.

"Wow wow!" Khi máy bay chiến đấu của Bách Quân nhanh nhẹn bay tới ngang độ cao với gã đồng bạn cùng truy đuổi chiếc [Lôi Điện], hắn kêu lên quái dị, làm một thủ thế với gã đồng bạn đang tức giận.

"Cút mau, thằng này là của ta!" Tiếng cười mắng của gã đồng bạn truyền đến trong kênh liên lạc.

Bách Quân ngoảnh mặt làm ngơ, kéo cần điều khiển, cánh máy bay chiến đấu liền chếch đi một cái, cắn chặt lấy chiếc máy bay địch đang chạy trốn. Vài giây sau, lại một chiếc [Lôi Điện] trở thành các mảnh vỡ tán loạn dưới họng súng năng lượng.

Hừ hừ thở ra một hơi, Bách Quân vỗ nhẹ lên mặt bàn vân gỗ của đài điều khiển máy bay chiến đấu, giống như người kỵ sĩ biểu thị sự thân thiết hết mực đối với con vật cưỡi của mình.

Là một gã phi công Salerga, Bách Quân chưa bao giờ nghĩ tới rằng mình sẽ có một ngày được điều khiển [ Giác Đấu Sĩ] đời thứ năm rưỡi mà đánh cho máy bay chiến đấu [Lôi ĐIện] đời thứ 7 đến hoa rơi nước chảy --- Chiếc máy bay chiến đấu này đơn giản là quá tuyệt vời! Đây có đúng là từ chiếc [Giác Đấu Sĩ] của mình mà cải tiến thành không vậy?

Cho tới bây giờ, Bách Quân vẫn không thể tin được.

Tốc độ bay tối đa vượt gấp đôi máy bay ban đầu, rada cùng với điều khiển hỏa lực linh mẫn mà chính xác , lồng năng lượng bảo vệ cao tới 200 điểm nút, cho dù dính phải một phát pháo từ chủ pháo của tàu khu trục thì cũng sẽ không bị vỡ tan hoàn toàn. Huống hồ, chủ pháo muốn bắn trúng một chiếc máy bay chiến đấu tốc độ cao, đó đơn giản là khó như dùng đại pháo bắn ruồi.

Hơn nữa với hiệu suất gia tốc nhanh hơn, hỏa lực công kích mạnh hơn và điều khiển linh hoạt hơn... Chiếc máy bay chiến đấu này đơn giản là chính là một gã thích khách vũ trụ trời sinh. Một cỗ máy chiến đấu khủng bố!

Chín trăm chiếc máy bay chiến đấu [Giác Đấu Sĩ] còn lại sau trận chiến bảo vệ Long Bow của tàu sân bay, sau khi hoàn thành cải tiến hệ thống và trang bị thiết bị tàng hình, hiện giờ đã biến thành ba trăm chiếc máy bay chiến đấu [Long Đấu Sĩ].

Bởi vì thiếu thốn máy móc thiết bị, cũng bởi vì phải lấy các linh kiện có thể sử dụng ngay lập tức từ các máy bay chiến đấu tương tự, số lượng máy bay chiến đấu trong quá trình cải tạo đã rút lại trên diện rộng. Lúc đó, có rất nhiều người cảm thấy bất mãn với đám nhà khoa học điên cùng với gã mập mạp còn điên hơn cả điên kia.

Mà hiện tại, sự bất mãn này đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Cái gã mập mạp kia đúng là một bậc thầy máy móc thực sự. Chỉ có hắn mới biết được các phi công dấn thân vào trong chiến đấu đến tột cùng là cần cái gì!

Con mồi kế tiếp, hiện giờ đang ở nơi nào?!

[Long Đấu Sĩ] tao nhã vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, quay đầu.

Con mắt sắc bén của Bách Quân đang dò tìm trên rada và không gian sáng lóa bốn phía, đột nhiên, con mắt của hắn đã cứng lại.

"Đó là cái gì?!"

Ở trước mặt hắn, chiếc tàu sân bay đã bắt đầu gãy từ giữa thân, đột nhiên lại có dị động. Mười mấy khoang thoát hiểm từ các cửa xả mang theo ánh lửa cuồn cuộn bắn vào trong vũ trụ

Trong kênh liên lạc đã truyền đến một hồi ầm ĩ, lập tức, hắn nghe thấy tiếng nói của thượng tá Clermont của máy bay chỉ huy: "Đại đội số 1 lập tức áp sát vào ta, trung đội 1 và 2 của đại đội 2 lập tức vu hồi phạm vi lớn, vây quanh hai cánh. Đại đội 3 thoát ly chiến đấu, chặn lại các máy bay chiến đấu của địch. Trung đội 3 của đại đội 2 làm đội dự bị, giữ vững cự ly, chuẩn bị tham gia trợ giúp bất cứ lúc nào . Kẻ địch muốn chạy, phá huỷ tất cả các khoang thoát hiểm!"

"Rõ!"

Các phi công Phỉ Quân đều cùng đáp ứng kêu lên.

Rất hiển nhiên, sĩ quan chỉ huy Humphrey của hạm đội địch đang ở trong những chiếc khoang thoát hiểm này. Thế nên, tuyệt đối không thể thả đi bất cứ cái nào!

Bách Quân kéo cần điều khiển, máy bay chiến đấu đột nhiên xẹt qua xác của một chiếc tàu chiến đấu Binalter đang bùng cháy cuồn cuộn, nhằm thẳng vào một chiếc khoang thoát hiểm bắn ra từ đỉnh chóp của tàu sân bay.

Đối với một phi công ưu tú mà nói, một khoang thoát hiểm với hành động chậm chạp, sức phòng ngự thấp, lại không có vũ khí công kích chỉ là một cái bia ngắm sống! Tuy rằng dựa theo công ước chiến tranh, không thể tùy tiện bắn vào khoang thoát hiểm bắn ra từ một chiếc chiến hạm bị phá hủy. Có điều, Bách Quân không ngại đoạt trước nổ súng vào chiếc khoang thoát hiểm nào không nghe cảnh cáo và cố ý chạy trốn. Khi trước, hình ảnh khoang thoát hiểm của hạm đội Long Bow bị hạm đội Sous lạnh lùng bắn chết kia vẫn luôn hiện lên trong óc. Hiện giờ, có lẽ nên đến lượt mình ăn miếng trả miếng rồi!

"Lấy danh nghĩa Thượng Đế!"

Máy đẩy cánh đuôi hình chữ X cùng với máy đẩy chuyển hướng ở hai cánh thỉnh thoảng lại lúc sáng lúc tối. Mượn các lực tác dụng khác nhau của máy đẩy, máy bay chiến đấu đang bay lượn trong đám đá vũ trụ lơ lửng rậm rạp. Hai giây sau, Bách Quân ấn đầu máy bay xuống, máy bay chiến đấu xuyên qua bên dưới một tiểu hành tinh hình xà ngang. Sau khi xuống dưới đáy, máy bay chợt dán lên bề mặt nhấp nhô của nham thạch rồi lặng lẽ bò lên. Một giây sau, điểm ngắm của pháo năng lượng đã nhắm được vào chiếc khoang thuyền thoát hiểm đang cố gắng chạy trốn về phía bầy máy bay địch.

" Dừng lại, không thì chết!"

[Long Đấu Sĩ] gửi đi tín hiệu điện tử thông dụng.

Khoang thuyền thoát hiểm bị nhắm chặt tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tới [Long Đấu Sĩ], vẫn tiếp tục chạy trốn.

" Muốn chết!" Bách Quân cười lạnh, liền ấn cò súng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm không hiểu đã dậy lên trong lòng Bách Quân, hắn chỉ vô thức mà kéo cần điều khiển, máy đẩy phần đuôi của máy bay chiến đấu chợt sáng bừng lên. [Long Đấu Sĩ] đột nhiên bay vụt về phía trước.

Hầu như đồng thời, tiếng cảnh báo của máy bay chiến đấu đã vang lên chói tai, một ánh chớp hình cung xẹt sát qua cánh đuôi của máy bay chiến đấu.

Bách Quân không biết mình bị cái gì đánh lén, hắn chỉ biết là, cái thứ kia liền quấn chặt lấy mình với tốc độ cực nhanh. Nếu như hơi có sơ sẩy thì mình sẽ bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ!

Máy bay chiến đấu liên tiếp đổi hướng trên không trung, cảnh báo của rada vẫn chói tai không ngừng nghỉ. Trên màn hình nhấp nháy, một điểm sáng hầu như đang dính liền với phần trung tâm tương ứng với vị trí của máy bay chiến đấu. Bất kể máy bay chiến đấu có đổi hướng như thế nào thì cũng vẫn không thể thoát khỏi nó. Cuối cùng, một tiểu hành tinh đã cứu Bách Quân. Khi hắn dán lên tiểu hành tinh rồi chạy ào vào trong đám đá vũ trụ lơ lửng thì tiếng rada cảnh báo đã biến mất.

Bách Quân kéo mạnh đầu máy bay, ấn nút tín hiệu khẩn cấp. Hắn phải quay lại. Cái khoang thuyền thoát hiểm được bảo vệ nghiêm ngặt kia tuyệt đối có chuyện!

Khi máy bay chiến đấu một lần nữa chui ra từ trong vô số tiểu hành tinh, Bách Quân cuối cùng đã nhìn thấy kẻ địch đã làm cho hắn toát mồ hôi lạnh toàn thân kia.

Đó là một chiếc robot cổ quái!

Hai động cơ giống như bọ cạp, cái đầu giống như mũ giáp của chiến sĩ Sparta cổ đại, hai miếng miếng lót vai hình lá, thân thể và tứ chi thon dài mà tràn ngập cảm giác lực lượng, bộ ngực bằng phẳng, không có nắp khoang lái trong suốt của robot bình thường. Trên cánh tay trái là một tấm khiên ánh sáng. Tay phải thì lại nắm một thanh đao laser màu xanh lam tối!

Hai chiếc robot giống y như nhau đang canh giữ ở bên cạnh chiếc khoang thuyền thoát hiểm mà mình vừa mới cố gắng công kích, yểm hộ nó rời đi. Động tác của bọn hắn linh mẫn đến đáng sợ dưới sự dẫn kéo của loại động cơ cổ quái kia. Mấy viên pháo năng lượng bay tới xung quanh đều tấm khiên ánh sáng trên tay bọn hắn ngăn lại.

Trái tim Bách Quân đang nhảy lên kịch liệt.

Hắn biết mình đang phải đối mặt với một đối thủ kinh khủng nhất trong đời.

Hắn đã gửi đi tín hiệu khẩn cấp tới máy bay chỉ huy để đánh dấu mục tiêu tấn công. Hắn biết rõ các khoang thuyền thoát hiểm ở các hướng khác sẽ lần lượt bị bắn rụng hoặc là bị bắt được. Bởi vậy, cũng sẽ chẳng có kẻ ngu ngốc nào dùng kế thay mận đổi đào hay dối trời qua biển vào lúc này cả.

Hắn hoàn toàn có thể xác định, Humphrey đang ở ngay trước mắt mình!

Xa xa, mấy chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân đang bay nhanh tới rồi. Bây giờ, mình phải chặn lại cái khoang thoát hiểm này.

Bách Quân nhổ ra một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển.

"Chuồn cái mẹ ngươi ấy!"

Dưới sự che chở của tiểu hành tinh [Long Đấu Sĩ] giống như một bóng ma màu đen bay về phía khoang thoát hiểm.

...

"[Tài Quyết Giả] ! Robot đời thứ mười hai của đế quốc Binalter!"

Ngay đầu tiên khi nhìn thấy hai chiếc robot kia trên màn hình ống nhòm, Douglas cũng đã nhận ra loại robot đang được bàn luận xôn xao trong cao tầng Phỉ Dương.

Đối với loại robot này, Douglas đã tốn rất nhiều công phu để tìm hiểu.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây đã không phải là vấn đế của một loại robot tiên tiến nữa rồi.

Trong chiến đấu của Cộng hòa Ryan và Liên bang Naga, sức chiến đấu bày ra của [Tài Quyết Giả] đã đủ cho cao tầng quân đội Phỉ Minh xác định loại robot này là vũ khí chiến lược có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, một khi đế quốc Binalter được trang bị số lượng lớn các robot này, bộ đội mặt đất Phỉ Minh sẽ phải chuẩn bị tinh thần sẵn là tan vỡ toàn tuyến!

Trong chiến dịch trên tinh cầu Thường Thanh Đằng - chủ tinh của tinh hệ Catalunya Liên bang Naga lúc đó, sư đoàn thiết giáp số 105, 331 hừng hực khí thế của Cộng hòa Ryan cùng với sư đoàn thiết giáp 139 được trang bị [Thiên Phạt] đời thứ 9 của Phỉ Dương hính là đã bị đánh tan ngay trước mặt tổng cộng một tiểu đội robot [Tài Quyết Giả]!

Mặc dù phía sau tiểu đội [Tài Quyết Giả] này vẫn còn hai sư đoàn thiết giáp của Liên bang Naga, thế nhưng công kích chính diện mang tính đột phá đều là do cái tiểu đội robot này hoàn thành!

Trận đánh đó trực tiếp đã dẫn đến Cộng hòa Ryan mất đi ưu thế chiến lược khổ sở mới giành được từ đầu khai chiến tới nay. Mất đi tinh hệ Catalunya mắt thấy sắp tới tay, Cộng hòa Ryan một lần nữa lại rơi vào cục diện bế tắc với Liên bang Naga.

Không chỉ riêng chiến đấu mặt đất, trong chiến đấu vũ trụ, loại robot này cũng kinh khủng tương tự. Trong đoạn ghi hình do đặc công của Cục Tình báo Quân sự đem về sau khi phải trả một cái giá thật lớn, loại robot này gần như là như đi vào chỗ không người trước công kích toàn lực của chiến hạm.

Nếu như loại robot này xuất hiện ở thời kỳ hòa bình, Cộng hòa Phỉ Dương vẫn còn có có cơ hội đuổi kịp. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nó lại xuất hiện ở trong cuộc chiến tranh này, hoặc có lẽ rằng, nó đã được đế quốc Binalter che giấu tới bây giờ mới lấy ra. Khi cái quả cân siêu nặng này đặt lên cán cân chiến tranh, toàn bộ Phỉ Minh chỉ có thể thúc thủ vô sách nhìn cán cân thắng lợi nghiêng về phía Tây Ước.

Nếu không có sự xuất hiện của loại robot này, Phỉ Minh làm sao lại phải đem kỹ thuật mũi nhọn của mình ra để chia sẻ với các nước đồng minh, lại thành lập căn cứ nghiên cứu ở Trenock, dốc sức nghiên cứu robot đời thứ mười hai?!

Đáng tiếc nhất chính là, cho tới bây giờ vẫn chưa bắt được một chiếc nào của loại robot này.

Đế quốc Binalter đã cho [Tài Quyết Giả] tham gia tác chiến ở rất nhiều nơi. Có thể đó là để kiểm nghiệm lần cuối cùng, hoặc là để chuẩn bị trước khi trang bị chế tạo quy mô lớn, nói chung, cơ hội đối mặt với loại robot này cũng không ít. Thế nhưng, lao lực ngậm đắng nuốt cay đánh hạ được một chiếc robot, cuối cùng lại chỉ có thể nhận được một đống sắt vụn. Là cơ mật tối cao của đế quốc Binalter, phương pháp bảo hộ của loại robot này đã trở nên nghiêm ngặt tới cực điểm.

Bắt được một chiếc robot như vậy đã trở thành tâm bệnh của tất cả các tướng lĩnh cao cấp Phỉ Minh.

Douglas cũng không ngoại lệ.

Khác với các tướng lĩnh quân đồng minh khác, tư liệu tình báo mà hắn được tiếp xúc cũng nhiều hơn và cũng chi tiết hơn.

Bởi vậy, khi hai chiếc robot này xuất hiện ở trước mắt, hắn chỉ cảm thấy đầu óc "ầm" một tiếng, cả người đều phát mộng rồi.

Nhìn khoang thuyền thoát hiểm được bảo vệ bởi hai chiêc s robot, nhìn bầy máy bay chiến đấu Binalter càng ngày càng gần chiến khu trung tâm, Douglas thực sự cảm thấy một sự tuyệt vọng.

Con bài ẩn dấu trong tay Humphrey quá là nhiều rồi!

Có hai chiếc robot có thể chống lại chiến hạm này bảo vệ, có một nghìn hai trăm chiếc [Lôi Điện] đang gần trong gang tấc tiếp ứng, Humphrey thậm chí có thể ung dung trốn ở bên trong khoang thoát hiểm mà châm xì gà.

Mà ngay trước khi chiếc khoang thuyền thoát hiểm này xuất hiện, Douglas rõ ràng đã cảm thấy được sự dao động và tuyệt vọng của hạm đội Binalter.

Nếu như không có hai chiếc robot này, tất cả liền trở nên tốt đẹp đến mức nào kia chứ!

Douglas từ từ ngồi xuống. Chiến dịch này đã tiếp cận vĩ thanh. Hắn đã sức cùng lực kiệt rồi. Từ Địa ngục đến Thiên đường, lại từ Thiên đường đến Địa ngục. Nhiều lần lên xuống như vậy, thân kinh có cứng rắn, trái tim có khỏe mạnh đến mấy đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi!

Trên màn hình, hạm đội Phỉ Quân tựa hồ đã phát hiện ra hai chiếc robot và khoang thuyền thoát hiểm kia. Hơn mười chiếc máy bay chiến đấu ở cự ly gần nhất đang vọt tới đầu tiên. Tất cả súng năng lượng của máy bay đều nhắm ngay vào chiếc khoang thuyền thoát hiểm kia. Vô số đạn năng lượng đang vào nhau thành một tấm lưới ánh sáng.

Thế nhưng, điều đó thì có ích gì chứ.

Douglas cười khổ một tiếng. Quả nhiên, tất cả đều đã bị tấm khiên năng lượng trên tay hai chiếc robot có tốc độ như quỷ mị kia ngăn lại. Mà cái khoang thuyền thoát hiểm kia hiển nhiên cũng không phải đồ tầm thường, Có mấy viên đạn lạc rơi xuống trên thân khoang, thế nhưng cũng chỉ tạo nên vài điểm gợn sóng mà thôi.

Douglas nhìn qua thời gian, trong vài giây ngắn ngủi này, hai chiếc robot đã đánh chết bốn chiếc máy bay chiến đấu rồi.

Thời gian đang trôi qua từng giây. Xa xa, một đại đội bao gồm một trăm chiếc máy bay chiến đấu của Phỉ Quân đang bắn nhau với bầy máy bay chiến đấu Binalter chen chúc mà đến. Không vực đã trở nên hỗn loạn. Càng lúc càng nhiều máy bay chiến đấu đã thoát khỏi sự dây dưa của máy bay chiến đấu Phỉ Quân mà lao về phía khoang thoát hiểm.

Hai chiếc [Tài Quyết Giả] vừa đánh vừa lui.

Các máy bay chiến đấu Phỉ Quân lần lượt theo nhau từ xa xa đuổi tới rồi gia nhập vòng chiến.

Vành đai tiểu hành tinh đã loạn thành một đống. Máy bay chiến đấu bay lượn ngả nghiêng bốn phía, vô số pháo năng lượng đan xen rậm rạp. Hai chiếc robot thân như ảo ảnh, vững vàng đem tất cả các đợt tấn công chắn ở phía ngoài vòng phòng ngự xen kẽ của bọn hắn.

Bỗng nhiên, ánh mắt Douglas đã ngưng lại ở trên một chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân.

Chiếc máy bay chiến đấu lén lút này chui ra từ trong khe hở giữa hai viên đá di động sắp bay tới cạnh nhau. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, khoảng cách với khoang thuyền thoát hiểm cũng đã không còn xa nữa rồi. Hơn nữa, hắn nắm chắc thời cơ vô cùng chính xác, khi hai chiếc robot vừa mới đan xen đổi chỗi, ngênh đóng về phía các máy bay chiến đấu khác hắn đã bắt được kẽ hở một giây kia, nhanh như điện tới gần khoang thuyền thoát hiểm.

Douglas đã ngừng hô hấp.

Hắn thấy một chiếc robot phát giác ra không đúng đã lập tức xoay người lại. Pháo năng lượng của robot liền khai hỏa, đao laser trong tay cũng đã giơ lên.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, chiếc máy bay chiến đấu Phỉ Quân liên tiếp làm mấy cú lộn người, tránh khỏi công kích của pháo năng lượng robot. Lập tức, trong nháy mắt súng năng lượng nhắm ngay khoang thuyền thoát hiểm, sau khi bắn ra một loạt đạn ngắn ngủi, nó đột nhiên bay vụt lên phía trên.

Đao laser xẹt qua dưới cánh máy bay chiến đấu. Máy bay chiến đấu quẫy đuôi bay về phía hư không phía xa, thoát khỏi nguy hiểm! Cùng lúc đó, một luồng sáng trắng đã sáng lên từ máy đẩy phần đuôi của khoang thoát hiểm!

Douglas vụt đứng lên.

Liệt tổ liệt tông và trời phật thánh thần giờ phút này đã hiển linh rồi! Hắn đã nhìn thấy toàn bộ quá trình máy đẩy khoang thuyền thoát hiểm bị phá huỷ, hắn cũng nhìn thấy trong nháy mắt kia, mấy chục chiếc robot màu xanh đã vô thanh vô tức hiện lên trong hư không! Hình dạng của chiếc robot màu xanh kia, rõ ràng chính là gã mập mạp Điền Hành Kiện bản phòng to!

Trong chiến hạm vắng lặng như buổi đêm, chỉ nghe thấy vô số tiếng tim đập bình bịch kịch liệt!

Khoang thuyền thoát hiểm mất đi động lực sẽ mất đi cơ hội chủ động tiến vào thông đạo chiến hạm. Mà muốn tiếp cận nó thì nhất định sẽ phải đối mặt với sự công kích của hạm đội Phỉ Dương và hạm đội Phỉ Quân. Cho dù có có hai chiếc robot bảo vệ, hươu chết về tay ai cũng không thể biết được!

"Không chịu nổi nữa rồi!"

Bên tai đã truyền đến thanh âm của tham mưu trưởng Bàng Minh Giản.

Douglas quay đầu, đã thấy vị thượng tá hơn bốn mươi tuôi này cười khổ mà ôm ngực: "Tướng quân Douglas, tí nữa nói cho tôi biết kết quả cuối cùng nhé..."

Nói xong, Bàng Minh Giản nhắm mắt lại, thở dài một tiếng nói: "Nếu như chúng ta thắng, không biết Humphrey sẽ có bao nhiêu uất ức đây!"

"Ha!"

Trong yên lặng, Douglas và Bàng Minh Giản với nắm tay nhơ nhớp mồ hôi tự nhiên không hề nghe thấy tiếng tru lên mừng rỡ như điên của viên phi công Bách Quân vừa phá huỷ khoang thuyền khoang thuyền thoát hiểm của Phỉ Quân trong vũ trụ không tiếng động.

Máy bay chiến đấu như ánh chớp bay lượn trong không trung.

...

Trong thông đạo phóng màu đỏ, sau khi vượt qua hai trăm mét gia tốc, thiết bị phóng gia tốc quãng ba đột nhiên ngưng lại.

Chiếc [Du Hiệp] bản vũ trụ màu xanh giống như một viên đạn pháo bị ắn vào không gian.

Vũ trụ rộng lớn vô ngần, quần tinh lóng lánh, các tiểu hành tinh trôi nổi, cùng với một con tàu khổng lồ đã bị thủng lỗ chỗ trong không gian chính diện cách đó không xa đã xuất hiện trong tầm mắt nắp khoang lái trong suốt của robot.

" Con mẹ nó, lão tử bị bắn ra rồi!" Mập mạp nước mắt tèm lem, kêu lên quang quác: " Ta muốn tìm ba ba."

"..."

Trong phòng điều khiển trung ương tàu [Thần Dụ] , tất cả mọi người đều gắng sức giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Các thông đạo phóng đang lần lượt mở ra.

Từng chiếc robot vũ trụ lộ ra thân hình trong không gian vũ trụ, theo sát phía sau mập mạp

"Chậc chậc, còn chưa xong phim cơ à!" Trong kênh tiểu đội robot đã truyền đến tiếng tán thán của Bazz: "Cái tày sân bay này cũng cứng thật đấy."

Mập mạp gật đầu tán thành, cảm khái nhìn về phía chính diện trước mặt. Tàu sân bay Phi Vũ đang chậm rãi xoay tròn. Thân thể không lổ đang không ngừng tuôn ra lửa cháy đỏ cuồn cuộn, trong một khe nứt rạn như mạng nhện đang không ngừng bắn ra các luồng sáng. Phía trên tàu sân bay, một chiếc khoang thuyền thoát hiểm hình con thoi đang bị các máy bay chiến đấu Phỉ Quân bay lượn quấn chặt, còn có hai chiếc robot chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đang ung dung di động trong làn đạn năng lượng và các máy bay chiến đấu.

"Ung dung?!"

"Mẹ nhà nó! Diễn cao thủ phải không?!" Mập mạp giận tím mặt, hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt, vung tay lên: "Bem nó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui