Mạo Bài Đại Anh Hùng

Sư đoàn bộ binh số 51, đội đổ bộ đường không Trenock, hạ sĩ Tôn Bình giơ tay ngăn lại, từ từ ngồm xổm xuống, nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe tiếng súng cách đó không xa. Sau lưng hắn, năm viên binh sĩ Trenock cũng nhanh chóng ẩn nấp ra sau thân cây hoặc trong bụi cỏ, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Một người, hai người, ba người,..." Tôn Bình nắm thật chặt khẩu súng trường năng lượng tự động G12 trong tay, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng vào khoảng bụi rậm trước mắt, lỗ tai nhẹ nhàng lay động, trong lòng không ngừng tính toán số tiếng bước chân nghe được từ trong máy dò tiếng động.

Trên trận địa cách đó không xa lại truyền tới tiếng súng dày đặc cùng với tiếng bom nổ, nội tâm Tôn Bình căng thẳng, chửi đổng một câu, bỏ cái máy qua một bên. Cảm giác không kìm được, liền cùng với năm viên binh sĩ Trenock sau lưng hướng mắt về phía trận địa phía trước.

Bọn họ đều là binh sĩ của đại đội 2, tiểu đoàn 1, trung đoàn 1792, lữ đoàn 179 thuộc sư đoàn 51, trên cái đỉnh núi cao 347 m này, đã ngăn chặn kẻ địch suốt tám giờ đồng hồ.

Từ lúc Thương Lãng tinh bị Jaban đánh lén tới nay, sư đoàn 51 đã rời khỏi căn cứ quân sự Kester vốn đã bị nổ thành phế tích, cùng với sư đoàn thiết giáp số 13, một mặt chạy trốn về hướng Tây Nam, một mặt lại tổ chức ngăn chặn kẻ địch truy kích ở dọc đường.

Cả đường đi là những trận chiến đấu không ngừng, Tôn Bình cũng không nhớ nổi mình đã đánh bao nhiêu trận, giết bao nhiêu người. Hắn chỉ nhớ, từ khi bắt đầu chạy trốn, bên người đã có vô số chiến hữu ngã xuống dọc đường, ngã xuống trên trận địa. Kẻ địch sau lưng vĩnh viễn giống như thủy triều, có giết thế nào cũng không hết được. Máy bay chiến đấu trên đỉnh đầu vĩnh viễn giống như lũ kền kền chuyên rình rập xác chết, lúc nào cũng lượn lờ trên bầu trời như âm hồn không tan.

Bộ đội không ngừng giảm quân số, thế nhưng, cũng không ngừng có bộ đội lẻ tẻ chốn chạy đến gia nhập. Có người Trenock, cũng có người Phỉ Dương. Cứ như vậy, sau khi dựa vào mấy khu tụ cư và thành trấn để tiến hành chống cự, sư đoàn 51 và sư đoàn thiết giáp 13 rốt cuộc đã nghiêng nghiêng ngả ngả mà chạy được đến nơi này.

Xuôi tiếp về hướng nam, đã không còn đường đi nữa rồi.

Dòng sông Karachi rộng lớn đã chặn đứng lối đi. Nếu muốn qua sông, nhất định phải đi theo tuyến đường tài nguyên số ba, chỉ có ở thị trấn Ôn Tuyền mới có một cây cầu lớn bắc ngang qua sông.

Có điều Tôn Bình biết, dù có đến thị trấn Ôn Tuyền, sợ rằng bộ chỉ huy sư đoàn cũng không dám tổ chức vượt sông. Phải biết rằng, trong tình huống trước có vòng vây sau có truy binh như hiện nay, đi lên một chiếc cầu dài 40 km, chính là tự đưa mình vào tuyệt lộ. Chỉ cần một chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ là đã có thể chặn đầu chặn đuôi, hung hăng đóng chặt hai sư đoàn ngay trên mặt cầu! Định vị tọa độ một cái, lập tức sẽ có vô số tên lửa vượt suối băng đèo bay tới, hoàn thành nghi thức tang lễ cuối cùng.

Nơi đây, dường như chính là điểm cuối của hành trình chạy trốn này.

Tiếng pháo đạn và tiếng nổ vang trên trận địa đang nói rõ rằng kẻ địch hiển nhiên lại bắt đầu phát động một đợt tấn công mới. Trong tám tiếng đồng hồ trước, đại đội 2 của Tôn Bình đã đánh lùi hơn hai mươi đợt tấn công của kẻ địch, cả đại đội có hơn một trăm người, đến bây giờ còn lành lặn chỉ còn có hai mươi người, vết thương nhẹ vẫn còn có thể trụ được thì có chừng mười người, mà trọng thương nằm ở phía sau, cầm sẵn trong tay bọc lựu đạn nhiệt hạch sẵn sàng hi sinh, thì còn lại ba người.

Cuộc chiến này, đã đánh tới mức tàn tạ. Tiểu đội robot trực thuộc đại đội chỉ có vẻn vẹn năm chiếc robot, đều đã bị phá hủy trong quá trình chiến đấu trước đó. Chiến đấu tám giờ đồng hồ đủ để cho những người lính phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường trải dài mấy trăm km, thậm chí không có thời gian chợt mắt yên ổn này mệt mỏi đến mức rã rời. Mặc dù là một lão binh thân kinh bách chiến, Tôn Bình cũng có đôi lúc sẽ nghĩ, không biết tới lúc nào mình sẽ bị một viên đạn lạc bắn nát đầu, chết nhanh gọn luôn cho rồi, khỏi phải vùng vẫy giành lấy sự sống như bây giờ.

Khẽ híp con mắt giăng đầy tơ máu, Tôn Bình tận lực cảnh cáo bản thân phải vứt bỏ mối lo nghĩ đối với trận địa, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của mình chính là đi xem xét chiếc phi thuyền vừa rơi xuống phụ cận kia. Đại đội trưởng đã ra tử lệnh, mặc kệ chiếc phi thuyền bị bao trùm trong ánh lửa đó thuộc về bên nào, nhất định phải nghĩ cách xem thử xem có thể tìm được hệ thống truyền tin, nối liên lạc được với bộ chỉ huy hay không. Nếu không, toàn bộ đại đội đều sẽ phải bỏ mình ở trên trận địa!

Trong tình huống chật vật như vậy mà còn cấp cho mình năm người, có thể thấy đại đội trưởng cấp bách muốn khôi phục lại liên lạc đến mức nào.

Tôn Bình dựa lưng lên một cây đại thụ, phất tay ra hiệu cho mấy đồng đội sau lưng.

Viên bắn tỉa Phùng lão tứ gật đầu với hắn, khom người nhanh nhẹn chạy xuyên qua một lùm cây rậm rạp, men theo một con rạch phủ đầy cành khô lá mục, len lỏi chạy về phía sườn núi nham thạch đỏ nâu ở sau lưng. Mà bốn gã chiến sĩ khác thì lại chia thành tổ hai người, vu hồi theo hai hướng trái phải, chuẩn bị thành lập điểm hỏa lực ở bên cánh. Nơi này là cánh bên của trận địa, nằm ở vị trí giữa sườn núi phía dưới trận địa. Nếu đã có thể nghe thấy tiếng súng, vậy thì có nghĩa đã có người Jaban xuất hiện.

Tìm được máy liên lạc hay không còn chưa nói, là một người lính, Tôn Bình đầu tiên là phải đảm bảo không cho người Jaban lên được trận địa từ bên này.

Kéo sợi dây chuyền trên cổ áo ra, nhìn ảnh chụp người bạn gái trên mặt dây chuyền, Tôn Bình hôn lên một nụ hôn thật sâu, thầm hạ quyết tâm, nếu có thể sống sót được tới lần nghỉ phép về thăm người thân tiếp theo, nhất định phải "thịt" ngay cô bé luôn có thể mang đến may mắn cho mình này!

Kiểm tra lại khẩu súng trong tay một lần nữa, sau khi xác định hộp năng lượng đã đầy, trạng thái khẩu súng cũng không có vấn đề, Tôn Bình liền cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, chợt khom lưng phóng người vòng qua gốc đại thụ, chạy về phía điểm ẩn nấp kế tiếp.

Bộ quân phục màu xanh lục bẩn thỉu giống như một bụi cây biết di động, không ngừng biến đổi phương hướng, lướt qua giữa từng gốc đại thụ.

Một phút đồng hồ sau, Tôn Bình rạp mình xuống sau một sườn núi. Tiếng súng đã vô cùng rõ ràng, cứ như thể đang nổ vang ngay bên tai vậy.

Hắn cẩn thận ló người ra từ trong bụi cỏ. Bên dưới một đoạn sườn dốc, đạn bay vèo vèo, bùn đất bị bắn nổ vang bùm bụp, cành lá khô nát bay lượn tán loạn trên không trung. Thế nhưng, nhìn theo hướng đường đạn, hắn lại không nhìn thấy người. Ngoại trừ mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của mấy gã lính Jaban nổ súng ở trong rừng rậm ra, hắn không hề thấy được ai khác.

Tôn Bình tính toán cự ly và góc độ từ vị trí hiện tại của mình đến chỗ binh sĩ Jaban.

Cách đó không xa, xác vỡ nát của phi thuyền đang lẳng lặng nằm trong một cái hố to, khói đen bốc lên. Đá lớn cây gãy bị đánh lở ra từ trên núi đã phủ kín miệng hố. Nhìn từ góc độ của Tôn Bình, chỉ có thể thấy vị trí phần đầu của phi thuyền.

Không phải phi thuyền của Tây Ước, cũng không phải phi thuyền của Phỉ Minh.

Tôn Bình một bên quay ra sau ra dấu tay, một bên quan sát chiếc phi thuyền. Hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được ngay, chiếc phi thuyền bị rơi này là một chiếc tàu buôn vũ trang. Tạo hình của chiếc tàu buôn này rất kỳ quái, ở đầu tàu vậy mà lại có một chiếc sừng đâm to lớn. Mà dấu ký hiệu lộ ra từ trong khe hở của đám cành cây tảng đá hỗn độn lại là thứ mà Tôn Bình chưa bao giờ thấy qua.

Tôn Bình chậm rãi xoay người, nhìn về hướng bốn giờ.

Một đồng đội xác nhận mệnh lệnh mà hắn đưa ra.

Tôn Bình gật đầu, không có phát động tấn công, trái lại ẩn núp lại càng thêm cẩn thận. Tuy rằng quân Jaban đang ở trước mắt, có điều, việc mà hắn cần làm bây giờ, chính là phải tìm nhiều tin tức hơn nữa để củng cố cho phán đoán của mình, mà không phải tùy tiện đẩy đồng đội vào một cuộc chiến không lường trước được.

Tuy rằng từ việc phi thuyền rơi và người sống sót bị đuổi giết mà xem, đại khái đã có thể kết luận ra rằng người tới không cùng phe với Jaban. Thế nhưng, Tôn Bình vẫn như cũ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một phán đoán sai lầm, một lần cứu viện tự cho là đúng, có thể sẽ khiến cho những đồng đội và trận địa sau lưng mình gặp phải tổn thất khó có thể bù đắp.

Tôn Bình lặng lẽ dò xét về phía khu vực vụ va chạm, một bên giám thị mấy binh sĩ Jaban càng ngày càng gần qua khóe mắt, một mặt khẩn trương quan sát khu rừng, cố gắng tìm ra đối tượng mà người Jaban truy sát.

Thế nhưng, ngoại trừ những tiếng súng không có mục đích của quân Jaban ra, trong khu rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên những tán cây thật cao, chiếu rọi xuống mặt đất, tựa như vô số sợi dây thừng màu vàng vắt xuống rừng rậm, tia sáng lóng lánh, khiến cho khu rừng tràn ngập màu sắc lại càng thêm đẹp mắt. Lá cây màu đỏ, màu vàng, màu xanh biếc, bùn đất màu nâu đen. Màn sương mù nhạt tuy rằng không dày đặc, thế nhưng vẫn khiến cho người ta không thể nhìn xa được, cùng với mấy lùm cỏ dại thấp bé, quả thực chính là sát thủ của tầm nhìn.

Trong máy trinh sát, chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dốc của năm gã binh sĩ Jaban đang cẩn thận từng li từng tí, thân hình thấp thoáng trong rừng rậm.

Tôn Bình bắt đầu cảm thấy kỳ quái.

Loạt tiếng súng mới đây đã vang lên rất lâu rồi, vô cùng kịch liệt. Hắn vốn nghĩ ở đây ít nhất cũng phải có đến hai mươi người đang giao chiến với nhau, thế nhưng không nghĩ tới, đến nơi này hắn chỉ thấy được năm gã binh sĩ Jaban. Mà càng khiến cho hắn mê man hơn chính là, đám binh sĩ Jaban này hoàn toàn là nổ súng không hề có chút mục đích nào. Chỉ cần trong rừng rậm có chút gió thổi cỏ lay, lập tức liền có một lượt đạn càn qua.

Nhìn động tác của bọn họ, có vẻ như chẳng hề màng tới việc bại lộ bản thân.

Đây chính là chiến sĩ Jaban được xưng là có tố chất lục quân đứng đầu toàn bộ vũ trụ?! Tôn Bình bĩu môi. Ở vị trí cách hắn không đến bốn mươi mét, một gã chiến sĩ Jaban thấp lùn đang thở hổn hển. Cặp mắt của hắn như lồi ra, tròng mắt hiện đầy tơ máu. Tay hắn hơi run rẩy, hơi thở nặng nề phối hợp với ánh mắt như đang lên cơn thần kinh đó của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn tựa như một con lợn rừng bị đàn sư tử vây quanh.

Sợ hãi! Đây không phải là vẻ mặt của một kẻ truy sát! Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tôn Bình, ngay sau đó, một dòng điện vô hình đột nhiên chạy dọc từ cột sống lên thẳng bộ não, hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Có người!

"Đừng nhúc nhích!" Một giọng nói trầm thấp đã vang lên bên tai Tôn Bình, ngay sau đó, Tôn Bình chỉ cảm thấy cả người tê rần, súng trên tay cũng đột nhiên biến mất. Mà thân thể hắn, chỉ trong khoảnh khắc đã bị kéo đến bên cạnh một gốc đại thụ.

"Nói với đồng đội của ngươi... Cái gã đang ra dấu tay với ngươi ở dưới nhánh thù du vị trí 4 giờ kia, với cả gã bắn tỉa ở hướng 7 giờ, cùng với điểm hỏa lực đang di động về hướng 9 giờ..." Kẻ bịt miệng Tôn Bình thoải mái nói: "Nói cho bọn họ biết, ha ha, ta không có ác ý."

"Ngươi là ai?!"

Trong đầu Tôn Bình giờ chỉ còn một vùng trống rỗng.

Thân là một gã lính trinh sát thân kinh bách chiến, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, bản thân thậm chí đến cả cơ hội phản kháng cũng không có, chưa gì đã rơi vào trong tay người ta rồi. Mà kinh khủng hơn nữa là, đối phương không chỉ trong nháy mắt bắt được mình, còn đã sớm xác định được vị trí của đồng đội phe mình, thậm chí ngay cả vị trí ẩn núp của tay bắn tỉa cũng nói không sai lệch một chút nào. Mà dưới gốc đại thụ hắn và mình đang ẩn thân lúc này, vừa vặn chính là góc chết trong tầm bắn của đồng đội mình.

Tất cả những thứ này đều nói rõ một điều, đối phươn, vô cùng tinh thông tác chiến ở trong rừng rậm, có kinh nghiệm phong phú và thân thủ kinh khủng, là cao thủ đủ để chi phối sự sống và cái chết trong mảnh rừng rậm này!

Cách đó không xa, mấy gã binh sĩ Jaban kia vẫn còn đang cẩn thận mò mẫm tìm kiếm, còn đang trợn to hai mắt, cố gắng nhìn xuyên qua từng lùm cây bụi cỏ tĩnh lặng, nhìn xuyên qua từng gốc đại thụ to lớn, cho dù dưới ánh sáng ban ngày vẫn có vẻ âm trầm u ám.

Bộ dạng của bọn hắn nhìn qua hết sức buồn cười. Có điều Tôn Bình lại chẳng thể nào cười nổi. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được tại sao đám chiến sĩ Jaban này lại khẩn trương và sợ hãi như vậy - Dù là ai đi chăng nữa, nếu biết bên cạnh mình đang tồn tại một kẻ không khác gì hồn ma, thì cũng đều sẽ có vẻ mặt như vậy!

Nhịp tim đang tăng tốc. Lỗ tai, bởi não bộ sung huyết mà sinh ra ảo giác ong ong.

"Xẹt xẹt xẹt..." Một loạt đạn nổ súng. Bởi vậy có thể thấy được, những kẻ được gọi là binh sĩ này đã kinh hoàng tới mức độ nào.

"Người anh em." Giọng nói sau lưng rất hòa hoãn: "Ta là thiếu tướng Liên bang Leray, Tổng tham mưu trưởng kiêm quân đoàn trưởng quân đoàn số 1 cánh quân Mars chiến khu Đông Nam của quân đồng minh - Điền Hành Kiện! Chiếc phi thuyền bị rơi kia chính là của ta. Bên kia còn có mười mấy huynh đệ của ta."

Tôn Bình cảm thấy cánh tay bóp lấy cổ họng mình chậm rãi buông ra, người nọ nói tiếp: "Mười ba tên ngu ngốc Jaban tới đây đã bị ta giết chết tám tên. Nếu không phải phát hiện ra các ngươi thì ta đã sớm xử luôn năm tên còn sót lại rồi. Ngươi nên biết là ta không cần thiết phải nói láo, nếu như ta có ác ý, ta chỉ cần nói vị trí ẩn thân của các ngươi cho kẻ địch, đồng thời không ngần ngại giết quách ngươi đi là xong."

Tôn Bình tin lời đối phương nói. Mars, hắn đã từng nghe qua về nơi đó. Tuy rằng không biết tình hình cụ thể tỉ mỉ ra sao, có điều Mars hình như đã rơi vào tay của một người Leray.

Hắn cố gắng dùng động tác không khiến cho người ta hiểu lầm, chậm rãi xoay người, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt trắng trắng beo béo.

"Trả súng này." Mập mạp cười hắc hắc, trả lại khẩu súng trong tay về cho Tôn Bình: "Năm tên còn lại này, không cần ta phải động thủ chứ?"

Nắm súng trong tay, một chút nghi ngờ cuối cùng của Tôn Bình của biến mất. Hắn gật đầu, kiểm tra lại khẩu súng trong tay một chút, ngay sau đó hơi nhỏm người lên, phất tay ra dấu cho phía sau.

Ngay khi một gã binh sĩ Jaban ở sát rìa ngoài nhất ngã xuống đất một cách không tiếng động, bốn gã binh sĩ Jaban còn lại cũng không thể tránh khỏi kết cục bị năm tuyến hỏa lực bắn chết, trước sau không đến ba giây đồng hồ.

"Tướng quân!" Tôn Bình đứng nghiêm chào: " Đại đội 2, tiểu đoàn 1, trung đoàn 1792, sư đoàn bộ binh cơ giới hóa số 51, đội đổ bộ đường không Trenock, hạ sĩ Tôn Bình, xin cho chỉ thị."

"Bảo tất cả người của ngươi đi ra đi." Mập mạp nhiu nhíu mày một cái, thân thể hơi rụt lại: "Ta vẫn có thể cảm nhận được sát khí của vị bắn tỉa kia của các ngươi."

"Rõ!" Tôn Bình bước một bước dài sang bên cạnh, đánh ra một dấu tay.

Sau một lát, năm chiến sĩ Trenock bao gồm cả tay bắn tỉa Phùng lão tứ, từng người từng người không sót một ai liền xuất hiện trước mặt mập mạp.

Nhìn gã mập mạp mặc trên mình một bộ đồng phục màu lam trước giờ chưa từng nhìn thấy qua này, trong mắt các chiến sĩ tràn đầy vẻ đề phòng. Nhất là tay bắn tỉa Phùng lão tứ, lại càng nhìn xoáy vào mập mạp. Hắn thế nào cũng không hiểu được, cái tên này rốt cuộc đã dùng cách gì để thoát ra khỏi ống ngắm của mình rồi mò đến bên người Tôn Bình! Lại càng không hiểu được, cái tên này dựa vào cái gì mà biết được vị trí của mình.

Phải biết rằng, tuy rằng gốc đại thụ mà hắn đang ẩn núp rất thô to, thế nhưng, phần thực sự có thể dùng làm công sự che chắn cũng chỉ có một đoạn hơi lõm xuống của sườn núi dưới tán cây mà thôi. Chỉ cần tính toán hơi sai lệch một chút thôi, là mình có thể một phát nát đầu của hắn ngay!

Có thể trong nháy mắt lựa chọn được vị trí này, cần phải có kinh nghiệm phong phú và khả năng tính toán chính xác tới mức nào? Sợ rằng đám bộ đội đặc chủng vương bài được xưng là tử thần rừng rậm kia cũng không có công lực đến mức này. Mà tên mập mạp trắng tròn trước mắt này, làm quái gì có chút khí thế của bộ đội đặc chủng vương bài nào cơ chứ? Cmn cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Mang theo đủ loại hoang mang và hoài nghi, các chiến sĩ đi theo phía sau mập mạp, hướng về phía điểm phi thuyền rơi.

Dọc theo đường đi, Tôn Bình đã giới thiệu sơ lược về thân phận của mấy người mình cho mập mạp, sau đó nói đến thế cục bây giờ, chỉ vị trí của trận địa cho mập mạp xem. Mập mạp nhón chân lên nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện ra trận địa, chỉ nghe thấy tiếng đạn pháo vang vọng trong sơn cốc. Quay đầu lại hỏi: "Được rồi, các ngươi có biết một tiểu tổ thí nghiệm robot của quân đồng minh không, mấy nhà khoa học kia có phải là đang đi cùng với các ngươi hay không?"

Tôn Bình lắc đầu nói: "Cái này tôi cũng không biết, đội ngũ bị kéo rất dài, tôi không gặp được ai của bộ chỉ huy cả."

Mập mạp thở dài, hắn cũng biết, trong mấy vạn người, những binh lính bình thường thế này rất khó biết về tiểu tổ thí nghiệm robot vốn là bí mật kia.

"Tuy chúng tôi không gặp được ai, thế nhưng.." Tay bắn tỉa Phùng lão Tứ ở một bên tiếp lời: "Nghe nói lần này nguyên soái Lý Tồn Tín tới đây, dẫn theo một số nhân viên phi chiến đấu, không biết là cái tiểu tổ nghiên cứu khoa học mà ngài nói tới kia có trong số đó hay không."

Mập mạp lắc đầu, ném sự nôn nóng trong nội tâm đi.

"Tất cả đi ra đi."

Sau khi mập mạp đứng bên bờ hố hô lên một tiếng, một đám người lục tục bước ra từ phía sau xác phi thuyền. Ánh mắt của các chiến sĩ Trenock ở phía sau liền đờ ra... Mấy gã xuất hiện tại trước mắt này là ai?

Chỉ thấy trong đám người xuất hiện, tuổi tác lớn nhất sợ rằng đã vượt qua bốn mươi tuổi. Mà nhỏ tuổi nhất, thậm chí còn là một đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi. Tuy rằng đều mặc trên mình đồng phục màu xanh lam, thế nhưng trong đó ngoại trừ bảy tám người ra, những người khác nhìn qua chẳng hề giống một quân nhân chút nào. Có nhiều gã nhìn qua thì chính là nhân viên điều khiển nhiều năm mài mông trong phòng điều khiển chiến hạm, còn có rất nhiều gã còn dính dầu đen trên tay, nhìn qua đã biết là kỹ sư máy móc bên trong khoang.

Một vị thiếu tướng quân đồng minh mang theo cái đám già già trẻ trẻ chỉ biết bay trên trời này đến chỗ này để làm gì? Bọn họ rơi chỗ nào không rơi, sao hết lần này đến lần khác lại rơi ngay tại chỗ này.

Mập mạp buồn bực liếc mắt nhìn bộ đội của mình. Nói thật, lần này xuất phát, trên tàu buôn vũ trang vốn không được bố trí bao nhiêu người. Mà trong chiếc thuyền này, phần lớn đều là những tên có xuất thân hải tặc, hơn nữa trong lúc phi thuyền xông qua tuyến phong tỏa, khoang chuyên chở robot đã bị phá hủy. Ngay cả khoang vũ khí cũng đã biến thành một đống sắt vụn khi phi thuyền rơi vỡ, một đám tạp nham mình trần tay không, ấn tượng ban đầu đúng là không tốt đẹp gì.

"Mập mạp." Rắm Thối thấy mập mạp trở về, liền hỏi: "Chiếc phi thuyền này phải làm thế nào bây giờ?"

Nhìn đứa bé kia trực tiếp xưng hô vị thiếu tướng Leray này là mập mạp, mấy viên binh sĩ Trenock bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút hoài nghi - Tên béo trắng tròn này thật sự là một thiếu tướng?

"Cài đặt thuốc nổ vào bộ phận chính, cái nào nổ được đều cho nổ tan nát đi!" Mập mạp nhìn đồng hồ: "Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, phải mau chóng rời khỏi đây."

"Rõ!" Markevitch ở một bên đứng nghiêm chào, xoay người muốn vọt vào trong phi thuyền.

"Chờ chút đã." Tôn Bình cuống lên: "Tướng quân, trên phi thuyền có máy liên lạc và thiết bị phản quấy nhiễu hay không? Nếu có, có thể tháo rời được không, chúng ta phải bắt liên lạc với bộ chỉ huy trung đoàn! Máy liên lạc trên trận địa đều đã bị nổ tan cả rồi."

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn truyền đến từ phía bên kia eo núi. Tất cả mọi người đều cảm nhận được mặt đất rung động mãnh liệt một hồi.

"Trận địa!" Mấy chiến sĩ Trenock không khỏi biến sắc.

"Không kịp tháo rồi!" Mập mạp liếc nhìn về phía chân núi, sắc mặt trắng nhợt, nói với Tôn Bình: "Bây giờ đừng quan tâm tới chuyện khác, dẫn chúng ta đến trận địa, trước hết giữ vững phòng tuyến đã. Nếu như trận địa của các ngươi cũng mất, tất cả mọi người ở đây đều đi đứt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui