Mạo Bài Đại Anh Hùng

Lý Tồn Tín và Bùi Lập Đồng đồng thời lắc đầu.

Chiến lược của mập mạp nhìn sơ qua có vẻ không mưu mà hợp với bọn họ, thế nhưng về mặt sách lược chiến thuật cụ thể, lại có sự khác biệt rất lớn. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ được, vị thiếu tướng Leray này vậy mà lại muốn dùng mười chiếc robot để hiệp trợ cho một tiểu đoàn bộ binh phòng thủ trận địa 415, đối đầu với sự xung kích và oanh tạc điên cuồng luân phiên của ít nhất là năm trung đoàn thiết giáp.

Cái ý nghĩ này, thật sự quá là điên cuồng rồi.

"Tuyệt đối không được!"

Lý Tồn Tín bỗng nhiên đứng bật dậy nói: "Ý kiến của ta là lưu lại một trung đoàn ở 415, dựa vào trận địa để kiên trì bốn giờ đồng hồ. Toàn quân hành quân gấp đến thị trấn Ôn Tuyền, sau đó hội hợp với Balmer, nhất cử đột phá thị trấn Ôn Tuyền!"

Nói xong, ông ta hung hăng vỗ vỗ lên vai mập mạp: "Điền tướng quân, cậu muốn đoạn hậu cho chúng ta, tình nghĩa này lòng ta ghi nhận. Thế nhưng, thép tốt cần đặt vào lưỡi đao. Cậu và những chiến sĩ robot của cậu chính là mũi thương sắc bén của thanh trường thương chúng ta đây! Chúng ta phải dựa vào sự sắc bén của các cậu, đâm thủng vòng vây của kẻ địch, mở ra một con đường sống cho hai vạn chiến sĩ!"

"Ý của tôi là...." Mập mạp định giải thích.

Song, lời hắn còn chưa hết, đã bị Lý Tồn Tín cắt đứt.

"Có thể cứu ra hơn một nghìn chiến sĩ của chúng ta, có thể tiêu diệt bốn tiểu đoàn thiết giáp của địch, quấy rầy kế hoạch tiến công của địch và giúp giành được một khoảng thời gian quan trọng như vậy, lão đầu ta đã đủ thấy thịnh tình rồi!" Lý Tồn Tín vỗ bộ ngực, mái tóc và chòm râu hoa râm rung lên như một con hùng sư già nua, ông ta cất bước đi qua đi lại trong phòng, gằn từng chữ: "Thế nhưng để các cậu đoạn hậu, ta tuyệt không đồng ý!"

Mắt thấy mập mạp lại muốn nói, ông ta liền khoát tay chặn lại.

"Ta biết những chiến sĩ robot dưới tay cậu này mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ, thành thật mà nói, ta thật đố kỵ vô cùng. Cơ sĩ đỉnh cấp như vậy, nhiều năm qua ta cũng mới chỉ gặp qua một người. Toàn bộ Trenock cũng chỉ có một, mà đó cũng là bảo bối của Trenock ta! Chính vì vậy, ta mới không để cho các cậu phải đi mạo hiểm."

"Để các cậu hỗ trợ đột phá vòng vây, cũng đã làm cho chúng ta không có mặt mũi mở miệng rồi..." Lão đầu nói với giọng hết sức khẩn thiết: "Nếu để các cậu đoạn hậu, cái mặt già này của ta thật muốn mất sạch!"

"Chuyện không phải..." Mập mạp mỉm cười, vừa mới mở miệng, lại thấy Lý Tồn Tín vung tay lên.

"Cứ quyết định như vậy đi!"

Sự nhẫn nại của mập mạp đã triệt để bị giày vò hết sạch, hai lần ba lần cứ nói được nửa câu thì đã bị chẹn ngang họng, làm hắn nghẹn xanh cả mắt nổi giận đùng đùng. Hắn vốn là một tên hỗn đản tính tình nóng nảy, chỉ cần là chuyện không phải liều mạng, ngay cả đối phương là Lý Phật cũng có thể chửi cho một trận tối mày tối mặt. Đời này chưa bao giờ biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ văn minh lễ phép.

Lập tức giẫm chân nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào Lý Tồn Tín, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng chửi vang lên.

"Định cái phịnh!" Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa trẻ phơi mông trần chạy lạch bà lạch bạch vào trong bộ chỉ huy. “Quả ớt” tựa như một con giun nhỏ đang lắc qua lắc lại...

Trẻ con nhà ai lại chạy tới đây?!

Vệ binh ở bên cạnh theo bản năng đứng ra cản bước. Không đợi bọn họ chộp được đứa bé, chỉ thấy một bóng người nhoáng lên, đứa bé đã không thấy đâu. Khi nhìn lại, tên nhóc con sáng bóng như ngọc này đã chạy đến bên cạnh mập mạp, không kiêng nể gì mà chỉ vào Lý Tồn Tín: "Mập mạp, lão già này bị bệnh à?"

Các sĩ quan trong bộ chỉ huy đều trợn mắt há hốc mồm.

Đối với sự xuất hiện của đứa bé trai này, mọi người cũng không cảm thấy đột ngột.

Từ mấy giờ đồng hồ trước, bọn họ cũng đã nghe các chiến hữu trở về hớn hở kể về đứa bé này. Nghe nói, đứa bé này không chỉ liên tục giết chết mười tên lính Jaban áp giải, giải cứu hơn hai trăm tù binh, mà còn bị thiếu tướng mập mạp ném vào vùng địch hậu, một mình khống chế hơn chục chiếc robot bố trí sẵn để hấp dẫn quân địch.

Lúc đó mọi người còn cảm thấy đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Dựa theo lẽ thường, một đứa bé hai ba tuổi, cho dù có thiên tài tới mức nào thì cũng mới chỉ trong giai đoạn bi bô tập nói. Đọc được vài nghìn chữ, biết được vài thứ tiếng, thậm chí có thể chồng cây chuối bằng một tay, cũng không hề quá hiếm lạ. Thế nhưng nếu nói ở tầm tuổi đó mà có thể một mình đánh lén giết chết mười binh sĩ Jaban có vũ trang đầy đủ, có thể chấp hành nhiệm vụ một người kiềm chế một tiểu đoàn thiết giáp, đó quả thực chính là truyền thuyết!

Thế nhưng bây giờ khi thực sự được nhìn đứa trẻ này ở trước mắt, bọn họ giờ mới hiểu được tại sao các chiến hữu của mình lại thổi phồng nó đến mức độ không thể tưởng tượng nổi như vậy. Thân pháp tốc độ như vậy, thần thái giọng điệu như vậy... Có chỗ nào mà giống với một đứa trẻ hai ba tuổi chứ? Đây rõ ràng chính là một tên yêu nghiệt!

"Sao lại không lễ phép như vậy hả?" Mập mạp trong lòng khoái trá.

Đã có người chửi thay mình, hắn lập tức vứt dự định mở miệng mắng chửi qua một bên, con ngươi đảo một vòng, làm bộ lúng túng liếc nhìn Lý Tồn Tín, rồi lại quay sang trách cứ Rắm Thối: "Những lời này, sao có thể nói ngay trước mặt người ta chứ?!"=))

Lý Tồn Tín phồng mang trợn mắt.

... Cái thằng mập ngố này, nhất định là cố ý!

"Không phải chỉ là thủ một cái trận địa thôi sao!" Rắm Thối bĩu môi một cái, thoăn thoắt leo lên ngồi trên đầu vai mập mạp, nói: "Chuyện đơn giản như vậy, ông ta cũng muốn dâng lên một trung đoàn cho người ta, không phải bị bệnh thì là cái gì?!"

Bùi Lập Đồng tâm tư bén nhạy, nghe ra một chút đầu mối, lập tức hỏi: "Điền tướng quân, nếu là cậu đi thủ trận địa, cậu dự định sẽ thủ như thế nào?!"

Lão đầu bên cạnh hắn tức giận trừng mắt với Rắm Thối, một già một trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai. Thế nhưng chỉ chốc lát sau, Lý Tồn Tín liền bại trận thu quân.

Trừng mắt thi với Rắm Thối, nó có trừng đến tết Công Gô cũng chẳng nháy đến một cái.

"Ta không định tham gia phòng thủ." Mập mạp lắc lắc đầu.

Đang trông mong xem có thể nghe được một phương án tuyệt diệu nào đấy, các sĩ quan nhất thời đều muốn ọc máu... Cái tên mập mạp này bị bệnh chắc?!

Mập mạp đưa ngón tay gõ gõ lên vị trí căn cứ Jaban trên bản đồ điện tử, chậm rãi nói tiếp: "... Ta chỉ cần khiến cho bọn hắn không cách nào tiến hành tập kết tiến công trong vòng mười tiếng đồng hồ là được!"

Ánh mắt Bùi Lập Đồng sáng lên, Lý Tồn Tín bên cạnh cũng chợt ngẩn ra, xoay đầu lại.

"Vậy ý cậu là... Chủ động xuất kích?!"

“Chưa phải là xuất kích…" Mập mạp nở một nụ cười chân chất khả ái không gì sánh được: "Mười chiếc robot, tối đa cũng chỉ là quấy rầy một chút mà thôi. Chúng ta còn phải chạy tới thị trấn Ôn Tuyền tham gia tiến công nữa mà."

Quấy rầy một chút. Nhìn khuôn mặt có vẻ ngượng ngùng của vị thiếu tướng mập mạp Leray này, lại nhìn tên nhóc cởi truồng đang ngồi vắt vẻo trên cổ hắn, không biết vì sao, tất cả các sĩ quan Trenock đều cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua người, lông tơ trên người thoáng cái dựng hết cả lên.



Bộ đội chuẩn bị xuất phát.

Trong trận địa đan xen ngang dọc đưa mắt không thấy điểm cuối, các binh sĩ mặc trên người đồng phục tác chiến màu xanh sẫm đang bắt đầu tiến hành chuẩn bị lên đường.

Trầm mặc mà cẩn thận, bọn họ mặc vào áo giáp chiến thuật, phân phối băng đạn năng lượng, khởi động thiết bị phụ trợ đeo bên ngoài bộ đồ tác chiến, khoác ba lô nặng nề lên lưng, cầm lấy súng. Dựa vào vách chiến hào hai bên trận địa, xếp thành hai đội ngũ thật dài, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh xuất phát.

Từ nơi này đến thị trấn Ôn Tuyền, cách hơn hai trăm km. Robot có chạy với tốc độ cao nhất thì cũng phải mất hai giờ đồng hồ. Nếu như chỉ dựa vào hai cái đùi để di chuyển, hành quân cấp tốc không ngủ không nghỉ, cũng cần hơn bốn mươi tiếng đồng hồ.

Có điều, tác chiến bộ binh hiện đại sớm đã thực hiện cơ giới hóa. Một lượng lớn xe tải việt dã, robot vận tải, robot vũ trang vận binh và pháo tự hành được phân phối có thể khiến cho sư đoàn bộ binh có đầy đủ sức cơ động. Mặc dù trên đoạn đường chạy trốn này, rất nhiều xe tải việt dã đã bị vứt bỏ, robot vận tải cũng tổn thất một lượng lớn, thế nhưng, bằng quy trình hành quân hoàn thiện, tận lực lợi dụng khả năng vận tải của máy móc, lại thêm thiết bị đeo phụ trợ lắp đặt bên trong đồng phục chiến đấu của bộ binh, dự tính chạy đến thị trấn Ôn Tuyền cũng chỉ cần không đến năm tiếng đồng hồ.

Thiết bị đeo phụ trợ là mấy sợi tơ kim loại bò lan khắp thân thể tứ chi. Tác dụng của nó là thông qua động cơ mini và máy móc, trợ giúp nâng đỡ phụ trọng cho binh sĩ, khi hành quân đường dài sẽ giúp binh sĩ tiết kiệm thể lực, đẩy nhanh tốc độ hành quân, tăng cường khả năng bật nhảy và leo trèo.

Loại thiết bị này ở thời kỳ Trái đất cổ đại được trang bị cho mục đích chiến đấu. Có điều, bởi vì sự xuất hiện của vũ khí năng lượng và robot, cũng bởi vì sự thay đổi của hình thái chiến tranh, cùng với sự chênh lệch thái quá giữa giá thành chế tạo đắt đỏ và ứng dụng tác chiến, cuối cùng mới bị thay đổi dần, hạ thấp chi phí, trở thành thiết bị phụ trợ hiện đại.

Ở khu thứ năm phía sau trận địa, robot vận tải của tiểu tổ nghiên cứu robot đã thu lại chân máy và chân trụ, khép lại vỏ thiết giáp, sau đó lùi về sát rìa của một cái sân hình tròn. Giữa những tiếng ầm vang, Boswell và Rắm Thối đang châu đầu vào nhau mà chỉ chỉ trỏ trỏ, gương mặt nghiêm túc. Mễ Lan thì nâng cằm, cùng với hai mươi nhà khoa học mặc trang phục nghiên cứu và hơn mười sĩ quan Trenock, cứ thế nhìn không chớp mắt vào mười chiếc robot màu trắng chạy nhảy lấp lóe trong sân.

Những chiếc robot hình người màu trắng này có chiều cao 760 cm, nặng 48 tấn. Phần đầu có hình dạng mũ giáp kim loại, các nếp gấp tinh tế tầng này đè lên tầng khác, kéo dài mãi đến tận gáy. Trên bờ vai rộng, hai bên trái phải của lớp thiết giáp cong cong cong hình giọt nước đều có một khoang kim loại có thể đóng mở. Khi nắp đậy mở ra, chính là hai họng pháo năng lượng với đường kính 112 mm.

Tứ chi robot thon dài, lớp thiết giáp bên ngoài có hình dạng như từng mảnh vảy cá, bao trùm toàn thân. Ở những chỗ khớp động như khuỷu tay, cổ tay, đầu gối và mắt cá chân, đều có hộ giáp màu đen với kiểu dáng đẹp đẽ. Sau lưng robot, hai cánh được ẩn vào hai bên máy đẩy phụ trợ hình giọt nước. Một khi mở ra, sẽ giống như chim ưng giang cánh.

Cả robot nhìn qua có một vẻ đẹp chấn động lòng người. Thế nhưng, nếu như xem xét đến thông số thiết kế của bọn chúng, mọi người sẽ biết được, đây chính là cỗ máy giết chóc đỉnh cao nhất của cả nền khoa học kỹ thuật Phỉ Minh!

Robot được tạm thời đặt tên - Lôi Đình.

Lôi Đình nhất kích, trời long đất lở. Xuân lôi chớp động, vạn vật sinh sôi - trên người những chiếc robot này, đang ký thác hy vọng của tất cả người dân Phỉ Minh.

Giữa sân, một chiếc robot tung người nhảy lên, thân thể giữa không trung liên tục lộn hai vòng, đùi phải vung ra, quất về phía một chiếc robot màu trắng khác. Chiếc robot bị tấn công bật người lùi nhanh về phía sau, thân thể giữa không trung kéo ra ba luồng ảo ảnh. Ngay sau khi vừa chạm đất, lúc phóng người lên lại thì ảo ảnh đã biến thành sáu luồng, tiếp đó, là mười hai, rồi mười bốn.

Một bám theo không bỏ, một khẽ chạm liền lui. Hai chiếc robot lướt qua lướt lại nhanh như chớp giữa tám chiếc robot khác ở trong chiếc sân nhỏ hẹp, cũng không biết đến cùng là đã chạy tới chạy lui được bao nhiêu lần, mỗi bên đã đánh ra được bao nhiêu quyền cước. Từng bóng ảo ảnh đó khiến cho đám người bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng đã trợn mắt líu lưỡi mê mẩn tâm thần rồi.

Đây là thực lực của cơ sĩ cấp Chiến Thần?!

Các sĩ quan nhìn vào màn hình máy thu thập số liệu ở bên cạnh, miệng há to đến mức có thể nuốt vào một quả trứng vịt... Lôi Đình đời thứ mười hai, cộng thêm kỹ thuật điều khiển cấp Chiến Thần. Đây nào phải là mười gã chiến sĩ robot chứ, đây chính là mười gã tử thần!

Thảo nào vị thiếu tướng Leray kia chẳng hề coi chuyện tập kích căn cứ Jaban vào mắt. Dựa vào thủ đoạn của những cơ sĩ này, sợ rằng đám robot đời thứ tám thứ chín của Jaban kia, ngay cả một chiêu cũng không thể cản nổi!

Bị một đám người như vậy nhìn chằm chằm vào, chỉ mới nghĩ đến thôi thì cũng đã dựng đứng lông tóc lưng đẫm mồ hôi!

Các sĩ quan thì cảm thấy chấn động, còn đám nhân viên nghiên cứu ở bên cạnh thì lại hai mắt tỏa sáng, kích động đến mức run rẩy cả người không kiềm chế được.

Những robot này sau khi được tạo ra đã liên tục trải qua mấy nghìn lần kiểm tra mô phỏng trong máy tính cùng với mấy trăm lần kiểm tra tính năng trong căn cứ. Thế nhưng, bất luận kiểm tra như thế nào, cơ sĩ điều khiển robot, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là đến cấp chín mà thôi.

Có thể được những cơ sĩ Chiến Thần từ cấp mười trở lên này đến làm kiểm tra, đối với tất cả các nhân viên nghiên cứu mà nói, chính là một niềm vui ngoài ý muốn.

Mà khi bọn họ thấy chiếc robot mà mình nghiên cứu chế tạo ra không ngờ lại có thể phát huy tính năng đến mức này, cái cảm giác tự hào và cảm giác thành tựu này đơn giản là đã đạt đến tột đỉnh. Cái khác không nói, chỉ riêng những số liệu đã vượt xa giá trị cao nhất của bất cứ đợt kiểm tra nào khác trong máy thu thập số liệu này, chỉ cần mang về thôi thì cũng đã là thành tựu không gì sánh nổi rồi! Cho dù vì đợt thử nghiệm này mà đưa thân mình vào hiểm cảnh, cũng đáng lắm!

"Lão tử sống cả đời, đây vẫn là lần đầu tiên trong đầu có suy nghĩ thân rơi vào tuyệt cảnh mà không muốn chạy trốn!" Một sĩ quan Trenock đang tự lẩm bẩm.

Tất cả các đồng bạn bên cạnh đều yên lặng gật đầu, trong lòng đều hạ quyết tâm, một lát nữa, chờ cho đội ngũ chính đã đi hết, bản thân mới đi. Bất luận như thế nào cũng phải tận mắt nhìn đám người kia tàn phá căn cứ Jaban. Chỉ cần nghĩ tới chuyện mười chiếc robot này sẽ đập cho đám người Jaban một trận thật đau, tất cả mọi người đều không nhịn được mà tim đập thình thịch. Đó sẽ là cảnh tượng như thế nào?!

"Không được..." Một chiếc robot ngừng lại, mập mạp mở nắp khoang lái, hướng về phía Mễ Lan mà lắc lắc đầu nói với vẻ mặt trầm trọng.

Tất cả mọi người ở bên sân khi nghe thấy câu nói này đều căng thẳng ở trong lòng, vây cả lên, mồm năm miệng mười mà hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra vấn đề gì sao?!"

"Bản thân robot thì không có vấn đề, có điều, vấn đề nằm ở cách thức điều khiển."

Mập mạp lắc đầu, thở dài một tiếng, nói với mọi người: "Robot đời thứ mười hai của Binalter là điều khiển bằng tư duy. Với [Lôi Đình] bây giờ, vấn đề đã không ở năng lực của robot nữa rồi, mà là nằm ở kỹ thuật điều khiển. Robot như vậy, trang bị hàng loạt cho Phỉ Quân thì còn tạm được, còn nếu như muốn những chiến sĩ robot khác phát huy ra thực lực của nó... Trên cơ bản là chuyện không có thể nào ."

Trên sân yên lặng như tờ, trong khi các nghiên cứu viên còn đang ngưng thần suy nghĩ, Lý Tồn Tín đã đưa tay thúc cùi chỏ với Bùi Lập Đồng.

Nhìn qua một Mễ Lan đang cười trộm và một Boswell đang trợn trắng cả mắt, hai người liền trao đổi một ánh mắt đầy thâm ý với nhau.

Robot đời thứ mười hai lần đầu tiên lên sàn liền đã trở thành robot chuyên dụng của cái đám "Phỉ Quân" kia. Con mẹ nó, cái tên mập mạp Leray này thật không phải là đèn cạn dầu mà!



Lệnh xuất phát được đưa ra.

Từng binh sĩ Trenock đang lặng im đi xuyên nhanh qua chiến hào, tập trung đến lối ra ở sau trận địa. Tựa như mở một lỗ hổng trên bờ bao của cánh đồng rộng lớn, dòng nước ào ào tràn ra, trên cả trận địa là từng mảng từng mảng màu xanh đậm đang không ngừng giảm thiểu.

Hai đội ngũ kéo dài từ sơn cốc phía sau trận địa 415 đang tiến dần về phía xa. Ở chính giữa dòng người là vô số robot vận tải, pháo tự hành và robot vũ trang vận binh.

Bởi vì sư đoàn bộ binh 51 đã chạy đến thị trấn Ôn Tuyền trước, trên đoạn đường tạm thời này đã có đoàn công binh phá đá mở đường bắc cầu vượt sông sẵn, thế nên đội ngũ hiện tại chỉ cần theo con đường này mà tiến thẳng về phía trước.

Đi đến thị trấn Ôn Tuyền, nghênh tiếp số mệnh thuộc về cái đội ngũ này.

Hoặc là đột phá vòng vây thoát ra, hoặc là toàn quân bị diệt!

Tựa như tiễn chân bộ đội, ở một chỗ khác trên trận địa 415, xa xa truyền đến tiếng pháo và tiếng bom nổ kịch liệt. Các chiến sĩ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía xa.

Bọn họ biết, đó là mười chiếc robot đời thứ mười hai của Phỉ Minh, dưới sự điều khiển của mười Chiến Thần robot, đang tập kích căn cứ bàn đạp của Jaban.

"Ầm!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa đang vang vọng cả sơn cốc. Cả vùng đất cũng rung chuyển dưới tiếng nổ này.

Các binh sĩ vẫn không ngừng bước chân, bọn họ bước nhanh về phía trước. Một binh sĩ thông tin đang bước đi, bỗng nhiên úp tai nghe ngừng lại ở bên đường.

Các chiến sĩ đi qua bên cạnh hắn đều không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại, nhìn hắn với ánh mắt trông chờ.

Binh sĩ thông tin cẩn thận lắng nghe, bỗng nhiên hung hăng quơ nắm đấm, đấm mạnh vào không khí một cái. Gương mặt bởi vì hưng phấn kích động mà đỏ lên: "Sáu phút, đánh bại một tiểu đoàn, sáu mươi ba chiếc robot, phá hủy một kho quân dụng."

Đội ngũ thật dài uốn lượn tiến về phía trước, hết thảy đều là sự vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui