Cứ điểm Al-Aqsa, vẫn là một cảnh tượng bận rộn bề bộn thường thấy.
Các binh sĩ sĩ quan mặc quân phục của các quốc gia khác nhau đang qua lại như thoi đưa; các chiến hạm hùng tráng từng chiếc từng chiếc chậm rãi di động trên bến cảng.
Ánh sáng từ hằng tinh chiếu lên cứ điểm, tựa như một lớp áo hào quang màu vàng kim. Trên đường ray bên ngoài cứ điểm, các đoàn tàu không gian như pha lê phản xạ vầng sáng đỏ đang vùn vụt lướt qua.
Tất cả đều giống như ngày trước.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, khi người ở trong cứ điểm gặp nhau ở trên bến cảng, trên hành lang cứ điểm, trong khu nghỉ ngơi giải trí, khi ân cần chào hỏi nhau, trong ánh mắt đều có sự mong chờ nhiều hơn vài phần so với bình thường.
Quân thần Hastings sẽ đích thân giá lâm cứ điểm Al-Aqsa. Bộ chỉ huy quân đồng minh sẽ nghênh đón vị sĩ quan chỉ huy tối cao của mình.
Đối với liên quân đóng quân trên cứ điểm Al-Aqsa mà nói, tin tức này thật khiến mọi người hưng phấn dị thường.
Những con người đến từ các quốc gia khác nhau này đều có chung một thân phận - quân nhân. Bởi vì cuộc chiến tranh này, bọn họ đã tập trung đến nơi đây, cố gắng tập hợp tất cả sức mạnh, giành lấy chiến thắng cuối cùng về cho quốc gia của mình.
Mà người đoàn kết tất cả bọn họ thành một khối, đưa tay chỉ dẫn, khiến bọn họ tiến lên không do dự, chính là vị thần tượng của tất cả quân nhân trong thời đại này mà không lâu nữa bọn họ sẽ được gặp tận mắt - một đời quân thần, Hastings!
Thế cục chiến tranh đã tiến vào thời kỳ khẩn trương nhất.
Soberl từng bước ép đến ở Tinh hà Carleston; chiến tranh giữa Cộng hòa Ryan và Liên bang Naga, bởi vì Lý Phật mạnh mẽ xuất kích mà tiến vào giai đoạn ác liệt; các quốc gia phía tây bắn nhau loạn xạ; tinh vực Phương Bắc, tinh vực Đông Bắc, tinh vực Tây Nam cũng không ngừng rực lửa chiến tranh. Các quốc gia đều đã dốc hết lực lượng mạnh nhất để chiến đấu, để tranh đoạt.
Mà trong những ngày này, nơi có thế cục mây gió biến ảo xoay vần nhất, tinh vực Đông Nam thì lại diễn ra liên tiếp các trò hay.
Douglas tập kích Lam Thạch tinh, hạm đội Humphrey tựa như bóng ma xuyên qua thông đạo trung ương Leray, rồi lập tức lại thất bại thảm hại tại tinh hệ Long Bow, khiến cho người ta muốn rớt cả mắt. Danh tướng Jaban, sĩ quan chỉ huy trưởng Mikami Yujin ở chiến khu Đông Nam giảo hoạt như hồ ly, lợi dụng hạm đội Humphrey hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dương đông kích tây, tập kích vào Reske.
Tất cả các biến động bất ngờ này xảy ra nhanh tới mức khiến người ta không kịp chớp mắt, không kịp thở dốc!
Mà mặc cho thế cục rung chuyển biến ảo thế nào, mặc cho Phỉ Minh chiến thắng hay thất bại trên các chiến tuyến, thân là chủ soái quân đồng minh, Hastings vậy mà lại trở nên khác thường, không hề có chút hành động nào. Không ra lệnh, không chỉ đạo phân tích, không tham dự bất kỳ sự vụ gì của bộ chỉ huy... Tựa như khi cuộc chiến tranh này tiến vào thời khắc mấu chốt nhất kịch liệt nhất thì đã không còn liên quan gì đến ông ta nữa.
Ai cũng không hiểu đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Đủ các loại lời đồn đại đang lan truyền sôi sùng sục.
Có cái nói là bệnh tình của Hastings đang nguy kịch, có cái nói là Hastings đã thoái vị nhường chỗ cho người tài, còn có cái nói là Hastings đang yên lặng tích tụ lực lượng, chuẩn bị ra một đòn trí mạng dành cho Soberl...
Đối với tất cả lời đồn đại này, Hastings đều chỉ duy trì im lặng.
Thậm chí ngay cả khi một vài tiếng nói nghi vấn ông ta bắt đầu cất lên, ngay cả sau khi Lý Phật cường công tinh hệ Catalunya, có người châm gió thổi lửa, cổ động dân chúng yêu cầu ông ta xuống đài, yêu cầu ông ta chịu trách nhiệm về hoàn cảnh xấu của Phỉ Minh hiện tại, ông ta đều không hề có một chút động tĩnh nào.
Chẳng ai ngờ được rằng, ngay khi hạm đội Binalter liên tiếp giành được thắng lợi tại tinh hà Carleston, hạm đội Phỉ Dương liên tiếp bại lui, Hastings vậy mà lại mặc kệ chiến cuộc ở Carleston, đi đến cái bộ chỉ huy quân đồng minh vốn đang đặt hết tất cả ánh mắt và tinh lực vào chiến cuộc Đông Nam này.
Sự xuất hiện của ông ta cũng không chỉ đơn giản là chuyến thăm của một cá nhân. Qua cái động tác này của ông ta thì lại có một tầng ý nghĩa sâu hơn đáng giá để người ta phải cân nhắc suy xét.
Lồng không gian trên bến cảng đang chậm rãi mở ra. Mấy chục chiếc chiến hạm Phỉ Dương hùng tráng sắp xếp thành trận hình chỉnh tề đi qua các chiến hạm của các quốc gia đang bỏ neo dày đặc hai bên, bay về phía bến cảng cứ điểm số 1.
Mọi người trong cứ điểm đều ngừng tất cả các công việc trên tay, tụ tập đến bên cửa sổ mạn tàu, nhìn những chiến hạm tiên tiến nhất Phỉ Dương này chậm rãi lướt qua trước mắt mình. Cái thân hạm đẹp đẽ mà kiên cố kia, cái đầu tàu uy vũ kia, khẩu pháo chính hùng tráng bá đạo kia, còn có cái tạo hình có chút khoa trương, nhưng lại khiến người ta phải chậc lưỡi tán thán kia....
Hastings, rốt cuộc đã tới rồi!
...
Gian phòng được trang trí mộc mạc mà ấm áp.
Một lượng lớn đồ trang trí bằng gỗ cùng với lớp da mềm bao phủ trên vách tường khiến cho người ta không thể tin được đây là một khoang thuyền trên một chiếc tàu sân bay.
Trước bàn đọc sách, Hastings đang ngồi trên xe lăn, lẳng lặng xem tình báo trong tay. Margaret đứng bên cạnh ông ta, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy phần lưng ghế cao cao của xe đẩy.
Từng chiếc chiến hạm thả neo trên bến cảng yên lặng không tiếng động mà lướt qua bên ngoài cửa sổ mạn tàu, ánh sáng từ hằng tinh xuyên qua thân thể tựa như một cái ống nước khổng lồ của cứ điểm, hắt tia sáng vào trong gian phòng.
Hastings chậm rãi thả bản văn kiện điện tử trong tay xuống, thở ra một hơi thật dài, nhắm hai mắt lại.
Margaret đau lòng mà giúp ông ta xoa bóp bả vai.
Sự giày vò của bệnh tật đã khiến cho vị quân thần vĩ đại này gần như không còn ra hình người nữa. Khoang chữa bệnh đã hoàn toàn không còn tác dụng gì với ông ta. Ngay cả nhóm y tế do những chuyên gia chữa bệnh kiệt xuất nhất của Phỉ Dương tạo thành cũng không thể kết luận được vị quân thần này sẽ rời khỏi thế gian vào lúc nào. Nếu như không phải nói ra một thời điểm chính xác, vậy thì câu trả lời sẽ là - Bất cứ lúc nào.
Có điều, tuy rằng gặp phải sự giày vò về bệnh tật mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, thế nhưng tinh thần của Hastings vẫn rất khỏe mạnh. Ông ta chưa bao giờ thất bại, cho dù là đối mặt với ốm đau bệnh tật, trên khuôn mặt ông cũng không hề nhìn ra chút đau đớn và tiều tụy nào.
Đặt ở trên bàn chính là chiến báo mới nhất của Reske Trenock. Lý Hồng Vũ thuận lợi đến Thương Lãng tinh, cũng cầm chân được hạm đội siêu cấp Lôi Đình của Jaban đang hộ vệ ở Thương Lãng tinh, chiếm được quyền khống chế không gian trên Thương Lãng tinh. Hiện tại, bốn chiếc tàu sân bay vũ trụ của hạm đội đang lơ lửng trên bầu trời Thương Lãng tinh, vô số máy bay chiến đấu đã rời khỏi đội hình do tàu sân bay tạo thành, chia thành từng đợt đột nhập vào trong tầng khí quyển.
Hành động đổ bộ ngay tại trước mắt. Mà toàn bộ kế hoạch đổ bộ, cũng đã được bày ở trước mặt Hastings.
Lão bằng hữu Lý Tồn Tín vẫn còn sống, cái tin tức này, cho dù là người có tâm lặng như nước như Hastings cũng không khỏi cảm thấy vui mừng. Mà người tạo ra cục diện này, cũng chính là người bạn nhỏ kia của Margaret... Sau khi tặng cho mọi người một niềm vui ở tinh hệ Long Bow, hắn lại một lần nữa tặng cho Phỉ Minh một niềm vui nữa.
Tình thế ở quốc nội Trenock, ông ta hiểu rất rõ ràng.
Tổng thống Trenock Hill trước nay vẫn một mực do dự, thế nhưng lần này, hắn tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó! Điều này đã định sẵn trong tính cách của dân tộc Trenock rồi. Khi cái quốc gia này tập trung toàn lực vào chiến tranh, vậy thì cả vũ trụ đều sẽ vì đó mà run rẩy.
Nghĩ đến cái tên tiểu tử Điền Hành Kiện mà Margaret khi trở về bên mình đã nhắc đến tổng cộng 367 lần kia, khóe miệng Hastings không khỏi lộ ra nụ cười.
Chỉ sợ cái gã mập mạp kia sẽ không ngờ được rằng, bởi vì hắn mà mình lại đến tận Al-Aqsa. Tới nơi này, vì tương lai, mà gieo xuống một hạt giống ở tinh vực Đông Nam!
"Maggie..." Hastings vỗ nhẹ lên bàn tay Margaret đặt trên vai, ý bảo nàng dừng lại, hỏi: "Con thấy thế nào?"
"Thế cục ở Reske?" Margaret đi vòng tới ngồi xuống trước mặt Hastings, ngửa mặt nhìn ông ngoại mình.
"Ông hỏi cái tên mập mạp tên là Điền Hành Kiện kia kìa..." Hastings lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Ông tính qua rồi, mấy ngày nay, trước mặt ông con đã nhắc tới hắn hơn ba trăm lần, dù sao chút nữa thể nào con cũng sẽ kéo vấn đề đến đến trên người hắn, ta cứ trực tiếp hỏi luôn cho xong."
"Ông ngoại!" Gương mặt Margaret nhất thời đỏ lên.
Trong nụ cười của Hastings tràn đầy sự cưng chiều, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng tựa như ánh mặt trời của Margaret, cười nói: "Ngượng ngùng gì chứ. Ánh mắt của con không tệ, ánh mắt của ta cũng không. Trên cái thế giới này, một tên thiếu tướng nho nhỏ có thể đồng thời được cả hai ông cháu ta coi trọng, có thể có mấy người?!"
"Tên kia là một quái vật!" Margaret phụng phịu, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự ngượng ngùng và ý cười.
"Vậy thì thằng chắt ngoại tương lai của Hastings ta chẳng phải cũng là một tiểu quái vật à?" Ánh mắt Hastings có chút đăm đăm.
"Ông ngoại!" Margaret cắn môi, hung hăng trừng mắt với Hastings, đến tận khi Hastings cười giơ hai tay đầu hàng mới thôi. Người có thể khiến quân thần Hastings phải giơ tay đầu hàng, trên thế giới này cũng chỉ có một mình Margaret mà thôi.
Ở một góc khác trong gian phòng, mấy vị sĩ quan đang nhìn nhau cười.
Tuy rằng không thể nghe thấy hai ông cháu này đang nói với nhau những gì, thế nhưng, một quân thần Hastings từ trước đến nay luôn nghiêm túc mà lại có thể có một vẻ mặt trẻ con như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ khiến cho rất nhiều người rớt cả quai hàm. Hastings lúc này, thật giống như một đứa bé.
Chiến hạm chậm rãi đáp xuống bến đỗ. Mấy chục chiếc máy dẫn kéo to lớn có đường kính lên đến ba mươi mét đang vươn ra từ trong bến đỗ, vững vàng khớp vào trong khe kết nối ở mặt bên chiến hạm. Khi Hastings được Margaret đẩy xe lăn, xuất hiện tại trước cửa hàng lang kết nối, các sĩ quan của bộ chỉ huy với thượng tướng McKinley dẫn đầu sớm đã chờ đợi ở cửa khoang.
Thấy Hastings xuất hiện trước mắt, các tương quân với các sắc mặt khác nhau đều tiến lên nghênh đón, nhấc tay cúi chào.
"Nguyên soái."
Lời đồn đại hiển nhiên là thật, Hastings trước mắt so với dĩ vãng như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Rất nhiều người liếc mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt đều lộ vẻ buồn rầu.
Bọn họ không dám tưởng tượng, nếu như mất đi Hastings, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì.
Chỉ cần Hastings còn sống, cho dù ông không hề tuyên bố một mệnh lệnh nào thì cũng đã đủ rồi! Ông là cây trụ chống trời trong lòng dân chúng Phỉ Minh, nếu mất ông ta, ai sẽ đến gánh lấy bầu trời này.
Phỉ Minh còn chưa có một vị anh hùng có một không hai như vậy!
Ngoài sự lo lắng ra, điều khiến mọi người càng thêm hiếu kỳ chính là, Hastings không hề quan tâm đến việc Tinh hà Carleston liên tục bại lui, lúc này vậy mà lại đi đến bộ chỉ huy quân đồng minh, đến tột cùng là xuất phát từ mục đích gì. Hành trình lần này của ông ta, là để phát đi tín hiệu như thế nào?!
Tại bộ chỉ huy quân đồng minh bây giờ, chiến sự quan trọng nhất cũng chỉ có hai phương diện.
Một phương diện là chiến trường Ryan nơi có tập đoàn quân của Lý Phật, mà một phương diện khác, tất nhiên chính là chiến trường Trenock đang rất nguy cấp hiện tại. Nghe nói, sau chiến dịch đại thắng trước đó, thanh danh Lý Phật đã như mặt trời ban trưa, mơ hồ có xu hướng áp đảo cả Hastings. Ở trong quốc nội Phỉ Dương, thậm chí đã có người bắt đầu tạo thế để y có thể trở thành người đứng đầu quân đội.
Bên trong Phỉ Minh, gia tộc Hastings nắm giữ quân đội đã gần trăm năm, ba mươi năm trước bản thân Hastings còn "nhất chiến thành thần". Thế nhưng, khi Hastings già đi, khi thân thể ông càng lúc càng kém, gia tộc Hastings dường như không có ai có thể gánh nổi đại kỳ. Thiên phú của Margaret tuy rằng cực cao, thế nhưng nếu so với bậc danh tướng như Lý Phật, nàng vẫn còn thiếu đi bảy phần lão luyện.
Một khi Hastings qua đời, đấu tranh quyền lợi bên trong Phỉ Dương liệu có thay đổi bất ngờ hay không? Đối với Lý Phật vừa thoát khỏi lồng giam, Hastings có những tính toán gì? Đối với cuộc chiến tranh này, ông ta đã mai phục con cờ thế nào?!
Mọi sự nghi vấn không ngừng quay cuồng trong lòng các tướng quân. Ánh mắt bọn họ đầy phức tạp, theo xe đẩy của Hastings, dời đến trên người một người mà bọn họ không thể ngờ tới được.
"Tướng quân Bernardote." Hastings sau khi khẽ gật đầu với mọi người, lại chỉ cầm lấy tay của riêng Bernardote.
Tuy rằng đã vô số lần gặp qua Hastings, thế nhưng, thân là một vị tướng quân xếp thứ hai ở một quốc gia thành viên loại nhỏ có thực lực quân sự bạc nhược, trước nay vẫn luôn theo tư tưởng hòa bình, Bernardote và Hastings thực tế không có quá nhiều tiếp xúc.
Mà giờ khắc này Hastings không ngờ lại dừng lại chào hỏi riêng một mình ông ta, đừng nói là người bên cạnh không khỏi kinh ngạc, mà ngay cả bản thân Bernardote cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
"Tên nhóc kia làm khá lắm." Lời nói trong miệng Hastings khiến cho ánh mắt mọi người bên cạnh khi nhìn về Bernardote đều đã hoàn toàn thay đổi.
Tên nhóc kia, kẻ có thể khiến Hastings xưng hô như vậy là ai đây?!
"Chờ chiến cuộc ở tiền tuyến ổn định lại, sắp xếp cho hắn trở về một chuyến." Hastings mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay Bernardote: "Tôi muốn được gặp vị anh hùng Leray luôn có thể mang đến sự ngạc nhiên cho chúng ta này một lần. Biểu hiện của hắn đã chinh phục được tôi."
Nói xong, phảng phất như không nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của các tướng quân xung quanh, Hastings mỉm cười quay đầu nhìn thượng tướng McKinley theo sát phía sau, hỏi: "Thế cục ở Thương Lãng tinh thế nào rồi?"
McKinley hơi khom người, báo cáo: "Diễn biến có chút ngoài dự kiến, nguyên bản bộ chỉ huy không có ý kiến với kế hoạch của thượng tướng Lý Hồng Vũ, có điều căn cứ theo tình báo mới nhất vừa thu được, sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn cơ giới số 51 mà nguyên soái Lý Tồn Tín chỉ huy, sau khi tiêu diệt được sư đoàn thiết giáp 231 của địch vậy mà lại bỗng nhiên phân chia. Chủ lực vẫn theo kế hoạch tiến về thị trấn Song Khê Kiều, mà lại có một tiểu đoàn thiết giáp tách ra, tiến về thành phố Bắc Quan ở phía bắc."
"À? Chia quân?" Hastings có chút kinh ngạc, đối với bản đồ vùng núi phía bắc, ông ta đã xem xét qua rất nhiều lần, toàn bộ địa hình đều nằm trong đầu ông. Thị trấn Song Khê Kiều, không thể nghi ngờ gì chính là cánh cửa mà bộ đội Jaban ở trong vùng núi phía bắc bắt buộc phải vượt qua khi muốn lui về thành phố Bắc Quan. Chỉ cần ngăn chặn nơi này, lại phối hợp với bốn điểm đổ bộ ở xung quanh, bất kể là về thời gian hay là không gian, bộ đội Jaban tuyệt đối sẽ không có lối thoát nào.
Theo lý mà nói, lúc này, Lý Tồn Tín không nên chia quân. Tròn một tiểu đoàn thiết giáp, hiện tại đối với nhánh bộ đội này mà nói, là một phần sức chiến đấu không thể bỏ qua. Hơn nữa, từ chiến khu cách khu nông nghiệp Frings 60 km về phía đông, muốn tiến lên phía bắc thì phải vòng qua ngoại ô phía đông thành phố Bắc Quan. Nơi này không hề có mục tiêu chiến lược quan trọng nào. Cho dù là có, vậy thì một tiểu đoàn thì có thể làm được gì? Chặn Song Khê Kiều, hai sư đoàn ít nhất có thể giữ được ba ngày. Mà không cần đến ba ngày, chỉ cần mười mấy tiếng đồng hồ, cuộc chiến này đã thắng rồi!
"Vì sao lại chia quân?" Hastings nhíu mày hỏi.
"Quân đội thành phố Bắc Quan đã điều động, động tác rất nhanh." McKinley đáp: "Khi bộ đội của nguyên soái Lý Tồn Tín vừa mới kết thúc chiến đấu, quân địch đã xuất hiện ở vị trí cách không đến 40 km. Hơn nữa, kẻ tới chính là sư đoàn thiết giáp số 2 của Vệ đội Hoàng gia số 1 tinh nhuệ nhất Jaban."
"A!" Margaret sau lưng Hastings chợt thấp giọng hô lên.
Sắc mặt của Hastings cũng trở nên ngưng trọng.
"Bọn họ muốn lấy binh lực một tiểu đoàn để chặn đứng sư đoàn thiết giáp số 2 của Jaban?"
"Đúng vậy." McKinley gật đầu. Cái phương án gần như là điên cuồng này, trước khi Hastings đến đây đã tạo nên một cơn sóng to gió lớn ở bộ chỉ huy. Rất nhiều tướng quân đều giữ ý kiến phản đối kịch liệt. Tính nguy hiểm của cái kế hoạch này quá lớn, lấy một tiểu đoàn để ngăn chặn một sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ nhất của Jaban, một khi có chút sơ xuất, tình thế rất có khả năng lật ngược 180 độ. Đến lúc đó, toàn bộ kế hoạch phản công của quân đồng minh cũng đều sẽ bị liên lụy.
Có người phản đối, thế nhưng cũng có người ủng hộ.
Nhánh bộ đội này đi đến tận bước này thì cũng đã là một kỳ tích rồi. Khi bọn họ chia quân ba đường đâm xuyên lên hướng bắc giữa tầng tầng vòng vây, đó nguyên bản cũng là một hành động mạo hiểm trong mạo hiểm! Thế nhưng, bọn họ đã thành công. Huống hồ, cái tiểu đoàn thiết giáp kia chỉ cần cầm chân được sư đoàn địch trong vài tiếng đồng hồ, chỉ cần phòng tuyến ở thị trấn Song Khê Kiều được xây dựng xong, với binh lực hai sư đoàn, trên không trung còn có sự phối hợp của máy bay chiến đấu, đừng nói là một sư đoàn thiết giáp, cho dù mang cả năm sư đoàn hàng đầu của Vệ đội Hoàng gia số 1 đến đây, cũng có thể trụ được đến lúc toàn bộ kế hoạch đổ bộ tác chiến hoàn thành.
"Sĩ quan chỉ huy dẫn đầu cái tiểu đoàn thiết giáp này là ai?" Hastings mở miệng hỏi, thế nhưng ánh mắt lại trực tiếp nhìn về phía Bernardote.
Quả nhiên, câu trả lời của McKinley đã xác nhận phán đoán của ông: "Chính là thiếu tướng Điền Hành Kiện của Leray."
Hastings bình tĩnh vỗ vỗ bàn tay dìu xe lăn vì dùng sức quá độ mà đã trở nên trắng bệch của Margaret, khẽ gật đầu.
Bản thân mình đến nơi này quả là chính xác.
Chỉ là không biết, đối mặt với bài kiểm tra nghiêm khắc mà đến chính vị giám khảo như ông cũng không ngờ tới này, người thí sinh này sẽ tỏa sáng rực rỡ, hay là sẽ biến mất vào trong cái thời đại mênh mông này.
Dùng binh lực một tiểu đoàn đi kiềm chế tròn một sư đoàn thiết giáp, hơn nữa còn là tinh nhuệ của Vệ đội Hoàng gia số 1 với sức chiến đấu siêu quần của Jaban.
Cái tên kia thực sự là nhát gan sợ chết như những gì mà ngành tình báo cung cấp sao?!
Ở Thương Lãng tinh, hắn không cần phải liều mạng như vậy. Hắn đến tột cùng là vì cái gì? Có thể, nguyên nhân hắn làm như thế, là bởi vì hắn còn nắm giữ một kế hoạch mà bản thân không thể tưởng tượng nổi.
Tương lai sẽ có bao nhiêu biến số nữa đây, bản thân lúc sinh thời liệu còn có thể nhìn thấy được không?
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Mười chiếc máy bay chiến đấu đang chia làm năm đội hình, từ vũ trụ tiến vào tầng khí quyển.
(Có lẽ text sai, mạng sida nên cũng lười tìm text, coi rồi sửa lại chứ có 10 chiếc mà chia làm 5 đội thì tào lao quá -nd)
(Mỗi đội 2 chiếc vẫn ok nhé, máy bay chiến đấu cần không gian bay, đông quá bay nhanh dễ va chạm, cứ xem thì thấy cùng bay song song lượn vòng thì đã là pro rồi -nb)
Khoảng không trung này vẫn còn đang bị màn đêm thống trị, mà trên khoảng mặt đất hình vòng cung phía xa xa, ánh mặt trời đã vẽ lên một đường cong vàng kim dày ở trung tâm và mỏng dần về cánh. Vùng núi, sông suối và rừng rậm ở phía trước đã bắt đầu thức tỉnh.
"Tăng tốc!" Dưới mệnh lệnh của máy bay dẫn đầu, tốp máy bay bỗng nhiên tăng tốc, lao về phía biển mây cuồn cuộn. Đồng hồ tốc độ của máy bay chiến đấu đã vượt qua phạm vi giới hạn nguy hiểm từ ma sát không khí khi tiến vào tầng khí quyển. Thế nhưng, những chiếc máy bay chiến đấu này đều không hề bận tâm đến an toàn. Các phi công mím chặt môi, ánh mắt kiên định.
Thời gian! Trong khoảng nắng ban mai của buổi sáng sớm này, có một tiểu đoàn thiết giáp đang vì mọi người mà giành giật lấy thời gian. Thời gian bây giờ thật sự quá quý giá, không riêng gì cái trung đội máy báy chiến đấu này, mà còn có vô số đội hình máy bay chiến đấu tương tự, còn có hạm đội trong vũ trụ, còn có tàu vận tải to lớn đã bắt đầu hạ xuống, còn có các robot lục quân đã xếp sẵn thành hàng, chỉ chờ cửa khoang mở ra là phóng thẳng tới mục tiêu!
Mọi người đều đã bị tiểu đoàn thiếu giáp giữa trung tâm cơn lốc kia lay động, đều đã bị thị trấn Song Khê Kiều đang liều mạng xây dựng công sự kia lay động. Lãng phí mỗi một giây đều là phạm tội đối với những đồng đội dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội kia.
Máy bay chiến đấu, gào thét xuyên qua tầng mây, lao xuống căn cứ Jaban đã báo động ầm ĩ bên dưới!----------oOo----------
Lời tác giả: Ừm, bởi vì không muốn bị người khác hiểu lầm về chuyện câu chữ kéo dài, bởi vậy phải nói một câu, sau đó sẽ không nhiều lời nữa.
Đây là một quyển sách viết về chiến tranh. Phần cao trào và chăn đệm hoàn toàn khác với loại sách đánh nhau thăng cấp. Vì thế khi cần chăn đệm thì phải có chăn đệm, cố gắng trong lúc chăn đệm để nói về nội dung chính, đây là cách viết tiết kiệm nhất của loại này rồi.
Mong mọi người nhìn thêm về lượng tin tức trong đó, cảm nhận tâm tình và cố gắng chờ đợi. Đây là một phần cao trào của loại sách này, không thể giống như loại sách về chiến đấu cá nhân, nói đánh là đánh. Hơn nữa, không có những chi tiết như thế này, bỗng nhiên xuất hiện bộ chỉ huy và Hastings, mọi người đều sẽ cảm thấy khó hiểu.