Mao Địa Hoàng [vkook]

Bà Hai nhíu chặt mày, đôi mắt phòng ngừa nhìn về phía em. Bà ta có một dự cảm không lành. Cái thằng nhãi này nó còn biết cái gì nữa?

Em nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của bà Hai dòm mình liền cười khẩy. Khóe miệng lần nữa lại nhếch cao hơn, em chậm rãi nói:

"Chắc mợ Hai quên rồi, cái thằng nhóc bẩn tưởi bỗng dưng xuất hiện trong Kim gia?"

Bà Hai lúc này liền trợn mắt, đôi môi bà ta run bần bật muốn nói nhưng không thể nói thành lời. Cái thằng nhóc đó, chính là nó bây giờ sao? Không lý nào lại cư nhiên trùng hợp đến vậy!

"Thằng nhỏ đó, nó không biết từ đâu lại chạy đến Kim gia nằm lăn lóc, đuổi quài nó không chịu đi. Ông cả nhà thấy thằng nhỏ đó đáng thương quá nên cho vào phụ chân vặt, rồi chẳng bao lâu nó lại trốn đâu biệt tích." Em đứng dậy, đi đến chỗ hoa Mao Địa Hoàng của bản thân mình, vừa sờ vào những cánh hoa vừa rì rào nói.

"Mày... ý mày là sao?" Cảm giác không lành trong lòng bà Hai càng ngày càng tăng cao, bà ta đanh mặt, đôi bàn tay bấu lấy vải quần siết chặt.

"Ha, tôi nên bắt đầu câu chuyện như thế nào nhỉ?" Em lấy tay che miệng cười khách khí, rồi lại xoay người ngồi xuống ghế đá. Em nói tiếp:


"Rằng là một đêm trăng thanh gió mát, nhân lúc cô Liễu vừa mới dọn dẹp bếp núc rồi ra về. Tự dưng đầu óc nàng ta quay cuồng, bị lôi đến vườn cây sâu tuốt. Cư nhiên lại bị một đám đàn ông đực rựa hôi thúi mùi mồ hôi nồng nặc, cỡ ba bốn thằng đa? Đè ra hiếp đến không còn nhìn ra thân thể người."

Em nuốt nghẹn một ngụm nước miếng rồi lại khàn giọng tiếp tục nói:

"Không phải đơn thuần mà cô Liễu bị đè ra hiếp như vậy, không có lửa thì làm sao có khói? Kim gia này không phải chốn nhà hoang mà ai muốn vào thì vào muốn ra thì ra. Kẻ chủ mưu thì nằm đắc ý, trầm mình trong làn nước nóng xả hơi. Mặc kệ tấm thân yếu ớt của người phụ nữ kia gào thét tuyệt vọng chốn hoang vu."

"Tôi kể có đầy đủ chưa? Mợ Hai?"

Bà Hai không ngờ chuyện xấu mình giấu nhẹm bao năm nay lại bị kẻ khác khơi quật hết ra. Còn là kẻ mà bà ta dè chừng, ghét cay ghét đắng.

"À còn nữa, có lẽ kẻ chủ mưu đó không ngờ. Cái gai trong mắt mình chỉ định cảnh cáo thôi, ai dè lại sẵn tay được một kẻ khác rảnh rang nhổ bỏ. Chắc hả hê lắm nhỉ?" Em chợt nhận ra mình quên thứ gì liền kêu lên một tiếng rồi nói tiếp.

Ánh mắt bà Hai đỏ lựng, bà ta kiềm lại nỗi khiếp sợ trong lòng mình, quát nạt em:

"Mày, mày có quan hệ gì với con nhỏ đó?"

Em cuối cùng cũng nghe được câu mà em muốn liền sảng khoái đứng dậy, bước chân em thảnh thơi đi đến đối diện bà ta, khoảng cách chừng hai tấc rưỡi. Em nở một nụ cười đểu cáng, nhẹ nghiêng đầu, chầm chậm đáp:

"Quả nhiên, mợ Hai không bao giờ làm tôi thất vọng. Ít nhất thì khó chơi hơn hai bà kia nhiều. Đến câu vấn đáp cũng hạp ý tôi. Mợ nghĩ như thế nào? Tôi có quan hệ gì với Liễu mà lại rành rọt thế cà? Chắc mợ đây nghe cũng sẽ sốc lắm. Rõ ràng nàng Liễu kia trẻ tươi mơn mởn như vậy, lại là đàn bà góa phụ một con!"

Bà Hai như nghe tiếng sấm ầm bên tai mình. Góa, góa phụ một con? Vậy, cái thằng này...

"Phải, Liễu là mẹ tôi! Người đàn bà tội nghiệp chỉ vì gia cảnh nghèo túng, muốn con cái mình có một cuộc sống tốt đẹp, được ăn học như người ta mà phải đi làm như trâu như bò, hầu hạ kẻ khác. Đến bây giờ tôi vẫn muốn hỏi, nàng đã làm cái gì mà phải chịu cảnh chết oan như thế? Tôi còn chẳng rõ người mẹ thân thích ruột thịt của mình sao? Nàng ta rất khù khờ, có biết gì là sự đời đâu! Đến nỗi, lúc nàng ta vừa bước chân ra khỏi nhà, tôi cũng chỉ là đứa trẻ tí hon, chập chững mới tám tuổi đầu còn phải dặn dò nàng ra đường làm sao để cho thật cẩn thận, đừng để người đời người ta leo lên đầu lên cổ ăn hiếp! Rồi thì sao chứ?"


Nói đến đây, em nuốt ngược nước mắt trực trào nơi khóe mi mình. Sự thống hận, bi thương đã nuôi dưỡng tâm hồn em từ một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi đã phải mồ côi cha mồ côi mẹ, lang thang phiêu bạc khắp chốn kiếm từng miếng ăn nhỏ nhoi.

"Đến một ngày nọ, một ngày trăng tròn rất đẹp. Tôi sốt ruột ngồi trước hiên nhà chờ đợi người mẹ đần độn của mình chạy về trong đêm tối, chờ đợi nàng sẽ vói vào tay tôi những món ăn vặt vãnh mà nàng ta chôm được từ nhà chủ. Tôi chẳng thấy nàng đâu cả? Khi tôi đến được Kim gia này thì nghe tin mẹ mình đã chết. Chết vì bị rớt từ trên cây xuống, vỡ đầu chết sao? Làm gì có chuyện quái quỷ đó tôi tin được, mẹ tôi, nàng ấy sợ độ cao. Tôi nhất định phải tìm được nguyên nhân bà ấy chết!" Giọng em khản đặc pha chút ưu thương cùng thống hận nói.

"Ông trời cũng chẳng phụ lòng tôi, rốt cuộc tôi cũng biết hung thủ đã giết chết người mẹ của chính mình. Và khi biết đến nguyên nhân tôi càng muốn phỉ nhổ hơn. Vì cái sự ghen tuông vô điều kiện, sự ganh ghét mà các người lại cướp đi mạng sống của mẹ tôi? Tôi van lạy mấy người, nàng ta bị khù khờ! Không ai thấy hay sao? Cuộc sống nàng chỉ vây quanh mỗi tôi thôi, tại sao cũng chẳng để cho nàng sống được một cuộc đời trọn vẹn?"

Bà Hai đến lúc này sững người. Bà ta dường như phải tiêu hóa một đống thông tin nặng nề vào não mình. Tại sao lại có thể thành ra như vậy?

"Mợ Tư trở nên điên khùng như vậy, đúng, tôi chính là kẻ làm hại bà ta. Tôi thay mùi hương trong phòng bà ta bằng cà độc dược, trong trà của mợ ấy, tôi còn cho thêm ít Mao Địa Hoàng. Mỗi đêm tôi sẽ đóng giả làm mẹ mình, vào hành hạ bà ta cho đến khi nào bà ta cảm thấy sống không bằng chết. Tôi không giết bà ta đã là làm phước lắm rồi. Với cả, nếu tôi giết chết bà ta ngay thì cũng chẳng hả hê gì lắm. Đáng lẽ mục tiêu tiếp theo là mợ Hai đây, nhưng lại bị mợ Hai phát hiện rồi." Em nói.

"Mày... ông cả..."

"Cha!"

Bà Hai khập khững chưa nói hết câu thì đột nhiên nghe tiếng cậu cả kêu lên. Em cùng bà ta đồng loạt giật mình quay về hướng sâu trong vườn. Cả hai đều trợn tròn mắt.

Ông cả, nãy giờ đã nghe hết chuyện của hai người.


Hắn sau khi giận dữ quay về phòng thì cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Không gian kín của phòng cứ khiến hắn cảm thấy tù túng, vậy nên hắn liền đi ngược ra vườn. Không ngờ lại có thể nghe được câu chuyện động trời như thế.

Hắn nghe đến bà Hai nhắc tới mình chân liền không đứng vững nữa mà suýt té ngửa ra sau. May rằng sau lưng mình có con trai đứng đỡ. Hắn không ngờ, người mà hắn bây giờ một lòng tin tưởng lại che giấu một bí mật khủng khiếp đến vậy. Hắn cũng muốn hỏi tiếp lời bà Hai, rằng, còn hắn thì sao? Em có phải cũng mang hận hắn không?

"Quốc, sao em lại đối xử như thế với tôi?"

Hết chương 36.

=)))))))))))))) từ drama bẻ cua sang ngược rồi chuẩn bị hóng kết truyện nàooooooo

Huhu trời ơi đấu tranh tư tưởng dữ lắm, định mai mới up vì đang ghiền phim. Nhưng mọi người hồi hộp quá tôi không nỡ nên chạy lên viết. Huhu cho những ai hỏi tui đang xem phim gì, tui đang cày lại trần tình lệnh nhé, huyền thoại lòng tui 🥺

Cảm ơn lnghonganh vì đã làm bìa cho pía nghennnnnm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận