Mao Địa Hoàng [vkook]

Trời cũng đã bắt đầu lấp lóe hơi sương. Từ màu đen trầm thúy cũng ngã dần sang màu xanh mơ hồ.

Hàng lông mi run rẩy, em tỉnh giấc. Đôi mắt em phủ một tầng hơi nước, tay em chóng vội lau để cho những vệt nước vơi đi. Em đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Em ngóc dậy, vùng eo em đau nhói truyền đến dây thần kinh khiến đôi chân mày em nhíu chặt, miệng khẽ bật thốt ra tiếng rên nhè nhẹ. Chồng em mạnh mẽ quá.

Nghĩ đến hắn, em chợt quay đầu. Nhìn lướt qua người vẫn còn nằm say giấc cạnh bên.

Bỗng dưng em chẳng thấy đau là gì nữa. Em luyến tiếc, sờ sờ tay hắn một lúc mới lê thân mình nhổm dậy. Dự leo qua người hẳn để ra ngoài thì đột nhiên eo bị một bàn tay ấm áp to lớn giữ lại.

"Canh hôm qua ngon lắm." Hắn lúc này cũng ngồi dậy, bồng hẳn em trên tay. Thay em đặt chân mình xuống đất.

"Phiền ông cả rồi." Em vòng tay lên cổ hắn, chân nhẹ nhàng chạm đất. Em có đôi chút không đứng vững, may rằng tay hắn vẫn còn đặt tại eo em.

"Đi đứng cẩn thận." Hắn chỉ gật đầu rồi nói.

Em nhìn hắn đôi lát cũng quay đầu đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì bị hắn kéo lại. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên gò má.

"Em mệt mỏi rồi, chút nữa tôi kêu con Liên đem đồ ăn đến cho em. Nghỉ ngơi đi."


Em có đôi chút giật mình, đôi mắt em trợn to. Trong lòng em, một dòng nước ấm áp đang chảy cuộn trào sôi sục.

"Nhưng ..."

Em định nói thì bị hắn cắt lời:

"Em đừng để ý các bà, tôi với các bà ấy, ai có quyền hơn?"

Em nghe hắn nói thế liền ngọt ngào trong lòng, em cười toe toét nhỏ giọng nói "Cảm ơn ông cả." Cũng không lưu luyến nhiều liền xoay gót khập khiễng ra khỏi cửa.

Hắn lại quay trở về giường thiu thiếp trong chốc lát.

[☆.\

Em nghe lời hắn, trở về cũng sa chìm vào giấc ngủ li bì. Trong mơ màng em ngửi được mùi đồ ăn thơm lừng, chắc là Liên nó nghe lời dặn dò của ông cả mà mang đến. Nghĩ tới, trong giấc chiêm bao em cũng cười rộ lên.

Trong lúc em ngủ thì bên ngoài bàn ăn, từng khuôn mặt của các mợ đều bày biện những biểu cảm sâu thúy.

"Ông cả đâu?" Bà Hai quay sang hỏi thằng Kiên đứng gần đó, nó chính là kẻ thường đi theo ông cả nhưng nay chỉ thấy nó mà chẳng thấy hắn đâu.

"Dạ thưa mợ Hai, ông cả bảo chốc nữa ông cả đến ngay, phiền các mợ hãy đợi ạ."

Bà Hai nghe rồi cũng chẳng hỏi gì nữa, nhưng khuôn mặt bà lại càng thêm tối tăm.

"Vậy còn cậu Quốc đâu, sao chẳng thấy ra vậy cà?" Bà Ba nhìn ngó một lượt liền chẳng thấy em thì hỏi.

"Chắc lại ngủ rồi chứ gì, hừ, mới vào nhà này bao lâu mà đã sinh thói sinh tật." Bà Tư bên cạnh phụ họa. Bà nhếch mép nghĩ, kiểu này cũng sẽ bị đuổi cổ sớm thôi. Ông cả không thích những người trễ nãi.

"Tôi đến, tất cả mau dùng cơm đi." Bấy giờ ông cả mới từ cửa chính đi vào. Hắn không nhìn sắc mặt của các bà vợ mình liền đi thẳng đến chỗ ngồi chính giữa.

Thấy hắn nhấc đũa, tất cả mọi người cũng đều đồng loạt nhấc đũa theo. Lúc ăn được nửa chừng, bà Ba đá mắt, cùng bà Tư trao đổi ánh nhìn. Lát sau liền nghe được bà Tư cất tiếng:

"Chà, sao vẫn chưa thấy cậu Quốc ra vậy cà?" Bà Tư vờ lơ đãng, vừa gắp thức ăn vừa chẹp miệng nói.

"Ngủ đến giờ mà còn chưa dậy, cũng không phải phép lắm à đa?" Bà Ba tiếp lời.


Bà Hai ngồi cạnh im ắng nhưng trên khóe môi bà rộ lên nụ cười nhợt nhạt. Kiểu gì thằng Quốc đó cũng sẽ bị ông cả quở trách cho coi.

"Chính tôi cho em ngủ, các bà đừng cứ khiển trách. Có gì, thì qua trách tôi đây này." Hắn cũng không buông đũa, và một hớp cơm, vừa nhai vừa chậm rãi nói.

Cả bàn ăn đang dần náo nhiệt cũng lại rơi vào yên lặng. Những nụ cười trên khuôn mặt đều cứng đờ.

Hắn lại nói tiếp:

"Các bà đừng cố múa rìu qua mắt thợ, đừng tưởng tôi đây chẳng biết gì. Thân tôi là trụ cột của cái nhà này, tôi cho mấy bà loạn đến thế cũng là cùng đường. Cái nhà này, tôi nắm trong lòng bàn tay."

Đôi tay rắn rỏi tinh tế của hắn cũng buông đũa xuống. Cơm trong chén cũng đã không còn. Hắn đứng dậy, tiếng chân ghế ma sát với nền đất phát ra tiếng két nặng nề. Hắn không nán lại lâu liền ra khỏi cửa.

Mặt bà Hai, bà Ba cùng bà Tư tối đến cực cùng.

Các bà cảm thấy, địa vị của mình đang bị lung lay.

Không thể để nó xảy ra được.

[☆.\

"Cậu cuối cùng cũng dậy rồi. Đồ ăn con đi hâm lại cũng là lần thứ tư rồi đó. Cậu mau rửa mặt rồi ăn nhanh đi." Liên bưng mâm đồ ăn vào phòng thì thấy em đang chuẩn bị đặt chân xuống đất.

"Cậu xin lỗi, cậu phiền con quá. Con đặt đồ ăn ở đó đi. Cậu đi sửa soạn rồi lại ra ăn ngay." Em vừa nói vừa đến mở tủ, lấy áo quần bà ba rộng rãi chuẩn bị đi thay.


"Mà cậu Quốc, cậu biết gì chưa?" Em chưa kịp ra khỏi cửa thì bị câu nói của Liên chặn lại.

"Chưa, cậu mới thức đây thôi."

"Khi nãy ông cả oách muốn chết luôn á cậu. Con đứng bên ngoài nghe mà hả dạ không thôi. Ông cả rày các mợ vì các mợ nói xấu cậu Quốc đó." Liên sốt sắng kể, vẻ mặt nó sung sướng cười sắp đến tận mang tai. Đôi mắt nó hí lại hả hê kể liếng thoắt không dừng, phút chót còn cười khằng khặc.

"Thế à?" Em bề ngoài chỉ cười nhẹ rồi đáp. Nhưng trong lòng em đã vui đến muốn bay lên trời. Ông cả đang bảo vệ em đó. Chà, không uổng công em dốc hết lòng hầu hạ ông cả. Sắp tới em phải làm vài món đồ cho ông cả mới được.

[.☆\

"Mày nói gì? Cậu Quốc hôm qua ở phòng ông cả nguyên đêm?" Tiếng sành sứ va chạm vào nền đất. Bà Hai tức run mình, ngồi trên ghế gỗ thở phì phò.

Nam thê của Kim gia sao? Từ xưa đến giờ không có, thì bây giờ cũng đừng hòng tồn tại.

Hết chương 5.

Xin lỗi các cậu vì hôm qua tớ không có update được chương 5 vì chưa viết được chương 6 huhu. Hôm qua xem phim mê quá không có ý tưởng để viết, nay tớ up chương 5 cho các cậu đây, và cũng mừng "Mao Địa Hoàng" đạt 1K re nhe. Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.

Tung bôngggggg.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận