Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Nói xong day day cái mũi, mùi thuốc trong phòng quá nặng, có chút không thoải mái, Diệp Thiếu Dương lập tức muốn đi ra ngoài.

Tạ Vũ Tình giữ chặt hắn nói: “Chị có trực giác, đây là sự kiện thần quái, bởi vì bạn gái hắn cũng nói, người chết lúc còn sống một đoạn thời gian trước đó biểu hiện rất bất bình thường, luôn nói cảm giác được trong phòng có người, muốn hại hắn, ngay cả cô ấy cũng nhìn thấy quỷ ảnh... Bằng không cậu dùng câu hồn thuật, đem hồn phách hắn từ âm ty dẫn tới, hỏi một chút không phải cái gì cũng biết?”

“Đại tỷ của tôi ơi, chị cho rằng tìm quỷ hỏi đơn giản tựa như bọn chị thẩm vấn phạm nhân? Trừ phi xác định là sự kiện linh dị, hơn nữa tà vật có dấu hiệu tiếp tục đả thương người, mới có thể từ địa phủ chiêu hồn lên, nếu có thể tùy tiện chiêu hồn, tất cả án giết người cũng không cần điều tra nữa, trực tiếp tìm pháp sư chiêu hồn, hỏi ra hung thủ là ai không phải xong rồi!” 

Âm dương ngăn cách, đều tự có pháp luật và quy tắc của riêng mình, từ âm ty chiêu hồn hỏi việc dương gian, nhìn như tiện hơn rất nhiều, nhưng sẽ dẫn phát rất nhiều nhân quả thác loạn đến tiếp sau, một khi lạm dụng, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, cho nên không đến lúc không chiêu hồn không được, bình thường là không thể tùy tiện dùng.

Đối với bản thân pháp sư mà nói, dùng một lần, ít nhất phải khấu trừ mấy chục năm âm đức.

Nhưng những cái này đều là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân căn bản Diệp Thiếu Dương không muốn dùng câu hồn thuật, ở chỗ mình vừa làm đại sự kia, tuy âm ty chưa truy cứu, nhưng ở âm phủ đã đắc tội không ít người, trước mắt chính là lúc nên thu mình, thật sự không muốn làm chuyện trái với âm luật nữa. 

Diệp Thiếu Dương đem mấy nỗi khổ trong lòng này nói ra, đề nghị: “Bằng không như vậy, chị tiếp tục điều tra trước, nếu xác định cái này thật sự là sự kiện thần quái, lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, tôi lại đến giúp chị.”

Tạ Vũ Tình nói: “Chị sợ đến lúc đó cậu không gặp được chị nữa.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sao có thể, chị đeo nhẫn Hắc Diệu Thạch, quỷ quái bình thường không có cách nào thương tổn chị.” 

“Nhỡ đâu không phải quỷ quái bình thường thì sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Chị cứ yên tâm đi, nhân gian nào có nhiều ác quỷ lệ yêu như vậy, tỷ lệ này cùng trong xổ số không sai biệt lắm, chị cũng từng trúng một lần, còn có thể trúng lần thứ hai?”

“Vậy được rồi, cậu đi về trước, chờ chị làm việc xong rồi tìm cậu ăn cơm.” 

Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, lại dặn cô cẩn thận, hắn ngược lại không lo lắng quỷ yêu, hắn lo lắng là sát thủ biến thái. Ở rất nhiều thời điểm, người so với quỷ còn khó đối phó hơn nhiều.

Vừa về nhà, Diệp Thiếu Dương đã nhận được một cuộc điện thoại, là một nữ sinh cùng lớp gọi tới.

Vốn Diệp Thiếu Dương căn bản không quen cô, gần đây bởi vì đi học vài ngày, có một lần hai người ngồi cùng bàn, hàn huyên một hồi, nữ sinh này biết được hắn chính là Diệp Thiếu Dương, thế mà kích động không dằn nổi, ra sức bảo hắn xem tướng cho. 

Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết, thì ra cô ấy cùng một người bạn cùng phòng mình là Lý Đa là bạn tốt, Lý Đa nói cho cô một số chuyện có liên quan mình, nữ sinh này nhớ ở trong lòng.

Mấy ngày nay mỗi ngày đều nhận được điện thoại của cô nàng, hẹn mình đi ăn cơm, Diệp Thiếu Dương phiền không chịu nổi, một lần cũng không đi, chính là không thể để cô nàng cảm thấy nếu có chí nhất định thành.

Điện thoại vẫn vang, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện tắt máy, chỉnh tắt âm, đi tắm rửa một cái đi ra, nhìn thoáng qua di động, phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi lỡ. 

“Cái đệch, mạnh như vậy!” Diệp Thiếu Dương nói thầm một tiếng, click ra xem, phát hiện chỉ có hai cuộc điện thoại là em gái đó gọi, còn lại đều đến từ Trương Tiểu Nhị.

Vội vàng gọi lại, điện thoại vừa vang đã kết nối, Trương Tiểu Nhị oán giận: “Sư phụ à, sư phụ sao không tiếp điện thoại!”

Diệp Thiếu Dương tìm cái cớ qua loa, hỏi tìm mình chuyện gì. 

Trương Tiểu Nhị nói cho hắn, có người muốn gặp hắn, đã đi tìm hắn.

“Người này em cũng không quen biết, là cha em nói cho em biết, nói anh có gì phiền toái, gọi điện thoại cho ông, ông giúp anh giải quyết, em đem số cha em cho anh, nhớ kỹ nha!”

Hỏi cô cũng hỏi không ra đầu mối, Diệp Thiếu Dương đành phải thôi, vừa đem điện thoại tắt đi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. 

Diệp Thiếu Dương tò mò đi qua mở ra cửa, ngoài cửa có ba người đứng, hai người mặc đồ tây, khổ người rất lớn, nhìn qua là biết loại rất biết đánh nhau, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng, trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức bật ra một từ: “Bảo tiêu!”

Hai người này tách ra hai bên đứng lại, nam tử ở giữa hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, rất khách khí nói: “Diệp tiên sinh, lại gặp mặt rồi.”

“Là ông!” 

Hắn vừa mở miệng, Diệp Thiếu Dương mới nhận ra, người đối diện này là lãnh đạo thần bí tên là Thái Vũ lúc trước ở Tương Tây từng gặp kia, đột nhiên nhớ tới lời nói Trương bí thư sau đó từng nói với mình, nhất thời cái gì cũng đã hiểu.

Xem ra tin tức của Trương bí thư cũng đủ linh thông, biết Thái Vũ tới Thạch Thành, cố ý bảo Tiểu Nhị gọi điện thoại cho mình, nhớ tới hắn lần trước ở bệnh viện hứa hẹn đối với mình, Diệp Thiếu Dương ít nhiều có chút tự tin.

“Ông sao lại biết tôi ở nơi này?” Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc. 

Thái Vũ cười nói: “Tôi muốn điều tra hành tung một người, vẫn là rất dễ dàng, Diệp tiên sinh, chúng ta đi vào rồi nói?”

Diệp Thiếu Dương đành phải đem đại nhân vật thần bí này mời vào nhà, đi rót hai cốc nước sạch, bưng đến trên bàn trà.

“Chỗ tôi không có trà, uống tạm đi.” 

Thái Vũ gật gật đầu, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nói thẳng đi, Diệp tiên sinh, lúc trước cậu nói cậu có việc cần làm, tôi vẫn luôn chờ cậu, mấy ngày nay xem cậu giống như tương đối nhàn rỗi, cho nên tìm tới cửa, Diệp tiên sinh có thể thực hiện lúc trước hứa hẹn không?”

Diệp Thiếu Dương từ trong giọng nói của hắn nghe ra một ít tin tức khác, liền nói: “Ông một mực phái người theo dõi tôi?”

Thái Vũ buông tay nói: “Cái đó thực sự là không có, tôi chỉ là biết cậu đi nơi khác, liền phái người ở chỗ này chờ, thấy cậu trở về, tựa như không bận việc gì, cho nên mới đăng môn bái phỏng, Diệp tiên sinh đừng hiểu lầm.” 

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút nói: “Xin lỗi, tôi hiện tại không thể đi theo ông, nói như vậy đi... Sư phụ tôi đã đi một chỗ, đi làm một đại sự, tôi hiện tại nhìn thì thanh nhàn, thật ra là đang chờ tin tức ông ấy, một khi ông ấy cho tôi tin tức, tôi lập tức phải đi tìm ông ấy.”

Diệp Thiếu Dương nói là tình hình thực tế, Tây Vực xa như vậy, trong sa mạc giao thông cũng không tiện, sau đây nhỡ may sư phụ bảo mình đi Huyền Không quan, nhắm chừng mình đến cái gì đều đã xong, lại nói bên này một khi bắt đầu hành động, mình lập tức bỏ gánh chạy lấy người, cái này cũng không thích hợp.

Thái Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cho dù cậu bây giờ thực sự không rảnh, tôi hy vọng cậu ít nhất cần theo tôi đi kinh thành một chuyến, cùng mấy vị chuyên gia gặp mặt một lần, xem chút hồ sơ, trao đổi một phen, chúng tôi rất sớm đã làm chuẩn bị, đến lúc đó chờ Diệp tiên sinh có rảnh, trực tiếp có thể xuất phát.” 

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, có chút khó xử nói: “Xin lỗi, sư phụ tôi lúc nào cũng có khả năng triệu hồi tôi, tôi hiện tại nơi nào cũng không đi được.”

Thái Vũ gật gật đầu, ngữ khí có chút biến hóa nói: “Diệp tiên sinh nếu nói như vậy, chúng tôi sẽ cảm thấy cậu là đang trốn tránh, không có thành ý.”

Diệp Thiếu Dương nghe ra lời này có một tia cảm giác uy hiếp, trong lòng có chút khó chịu, nói: “Vậy thì thế nào, tôi là thực không có thời gian, hiện tại là xã hội pháp trị, tôi không tin tôi không muốn đi, ông còn có thể đem tôi trói đi hay sao?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui