Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tiểu Cửu còn mặc quần áo dùng bộ lông biến thành, trang phục giống như người cổ đại, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Ta vẫn là mang ngươi đi mua một bộ quần áo đi, ngươi như vậy đi dạo phố, sẽ bị người ta coi là từ trường quay đi ra.”

Tiểu Cửu nhìn một đám nữ tử đi sát qua bên người nói: “Các cô ấy đều mặc thật thiếu nha, ngươi muốn cho ta cũng mặc như vậy sao, thế này không được đâu, mất thể thống.” 

Diệp Thiếu Dương đành phải hướng dẫn từng bước, nói cho nàng thời đại đã khác, hiện tại mọi người là mặc như vậy.

“Vì sao phải như vậy chứ, chướng tai gai mắt bao nhiêu!”

“Ta nào biết, ta cảm thấy rất tốt.” 

Diệp Thiếu Dương kéo nàng đi vào khu mua sắm, trong lòng lại bắt đầu nói thầm: mua cho cô ấy quần áo thế nào mới tốt đây?

Ở phương diện này, kinh nghiệm của mình quả thực bằng không, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là dựa theo sở thích của mình mà làm đi.

Nửa giờ sau, hai người đứng ở trước gương thử đồ của một chỗ mua sắm. 

Diệp Thiếu Dương nhìn trang phục mới của Tiểu Cửu từ trên xuống dưới, rất hài lòng: Tiểu Cửu mặc một món váy liền áo màu đỏ ôm mông, đường cong kề sát, lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết, dưới chân đi giày cao gót, đi một bước lắc một cái.

“Cái váy này quá ngắn, không được đâu.” Tiểu Cửu ra sức kéo váy xuống dưới, sắc mặt ửng đỏ, có chút quẫn bách.

“Ta cảm thấy rất đẹp mà. Bằng không... ta có biện pháp!” 

Diệp Thiếu Dương dẫn nàng đi vào một cửa hàng nội y, mua cho nàng một đôi tất chân màu đen, sau khi đổi vào đi ra, Tiểu Cửu lúc này mới cảm giác ổn chút.

Diệp Thiếu Dương từ phía trên đánh giá xuống, một bộ quần áo này, đem dáng người hoàn toàn phụ trợ ra, nhất là đôi tất chân ren, làm Diệp Thiếu Dương âm thầm không biết nuốt bao nhiêu ngụm nước miếng. Nhưng... gợi cảm thì gợi cảm, Diệp Thiếu Dương luôn cảm thấy phối hợp như vậy có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói không nên lời, cũng chỉ đành như vậy.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước kia nhàm chán ở trên máy tính chơi một loại trò chơi thay quần áo cho mỹ nữ, hiện tại Tiểu Cửu chính là vậy, hoàn toàn mặc cho mình bài bố, loại cảm giác này thật sự thú vị. 

Tiểu Cửu không đi quen giày cao gót, chỉ cần kéo cánh tay hắn, đi đường bước thấp bước cao.

“Làm người hiện đại thật mệt, chỉ riêng đi giày đã lao lực như vậy, giày kỳ quái như vậy, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao.” Tiểu Cửu một đường oán giận.

Một thân trang phục này, làm tỷ lệ quay đầu nhìn nàng ít đi nhiều, nhưng lại đưa tới ánh mắt đáng khinh của một số nam tử qua đường, Tiểu Cửu cực kỳ căm tức. 

Ở trên đường đi dạo một vòng, thời điểm phải về, nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, hỏi hắn ở đâu, có rảnh mà nói cùng nhau ăn một bữa cơm.

Hẹn xong địa điểm, Diệp Thiếu Dương vốn định bảo Tiểu Cửu tự mình trở về, lại sợ nàng lạc đường, dẫn theo nàng đi cùng, vừa lúc cũng để nàng kiến thức thêm một chút.

Đi vào quán lẩu hẹn sẵn, Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhìn thấy Tạ Vũ Tình ngồi ở trong góc đang gọi món ăn, Tuyết Kỳ ngồi bên người, cùng nhau xem thực đơn, cầm trong tay một cây kem ly, thỉnh thoảng liếm một miếng, nhìn qua không có gì khác với một tiểu cô nương mười mấy tuổi, non nớt muốn đi lên véo khuôn mặt của cô. 

Xem ra cô đã hoàn toàn thích ứng thân thể mới của bản thân rồi. Diệp Thiếu Dương nghĩ Tuyết Kỳ trước kia bộ dáng xinh đẹp lạnh lùng, quả thực không thể dẫn tới trên người tiểu loly non nớt trước mặt này.

“Quỷ thi?” Tiểu Cửu đột nhiên đứng lại, nhìn Tuyết Kỳ, lông mày nhíu lại.

“Đừng kích động, cô ấy cũng là quỷ phó của ta.” 

Diệp Thiếu Dương kéo cô đi qua.

“Đến đây đi.” Tạ Vũ Tình xem thực đơn, cũng không ngẩng đầu lên một cái: “Chị giúp cậu gọi sẵn nồi rồi, cậu muốn ăn gì lát nữa lại tự mình gọi.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, muốn đưa tay đi véo cái mũi Tuyết Kỳ, lại phát hiện động tác liếm kem ly của cô cứng lại, yên lặng nhìn Tiểu Cửu. 

Từ trên người mỹ nữ ăn mặc kỳ quái này, cô cảm nhận được một uy áp cường đại, loại khí tức này, tuyệt đối không phải tà vật bình thường có thể có được.

Một yêu một quỷ nhìn nhau, dùng thần thức cảm giác khí tức trên người đối phương.

Tiểu Cửu khẽ mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi, trên trán Tuyết Kỳ lại toát ra giọt mồ hôi, đột nhiên run lên một cái, ngã ngồi ở trên ghế. 

Tạ Vũ Tình bị dọa giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua Tuyết Kỳ, sau đó theo ánh mắt của cô, phát hiện Tiểu Cửu tồn tại, lông mày nhíu lại từng chút một, chất vấn Diệp Thiếu Dương: “Cô ấy là ai?”

“A, cô ấy là yêu phó tôi mới thu, một lời khó nói hết, thong thả nói cho chị.”

“Yêu phó?” Tạ Vũ Tình tự nhiên biết yêu phó là có ý tứ gì, nhìn cô từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: “Cô không phải từ trong quán ăn đêm đến chứ?” 

Diệp Thiếu Dương vội vàng nói: “Có ý tứ gì thế, quần áo này tôi chọn cho cô ấy, dễ nhìn bao nhiêu?”

“Tôi nói mà! Sao có thể có người mặc thành như vậy, như công chúa quán ăn đêm, không đúng, công chúa cũng không tính, loại váy đỏ kiểu dáng này, phối hợp tất chân đen... Quả thực xấu đến khóc được không, quá lỗi mốt!”

Tạ Vũ Tình nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hồ nghi nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương: “Vì sao cậu lại đưa cô ấy đi mua quần áo?” 

“Ặc... Chị cứ đem cô ấy coi là xuyên việt đi, cô ấy chưa từng ở xã hội hiện đại, không biết mua quần áo.”

“Sau đó gặp phải cậu tên ngu ngốc không phẩm vị này phải không!” Tạ Vũ Tình tùy tay dùng bút máy viết thực đơn gõ hai nhát ở trên đầu Diệp Thiếu Dương, nói với Tiểu Cửu: “Em gái à em bị hắn dẫn xuống rãnh rồi. Ăn cơm trước, cơm nước xong chị dẫn em đi dạo chợ đêm, mua cho em chút quần áo ra hồn!”

Tiểu Cửu cũng có chút xấu hổ nhìn nàng, đột nhiên nhíu mày một cái, cười nói: “Thì ra là cô!” 

Tạ Vũ Tình sửng sốt, nhìn kỹ nàng một hồi nói: “Sao tôi không nhớ được chúng ta từng gặp?”

“Lần trước đối phó tôi, cô cũng có phần, trí nhớ tôi tốt lắm, nhưng tôi đã nhận Thiếu Dương làm chủ nhân, chuyện trước kia không nói nữa.”

“Tôi từng đối phó cô...” Tạ Vũ Tình còn đang buồn bực, bên kia, Tuyết Kỳ cầm cái kem sắp tan hết, truy hỏi nói: “Cô rốt cuộc là ai?” 

Ánh mắt Tiểu Cửu dừng ở trên mặt cô, mỉm cười nói: “Cô là Thiên La Dạ Xoa!”

Chân thân bị nhìn thấu, Tuyết Kỳ âm thầm hít vào một hơi, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ.

“Được rồi, cô ấy là Cửu Vĩ Thiên Hồ!” 

Cửu Vĩ Thiên Hồ!!

Nghe thấy bốn chữ này, Tuyết Kỳ luôn luôn bình tĩnh chấn động kêu lên: “Điều đó không có khả năng!”

Tạ Vũ Tình cũng chấn động không chịu được, trận chiến phong yêu lần trước, cô cũng tham dự, chính mắt chứng kiến cực hạn cường đại của Cửu Vĩ Thiên Hồ, một con cáo bạc to lớn đó cả người tràn ngập lực lượng tà ác, vô luận như thế nào, cũng không sao liên tưởng với mỹ nữ biết xấu hổ trước mắt này. 

Nhưng cô biết, Diệp Thiếu Dương tuyệt đối sẽ không nói dối.

Vừa muốn nói gì, nhân viên phục vụ ở bên thúc giục: “Mời mọi người mau quyết định thực đơn đi, bằng không đợi đồ ăn sẽ rất chậm, bắt đầu có khách rồi.”

Tạ Vũ Tình vội vàng gọi thêm vài món ăn, giao cho cô ấy. 

“Cô nương, chúng tôi là nói giỡn, cô đừng tin.” Diệp Thiếu Dương cười nói với nhân viên phục vụ, chuyện giới pháp thuật, tuyệt đối không thể để người thường không quan hệ biết, vừa rồi mình cũng là xem nhẹ có nhân viên phục vụ ở phụ cận.

“Sẽ không đâu.” Nhân viên phục vụ cười cười tránh ra, nụ cười lập tức biến mất, thay đổi một vẻ mặt chán ghét, lẩm bẩm: “Một đám bệnh thần kinh, cái quỷ gì nha yêu nha, xem phim truyền hình xem đến ngu rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui