Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô, nhíu mày nói: “Anh thật sự rất buồn bực, em ở loại thời điểm này, còn có tâm tư hỏi loại vấn đề ngây thơ này, em là đến chọc cười sao, hay là em không sợ chết? Cái này cũng không phải là xem phim zombie 3d hoặc là chơi game, em nếu chết ở chỗ này, chỉ có một cái kết quả hồn phi phách tán!”

Trương Tiểu Nhị giống như đến bây giờ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cắn cắn môi nói: “Xin lỗi nha sư phụ, bởi vì có anh, em mới không cảm giác có bao nhiêu sợ hãi...”

“Con kiến cắn voi từng nghe nói không, quỷ biết nơi này có bao nhiêu cương thi, anh lại không có bất cứ pháp khí nào, một thân pháp lực vốn đã bị phế đi bảy tám phần, em nếu lại không nghe chỉ huy, anh không chiếu cố được em!” 

“Vâng vâng, sư phụ em nghe lời, chúng ta hiện tại phải làm như thế nào, như thế nào mới có thể đi ra ngoài?”

“Đi ra ngoài như thế nào không biết, bảo vệ tốt bản thân trước đã rồi nói sau.”

Diệp Thiếu Dương rạch ngón giữa, nhỏ máu vào lòng bàn tay trái, vẽ cái chưởng tâm lôi, tiếp theo lại mở ra tay Trương Tiểu Nhị, cũng vẽ một cái trên tay cô, dặn cô mặc kệ gặp được tà vật nào, dùng sức vỗ là được. 

Máu thiên sư của mình, đối với tà vật tầm thường, vẫn có kháng tính rất mạnh.

“Có chú ngữ gì không?” Trương Tiểu Nhị hỏi.

“Càn Khôn tá pháp! Thầm niệm trong lòng là được!” 

Trương Tiểu Nhị còn muốn hỏi cái gì, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đưa tay bịt miệng cô, chỉ chỉ một lùm cỏ dại bên ngoài tường vây.

Không có gió, nhưng cỏ đang động, biểu hiện là có cái gì ở bên trong đi lại.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm, từ trên đỉnh tường vây tàn phá cạy ra một viên gạch, cầm trong tay phải. 

Đột nhiên, một bóng đen nhảy ra khỏi bụi cỏ, là một con chó, màu đen, hình thể không tính là lớn, không sai biệt lắm với một con Husky bình thường, nửa khuôn mặt đều không có da, còn thiếu một con mắt, trong hốc mắt thật sâu có cái gì đang mấp máy.

Trương Tiểu Nhị tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa đã nôn ọe: Trong hốc mắt không có tròng mắt kia rậm rạp bò đầy trùng nhỏ màu nâu đỏ, còn có cả trên cái mũi không có da, tất cả đều là xương, có sâu đỏ bừng múp míp thịt ở bên trong chui tới chui lui.

Trương Tiểu Nhị hai tay che miệng, không ngừng hít khí, cực lực khắc chế ý muốn nôn mửa. 

Con chó này hướng Diệp Thiếu Dương gầm nhẹ, nhe răng trợn mắt, hai hàm răng âm trầm bại lộ ở trong không khí, bên trên treo chất lỏng dính dính, nếu bị một cái mõm như vậy cắn cho một phát...

Chỉ nghĩ đến, toàn thân Trương Tiểu Nhị đã rùng mình.

“Sư phụ, sao mà chó cũng có thể thành cương thi sao?” Trương Tiểu Nhị đem thanh âm đè đến thấp nhất. 

“Người có thể thành cương thi, chó đương nhiên cũng có thể, động vật đều có thể.”

“Vậy... nó sẽ không nhảy lên chứ?”

Kết quả vừa dứt lời, con chó cương thi này đột nhiên tứ chi bật một phát, thân thể bay lên trời, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới. 

Diệp Thiếu Dương cũng sớm có chuẩn bị, thân hình hạ thấp, đồng thời tay trái hướng bụng chó đánh ra một chưởng.

Uy lực của chưởng tâm lôi, đối với cương thi bình thường, tuyệt đối xem như vũ khí hạng nặng, hơn nữa là đánh vào chỗ mềm nhất trên thân con chó này, bụng lập tức nổ tung, giống như trời mưa, rào rào rơi xuống một đống thi trùng, chó cương thi ngã trên mặt đất, rên rỉ một lúc lâu cũng không bò dậy được.

Diệp Thiếu Dương lại điên cuồng lắc đầu, hai tay ở toàn thân cao thấp phủi thi trùng, hai chân còn không ngừng nhảy lên, nhìn qua như là nhảy điệu sét đánh. 

“Meo meo!”

Một con mèo từ trong bụi cỏ lao ra, hướng thẳng tới Diệp Thiếu Dương.

“Cẩn thận!” 

Xuất phát từ nhiều năm tập võ bồi dưỡng ra phản ứng lực sâu sắc, Trương Tiểu Nhị lập tức nhấc tay vỗ tới, chưởng tâm lôi đánh trúng đầu mèo, đem nó đập vào tường vây, lăn vài vòng lại rơi xuống đất, chui vào trong bụi cỏ không thấy nữa.

Nghênh đón ánh mắt có chút kinh ngạc của Diệp Thiếu Dương, Trương Tiểu Nhị chớp chớp mắt nói: “Thế nào, em cũng không phải không được việc gì nhỉ!”

“Rất tốt.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ sau thân thể của cô: “Những thứ này đều giao cho em!” 

Trương Tiểu Nhị quay đầu nhìn, là một đám cương thi, từ đầu kia của tường vây cũng không biết ở chỗ nào leo lên, hướng bên này chạy tới.

“Sư phụ, đừng mà!” Trương Tiểu Nhị rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương.

“Vậy em thành thật chút, theo sát sau anh!” 

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chạy vội qua, tay trái dẫn, móc chặt cánh tay cương thi đối diện, vỗ một chưởng ở trên mặt cương thi, đem nó đánh xuống khỏi tường vây, một con phía sau lập tức bổ nhào lên.

Cũng may tường vây hẹp, cương thi nhiều nữa cũng chỉ có thể đi qua từng con một.

Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn thể thuật, một chọi một bắt đầu đánh với cương thi, không ngừng đem cương thi đánh ngã xuống. 

“Ưng trảo thủ, tiểu cầm nã thủ, Triêm y thập bát điệt, ai ai, khỉ hái trộm đào, trộm hắn đi...”

Trương Tiểu Nhị vốn chính là võ si, thấy Diệp Thiếu Dương bên này đánh náo nhiệt, ở phía sau vỗ tay trợ uy, kéo theo cả chỉ huy.

“Trộm cái gì mà trộm, cương thi có quả đào sao!” Diệp Thiếu Dương ở đó cạn lời. 

Trương Tiểu Nhị này, quả thực chính là một kẻ ngốc như ruồi bọ không đầu, mình từng dẫn nhiều người khai quang đấu pháp như vậy, cũng không thấy ai phiền như vậy, không đúng... Tiểu Mã!

Hai người này họa phong trái lại thật sự rất giống.

Nhớ tới Tiểu Mã, trong lòng Diệp Thiếu Dương không biết từ đâu dâng lên một trận cô đơn, không biết Bạch Vân thành chủ kia lúc này ở Quỷ Vực thế nào? 

“Sư phụ để ý!”

Trương Tiểu Nhị đột nhiên xông lên, ra tay thay hắn đang mất tập trung đánh ngã một con cương thi.

“Được rồi, em còn hữu dụng hơn chút so với Tiểu Mã.” 

Diệp Thiếu Dương không ngừng đánh ngã cương thi, di động về phía trước, rất nhanh đi đến cuối tường vây, nhìn xuống phía dưới, nhất thời trợn tròn mắt, chỉ thấy phía dưới tường vây đứng ít nhất ba năm mươi cương thi, xếp hàng bò lên tường vây.

“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, nhiều cương thi như vậy, trong tay mình lại không có pháp khí, cho dù là thay phiên lên, mệt cũng làm mình mệt chết.

“Sư phụ, làm sao bây giờ!” 

“Tìm chỗ an toàn trước đã rồi nói sau.”

Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, đột nhiên một đợt tiếng thét chói tai từ trong một tòa ký túc xá bên cạnh truyền đến, nghe không phải thanh âm của một người.

“Đi qua xem!” 

Diệp Thiếu Dương nói xong, từ tường vây nhảy xuống, xoay người muốn đi đón Trương Tiểu Nhị, thấy cô đã nhảy xuống, vì thế hai người cùng nhau hướng ký túc xá lâu chạy đi. Phía sau đám cương thi kia lập tức đuổi theo.

Hai người một hơi chạy đến đầu cầu thang, chạy lên, theo tiếng thét chói tai đi qua.

Thanh âm là từ cuối hành lang lầu bốn truyền đến, hai người lên đến lầu bốn, nhìn vào bên trong, có ít nhất bảy tám cương thi vây quanh ở ngoài cửa một gian phòng học lớn hai cửa mở, không ngừng đập cửa sắt lá. 

Bên trong bị dùng cái gì chặn lại, thỉnh thoảng vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Hai người trao đổi một ánh mắt, nói cho đối phương, có người bị nhốt ở bên trong!

Ngửi được mùi sinh hồn trên người bọn họ, mấy con cương thi xoay người bổ nhào tới. 

“Bảo vệ tốt bản thân!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, lao lên, thi triển Thiên Cương Bộ, tả xung hữu đột ở giữa mấy con cương thi.

Loại cương thi cấp thấp này không biết phun thi độc vân vân, đặc điểm lớn nhất chính là khí lực lớn, cũng may Diệp Thiếu Dương những năm gần đây cũng không thiếu giao tiếp với cương thi, biết lợi dụng như thế nào nhược điểm các khớp của bọn nó không thể gập lại, tá lực đả lực, cuối cùng đánh ngã từng con cương thi một. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui