Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Không có việc gì, chỉ là muốn bảo ông nói một tiếng với quản lý viên phòng hồ sơ, chúng tôi muốn đi vào tìm một phần tư liệu.”

Đầu kia rõ ràng ngây ra một chút: “A, chỉ việc này sao?”

“Chỉ việc này.” 

“Tôi lập tức trở về!”

“Ông không phải đang họp sao, tiếp tục họp đi, gọi điện thoại cho quản lý viên, chúng tôi đi qua là được rồi.”

“Được được được, tôi bảo trợ lý đưa các vị đi qua!” 

“Chúng tôi đã ở cùng một chỗ, có ông xác nhận, thì không có vấn đề nữa, tôi tìm tỷ tỷ này hỗ trợ.”

Trực tiếp cúp điện thoại.

“Tôi...” Mỹ nữ trợ lý nhìn nàng, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt. 

“Cô nương, không, đại tiểu thư, vừa rồi thật sự là cảm ơn cô, cô nếu nói tôi một câu không tốt, bát cơm của tôi đã mất từ đây rồi.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Không có việc gì, chị ở đó đi.” Gọi Diệp Thiếu Dương ra khỏi cửa.

“Tôi đưa các vị đi!” Mỹ nữ trợ lý vội vàng đón, xin lỗi các kiểu, Trương Tiểu Nhị nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua, bảo cô ấy trở về. 

“Vừa rồi biểu hiện không tệ.”

Từ thang máy đi ra, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai của nàng.

“Đều là nể mặt cha em, không có quan hệ gì với em.” 

“Không phải cái này, nếu đổi thành người thường, thành công đánh mặt, như thế nào cũng phải làm nhục cô nương đó một phen, như vậy ngược lại sẽ không tốt, em như vậy mới càng thêm cao minh, cũng càng thể hiện ra phẩm cách.”

“Đối với người như vậy, thật sự không đáng, em cũng chỉ là nhất thời tức không chịu nổi.” Trương Tiểu Nhị thè lưỡi.

“Đừng xem em bình thường điên điên khùng khùng, lúc trước em gọi điện thoại, cũng rất bình thường nha, cảm giác rất khách khí.” 

“Cái đó đương nhiên, tuy là cấp dưới của cha em, nhưng em cũng không thể biểu hiện không có giáo dưỡng, làm cha em mất mặt, hơn nữa tiếng tăm làm quan của cha em tốt lắm, nếu không phải bị mặt hàng vừa rồi ép không có cách nào cả, loại việc nhỏ này em cũng không muốn tìm người hỗ trợ.”

Một tay Trương Tiểu Nhị khoác bả vai Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Nhưng giao tiếp với những người này rất mệt người, mặc kệ là lớn tuổi hay trẻ tuổi, đều là một cái giọng, vẫn là đi chung sư phụ vui vẻ, hàng yêu tróc quỷ, lưu lạc chân trời, chỉ tiện uyên ương không tiện tiên nha!”

Diệp Thiếu Dương nghe được một câu cuối cùng, thiếu chút nữa hộc máu: “Chính mình không có văn hóa, cũng đừng dùng thơ bừa bãi. Vừa khen em vài câu, giờ lại điên rồi!” 

Trương Tiểu Nhị cười lên rất là nữ hán tử điên cuồng.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lại là có chút cảm xúc, một tiểu đồ đệ này của hắn, tuy điên điên khùng khùng, thật ra lại là trong thô có tinh tế, không tệ như lúc trước mình nghĩ.

“Tiểu Nhị, em có phải thật sự muốn bắt quỷ hay không?” 

“Đúng vậy đúng vậy. Sư phụ là truyền thụ em bí tịch bắt quỷ gì sao?”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái nói: “Nào có bí tịch gì, như vậy, lần hành động này, coi như một lần khảo nghiệm đi, nếu hành động kết thúc, em còn chưa thay đổi chủ ý mà nói, anh dẫn em đi Mao Sơn, chính thức cắm hương bái tổ sư, chính thức thu em làm Mao Sơn đệ tử!”

“Tốt!” 

Trương Tiểu Nhị hưng phấn nhảy lên, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương theo bản năng nâng mông của cô, xúc cảm mềm mại, hành động này của hai người, dẫn tới học sinh qua đường đều nhìn tới.

Diệp Thiếu Dương đỏ bừng cả mặt, vội vàng buông nàng xuống.

“Sư phụ thu em đi, anh yên tâm, em một lòng theo anh lăn lộn, cả đời này không gả cho ai nữa.” Trương Tiểu Nhị ngửa đầu nhìn hắn, lời thề son sắt. 

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương mặt nóng lên, rất có chút khó xử nói: “À thì, sư phụ đã có người mình thích rồi, anh thu em làm đệ tử, là thấy em nhân phẩm tốt, không có ý đồ khác, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, đương nhiên cũng không cần khổ sở...”

“Em khổ sở cái rắm à!” Trương Tiểu Nhị nện một quyền ở ngực hắn: “Đừng tự mình đa tình được không!”

“Ta kháo, là chính em nói, theo anh lăn lộn, cả đời không lấy chồng...” 

“Đúng vậy, làm đạo cô, còn lập gia đình như thế nào chứ, em đây là bày tỏ quyết tâm, ai nói không lấy chồng thì phải gả cho anh hả?”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy trái tim rất mệt, nhìn nàng, cạn lời: “Ai nói cho em, đạo cô không thể lập gia đình?”

“Ặc, chẳng lẽ không đúng?” 

“Đương nhiên không đúng! Mao Sơn thuộc chính nhất phái, cũng không phải Toàn Chân phái, dựa vào cái gì không thể kết hôn!”

“Ồ ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Trương Tiểu Nhị lập tức lại cười lên, kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương, vừa đi vừa nói chuyện: “À, sư phụ, em hiện tại xem như đạo sĩ chính thức rồi nhỉ, bằng không anh đặt cho em cái pháp hiệu đi?” 

“Đạo hiệu! Cái đệch, ngay cả pháp hiệu đạo hiệu cũng không phân biệt được, vậy còn muốn làm đạo sĩ chứ!”

“Hắc hắc, em nhất thời nói sai, nói sai, à, sư phụ, lấy cho em đạo hiệu dễ nghe chút nha?”

“Ừm...” Diệp Thiếu Dương làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ nói: “Em không phải tên Nhị sao, đạo hiệu liền lấy cái có liên quan với hoa đi, bằng không... Gọi là Cúc Hoa (1) nha?” 

Vừa mới dứt lời, trên bụng lập tức trúng một quyền: “Em đánh anh mặt đầy cúc hoa!!”

Một lần nữa tới phòng hồ sơ, thái độ của quản lý viên lập tức khác hẳn, tỏ vẻ hiệu trưởng Lưu đã gọi điện thoại, để bọn họ đi vào tùy tiện xem.

Hai người vừa mới vào, còn chưa tìm được phương hướng, chợt nghe thấy trong phòng đọc bên ngoài xôn xao một trận, một người từ bên ngoài lao vào nói: “Mọi người nhanh đi xem đi, nước suối phun biến thành màu đỏ rồi, giống như máu, còn có mùi tanh!” 

Có thể ở thư viện đọc sách đều là học sinh nhàm chán, nghe thấy bạn học này kêu to, ‘Vù’ một cái đều lao ra đi xem náo nhiệt.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng khẽ động, nói với Trương Tiểu Nhị: “Đi qua xem chút, lát nữa làm tiếp!”

Từ thư viện đi ra, theo đoàn người một hơi chạy đến trong vườn hoa phía trước tòa nhà ký túc xá, ở giữa có cái ao có suối phun, rất nhiều học trò đã vây quanh, ầm ầm thảo luận, ai cũng cầm di động chụp. 

Diệp Thiếu Dương và Trương Tiểu Nhị chen vào giữa, đứng ở trên rào chắn nhìn, quả nhiên thấy được một màn ly kỳ:

Trong suối phun ở giữa không ngừng phun ra ngoài nước màu đỏ!

Màu sắc so với máu thì nhạt hơn, nhưng toàn bộ ao nước đã bị máu nhuộm đỏ hơn phân nửa, nhìn ghê người. 

Mặt khác, Diệp Thiếu Dương ngửi được trong nước có một mùi tanh.

“Đây là có chuyện gì!” Trương Tiểu Nhị cả kinh nói, hạ giọng, ở bên tai Diệp Thiếu Dương nói: “Sẽ không là máu người chứ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó phải kiếm chút nước để xem mới biết được.” 

Quay đầu nhìn thoáng qua, học sinh vây xem ít nhất có mấy chục, lẩm bẩm: “Lúc này không tiện, giờ nếu trực tiếp đi xuống, quá to gan lớn mật, sẽ dẫn tới hoài nghi...”

Trương Tiểu Nhị nhìn kỹ vào nói: “Nước này tựa như không sâu nhỉ, nhiều nhất đến khoeo chân.”

“Có gì quan hệ với nước sâu, là quá nhiều người!” 

“Đương nhiên là có quan hệ, nước quá sâu, sẽ làm di động của anh nước vô.”

Diệp Thiếu Dương còn chưa phục hồi tinh thần lại, Trương Tiểu Nhị đột nhiên hai tay đẩy đến. Mép cái ao là bệ xi măng, cũng không có vòng bảo hộ, Diệp Thiếu Dương đứng ở sát bên cạnh, bị cô đẩy như vậy, trực tiếp ngã cắm vào.

Tình huống gì vậy! 

Diệp Thiếu Dương quay đầu vừa muốn mắng người, Trương Tiểu Nhị la lớn: “Diệp Thiếu Dương, anh nhanh lên, hôm nay tìm không thấy nhẫn, anh đừng đi lên nữa!”

***

(1) cúc hoa: ý chỉ hậu môn 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui