Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương... Dao Quang.

Một lực lượng phong ấn vô hình bám vào trên hộp đồng chậm rãi tiêu tán, cái hộp hiện tại đã có thể mở ra.

Diệp Thiếu Dương đè nắp hộp, một tay mở ra. 

Một luồng huyết quang đột nhiên phun ra.

***

“Ta nói, Tâm Tâm muội tử, ngươi vì sao không đi đầu thai chứ?” 

Chỗ sâu trong thông đạo phòng cháy của bệnh viện, một góc hẻo lánh ánh mặt trời chiếu không tới, Qua Qua ngồi ở trên một cái thùng nhựa để giẻ lau, đối mặt một tiểu cô nương nói.

Tiểu cô nương lơ lửng ở giữa không trung, hai mắt màu đỏ, cả người bao phủ một tầng âm khí, nhìn qua có vài phần như là tiểu quỷ trong phim kinh dị, âm trầm đáng sợ.

Nhưng nó không sợ hãi một chút nào, trong mắt nó, anh linh này đối với người thường mà nói khủng bố đến cực điểm, cũng chỉ là một tiểu quỷ bình thường, tuy trong cơ thể có oán khí, nhưng tu vi rất có hạn, cũng chưa từng hại người. 

Hai ngày qua, nó nhận mệnh lệnh của Diệp Thiếu Dương, đến bệnh viện âm thầm thủ hộ học sinh nọ ở trong hầm trú ẩn thiếu chút nữa bị hại chết, có chút nhàm chán, thời điểm lượn lờ ở bệnh viện, phát hiện tiểu quỷ này.

Tiểu quỷ này ở bệnh viện từng dọa rất nhiều người, nhưng chưa từng làm chuyện gì xấu, Qua Qua dưới cơn nhàm chán đem cô bé xách đến nơi đây nói chuyện phiếm với mình.

Lựa chọn nơi này, bởi vì là ban ngày ban mặt, tiểu quỷ này tu vi có hạn, không dám xuất hiện ở chỗ ánh mặt trời. 

Tâm Tâm mếu máo, khóc nói: “Ta trời sinh đã có bệnh tim, năm ấy bốn tuổi, tim ta phát bệnh, cha mẹ không có tiền trị liệu cho ta, liền đem ta vứt ở đây, không có ai để ý tới ta, ta liền chết ở chỗ này. Ta không cam lòng, ta chỉ muốn gặp cha mẹ một lần, hỏi bọn họ một chút vì sao bỏ ta lại.

Nhưng bọn họ có thể đã đi nơi rất xa, ta không cảm giác được vị trí của bọn họ, cũng không dám một mình ra ngoài, đành phải ở lại chỗ này, ta tin tưởng bọn họ có một ngày sẽ nghĩ đến về tìm ta, nhất định sẽ lại đến...”

Qua Qua nghe xong thân thế cô bé, thở dài nói: “Oán khí che lòng, cho nên chưa mở thiên tri, cái này cũng không trách ngươi, ngươi có thể một mực không hại người cũng không tệ rồi, nghe ca ca nói, đi đầu thai đi, kiếp này đã qua, đừng chấp mê bất ngộ, kiếp sau sẽ có bồi thường.” 

Nói xong giữ chặt một bàn tay cô bé, dùng tu vi của mình tẩy đi oán khí trên người cô bé.

Tâm Tâm rùng mình, nhìn Qua Qua nói: “Cảm ơn ca ca, ta cũng muốn đi đầu thai, chỉ là chậm trễ thời cơ, hiện tại đi xuống, chỉ sợ là phải chịu khổ...”

Qua Qua cười hắc hắc: “Gặp được ta, sao có thể để ngươi chịu khổ. Em gái của ta là phó đề hạt sứ Thiên Tử Điện, cô ấy tên Chanh Tử, ngươi nhớ, ngươi đi rồi thì cô ấy, bảo cô ấy an bài cho ngươi một chút, cam đoan không có vấn đề.” 

“Thật?”

“Đương nhiên.” Qua Qua đột nhiên đảo mắt nói: “À, ngươi gặp cô ấy, cứ nói đây là ý tứ của lão đại, đừng nói ta, bằng không cô ấy sau khi gặp lại ta lại tìm ta làm phiền, nói ta tự tiện chủ trương.”

Tâm Tâm nói: “Ồ, nhưng lão đại của ca ca là ai?” 

“Lão đại của ta Diệp Thiếu Dương, nhân gian đệ nhất thiên sư!” Qua Qua vỗ ngực: “Ngươi nếu có thể ở lại âm phủ, ta tương lai dẫn người đi làm quen, đó là người trâu bò số một hai giới âm dương, ngay cả Diêm La Vương gặp hắn cũng phải nể mặt ba phần!”

Tâm Tâm nghe mà hai mắt tỏa sáng: “Lợi hại như vậy nha, vậy ta sẽ nghĩ biện pháp ở lại âm ty, tương lai ca ca nhớ đi xuống tìm ta, ta cũng muốn nhận hắn làm lão đại!”

“Khụ khụ, ngươi đi trước đi, đi Thiên Tử Điện nhớ tìm Chanh Tử, đừng quên.” 

“Ca ca, cảm ơn ngươi.” Tâm Tâm đột nhiên lao tới, ở trên mặt Qua Qua hôn một cái.

Qua Qua đỏ mặt, cười hắc hắc, hai tay chống nạnh, rất có khí thế hướng cô bé bĩu môi nói: “Đi đi.”

“Tạm biệt ca ca!” Tâm Tâm hướng lối ra đối diện bay đi. 

Nhẹ nhàng như vậy đã siêu độ một oan hồn. Qua Qua hướng cô bé phất tay, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Chờ bóng người Tâm Tâm biến mất, một mình Qua Qua lại nhàm chán, đang định đi chỗ phòng nam sinh xui xẻo kia xem TV, vừa đứng dậy không đi được bao xa, đột nhiên một đạo hắc quang từ ngoài cửa sổ bay tới, đánh về phía mình.

Qua Qua ngẩn ra, vội vàng hai tay phản kích, chống chọi hắc quang một lần, hắc quang vỡ ra, lại hóa thành một tấm lưới, bao phủ đầu mình. 

Qua Qua hét lớn một tiếng, từ trong lưới lao ra, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết là loại người nào gây ra mắng: “Tên pháp sư nào không có mắt chết không có người chôn, dám xuống tay đối với ta! Ta là đệ nhất quỷ phó môn hạ Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương!”

Ở trong mắt nó, ở nhân gian có thể xuống tay với mình, nhất định là pháp sư, tám phần là đem mình coi là cô hồn dã quỷ, bởi vậy bày tỏ thân phận trước.

“Ha ha ha...” 

Một tiếng cười mỉa mai từ ngoài cửa sổ truyền đến.

“Tiểu vương gia, ngươi thân phận tôn quý, cần gì ăn nhờ ở đậu, nhận một nhân gian pháp sư làm cha, làm người ta cười đến rụng răng.”

Thanh âm già nua, tựa như từng nghe ở đâu. Qua Qua nháy mắt liền chấn động. 

Trong nhân gian pháp sư, không có ai biết thân phận chân thật của mình, cho nên... Đối phương là từ Quỷ Vực đến?

Qua Qua nhất thời cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, từ trên túi đeo sau lưng rút xuống quỷ đao, niệm chú kích hoạt, thân đao nháy mắt mở rộng, lưỡi đao đen như mực, lóe hàn quang.

Một bóng người từ ngoài cửa sổ bay vào, chậm rãi đứng ở chỗ đối diện xa hơn mười mét, hướng nó cười âm trầm. 

“Thông Huyền ngươi lão con lừa trọc, không đúng, lão lỗ mũi trâu!” Qua Qua kêu lên.

“Lão đại ta không đi tìm ngươi gây sự, ngươi lại tìm đến ta!” Lập tức muốn kích hoạt hồn ấn, thông báo Diệp Thiếu Dương, nghĩ lại một chút, Thông Huyền lão già này sắp khôn hơn quỷ rồi, tuyệt đối sẽ không tính toán mà không có nắm chắc. Hắn đã dám đến, khẳng định cũng đã nghĩ đến một tầng này, vẫn nên quan sát trước một phen rồi nói, miễn cho trúng quỷ kế của hắn.

“Thông Huyền lão súc sinh, ngươi tìm đến ta làm gì!” 

Thông Huyền đạo nhân cười âm trầm nói: “Bần đạo tới tìm ngươi, tự nhiên là vì bắt ngươi, sau đó đi áp chế Diệp Thiếu Dương, bắt hắn bó tay chịu trói.”

Thành thực như vậy?

Qua Qua nghe xong lời này, ngược lại có chút ngây dại. 

“Ngươi tốt xấu cũng là tiểu vương gia Thái Âm sơn, vì sao phải làm trâu làm ngựa cho Diệp Thiếu Dương, tự hạ thân phận mình, ngươi nếu thật muốn tìm pháp sư làm chỗ dựa, không bằng bần đạo thu ngươi như thế nào?”

“Chỉ ngươi, ngươi cho lão đại ta răng lão đại cũng chê ngươi miệng bẩn!” Đối mặt kẻ địch, Qua Qua không chút để ý dùng lời kịch ghê tởm nhất mắng hắn.

Sắc mặt Thông Huyền đạo nhân nhất thời trở nên âm trầm, hắn tuy không phải thứ tốt, nhưng tiếp xúc xưa nay đều là pháp sư có uy tín danh dự, cho tới bây giờ chưa từng bị người ta dùng lời lẽ trắng trợn dễ hiểu như vậy mắng, nhất thời đã có chút nổi khùng. 

Qua Qua nghĩ tới một chuyện hỏi: “Ngươi cái mặt hàng già này sao lại biết lai lịch của ta?”

“Ta biết, tự nhiên là có người nói cho ta biết.”

“Ai?” 

Thông Huyền đạo nhân cười mà không nói gì.

Một cái tay, từ ngoài cửa sổ phía sau hắn vươn ra, bắt lấy cửa sổ, tung người lao vào, nằm úp sấp ở trên đất như con ếch.

Qua Qua chăm chú nhìn lại, thấy là một quái vật dáng người mập mạp, mọc tứ chi giống con người, đầu thật lớn, đỉnh đầu không có lông tóc, ở giữa chỉ có một con mắt, chảy chất lỏng màu vàng, miệng như là từ trên làn da trực tiếp xé ra một khe hở, bên phải rách mãi đến bên tai, xấu xí đến cực điểm. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui