Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Khóe mắt quét đến một bóng người, là một tiểu cô nương ba bốn tuổi, rụt rè đứng ở mé trong của sô pha, mở to một đôi mắt ngập nước nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhìn ra, cô bé là quỷ.

“Em là ai?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói. 

Qua Qua liếc tiểu cô nương một cái nói: “Hắn chính là lão đại ta, Diệp Thiếu Dương.”

“Thiếu Dương ca ca, em là Tâm Tâm...”

Tâm Tâm? 

Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Tâm Tâm nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm nói: “Thiếu Dương ca ca, anh quả thật rất đẹp trai, so với Qua Qua ca nói còn đẹp trai hơn.”

“Cái này.” Lông mày Diệp Thiếu Dương lập tức giãn ra, hất tóc, gió nhẹ mây nhạt nói, “Thân thể con người, cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, tướng mạo đẹp xấu, cũng không cần quá để ý, cũng không cần quá phận mê luyến.”

Trương Tiểu Nhị bật cười. 

Tạ Vũ Tình trợn trắng mắt, muốn đá một cước lên mông hắn, vừa nghĩ đến nhiều tiểu đệ như vậy của hắn đều có mặt, vẫn nên nể mặt một chút, lại nói còn có Tiểu Cửu hộ thảo sứ giả này, mặt hàng này cô là biết, trong mắt chỉ có một mình Thiếu Dương, đừng để lát giữa giỡn không được, bị cô ta đập một trận.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy sắc mặt Qua Qua có chút không đúng, lập tức hỏi, ánh mắt ở trên mặt Qua Qua và Tiểu Cửu đổi tới đổi lui.

“Ngươi thiếu chút nữa đã không gặp được Qua Qua rồi.” Tiểu Cửu nói, chỉ chỉ Qua Qua, “Để hắn tự nói đi.” 

Qua Qua giãy dụa ngồi dậy, tựa vào trên đệm lót của sô pha, chậm rãi đem tất cả tình huống mình trải qua nói từ đầu một lần.

Sau đó Tiểu Cửu lại bổ sung, mình là thế nào đạt được manh mối, sau đó đi qua cứu nó...

Trái tim Diệp Thiếu Dương điên cuồng nhảy lên, tuy sự tình đã trôi qua, mình cũng chưa trải qua, nhưng nghĩ đến bọn họ miêu tả trường hợp đó, vẫn sợ tới mức toàn thân run rẩy: 

Ở thời điểm mình hoàn toàn không biết, lại đã xảy ra biến cố trọng đại như vậy, quan trọng nhất là, mình thiếu chút nữa mất đi Qua Qua...

“Thiếu Dương, nếu không phải tiểu cô nương này báo tin, dây dưa hai thị nữ của ta không tha, ta căn bản không biết chuyện này, ngươi phải cảm ơn cô bé hẳn hoi.” Tiểu Cửu nói.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, giữ chặt tay Tâm Tâm, có chút kích động nói: “Đa tạ em.” 

“Không không, Thiếu Dương ca đừng nói như vậy nha, Qua Qua ca là vì cứu em, mới bị bọn họ bắt, nên là em cảm tạ hắn mới đúng.”

“Hắn cứu em, là đương nhiên, nếu hắn thấy chết mà không cứu, cũng không xứng làm môn nhân của anh, em cứu hắn, đó là tình cảm của em, anh rất nghiêm túc cảm ơn em.”

Tâm Tâm xấu hổ cười cười, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, nhìn qua như là vẻ mặt “đáng yêu” kinh điển của qq. 

“Thiếu Dương ca, có thể thỏa mãn một cái nguyện vọng nho nhỏ của em hay không?”

“Nguyện vọng gì.”

“Anh đáp ứng em trước, em sẽ nói cho anh, cũng không khó làm được đâu.” 

“Được, em nói đi.” Bộ dáng đáng yêu như vậy, thật sự không đành lòng từ chối cô bé.

“Em muốn ở lại nhân gian, cùng một chỗ với Qua Qua ca còn có Thiếu Dương ca.” Tâm Tâm đáng thương nói, “Em từ khi sinh ra đã không có ai quan tâm, sau khi chết mấy năm nay cũng là cô hồn dã quỷ, thật không dễ gì quen biết được Qua Qua ca, còn có mọi người, em không muốn vội vàng chia tay, em hy vọng có thể ở cùng một chỗ với mọi người, Thiếu Dương ca, có thể không...”

“Cái này... Âm hồn là không thể ở lại nhân gian, anh không thể làm việc thiên tư.” 

“Vậy em đi âm ty, Qua Qua ca nói, liên minh bắt quỷ còn có rất nhiều thành viên, cũng có tiểu quỷ bằng tuổi em, bọn họ đều có thể ở lại âm ty, em vì sao không thể chứ?” Tâm Tâm bẹp miệng.

“Không ngờ các ngươi là thông đồng sẵn như thế.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Qua Qua một cái.

Qua Qua bất đắc dĩ nói: “Cô bé quấn quít lấy ta mãi, ta cũng không có cách nào, bằng không ngươi cứ từ chối cô bé.” 

Kháo, tiểu cô nương yêu như vậy, sao nhẫn tâm từ chối!

Diệp Thiếu Dương cầm lấy cái tay nhỏ của Tâm Tâm nói: “Em ở lại âm ty, cũng không có vấn đề, nhưng em thật sự không muốn đi đầu thai sao?”

Tâm Tâm lập tức lắc đầu, “Nếu làm người không vui vẻ như thành quỷ, như vậy làm người lại có ý tứ gì đâu?” 

Một câu đơn giản, khiến trong lòng ba nhân loại ở đây khẽ động.

Quỷ yêu thi linh, tất cả tà vật tu luyện, đơn giản đều là vì luân hồi, vì kiếp sau làm người.

Nhưng nếu làm người làm không vui, sống uổng một kiếp, kết quả là lại có có ý tứ gì? 

Nhưng trong cuộc sống, luôn có rất nhiều phiền não, các loại pháp tướng, bị lạc bản tâm, làm người ta quên chân lý, không thể khoái hoạt.

Tạ Vũ Tình nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương, trong lòng âm thầm thở dài.

“Thiếu Dương ca ca, anh từng đáp ứng em, thỏa mãn một cái nguyện vọng của em, không được đổi ý!” Tâm Tâm bày ra một bộ dáng rất nghiêm túc. 

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút khó xử, lập tức nghĩ đến, tiểu nha đầu này có lẽ cũng là nhất thời nhiệt tình, không bằng để cô bé đi theo bọn Thất Bảo cùng nhau lăn lộn, hơn nữa đều là trẻ con tuổi không sai biệt lắm, ở âm ty kiếm chút công việc nhỏ, kiếm chút âm đức cũng tốt, dù sao cô bé ở lại nhân gian nhiều năm như vậy, cũng đỡ cho đi cửa sau đưa cô bé luân hồi.

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, nói tình huống với cô bé, dặn vài câu, Tâm Tâm thấy hắn đáp ứng, hưng phấn mà nhào vào trong lòng hắn, dùng sức hôn một cái.

Diệp Thiếu Dương day day mặt, có chút xấu hổ. 

“Vậy Thiếu Dương ca ca, về sau em cũng gọi anh là lão đại, lão đại, em bao giờ đi âm ty đưa tin.”

“Đợi chút, anh tìm người đi cùng em.”

“Ai nha?” 

“Cái này lát nữa nói sau, làm chính sự trước.”

Diệp Thiếu Dương đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Qua Qua, nhất thời biến sắc, lạnh lùng nhìn nó nói: “Ngươi thật đúng là tiến bộ, dám một mình đơn đấu nhiều đối thủ cường đại như vậy.”

Qua Qua ngập ngừng nói: “Ta cũng là không có cách nào, tuy lúc ấy vừa quen biết Tâm Tâm muội tử, nhưng lão đại ngươi đã dạy ta, đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, hơn nữa Thông Huyền là dùng cô bé để áp chế ta, ta không thể để cô bé vì ta mà chết nha.” 

“Ngươi cút đi, ngươi còn ở đây giả bộ, ngươi biết ta nói không phải chuyện này.”

Diệp Thiếu Dương xách nó lên, nghĩ đến nó vừa chịu tra tấn, thần thức bất ổn, lại nhẹ nhàng buông xuống, lớn tiếng trách mắng: “Ta hỏi ngươi, Thông Huyền bảo ngươi dụ dỗ ta đi qua, ngươi con mẹ nó vì sao không cho ta biết!”

Qua Qua cúi đầu không nói lời nào. 

“Ngươi sợ ta không xử lý nổi bọn hắn?”

“Cái này... Ta là nghĩ đến, bọn hắn đã dám làm như thế, khẳng định sẽ không tính toán mà không nắm chắc, hơn nữa ta còn ở trong tay hắn làm con tin, đến lúc đó chẳng may ngươi có cái gì sơ xuất, vậy còn không xong đời?”

“Sau đó ngươi bị bọn chúng tra tấn chết, thì không có việc gì nữa? Ngươi có thể chết, ta không thể chết được?” 

Qua Qua lại không hé răng.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, thở dài nói: “Nếu ngươi cũng chưa về, ngươi nghĩ tới không có, ta làm sao bây giờ?”

Qua Qua ngẩng đầu, cười nói: “Lão đại có nhiều môn nhân như vậy, thiếu một mình ta, không có gì ảnh hưởng, nhưng không có lão đại, ngươi bảo chúng ta làm sao bây giờ!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui