Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng có vài nguyên nhân, trọng yếu nhất là, Đạo Hóa Trùng chỉ có thể sử dụng đối với vật sống, tựa như ký sinh trùng, nhất định phải có vật sống mới có thể cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng để nó sinh tồn được. Bởi vì điểm ấy, cho nên Đạo Hóa Trùng trên thực tế có phạm vi rất nhỏ.

Cơ mà —— đây lại là tuyệt học Đạo môn thượng cổ, chỉ có đạo sĩ cấp chưởng môn tông sư mới có thể thi pháp. Mà lúc thi pháp lại phải dùng phù chú sáng tạo ra Tà Linh, vốn là làm trái thiên đạo, cho nên đạo sĩ chính tu không cần phải dùng đến nó. Đương thời lại càng hiếm thấy, cơ hồ chẳng khác gì một môn pháp thuật bị từ bỏ. Cho nên ngay từ đầu anh mới nghĩ tới nó.”

Nhuế Lãnh Ngọc hoàn toàn hiểu được, nhìn qua kìm trùng trên người A Ngốc, nói: “Vậy kìm trùng này là ai thi pháp trên người hắn, để phong ấn cái gì?” Đột nhiên nàng nghĩ đến một loại khả năng, nàng hít sâu một hơi, nói: “Hay là, dùng để phong ấn bản thân hắn?”

“Đạo Hóa Trùng chia thành rất nhiều loại, giống như linh phù, khác họa pháp, hiệu dụng cũng khác nhau. Muốn biết hiệu dụng của Đạo Hóa Trùng này, anh phải nhìn thấy phù văn trước.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương gọi Dưa Dưa tới, để nó tiến vào thân thể A Ngốc một lần nữa, nhìn một chút tứ chi kìm trùng và giác hút tạo thành “Chữ” gì.

Thấy Dưa Dưa có chút do dự, Diệp Thiếu Dương vạch đầu ngón tay, vẽ lên trên trán nó một trấn hồn đạo văn, nói: “Ngươi mau đi đi, lần này vòng xoáy kia nếu có thể hấp thu tu vi của ngươi, thì nó là tà môn.”

Dưa Dưa nghe hắn nói như vậy, lập tức có lòng tin, lại lần nữa chui vào thể nội A Ngốc.

Ba người lẳng lặng chờ đợi, qua một hồi lâu, Dưa Dưa lại lần nữa bắn ra, trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Á trời trời, ngài không biết vòng xoáy kia uy lực mạnh bao nhiêu đâu. Có đạo văn của ngài, tôi còn suýt chút nữa bị hút đi tu vi.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Không thể nào?”

Lại có thể có người tạo ra Đạo Hóa Trùng cường đại như vậy? Là ai làm?

Dưa Dưa nói: “Ngài nhanh tìm cho tôi thứ gì đó để tôi vẽ lại cho ngài xem, không chút hồi tôi lại quên.”

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong ba lô ra tờ giấy vàng và bút chu sa đưa cho nó, Dưa Dưa dựa vào ký ức, vừa nghĩ vừa vẽ, cuối cùng vẽ xong, Diệp Thiếu Dương xem xét, lập tức choáng, cốc đầu nó một cái: “Cái bức tranh này sao lại nhiều cúc hoa như vậy? Giỡn mặt hả?”

“Ách, khả năng vị trí có chút không đúng.” Dưa Dưa ngượng ngùng.

Diệp Thiếu Dương cầm tờ giấy vàng lên, tường tận xem xét, cuối cùng từ một đống đường cong tạp nham nhìn ra một cái đồ án, vẽ vẽ ra trên tờ giấy vàng, dựa theo quy luật linh phù bổ toàn đưa cho Dưa Dưa nhìn: “Phải nó không?”

“Đúng đúng, chính là nó!”

Nhuế Lãnh Ngọc và Lão Quách đưa mắt nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu đạo phù, nhìn không ra là cái gì, Lão Quách chăm chú nhìn một hồi, thất thanh nói: “Đây là phù Mao Sơn!”

Mặc dù cùng Đạo môn nhưng môn phái khác nhau, thủ pháp vẽ bùa cũng có chút khác nhau. Tuy Lão Quách là đệ tử ngoại môn nhưng cũng có thể nhìn ra được đạo phù này có xu thế quy luật giống với nét vẽ của Mao Sơn linh phù.

“Bất quá, ta chưa thấy qua loại phù này, là phù văn nội môn hả?” Lão Quách hỏi.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Đệ giống huynh, chưa hề thấy qua loại phù này.”

“Làm sao có thể?”. Lão Quách kêu lên: “Mao Sơn phù mà đệ còn không biết?”

“Có hai loại khả năng, một là sư phụ không có truyền cho đệ, cũng không phải là người không truyền, mà là trên Mao Sơn có rất nhiều ấn phù bí tịch, sư phụ cũng học phù ấn thuật từ trên đó. Người am hiểu đoán quẻ vẽ bùa, nghiên cứu lâu, mà người lại sống lâu hơn đệ, biết nhiều hơn đệ. Những cuốn sách kia đệ cũng có đọc qua, chỉ học được một bộ phận tương đối ấn phù thực dụng, còn có rất nhiều loại bình thường không cần dùng đến, đệ không có kiên nhẫn học.”

Diệp Thiếu Dương nhìn tờ giấy vàng, nói: “Còn hai là… Đây không phải phù Nam tông chúng ta, mà là phù của Mao Sơn bắc tông. Đệ cảm thấy loại khả năng này lớn, bởi vì với tính cách sư phụ, người sẽ không dùng Đạo Hóa Trùng để làm ấn phù trái với thiên đạo.”

Lão Quách nghe xong cũng gật đầu nói: “Đệ nói vậy ta cũng thấy quả thật là có khả năng, bắc tông đều là tà tu cướp gà trộm chó, trình độ khác với Nam Dương hàng đầu sư, việc này không chừng là bọn chúng làm.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nếu biết là Đạo Hóa Trùng, vậy anh trực tiếp giải khai được không? Là ai hạ chú, có quan trọng?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Rất quan trọng, bởi vì… Đạo Hóa Trùng này, anh không giải được.”

“Bằng pháp lực anh, vẫn không giải được?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút giật mình.

“Không liên quan tới pháp lực. Em không thấy Đạo Hóa Trùng đã cộng sinh cùng thân thể của hắn sao? Anh sợ diệt trừ Đạo Hóa Trùng rồi hắn sẽ chết. Cởi chuông còn cần người buộc chuông, nhất định phải tìm người vẽ bùa vì chỉ có y mới biết cách giải khai.”

Diệp Thiếu Dương lườm A Ngốc lắng nghe bọn hắn nói chuyện, kéo Nhuế Lãnh Ngọc đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Gia hỏa này lai lịch phi phàm, nghe Dưa Dưa tự thuật, anh suy đoán Đạo Hóa Trùng này tồn tại vì mục đích hấp thụ tu vi trong cơ thể hắn, nói trắng ra là, đó là một loại phong ấn đối với hắn.

Nếu như mù quáng làm mất đi Đạo Hóa Trùng, tu vi hao tổn, anh sợ ngộ thương hắn. Còn nếu như đem tu vi trả lại cho hắn… Vạn nhất hắn là tà vật gì khó lường, chúng ta coi như gây đại họa, lại thu phục hắn không dễ dàng.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm nói: “Anh nói có lý, nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, không giống loại tà vật hung tàn.”

“Đó là vì tu vi hắn đều bị Đạo Hóa Trùng hút đi, ký ức cũng đã mất.” Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta nhất định phải tìm được người hạ chú, làm rõ tại sao y muốn làm như vậy, sau đó lại tính toán tiếp.”

Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, “Nghe anh.”

Lập tức suy nghĩ một chút, nói: “Hắn được phát hiện tại tổng đàn Linh tu hội, hiện tại chỉ có manh mối tại đó, em một hồi sẽ nói sư phụ một tiếng, để người gọi người khác đi điều tra một phen, còn anh, có muốn về Mao Sơn đọc qua ấn phù bí tịch, xác định lai lịch ấn phù không?”

Diệp Thiếu Dương phất tay nói: “Anh không rảnh, anh còn có một việc chờ làm, muốn biết lai lịch đạo phù, dễ thôi, trực tiếp tìm sư phụ anh đến xác nhận là được.”

“Sư phụ anh, không phải đã…”

“Người còn ở Âm Ti thụ phong Âm thần, anh mời người lên. Vừa vặn anh cũng đã lâu không nghe ông ấy càm ràm.” Diệp Thiếu Dương cười, đột nhiên lại nhíu mày, thầm nói: “Cũng không biết ông ấy có nguyện ý tới hay không.”

Cẩn thận suy nghĩ, nơi này là khách sạn, không có đủ điều kiện thỉnh thần, Diệp Thiếu Dương quyết định sau khi về nhà lại nói.

“Vậy còn hắn thì sao?”. Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ A Ngốc, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc.

“Hắn hiện tại không có nguy hiểm gì, cùng theo chúng ta về nhà, tạm thời ở lại nhà chúng ta. Dù sao phòng trống trong nhà nhiều như vậy.”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu: “Theo chúng ta về nhà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui