Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Quá khứ kết thúc rồi. Em tin tưởng Lý Lâm Lâm có thể theo đuổi được hắn.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không thể nào, bọn họ mới quen biết nhau được bao lâu đâu chứ, Lâm Tam Sinh lại vì cô gái kia mà chờ đợi mấy trăm năm!”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nhạt nói: “Nếu hắn không tìm được cô gái kia, cho dù chờ năm ngàn năm, em tin hắn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, nhưng người ta đã thay lòng trước. Với hắn mà nói đó là một đả kích, nhưng cũng là một loại giải thoát, việc hắn cần làm là buông quá khứ xuống, vừa vặn lại có một cô gái rất tốt xuất hiện, hắn không thể nào không động lòng, dù là ai đi nữa thì cũng mong muốn một ngày mới tốt lành.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, kinh ngạc nói không ra lời.

Trở lại phòng ngủ, hắn mở Sơn Hà Xã Tắc đồ ra, nhờ Nhuế Lãnh Ngọc ở bên ngoài canh giữ giúp mình, tiến vào thế giới bên trong.

Mỗ Mỗ đã bị tiêu diệt, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng thành “Tiểu Cửu” của mình, nơi đây đã mất đi hai kình địch lớn cho nên Nghiễm Tông Thiên Sư chiếm cứ yêu cung của Mỗ Mỗ, khai sơn kiến quan, thu môn đồ khắp nơi, độ hóa cho sinh linh nơi này.

Lần trước lúc tiến vào Diệp Thiếu Dương có đi xem qua một chút, đạo quán lấy tên là Thiên Đạo, khí độ phi phàm, rất có uy nghi của Đạo gia tông môn.

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm là đôi đệ tử đích truyền, lúc trước vẫn luôn lưu lại ở trên ngọn núi nhỏ kia để tu luyện đạo pháp.

Diệp Thiếu Dương đi đến dưới núi, phá cấm chế, sau đó đi thẳng tới đỉnh núi. Ngoài cửa đạo quán có hai đạo đồng canh giữ, Diệp Thiếu Dương để bọn họ đi thông báo, rất nhanh Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm đã chạy ra.

Hai người đều mặc đạo bào màu đen, nhìn rất có phong phạm, Diệp Thiếu Dương nhìn qua Lâm Tam Sinh, không khỏi cảm khái: Lâm Tam Sinh trước kia ở nhân gian đã từng thất vọng uể oải, bây giờ lại thay đổi thành một người khác.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Lâm Tam Sinh thật sự vui vẻ, ba người đứng đó trêu đùa nhau.

Tiếp xúc gần gũi, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy được khí độ dạt dào trên người bọn họ, đại khái là gần đây tu luyện không tệ, tu vi tăng lên một bậc.

“Không đùa nữa, ta bên kia xảy ra chút việc cần huynh hỗ trợ, huynh đến cùng ta trở về đi.”

Lâm Tam Sinh không chần chờ gật đầu, “Gần đây tu đạo cũng thật buồn tẻ, đang tính đi tìm huynh đây, đi thôi!”

“Không báo với sư phụ huynh một tiếng sao?”

“Không cần, lão nhân gia ông gần đây đang bận rộn việc khai đàn bố đạo, không có thời gian để quan tâm chuyện khác đâu.”

Thế là ba người cùng đi xuống núi.

Diệp Thiếu Dương nhìn sang Lý Lâm Lâm đang ăn mặc như đạo cô, lại nhìn Lâm Tam Sinh, đột nhiên nhớ tới lời nói khi nảy của Nhuế Lãnh Ngọc, hơi nghi hoặc trong lòng, dò hỏi: “Quan hệ hiện tại của hai vị là như thế nào?”

“Nàng là sư muội của ta.” Lâm Tam Sinh trả lời.

“Chỉ là sư muội thôi sao?”

“Không thì là gì?” Lâm Tam Sinh buồn bực, “Huynh hỏi cái này để làm gì?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng nói không có gì.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương kể sơ lại sự cố liên quan tới Vương Mạn Tư, Lâm Tam Sinh nghe được đây lại là một tấn bi kịch về tình yêu, nhịn không được cảm thán.

Ra khỏi Sơn Hà Xã Tắc đồ, Lý Lâm Lâm nhìn thấy hai mỹ nữ một lớn một nhỏ, đều chưa từng gặp qua hai nàng bao giờ, bèn hỏi: “Diệp Thiếu Dương, ai là Lãnh Ngọc?”

Tuyết Kỳ nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau, ngươi quên rồi. Lại nói con mắt của ngươi kìa, ta không có thiếu tình thương của cha, làm sao ta có thể coi trọng vị đại thúc này đây.”

Diệp Thiếu Dương trừng cô một cái, giới thiệu cho mọi người.

Lý Lâm Lâm rất nhiệt tình chào hỏi Nhuế Lãnh Ngọc, dò xét mấy lần, sau đó cười thầm với Diệp Thiếu Dương.

“Cô muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”

Lý Lâm Lâm che miệng không nói lời nào.

Dạng này của cô càng khiến Diệp Thiếu Dương tức giận, nói: “Có phải cô muốn nói cái gì mà hoa nhài cắm bãi phân trâu phải không.”

Lý Lâm Lâm nói: “Ngươi thật là thông minh, đây chính là tự ngươi nói a.”

Diệp Thiếu Dương câm nín.

Nhuế Lãnh Ngọc cao ngạo nói: “Còn chưa có cắm đâu.” Nói xong lập tức cảm thấy lỡ lời, kết quả Diệp Thiếu Dương lại bồi thêm một câu: “Rất nhanh sẽ cắm thôi.”

Lại đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc quẫn bách nói không ra lời, trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng khoát tay, “Anh chỉ tiếp lời của em thôi, cắm phân trâu, không là…”

Lý Lâm Lâm bật cười, quay đầu đi nói: “Mắc cỡ chết người ta rồi.”

“Đồ dơ dáy này!” Tuyết Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Lâm Tam Sinh lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Phi lễ chớ nói, trước mặt nhiều người như vậy, các ngươi còn ra thể thống gì.”

Diệp Thiếu Dương đạp hắn một cước, mắng Lý Lâm Lâm, “Đều tại cô khơi ra cái đề tài này, cô có tin ta đập đầu chết trong ngực của cô hay không!”

Lý Lâm Lâm ôm lấy bộ ngực sữa của mình, hô to Diệp Thiếu Dương là biến thái.

Mọi người cười đi vào phòng khách, Diệp Thiếu Dương nói sự tình, Nhuế Lãnh Ngọc vào phòng kêu A Ngốc ra, giới thiệu với mọi người, Diệp Thiếu Dương nhớ Lâm Tam Sinh đã sống mấy trăm năm, hẳn là kiến thức rộng rãi, thế nên mang hi vọng hỏi thăm hắn, kết quả Lâm Tam Sinh cũng không nhìn ra lai lịch của A Ngốc.

A Ngốc im lặng ngồi một bên, thờ ơ với mọi thứ, nhưng mỗi khi ánh mắt nhìn qua Nhuế Lãnh Ngọc lại lập tức mềm mại trở lại.

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm sau khi nghe kỹ mọi chuyện phát sinh bên trong Học Viện Ngoại Ngữ xong đều kinh ngạc không thôi, lúc đang nói chuyện thì điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, là Trương Tiểu Nhị gọi tới, hỏi hắn ở đâu.

Nghe Diệp Thiếu Dương nói ở nhà, Trương Tiểu Nhị có hơi chần chờ nói: “Vậy em đến nhà tìm anh, chỉ là không biết có tiện không?”

Diệp Thiếu Dương thốt ra: “Em có bệnh?”

Trong lòng rất kinh ngạc, tiểu đồ đệ này khi nào lại lễ phép như vậy, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nói ra: “Em đi với người khác?”

“Đúng vậy sư phụ, anh không nhất định phải gặp bọn họ, có điều bọn họ nói có chuyện quan trọng tìm người…”

“Qua đây đi.” Diệp Thiếu Dương biết bên cạnh cô có người khác, không dễ nói chuyện cho nên không hỏi cô nhiều.

Đợi ở nhà một hồi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi mở cửa, Trương Tiểu Nhị đứng ở ngoài, có chút khẩn trương nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương mắt quét qua, nhìn hai người sau lưng cô, lập tức hiểu vì sao Trương Tiểu Nhị sợ mình tức giận. Hai người kia chính là hai người mình không muốn gặp nhất: Dương Thần Vũ và Lý Đồng, là đôi huynh muội không biết trời cao đất dày.

Cánh tay Dương Thần Vũ còn đang quấn băng, Diệp Thiếu Dương nhớ cánh tay của hắn là do mình tổn thương, trong lòng tốt lên đôi chút.

Dương Thần Vũ và Lý Đồng cũng rất xấu hổ, Lý Đồng cúi đầu không lên tiếng, Dương Thần Vũ thì cười cười nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiên Sư, có mắt mà không thấy Thái Sơn, chuyện ngày đó thật sự là đắc tội.”

Bọn hắn chủ động đến nhà, tự nhiên không thể nào chỉ đến để xin lỗi, tất nhiên có chuyện quan trọng khác. Diệp Thiếu Dương rất đại độ nhẹ gật đầu, “Mời vào đi.”

Chờ ba người bọn họ đi vào trong, Diệp Thiếu Dương mới kinh ngạc phát hiện, đằng sau thế mà còn có một người nữa! Hơn nữa còn một người quen mặt.

Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi mới nhớ ra, đối phương gọi là Thái Vũ, nhân vật có thân phận cao quý và thần bí.

Chờ một chút, tại sao bọn họ lại đi cùng nhau chứ?

“Diệp tiên sinh, lại gặp mặt?” Thái Vũ vươn tay, muốn bắt tay với Diệp Thiếu Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui