Tiếp theo tay trái hướng đỉnh đầu một kẻ khác vỗ tới, chỉ một chưởng, lại đem tà vật này vỗ thành tinh phách.
Mấy kẻ còn lại hiển nhiên cũng huấn luyện có bài bản, nhìn thấy Đạo Phong mạnh như vậy, đơn đã độc đấu khẳng định không được, cùng nhau lui về phía sau, lấy hình quạt bao vây Đạo Phong, cùng nhau kết ấn làm phép, tổng cộng bảy người, trên người đều tự trào ra một đạo hào quang sáng đẹp, ùa vào trên thân một tà vật thân hình cao lớn ở giữa.
Diệp Thiếu Dương ở phía sau nhìn kỹ, kẻ này mặc giáp trụ màu bạc, trên đầu đội một cái mũ giáp giống như sừng bò tót, trong hai hốc mắt đen ngòm, bên cạnh là làn da nhăn nheo, nhìn qua rất ghê tởm, trong tay cầm theo một thanh trường đạo đen như mực.
“Âm Khôi tướng quân!” Phía sau Diệp Thiếu Dương vang lên thanh âm Qua Qua, thì ra nó trước đó luôn ở phòng khách xem TV, đột nhiên nghe thấy bên này có động tĩnh, giống như có người đánh nhau, vội vàng đẩy cửa tiến vào, thấy một màn này, nhất thời thất thanh kêu lên.
Mấy tà vật còn lại làm phép đem tu vi của mình biến thành linh quang, rót hết ở trên trường đạo trong tay m Khội tướng quân, Âm Khôi tướng quân đạp bước trên không, hướng đỉnh đầu Đạo Phong chém tới.
Tiểu Cửu giật mình, có chút muốn đi hỗ trợ, Diệp Thiếu Dương giữ cô, nói: “Giao cho Đạo Phong, vừa lúc xem thực lực hắn hiện tại.”
Tuy mấy tà vật này nhìn tu vi cũng không tệ, còn biết kết ấn niệm chú, đem tu vi hội tụ ở trên thân một người, tập trung hỏa lực công kích, nhưng Diệp Thiếu Dương không có một chút hoài nghi đối với thực lực của Đạo Phong, hắn chỉ là muốn xem Đạo Phong có thủ đoạn gì phá giải, để dựa vào đó phỏng đoán thực lực của gã hiện tại. Nhưng, hắn vẫn nghĩ sai rồi.
Dưới chân Đạo Phong không ngừng, bước đi trên không, nâng tay trái, hơi dùng sức một chút, liền đỡ được trường đao uy hiếp ép xuống, tay phải đem Đả Thần Tiên cắm về trên đại lưng, hướng Âm Khôi tướng quân kia chỉ một cái, ba đạo quỷ phù vu hồi, đánh về phía cái gáy của Âm Khôi tướng quân.
Mấy tà vật còn lại, bởi vì là mở ra hình quạt, đối với một màn này xem rất rõ ràng, lập tức làm phép, ý đồ ngăn trở Tam Thanh Quỷ Phù.
Đạo Phong khẽ vẫy tay một cái, Tam Thanh Quỷ Phù nháy mắt phá tan phong tỏa của đám người, ba miếng hợp nhất, dán ở trên gáy Âm Khôi tướng quân.
Đạo Phong vươn tay phải, làm ra một cái động tác tay lau ngang, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, cái động tác tay này làm nhẹ nhàng đạm mạc, rất là làm màu, chỉ nghe thấy “Oành” một tiếng nổ vang như sét đánh, thân thể Âm Khôi tướng quân chợt phát nổ, huyết tương bắn ra bốn phía, thân thể to lớn trong khoảnh khắc hóa thành bột.
Mấy tà vật còn lại mắt thấy một màn này, ngoài run sợ, lập tức cũng biết thực lực của Đạo Phong, tuyệt đối không phải bọn hắn có thể chống lại, cùng nhau bước lui về phía sau, hướng phương hướng khác nhau bay đi.
“Ngũ triều nguyên khí!” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.
Đạo Phong đứng trên không, nâng tay trái, năm ngón tay đều tự bay ra một hào quang màu sắc khác nhau, đuổi theo mấy tà vật, nhưng chưa trực tiếp tiến công, mà là hình thành một vật cùng loại cái chụp, đem mấy người trấn áp ở bên trong.
Sau đó đỉnh đầu xuất hiện một đóa hoa sen màu đen, xoay tròn phi thăng, hóa thành một khối tứ phương đại ấn, bên trên ngay cả ấn thụ cũng thấy rõ, phía dưới đại ấn, có hai đạo khí tức một đỏ một đen, hướng tới một phương hướng xoay tròn.
Diệp Thiếu Dương đối với phù ấn đã quá quen thuộc, biết đây là Nguyên Thủy Hỗn Độn Thái Cực Ấn! Mình dùng phù chú cũng có thể diễn biến ra, chỉ là không tiêu sái được như Đạo Phong, trong cái nhấc tay, liền dùng tam hoa tụ đỉnh kết thành phù ấn.
Đạo Phong nâng tay trái, nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, Nguyên Thủy Hỗn Độn Thái Cực Ấn lập tức ép xuống, ở trong một mảng tiếng kêu gào thê thảm, mấy tà vật lập tức hình thần câu diệt, tinh phách bay tán loạn.
Nhưng còn chưa hết, Đạo Phong dang đôi tay, trong miệng không biết niệm chú ngữ gì, toàn bộ tinh phách đều bị hắn hút qua, từ hai tay áo chui vào…
Đợi thu xong toàn bộ tinh phách, Đạo Phong lúc này mới xoay người, một lần nữa đi trở về đến trong phòng, một hồi chiến đấu đặc sắc nhưng không có sự hồi hộp cứ như vậy đã kết thúc, đối với Đạo Phong mà nói, ngay cả làm nóng người cũng không tính.
… Bạn đang đọc tại website
Trên mặt Đạo Phong vẫn thong dong lạnh nhạt như cũ, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, đây là làm màu cấp cao.
“Ngươi đem những tinh phách đó đưa đi đâu cả rồi?” Diệp Thiếu Dương đi qua, nhấc lên tay áo của gã, lại chưa tìm được những tinh phách kia.
“Huyết Hải Vạn Ma Phiên giấu ở trong quần áo ta, chúng nó đều bị thu vào đi tế cờ rồi.”
“Ặc… Ngươi có phải cảm thấy bộ dạng này ngầu hơn chút hay không?”
Đạo Phong nói: “Thuận tiện mà thôi, mỗi lần đều đem Huyết Hải Vạn Ma Phiên lấy ra, rất phiền toái.”
“Không không không, ta hiểu ngươi, ngươi chính là vì làm màu.”
Đạo Phong trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi ồn ào nữa, ta đem ngươi tế cờ.”
“Móa, ta phải sợ á! Ngươi tới đi!” Diệp Thiếu Dương hai tay chống nạnh, hướng hắn nháy nháy mắt.
Đạo Phong hơi sụp mi mắt xuống, hết biết nói gì.
Tiểu Cửu đi tới, nói với Đạo Phong: “Thần thức của ngươi cũng không cường đại hơn ta, tu vi lũ tà vật đó cũng chỉ có vậy, sao có khả năng ngươi có thể cảm giác được bọn chúng tồn tại, ta không cảm giác được.”
Đạo Phong ngẩng đầu nhìn cô, “Ta phát hiện bọn chúng tồn tại, là vì Nguyệt Nguyệt thông báo.” Đạo Phong giơ lên tay phải thon dài trắng nõn, chỉ thấy trên ngón áp út mang theo một cái nhẫn màu đen tỏa ra ánh trắng.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua, lập tức nghĩ ra, nói: “Đây là nhẫn Băng Tinh Mã Não Quách sư huynh đưa cho ngươi?”
Công năng của nhẫn Băng Tinh Mã Não, lão Quách từng nói với hắn, chỉ cần hai bên đều mang theo nhẫn tương tự, trong vòng một khoảng cách, có thể dùng tu vi kích phát, hướng đối phương cảnh báo, tác dụng không sai biệt lắm hồn tinh giữa mình cùng môn nhân.
Nhất định là Tôn Ánh Nguyệt trước đó bị Tiểu Cửu đuổi đi đã phát hiện mấy tà vật này tới gần, sau đó thông qua nhẫn Băng Tinh Mã Não thông báo cho Đạo Phong biết.
Nhưng, Tiểu Cửu tự tin thần thức của mình không thua Đạo Phong, hơn nữa thông qua cái này suy luận ra chân tướng, chỉ có thể nói rõ cô có đủ tự tin.
“Những kẻ này đều là nanh vuốt Thái Âm sơn, vì sao sẽ tới nơi này?” Đạo Phong hỏi.
Diệp Thiếu Dương lập tức quay đầu nhìn Qua Qua, nói: “Tám phần là tới bắt nó.”
Đạo Phong nhìn Qua Qua một cái, nói: “Ngươi chẳng qua là Thập Nhị Niên Thiền, con Quỷ Vương nhiều tận mấy trăm, vì sao nhiều lần phái người đến bắt ngươi, còn chỉ phái ra mặt hàng bực này?”
Qua Qua cúi đầu nói: “Ta cũng không biết.”
Đạo Phong nói: “Ngươi thật sự không biết?”
Qua Qua khẽ biến sắc.
Đạo Phong nói: “Trên người ngươi có bí mật gì, đáng giá Quỷ Vương nhiều lần đến đuổi bắt ngươi?”
“Ta…” Qua Qua cúi đầu, vẻ mặt có chút do dự.
Diệp Thiếu Dương vốn chưa từng nghĩ một điểm này, bị Đạo Phong nhắc, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đối với Qua Qua vẫn không hoài nghi, kết quả hiện tại nhìn thấy vẻ mặt của nó, trong lòng hơi kinh ngạc.
Đạo Phong hướng trước mặt Qua Qua bước một bước.
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, vội vàng ngăn ở trước mặt Qua Qua, chất vấn Đạo Phong: “Ngươi muốn làm gì?”
Đạo Phong khẽ nhíu mày, “Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, nó có bí mật giấu ngươi?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Ai cũng có bí mật, người ta không muốn nói, ngươi quản người ta làm gì!”
“Hắn đang lợi dụng sự bảo hộ của ngươi.”
“Không có khả năng!” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát, “Nó là môn nhân của ta, cũng là huynh đệ của ta, ta đối với nó hoàn toàn tín nhiệm, chuyện này không cần ngươi đến quản!”