Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Khí lực một cước này, cũng theo đầu rơi xuống bị dời đi hết, quái vật hình người nọ thế mà lại chưa chết, bò dậy, hai tay đi vồ Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng một cước có thể đạp ngã thứ này, cũng không lưu hậu thủ nào cả, đối phương tốc độ lại nhanh, một bàn tay vừa lúc cắm vào giữa hai chân Diệp Thiếu Dương, đụng đến thứ không nên sờ.

Diệp Thiếu Dương hạ thể chợt lạnh, hầu như hét lên, cùng lúc đó, cái tay kia cũng dùng sức xiết chặt.

“Đừng mà!” Diệp Thiếu Dương kêu một tiếng, dùng sức nhảy lên về phía sau, ngay tại nháy mắt món đồ chơi kia ở hạ thân sắp bị bóp nát, Tứ Bảo quyết đoán ra tay, đạp một cước ở trên lưng quái vật hình người, chân kia dùng sức hướng phía ngược lại đá cánh tay nó cầm hạ thân Diệp Thiếu Dương. ‘Rắc; một tiếng, cánh tay gãy xương, Diệp Thiếu Dương ngã ngồi xuống đất, toát ra một thân mồ hôi lạnh, hướng hạ thân của mình nhìn lại, cánh tay đứt gãy còn gắt gao bóp chặt hạ thân mình…

Tứ Bảo đạp trên lưng quái vật hình người, cởi ra lần tràng hạt trên tay, đeo ở lòng bàn tay, niệm nhanh: “Diệu pháp kim cương, nhìn thấu chư tượng, Bàn Nhược Ba La Mật Đa!”

Đem lần tràng hạt đeo ở trên lưng quái vật hình người, phật quang áp chế xuống, tiến vào trong cơ thể, đem một luồng sát khí từ trong cổ lồng ngực đuổi ra, quái vật hình người run run vài cái, lập tức bất động.

Tứ Bảo quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nhất thời nhịn không được ‘Phốc’ một tiếng cười ra, chỉ thấy Diệp Thiếu Dương đang đầu đầy mồ hôi cạy cái tay kia bóp chặt hạ thân mình.

“Tôi nói này, cậu phía dưới… Không có việc gì chứ?”

“Không biết, cậu mau mau giúp tôi một chút, lấy nó xuống!” Diệp Thiếu Dương gấp đến độ không chịu được.

“Nắm chặt như vậy?” Tứ Bảo bắt lấy cánh tay, kéo kéo, Diệp Thiếu Dương đau đến mức kêu ngao ngao.

“Mẹ kiếp cậu, đau!”

Tứ Bảo nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương rên rỉ lên.

Tứ Bảo nhìn bộ dáng này của hắn, đã sớm quên tình cảnh, cười xấu xa nói: “Rên rỉ cái gì, bị bóp một cái liền gc?”

“Đau quá ôi đệch!” Diệp Thiếu Dương sắp trào nước mắt rồi.

Tứ Bảo vỗ ót, đi lên cởi quần Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Cậu làm gì!”

“Ngu thế, hắn là bóp từ bên ngoài quần, cậu đem quần cởi ra, thử xem có thể tháo được hay không.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương ủy khuất, cũng chỉ đành như thế, nói với Tử Côn đạo nhân: “Đạo trưởng ông tùy tiện trông chừng, đề phòng…”

“Biết biết, các cậu làm mau lên.” Tử Côn đạo nhân nói xong đi đến phụ cận, cầm đèn pin soi nóc phòng, sợ toát ra một quái vật hình người nữa.

Tứ Bảo cởi quần Diệp Thiếu Dương, nhìn thoáng qua, có chút khó xử nói: “À thì, bóp chặt chặt, muốn lấy xuống, tôi phải sờ lên…”

Diệp Thiếu Dương cạn lời. “Cái kia, tôi hỏi trước, xu hướng giới tính của cậu không có vấn đề chứ?”

“Tôi nhổ vào! Cái này đối với hòa thượng tôi mà nói, cũng là lần đầu tiên! Cũng chính là cậu, đổi thành người khác đánh chết tôi cũng không sờ!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, mặt lập tức đỏ, từ từ nhắm mắt nói: “Tôi nhịn không được nữa, cậu mau làm đi…”

“Sẽ có chút đau, cậu nhịn một chút, chốc lát là ổn!”

Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ đến hai người đối thoại, thật sự có chút… Cắn răng một cái, cả giận nói: “Làm mau lên!”

Tứ Bảo dùng sức túm chặt, tay kia bắt lấy quần áo, đột ngột dùng sức, Diệp Thiếu Dương thét lớn một tiếng, sau đó dùng sức phun ra một hơi.

Tứ Bảo cười hắc hắc: “Thoải mái rồi chứ?”

“Biến đi!” Diệp Thiếu Dương đá một cước vào ngực hắn, bò dậy, vội vàng xách quần lên, nhớ tới tình huống vừa rồi, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Tứ Bảo bị hắn đạp ngồi trên mặt đất, bò dậy phủi phủi bụi, cả giận nói: “Ôi đệch, thế mà lại đá tôi, tôi xem như cứu cậu hai lần, vừa rồi nếu không phải tôi ra tay quyết đoán, cậu bây giờ đã thành một thái giám cuối cùng của Hoa Hạ!”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến tình huống trước đó, thật sự là khóc không ra nước mắt, thứ chết tiệt kia bóp đâu không tốt, lại bóp chỗ đó của mình. Tuy nói mình là pháp sư đi, dù sao cũng chưa từng luyện Thiết Đương Công gì đó, giống với nam nhân bình thường, chỗ đó là yếu ớt nhất, âm thầm đưa tay sờ sờ, may mắn, chưa hỏng, nhắm chừng còn có thể dùng…

Tứ Bảo cười đáng khinh nói: “Biết huynh đệ tốt rồi chứ, tương lai vợ cậu cũng phải cảm tạ tôi, không có tôi ra tay, cô ấy ngay cả con cũng không thể sinh.”

“Cút!” Diệp Thiếu Dương mắng một câu, đột nhiên nhớ lại, “Mẹ kiếp, lời này nghe sao lại không được tự nhiên như vậy, cậu cũng không phải ông hàng xóm, vợ tôi sinh con còn phải cảm tạ cậu?”

Sau đó nghĩ đến những lời Tứ Bảo lúc trước đùa giỡn mình, đưa tay gõ hắn nói: “Hòa thượng tôi coi như nhận rõ cậu rồi, cậu… Cậu tuyệt đối có vấn đề, trách không được đi làm hòa thượng, về sau cậu đừng tìm tôi cùng nhau tắm rửa nữa!”

Tứ Bảo tức giận đến mức muốn đánh hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tiến lên nói: “Mau thu mua tôi, bằng không tôi trở về nói cho Lãnh Ngọc các cô ấy chân tướng.”

“Móa, cậu nói là được, trừ ma hàng yêu, xảy ra chút bất ngờ không thể tránh được…”

“Không đúng không đúng.” Tứ Bảo dám qua, lẩm bẩm: “Cậu vừa rồi… Có phản ứng. Không ổn, cậu thân là pháp sư, lại bị một cương thi bóp có phản ứng, khẩu vị này của cậu…”

“Cậu cút đi nha!” Diệp Thiếu Dương mắng to, hạ thân dưới của mình… Quả thật có chút phản ứng, nhưng cái đó cũng là bị bóp đau, phản ứng theo bản năng mà!

“Hai vị, đừng nhảm nữa, mau nhìn xem thi thể này, đây có phải chính là tỳ thi đi ra kia hay không?” Tử Côn đạo nhân kiểm tra một vòng, không có tà vật nào nữa, vì thế trở lại trước thi thể mất đầu kia trên mặt đất bắt đầu kiểm tra.

“Trở về đừng nói lung tung!” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Tứ Bảo một cái, đi đến bên cạnh thi thể, cẩn thận đánh giá một hồi: thi thể da bọc xương, cũng giống với vài cái còn lại, tám phần chính là tỳ thi.

Thứ này không máu không thịt, xương cốt rất giòn, bằng không Tứ Bảo cũng không có khả năng thoải mái bẻ gãy tay nó.

Tứ Bảo nói: “Tôi vừa rồi giết nó, phát hiện nó là dựa vào một luồng sát khí để sống sót, không phải cương thi, bởi vậy đầu rơi rồi còn có thể hoạt động, không biết tính là tà vật gì, các người chết bên ngoài, tám phần chính là chết ở trong tay nó.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cái này không quan trọng, quan trọng là… Vì sao tỳ thi khác đều chưa sống lại, mà thứ này sống, từ trong khe tường đi ra?”

Đối với một điểm này, ba người đều nghĩ không ra nguyên cớ.

Diệp Thiếu Dương trở lại chỗ tỳ thi này vốn nên ở đó, ánh đèn pin từ trên chiếu xuống, cuối cùng dừng ở trên một đống mảnh vỡ, là loại vò kia, trên mảnh vỡ dính một tầng vật ngưng tụ màu đen, Diệp Thiếu Dương dùng móng tay cạo xuống một chút, ngửi ngửi, rất thối, cũng không biết là cái gì.

“Thiếu Dương cậu xem!” Tứ Bảo cầm đèn pin soi mặt đất trước cái rãnh, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy ở trên mặt đất có một cái rãnh thẳng tắp, giống rãnh nước tiểu, rất nhỏ, chỉ to bằng đầu ngón tay, trên đất tràn đầy tro bụi, không nhìn kỹ căn bản không chú ý đến.

Diệp Thiếu Dương tiến lên gạt ra những mảnh vỡ cái vò, phát hiện một vòng mặt đất chung quanh cái vò, so với bên cạnh thấp hơn một chút, nối liền với cái máng, kéo dài đến vị trí đại khái chính giữa căn phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui