Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tào Vũ nói cho bọn họ, những cương thi này là từ một bên của mộ đạo chui ra.

“Vốn nơi đó không có cửa, nhưng sau khi kích hoạt cơ quan, vách tường đột nhiên mở ra, chúng tôi tò mò đi vào, sau đó đám cương thi kia không biết từ nơi nào tràn ra…”

“Cơ quan?” Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền ngẩn ra, “Cơ quan ở đâu ra?”

Tào Vũ an bài một phen, bảo đoàn người lưu thủ, bản thân mang Diệp Thiếu Dương đi qua xem xét.

Tào Vũ mang theo hắn trở về, tới phía trước chân tay cụt kia của đám cương thi, vẻ mặt Tào Vũ có chút gian nan, trở nên do dự.

“Không có việc gì, đều đã chết.” Diệp Thiếu Dương ở phía trước mở đường, dùng chân đem một ít chân tay cụt chặn đường đá văng ra, quay đầu nhìn, Tứ Bảo, Lâm Tam Sinh, Tử Côn đạo nhân theo ở phía sau, giáo sư Tôn cũng nghiêm mặt đi theo, thấy Diệp Thiếu Dương nhìn lão, cười nói: “Bên trong hẳn là không còn nguy hiểm, tôi đi khảo cổ…”

Diệp Thiếu Dương cũng không đuổi lão đi.

Đoàn người trở lại trong gian phòng đá có pho tượng Đế Thích Thiên, Tào Vũ chỉ vào một cánh cửa đá mở ra ở đối diện, nói: “Chính là nơi này.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Mở ra như thế nào?”

Tào Vũ giải thích: “Có người di động bức tượng, sau đó cửa đá liền mở ra, ban đầu nhìn qua chỉ là một bức tường, cho nên trước đó bị xem nhẹ.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Tôi không phải nói rồi sao, đừng tùy tiện động lung tung.”

Vẻ mặt Tào Vũ có chút xấu hổ, chưa trả lời.

Diệp Thiếu Dương gọi Tứ Bảo vào xem, hỏi: “Mông cậu không có việc gì chứ?”

Thấy Tứ Bảo lắc đầu, Diệp Thiếu Dương trào phúng: “Cậu trộm cái mộ, nơi nào cũng không sao, chỉ đem mỗi mông làm bị thương, tôi cũng say.”

Tứ Bảo trợn trắng mắt nói: “Đúng vậy, tôi là đủ ngu, so ra kém cậu, bắt con quỷ có thể đem ** bắt hỏng rồi.”

Diệp Thiếu Dương tức giận đến muốn nổ.

Từ cửa đá đi vào, một luồng thi khí nồng đậm xộc vào mũi. Hai người lập tức cảnh giác, cầm đèn pin soi qua, phát hiện trước mắt là một không gian thật lớn, vì thế Tứ Bảo bắn ra một quả pháo sáng.

Trước mắt chợt sáng lên, đoàn người nhìn xung quanh, nhất thời chỉ biết than thở: đây là một cái hang trong lòng đất!

Không gian hình nửa vòng tròn, ít nhất to bằng nửa cái sân bóng, mọc đầy thạch nhũ cùng măng đá, ở giữa thế mà lại là một đầm nước, một đầu liên kết mương nước, hướng xuống kéo dài ra một hang đá, đi thông sâu bên trong cổ mộ.

“Đây là nhánh mạch nước ngầm!” Giáo sư Tôn đi vào theo lập tức kích động nói, “Giới giáo dục căn cứ địa mạo phán đoán, phía dưới lớp vỏ muối của La Bố Bạc, có rất nhiều hệ nước ngầm, không ngờ đáy hồ vậy mà cũng có, xem bộ dạng này, tựa như là được nhân công dẫn tới, đến nơi đây là cuối.”

Nhắc tới khảo cổ địa chất, giáo sư Tôn lập tức quên đám cương thi kia lúc trước chính là từ nơi này lao ra, lập tức muốn đi về hướng bên đầm nước.

Diệp Thiếu Dương giữ chặt lão, “Nếu ông không muốn biến thành cương thi, cứ nán lại đây đi.”

“Biến… Cương thi?” Giáo sư Tôn trừng lớn hai mắt.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đầm nước nói: “Chất nước xanh lục đậm, hiển nhiên là ẩn chứa thi khí, nơi này rõ ràng là đất dưỡng thi, trách không được nhiều cương thi như vậy đều ở lại nơi này.”

“Đám cương thi kia là ở đâu ra, vì sao sẽ ở chỗ này?” Tào Vũ tiếp nhận đề tài hỏi.

Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh đầm nước, từ trong ba lô lấy ra một bao hùng hoàng, rắc một chút vào, qua chốc lát, rất nhiều nơi trong đầm nước đều nổi bong bóng. Diệp Thiếu Dương tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lui lại mấy bước, Tứ Bảo cũng đi qua nghiêm túc chờ đợi.



Rất nhanh, một tiếp một quái vật hình người nhảy lên, đều là thủy thi toàn thân mọc đầy bướu thịt, đám người giáo sư Tôn nhìn mà ghê tởm lớn hơn khủng bố, hầu như nôn ngay tại chỗ.

Thủy thi ước chừng có bảy tám con, sau khi lên bờ, lập tức vây công Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, nhưng hai người sớm có chuẩn bị, lần lượt chém giết, xác định trong đầm nước không có tà vật khác nữa, lúc này mới cầm đèn pin bắt đầu đánh giá mọi nơi, phát hiện nơi này tuy là hang đá, nhưng không phải thuần thiên nhiên, có một số nơi rõ ràng có dấu vết con người gia công.

Hai người dạo qua một vòng, theo “dòng suối” đi về phía trước vào huyệt động, chưa đi được bao xa, đã bị một cánh cửa sắt ngăn lại đường đi, cầm đèn pin quét qua, phía sau là hang quanh co khúc khuỷu, nhìn tựa như còn có một đoạn rất dài.

Trên cửa hàng rào treo một sợi xiềng xích đen nhánh tỏa sáng, dẫn tới sự chú ý của hai người, nghiên cứu một hồi, Diệp Thiếu Dương sửng sốt, móc ra Câu Hồn Tác của bản thân, ghé lên so sánh đối chiều, tuy xiềng xích trên cửa màu sắc cùng tỉ lệ nhìn qua đều so với Câu Hồn Tác cặn bã hơn rất nhiều, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có thể xác định, xiềng xích này là dùng huyền thiết chế tạo ra.

Nhìn kỹ, trên sợi xích huyền thiết còn khắc rất nhiều ký hiệu, tương tự chữ tượng hình, giáo sư Tôn nhìn thấy thứ này, cũng ghé lên, phân biệt một phen, nói: “Đây là văn tự gì, sao tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ông đương nhiên chưa từng gặp, đây là Điễn văn… Dm, không ngờ nơi này thế mà lại có Điễn văn!”

Tứ Bảo nói: “Cậu xác định?”

“Xác định, tôi từng thấy trên sách.”

Giáo sư Tôn lập tức hỏi: “Các cậu nói là văn tự gì, sao chưa từng nghe nói?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ông là người sống, đương nhiên chưa từng nghe nói. Điễn văn là văn tự viết cho quỷ xem, một số ký hiệu chúng tôi vẽ bùa dùng, thực tế chính là Điễn văn, nhưng đều là một ít phù văn đặc biệt lưu truyền tới nay, Điễn văn chân chính, trừ quỷ, nhân gian hầu như không có ai biết viết, bởi vì căn bản không dùng tới.”

Tứ Bảo nói: “Tôi cũng nghe nói, Điễn văn là văn tự quan phương âm ty, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng gặp.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nói như vậy đúng cũng không đúng, Điễn văn là một loại phù văn trời sinh, tục truyền là Đông Nhạc đại đế phát minh, về sau thành âm ty chuyên dụng, bởi vì người và quỷ khác biệt, âm ty cảm thấy nên có một bộ văn tự quan phương, cho nên mới dùng Điễn văn, nhưng bởi vì quỷ đều là nhân gian đi qua, đại bộ phận đều biết Hán tự, cho nên Điễn văn bình thường không có ai dùng, không đúng, không có quỷ dùng.”

Giáo sư Tôn giật mình: “Vì sao quỷ đều biết Hán tự, lúc còn sống là mù chữ thì sao, dân tộc thiểu số thì sao?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Quỷ Vực chi hồn, đều là trải qua luân hồi, một khi chết đi, mở thiên tri, sẽ nhớ rõ việc của ba kiếp, trên thực tế có có thể nhớ rất nhiều kiếp, một kiếp này là mù chữ, chung quy không thể đời đời kiếp kiếp đều là mù chữ chứ? Về phần dân tộc thiểu số, cũng không thể kiếp nào cũng là dân tộc thiểu số nhỉ?”

Giáo sư Tôn ngạc nhiên không biết nói gì, nghĩ nghĩ nói: “Cho nên cậu nói Điễn văn, giống như thể văn ngôn thời cổ, là trường hợp chính thức viết dùng, mà dân chúng bình thường đều dùng văn bạch thoại?”

“Có thể lý giải như vậy, nhưng, Điễn văn còn có một tác dụng, mỗi một ký hiệu của nó đều là phù văn trời sinh, đối với tất cả tà vật đều có tác dụng trấn áp, nhưng nhân gian pháp sư cảm thấy Điễn văn là thứ của Quỷ Vực, con người không nên hiểu biết quá nhiều, còn có một số nguyên nhân khác, không tiện nói, tóm lại trừ một số linh phù đơn giản, hầu như không có môn phái sử dụng Điễn văn để bắt quỷ hàng yêu.”

Tào Vũ nhíu mày nói: “Hầu như?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui