Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tạ Vũ Tình đột nhiên mỉm cười, “Làm tình nhân của cậu phải không?”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy lên, không biết trả lời như thế nào, Tạ Vũ Tình đã ngồi dậy, hít thật sâu, nói: “Chị cảm giác mình quá xúc động, may mắn chưa làm ra chuyện khác người… Bằng không thật sự có lỗi với Tiểu Ngọc.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Hóa ra chỉ cần không có lỗi với em ấy, chị liền không sợ phải không?”

Tạ Vũ Tình cười cười, “Ừm, cơ hội chị đã cho cậu, cậu bây giờ hối hận còn kịp.”

“Vậy tôi từ bỏ.”

Nếu đã động vào cô ấy, trả giá chính là tương lai không liên hệ nữa, hoàn toàn mất đi cô mà nói, Diệp Thiếu Dương tự nhiên sẽ lựa chọn duy trì quan hệ bạn bè với nhau, vĩnh viễn cũng không chạm vào cô.

Tạ Vũ Tình yên lặng nhìn hắn, mỉm cười, nhất thời xúc động, cảm xúc phát tiết xong liền xong rồi, đối với kết quả này, cô rất hài lòng.

Tuy không thể làm vợ chồng, lui lại giảm yêu cầu, có thể duy trì loại quan hệ bạn bè thân mật này, cũng rất khó có được rồi.

Cô tự nhiên không muốn hoàn toàn mất đi Diệp Thiếu Dương.

“Giống như trước sao?”

Giống nhau giống nhau, hoàn toàn giống nhau.” Diệp Thiếu Dương che mặt, “Chị mau đem quần áo mặc vào.”

Tạ Vũ Tình đỏ mặt đem quần áo mặc vào từng món một, cuối cùng váy khóa kéo không kéo lên được, còn tìm Diệp Thiếu Dương hỗ trợ, sau khi sửa sang lại, hai người đều có chút xấu hổ.

“Chuyện này, về sau không được nhắc lại, một chữ cũng không cho phép

“Yên tâm yên tâm, tôi không nói.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi còn sợ chị nói ra cơ, tôi muốn nói cái gì cũng chưa làm, người khác khẳng định là không tin.”

Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, nói: “Dù sao cậu nên nhìn không nên nhìn đều nhìn rồi, cậu nếu nói ra, chị sẽ khiến cậu chịu trách nhiệm!”

Diệp Thiếu Dương bị dọa không dám lên tiếng, vừa muốn đi ra ngoài, Tạ Vũ Tình đem hắn đè ở trên tường, một tay chống trường, Diệp Thiếu Dương bị dọa đứng thẳng tắp, khẩn trương nói: “Chị

làm gì!” Tạ Vũ Tình dùng sức phun ra một hơi, nói: “Cậu nói chị có phải làm quá hay không?”

“Vẫn ổn cả vẫn ổn cả, chị trước nay không phải đều là như thế sao, chị nếu là không làm, vậy không phải chị

nữa.”

“Chị coi như khích lệ.” Tạ Vũ Tình lườm hắn một cái, mở cửa thả hắn ra ngoài.

Lúc trả phòng, em gái đứng quầy kia nhìn Diệp Thiếu Dương mãi, Diệp Thiếu Dương rất buồn bực, lúc đi ra ngoài lặng lẽ hỏi Tạ Vũ Tình cô ấy vì sao nhìn mình mãi.

“Cô ấy cảm thấy cậu vô năng, nhanh như vậy đã xong việc.” Tạ Vũ Tình đầu cũng không quay lại nói.

Diệp Thiếu Dương giật mình, mặt nổi gân đen.

Lúc lên xe, Diệp Thiếu Dương mở chat, nhìn thấy tin tức Nhuế Lãnh Ngọc gửi đến, nói cô đã xem xong áo cưới, buổi tối cùng nhau ăn cơm với Trường Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh, bảo hắn tự mình đi về trước.

Tạ Vũ Tình vốn muốn trực tiếp đưa hắn về tứ họp viện, đột nhiên nhớ tới hắn còn chưa ăn cơm, vừa lúc ven đường có bán mì sợi, cùng hắn đi ăn một bát, nói chuyện phiếm một lúc, cảm giác trước đây lại tìm về được.

“Đúng rồi Thiếu Dương, chuyện trước đó cậu nhờ chị xử lý, chị đã tra được một ít manh mối, Lyon de Bourbon, chị đã tra xét ghi chép nhập cảnh của hắn, không khác lắm với trước đó cậu miêu tả, nhưng hắn không có ghi chép dừng chân cùng cái khác, rất có thể là vì tránh né truy tra, không dùng hộ chiếu của mình.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Có tin tức khác không?”

“Tin tức chuyến bay trước đó cậu cung cấp bọn chị cũng đã tra xét, hắn ngày mai thật sự muốn quay về ngồi máy bay đến Hoa quốc, sau đó lại từ sân bay thủ đô ngồi máy bay đến Thạch Thành, thời gian là chín giờ ba mươi lăm phút buổi tối ngày mai.”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, “Chính là nói, hắn chín rưỡi tối mai nhất định sẽ từ sân bay Thạch Thành đi

ra?”

“Không sai, muốn chi phái người giám sát hắn hay không?”

Diệp Thiếu Dương nghiêm túc suy nghĩ một phen, lắc đầu nói: “Tạm thời đừng an bài, tôi trở về vẫn nên nói với Tiểu Ngọc một lần, xem em ấy nói như thế nào.”

Tạ Vũ Tình đáp ứng, bảo hắn có tin tức gì kịp thời thông báo mình.

Tạ Vũ Tình đem ô tô lái đến ngoài cửa tứ hợp viện, dừng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Nói tới, kết hôn là cần tặng lễ phải không, chỉ cần tặng cậu cái gì hay không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tùy tiện, có tâm ý là được rồi.”

Tạ Vũ Tình cười xấu xa nói: “Bằng không chị tặng cậu một rương Durex nha.

“Đó là cái gì?”

“Giả vờ, tiếp tục giả vờ!” Tạ Vũ Tình đem hắn đuổi xuống xe, nhìn hắn đi vào, sau đó quay xe đi ra ngoài, thời điểm từ cửa chính tiểu khu đi ra ngoài, nhìn thấy đối diện dưới cái cây bên đường có một nam nhân đứng, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nhịn không được nhìn thêm một cái, lập tức phanh gấp một cái, sau khi dừng lại, lại nhìn qua, người kia đã đi tới lối đi bộ đối diện.

Tạ Vũ Tình đưa tay đi đẩy cửa xe, muốn đi qua xem cho rõ, đột nhiên lại cảm thấy hành vi này của mình rất ngốc tuy vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, người kia bề ngoài giống Diệp Thiếu Dương như đúc, nhưng có lẽ là trời tối mình nhìn lầm, hoặc chính là… Tạ Vũ Tình âm thầm thè lưỡi, mình thật sự là mắc bệnh rồi, cả đầu óc đều là hắn, ngay cả nhìn thấy người qua đường cũng có thể tưởng tượng thành hắn…

Tạ Vũ Tình đạp chân ga, thời điểm khởi động xe, cô quay đầu lại liếc bóng lưng người kia một cái, trong lòng hơi kinh hãi, ngay cả bóng lưng cũng giống như vậy, người kia theo lối đi bộ đi tới trong công viên nhỏ đối diện tiểu khu, biến mất ở trong bóng đêm.

Diệp Thiếu Dương vào phòng khách, thấy Diệu Mộng Khiết ở trong phòng khách đọc sách, trên người mặc bộ áo ngủ kiểu u, đeo một cái kính mắt, phòng khách không bật đèn, trên bàn Com đặt một cái giá nến, bên trên cắm mấy ngọn nến, Diêu Mộng Khiết đang dưới ánh nến đọc sách, tóc màu vàng kim bị ánh nến chiếu rọi tỏa sáng rạng rỡ.

Trên bàn còn bày một cái hộp âm nhạc hình thức rất cổ điển, đang phát thanh âm chậm rãi trầm thấp Diệp Thiếu Dương không biết là nhạc cụ nào phát ra.

Khung cảnh này, khiến Diệp Thiếu Dương hầu như không có tình cảm cổ điển châu u gì cũng cảm nhận được một hơi thở khác.

Diêu Mộng Khiết thấy hắn tiến vào, khép sách hướng hắn cười cười, hàn huyên vài câu, biết được hắn là một mình, hỏi hắn có hứng thú cùng lên nóc nhà hóng gió, tán gấu một hồi hay không.

Diệp Thiếu Dương cũng không có việc gì, vì thế cùng cô lên lầu.

Trên nóc tòa nhà nhỏ, có một cái sân thượng, tới gần mép đặt một cái lều trại, phía dưới có hai cái ghế dựa, cùng một cái bàn nhỏ.

Qua Qua thể mà lại nằm ở trên ghế, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi lên, chào hỏi xong chạy xuống.

Hai người sau khi ngồi xuống, Kim tiên sinh đưa một chai rượu vang cùng hai cái chén, sau khi rót rượu cho bạn họ liền rời khỏi.

Diêu Mộng Khiết giơ ly rượu, nhổm dậy đứng ở trước lan can, nhìn xa xa ngây người. Đã nói sẵn là tán gẫu, kết quả không nói được một lời, Diệp Thiếu Dương ít nhiều có chút buồn bực, chủ động tìm đề tài, nói: “Cảm giác cô sinh hoạt không giống với cô nương bình thường, cô ở nhà cũng là như vậy sao?”

Diêu Mộng Khiết vuốt tóc, nói: “Mỗi ngày cần đi giáo đường nghe giảng đạo, luyện đàn violon, tham gia yến hội, nghe ca kịch… Giống gia đình quý tộc trong quá khứ.”

“Hiện tại đã không phải quá khứ nữa, giờ thế kỷ hai mươi mốt rồi, hàng không mẫu hạm của chúng ta cũng hạ thủy rồi.”

“Đối với các quý tộc cổ xưa như chúng tôi mà nói, thật ra biến hóa không lớn, thật ra tôi cũng không thích cuộc sống như vậy, nhưng không có cách nào, tôi sau khi chào đời, tất cả đều an bài sẵn rồi, tôi phải sinh hoạt như vậy, đã quen rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui