Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Lâm Tam Sinh một lòng muốn trở về gặp Uyển Nhi, tự nhiên gật đầu đáp ứng.

Từ Phúc lập tức nói ra yêu cầu của mình. Lâm Tam Sinh sau khi nghe xong, hoàn toàn giật mình.

Từ Phúc nói: “Sao, ngươi không muốn hỗ trợ?” A

Lâm Tam Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Trừ cái này, cái gì cũng được… Cho dù bảo ta phản bội âm ty, vì Uyển Nhi, ta cũng khư khư cố chấp đến cùng, nhưng chuyện này…”

“Chuyện này làm sao vậy?” Trên mặt Từ Phúc lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

Lâm Tam Sinh nghiến răng nói: “Bảo ta phản bội Thiếu Dương, cái này… Ta tuyệt đối không làm được.”

Từ Phúc cười nói: “Chẳng lẽ Thiếu Dương đối với người mà nói, quan trọng hơn cả cô nương kia?”

“Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm.” Lâm Tam Sinh hướng hắn khom người hành một lễ, mặt nghiêm túc nói, “Nếu chuyện này trả giá là để ta giúp người hại Thiếu Dương,

vậy ta thu hồi thỉnh cầu trước đó.” Từ Phúc nhìn hắn, ánh mắt vẫn thâm thúy như sương mù, chậm rãi nói: “Nếu người không đáp ứng, ta muốn giết người thì sao?”

“Giết thì giết. Ta cũng đánh không lại người, lại bị người vây ở chỗ này, dù sao cũng chỉ còn đường chết, ta nếu là đối thủ của ngươi, đã sớm động thủ.”

Từ Phúc nhìn hắn, khẽ gật đầu, nói: “Tạm nghe ta phân trần với người…”

Ở dưới yêu cầu của Nhuế Lãnh Ngọc, hai người buổi tối vẫn là chia giường mà ngủ.

Diệp Thiếu Dương thổ nạp hai chu thiên, cảm giác cực kỳ tốt, vừa mở mắt, phát hiện trong bóng đêm có người đang nhìn mình, lập tức cả kinh, nhìn kỹ, lại là Tiểu Cửu, trong lòng vui vẻ, lập tức đứng dậy, nói: “Sao cô lại tới đây!”

Tiểu Cửu mỉm cười nói: “Sóm đã tới rồi. Nhìn thấy anh đang thổ nạp, tôi không quấy rầy anh.”

Thân là yêu phó, cô đối với tất cả cấm chế cùng phù chú Diệp Thiếu Dương bố trí ở trong phòng đều có miễn dịch, bởi vậy có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào.

Diệp Thiếu Dương kéo cô ngồi xuống ở bên giường, bản thân đứng ở trước mặt cô, hai con người của Tiểu Cửu trong bóng đêm lóe hào quang như ngôi sao.

“Cô gần đây thế nào?”

“Rất khỏe.” Tiểu Cửu gật gật đầu, giống tiểu cô nương không có người chiếu cố, căn bản không có một chút nào cái giá của yêu vương.

“Đúng rồi, thời điểm tôi vừa vào, phát hiện cách vách có người, đi nhìn qua, là Lãnh Ngọc, cô ấy tới đây khi

nào?”

“ẶC… Được một thời gian rồi.” Không biết vì sao, ở trước mặt Tiểu Cửu nhắc tới Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương luôn cảm giác có chút không được tự nhiên.

Tiểu Cửu tò mò hỏi: “Vậy hai người vì sao phải tách ra ngủ, không ngủ cùng một chỗ?”

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ ho khan hai tiếng: “Lời này, chúng tôi lại chưa kết hôn, vì sao phải ngủ cùng một chỗ.”

Sau đó sợ Tiểu Cửu rối rắm cái này, liền hỏi: “Cô muộn như vậy, tìm tôi có việc?”

“Chuyện anh muốn đối phó quỷ hút máu, thế nào rồi?”

“Xử lý xong rồi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Rất thuận lợi, hoàn toàn chấm dứt.”

Tiểu Cửu đối với sự việc khác đều không quan tâm, nghe hắn nói xử lý xong rồi, cũng không hỏi nhiều, nói: “Thiếu Dương, tôi điều tra ra một ít tình huống, vội vàng tới đây nói cho anh, chùa Lan Nhược bên kia, tôi đã phái người đi điều tra, ở sau khi Tinh Tú hải bị chiếm lĩnh, chùa Lan Nhược cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng chưa từng nghe nói giam giữ người nào, một điểm này có thể xác định.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm gật gật đầu, Tiểu Cửu đã dám dùng hai chữ “xác định”, vậy hiển nhiên không có vấn đề. Bởi vì Quảng Tổng thiên sư cho quá ít manh mối, trước đó hắn còn từng tìm Lâm Tam Sinh đến hỏi, Quảng Tổng thiên sư cũng chưa từng đi Thanh Minh Giới, cũng chỉ là biết Yến Xích Hà bị phong ấn tại chùa Lan Nhược, về phần ở vị trí nào, là ai phong ấn, hoàn toàn không biết.

Diệp Thiếu Dương trước đó lo lắng là Tinh Tú hải gây ra, nghe xong Tiểu Cửu nói như vậy, xác định là không có quan hệ với bọn họ.

“Nhưng, tôi quả thật nghe được manh mối có liên quan Đông Hoàng Chung.” Tiểu Cửu nói tiếp,3″ Tôi lúc trước nói chưa từng nghe qua, là vì tôi vẫn luôn ở lại nhân gian, đối với chuyện Thanh Minh Giới cũng không quá hiểu biết, tôi trở về hỏi A Tử bọn họ, thì ra mấy ngàn năm trước, quả thật từng có lời đồn Đông Hoàng Chung, cũng quả thật là ở chùa Lan Nhược… Giống với anh nói.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời mắt sáng ngời, hắn lúc trước sợ nhất là manh mối của Quảng Tổng thiên sư không chuẩn xác, đã khớp với lời đồn, vậy nói rõ tất cả đều là sự thật, Đông Hoàng Chung đã có, Yến Xích Hà tự nhiên cũng có.

“Đông Hoàng Chung bảo bối như vậy, hẳn là không ít người sẽ cảm thấy hứng thú nhỉ, chưa từng có ai đi thăm dò sao?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đương nhiên là có, tôi hỏi A Tử bọn họ, họ cũng nói không rõ tin tức này là như thế nào truyền ra, ít nhất có mấy trăm năm hoặc là hơn một ngàn năm rồi, lúc ấy họ đều còn là tiểu hồ ly, căn bản là không rõ, dù sao đã được một đoạn thời gian, Thanh Minh Giới đồn trong chùa Lan Nhược có Đông Hoàng Chung… Có thể xác định, thời điểm có lời đồn này, chùa Lan Nhược đã lụi bại, nhưng Tinh Tú hải còn chưa tiến vào đóng nơi đó.

Sau khi tin tức này truyền ra, từng có không ít người ôm thái độ thử xem tới chùa Lan Nhược tìm kiếm Đông Hoàng Chung, đều không có kết quả, chùa Lan Nhược chỉ lớn như vậy, đã tìm không thấy, cũng không ai tin nữa, về sau Tinh Tú hải liền vào trú đóng nơi đó, nghe nói chỗ chùa Lan Nhược, tổng cộng có bảy ngọn núi, ngọn núi chỗ chùa Lan Nhược, linh khí tràn đầy, là nơi phi thường tốt, trước kia cũng có yêu tinh tầm thường chiếm cứ, về sau bị Tinh Tú hải đuổi đi, chiếm cứ đỉnh núi..

Chùa Lan Nhược ngay tại trong khe núi giữa hai đỉnh núi cao nhất của Tinh Tú hải, tôi vừa rồi thăm dò được, nơi này bị Tinh Tú hải liệt vào cấm địa thanh tu của môn phái, trường kỳ có người gác, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận. Người tôi phải đi cũng không có cách nào mò vào, cho nên chỉ điều tra được những thứ này.”

“Thanh tu cấm địa!” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, suy tư một lát, nói: “Nơi này có tình huống nha, Tinh Tú hải chiếm cứ nơi này làm son môn, tuy nói tới là ham phong thuỷ nơi đó, nhưng cũng đủ đáng ngờ… Lại đem nó coi là thanh tu cấm địa, gác thời gian dài, nếu nói nơi này không có văn chương, tôi là không tin.”

Tiểu Cửu gật gật đầu, “Tôi nghĩ giống với anh.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhìn từ như vậy, chúng ta muốn đi điều tra di chỉ chùa Lan Nhược, không có hi vọng?

“Tuyệt không có khả năng, toàn bộ Xiển giáo bây giờ đối với anh đều không có hảo cảm, đối với Thanh Khâu son chúng tôi càng không cần phải nói, huống chi nơi đó là thanh tu cấm địa của Tinh Tú hải, muốn chính diện câu thông với bọn họ, tiến vào chùa Lan Nhược, căn bản là không có khả năng.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Không lẽ cần xông vào?”

Tiểu Cửu lắc đầu, “Xông vào cấm địa son môn người khác… Hậu quả phi thường nghiêm trọng, hơn nữa đó là khe núi, dễ dàng bị người ta hợp vây, Thiếu Dương, nếu có thể, tôi nguyện ý dốc hết sức giúp anh, cũng không có vấn đề gì, nhưng anh bây giờ căn bản không biết người muốn tìm ở đâu, cho dù thật sự ở đó, anh tìm chỉ sợ cũng cần thời gian, đến lúc đó còn chưa tìm được, chúng ta đã bị vây…”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ nói: “Tinh Tú hải thực lực thế nào?”

“Tinh Tú hải có bảy đại son môn, phân biệt là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui