Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Nữ Bạt thấy Hậu Khanh bắt Nhuế Lãnh Ngọc, khẽ biến sắc, đi qua đuổi theo, Hậu Khanh sau khi trở lại đoạn an toàn, cũng không đi nữa. Nữ Bạt đuổi theo hắn, đứng ở bên cạnh hắn, hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Diệp Thiếu Dương, muốn người trong lòng ngươi sao, dùng Đông Hoàng Chung đến đổi! Bằng không ta trong nháy mắt sẽ giết cô ta!”

Nói xong, dùng một tay đi ẩn thiên linh cái của Nhuế Lãnh Ngọc, kết quả bất ngờ đã xảy ra: một tay để không của Hậu Khanh bắt được tay cô, lạnh lùng nói: “Không cho ngươi tổn thương cô ấy.”

Vẻ mặt Nữ Bạt đại biến, cũng bất chấp trước mặt mấy thủ hạ, hét lớn: “Hậu Khanh, ngươi có biết mình đang làm gì, vì một nữ tử nhân gian, người thật muốn không để ý tiền đồ Thị tộc sao!”

Hậu Khanh thấp giọng nói: “Ngươi ồn ào cái gì, có cô ấy ở trong tay, cho dù Diệp Thiếu Dương đạt được Đông Hoàng Chung, cũng phải nghe chúng ta.”

Nữ Bạt ngây ra một phen, nói: “Ngươi nói cũng không sai, nhưng, người thật sự không phải vì bảo hộ cô ta mới nói như vậy?”

“Chuyện nhất cử lưỡng tiện, làm sao?”

Nữ Bạt hừ một tiếng nói: “Nhưng ta vẫn muốn hai kế hoạch cùng nhau tiến hành!”

Lập tức phân phó thủ hạ tiếp tục đi tranh đoạt Đông Hoàng Chung, ý tưởng của cô ta rất đơn giản, nếu có thể cướp được Đông Hoàng Chung thì cướp, nếu không cướp được, lại dùng Nhuế Lãnh

Ngọc đi uy hiếp Diệp Thiếu Dương không muộn. “Đông Hoàng Chung là thuộc về Không Giới, nhất định không thể để Thi tộc đạt được! Ngăn bọn hắn lại!”

Diệu Quang Tiên Tử đứng ở đỉnh Diệu Quang, hướng phía dưới ra lệnh, lập tức có cường giả Không Giới đến ngăn cản những cương thi kia, hai bên triển khai một hồi huyết chiến. Nhưng cương thi lại cuồn cuộn không ngừng từ chỗ hổng giữa hai đỉnh núi tràn lên, một đám đông nghìn nghịt, ở trên nhân số lập tức chiếm ưu thế.

Nữ Bạt cười lạnh nói: “Ta nếu dám phát động tập kích, tự nhiên sớm có chuẩn bị.”

Trên thực tế, đại quận Thị tộc của cô ta, đợt thứ nhất sớm đã đến, nhưng cũng chưa từ thung lũng đi vào cường công, mà là thừa dịp thời gian mấy thể lực đại chiến, mà là vu hồi đi tới, mai phục giữa hai ngọn núi này, chuyên môn chờ thời khắc mấu chốt cùng nhau đẩy mạnh.

Số lượng khổng lồ của đại quân Thị tộc một khi tiến vào thung lũng, lập tức đem không gian lấp đầy, các cường giả Không Giới, âm binh do bốn vị thần âm ty dẫn dắt, còn có Liên Minh Tróc Quỷ, cùng nhau lui đến chung quanh Đông Hoàng Chung, ra sức chống lại.

Diệp Thiếu Dương đối với tất cả cái này làm như không thấy, hắn cùng Hậu Khanh nhìn nhau. Hậu Khanh mỉm cười, trái lại không mang theo địch ý gì, chỉ có đắc ý.

Nhuế Lãnh Ngọc, hiện tại ngay tại trong lòng hắn.

“A Ngốc! Ta tin tưởng ngươi!” Diệp Thiếu Dương không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Hậu Khanh lại nghe hiểu, ánh mắt lóe lên, nhớ tới đoạn tình huống đó mình làm “A Ngốc”, tuy hắn từng cứu Diệp Thiếu Dương một lần, thậm chí không tiếc ảnh hưởng kế hoạch của Nữ Bạt, cũng nói rõ với Diệp Thiếu Dương, đã trả hắn ân cứu mạng, nhưng tình cảm dù sao vẫn là có.

Càng không cần phải nói, ân tình của hắn đối với Nhuế Lãnh Ngọc

Bởi vậy Diệp Thiếu Dương đánh bài cảm tình với hắn. Tuy hắn đối với kết quả này cực kỳ ghen tị với không hài lòng, nhưng vẫn tin tưởng Hậu Khanh tuyệt đối sẽ không thương tổn Nhuế Lãnh Ngọc. Ở sau khi nói xong câu đó, hắn liền không nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nữa, mà là đem ánh mắt thu hồi đến trên người Tiểu Cửu. Nhuế Lãnh Ngọc hiện nay dù sao không có nguy hiểm, mà Tiểu Cửu… Hồn thể đã mỏng gần như sắp trong suốt.

Hồn lực của cô, cũng đã hòa tan vào trong Đông Hoàng Chung dưới thân.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một sự hấp dẫn mãnh liệt từ trong Đông Hoàng Chung trào ra, không ngừng hướng trong thân thể mình chui vào, dần dần, trong cơ thể hắn có một loại cảm giác kỳ diệu hắn là ảo giác, tất cả chung quanh đều không thấy nữa, mình giống như đặt mình trong một mảng hải dương, bốn phía bán kính Đông Hoàng Chung, giống như bốc lên bọt sóng ấm áp, khí nóng nướng bản thân từng tầng một.

Dần dần, hắn không phải nhìn thấy, mà là ở trong thức cảm giác được Đông Hoàng Chung tồn tại, giống như dần dần dung hợp cùng một chỗ với bản thân.

Đây là tế luyện sao?

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc sợ hãi, mình vì sao có thể tế luyện Đông Hoàng Chung?

“Thiếu Dương, Đông Hoàng Chung đã bị hồn lực của tôi gỡ bỏ phong ấn, hồn phách của tôi cũng sẽ dung nhập trong đó… Anh và tôi dù sao hồn tinh trong liên, anh đã là chủ nhân của tôi, vậy cũng là chủ nhân Đông Hoàng Chung, tương lai đường rất dài, tôi không thể bên anh nữa, chỉ có thể… Đem Đông Hoàng Chung tặng cho anh.”

“Không, không không không không! Tôi không muốn cái gì Đông Hoàng Chung, Tiểu Cửu, tôi chỉ cần cô!”

Diệp Thiếu Dương ở trong thần thức kêu to lên khàn cả giọng, than thở khóc lóc, nhưng hình ảnh Tiểu Cửu lại là càng lúc càng mờ nhạt.

“Thiếu Dương, em không hối hận… Em thích anh.” Thanh âm Tiểu Cửu, cho dù là ở trong thần thức, cũng mỏng manh như muỗi kêu.

“Tiểu Cửu, thật ra anh cũng thích em… Lần đó ở Tây Vực, lúc anh ôm em, anh cũng rất vui vẻ.” Diệp Thiếu Dương sợ không có cơ hội nói, nhịn không được nói thật nhanh, “Lúc ấy, anh đã động tâm. Nếu còn có cơ hội, anh rất muốn rất muốn ở bên em!”

“Cảm ơn.” Hồn thể gần như trong suốt của Tiểu Cửu mỉm cười, “Tuy là an ủi em, nhưng em… Tin.”

“Hồ tỷ tỷ, ta tiễn người một đoạn đường!”

Diệu Quang Tiên Tử lấy ra ống sáo, thổi ra một khúc uyển chuyển trầm thấp: Vương Chiêu Quân ở trên đường đi Tây Vực đánh khúc ( Xuất Tắc (tắc: biên giới)). Tuy là đối thủ tranh đấu gay gắt, tuy cô vẫn luôn chướng mắt yêu tộc, nhưng hành vi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đả động Diệu Quang Tiên Tử, cũng đả động đám người Lê Sơn Lão Mẫu, toàn bộ người bị thương trên đỉnh Diệu Quang cùng nhau đứng lên, dùng phương thức của mình, hướng Tiểu Cửu hành lễ thật sâu. Đưa tiễn cô.

Tiếng sáo bay cao, cùng tiếng chém giết trong thung lũng đan vào cùng một chỗ, mặc dù có sự tương phản cực lớn, lại làm nổi bật lên một loại bi tráng.

“Anh từng nói với em, gặp nhau đều là duyên, duyên hết chó cưỡng cầu. Thiếu Dương duyên hết rồi.”

Một tia hồn lực cuối cùng của Tiểu Cửu cũng tan đi, hội tụ vào trong Đông Hoàng Chung phía dưới.

“Tiểu Cửu!” Diệp Thiếu Dương phát ra tiếng khóc xe tim xé phổi.

Một đời Cửu Vĩ Thiên Hồ, thiên tuyển chi yêu, cứ thể hưởng tiêu ngọc tổn.

Bốn đạo phù văn trên Đông Hoàng Chung hoàn toàn sáng ngời lên, vòng quanh Đông Hoàng Chung bay múa một phen.

Phong ấn của Đông Hoàng Chung bị mở ra, tầng ngoài vốn tối đen phát ra quang huy màu vàng lọt, linh lực lao thẳng lên trời.

Pháp khí trong truyền thuyết thượng cổ này, chuyên thuộc về Đông Hoàng Thái Nhất, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời.

Nhưng, tất cả cái này đều không có quan hệ với Diệp Thiếu Dương, hắn ghé vào đỉnh Đông Hoàng Chung, nhìn nước mắt mình nhỏ từng giọt ở bên trên, sau đó chảy xuống, trong lòng tràn ngập vô tận bị thương.

Ở trong lòng hắn, thế giới đã không còn nữa, bởi vì Tiểu Cửu đã chết, hòa thành một thể với Đông Hoàng Chung…

“Thiếu Dương, Thiếu Dương! Sự tình còn chưa kết thúc, lấy lại tinh thần!”

Một thanh âm vội vàng kêu gọi Diệp Thiếu Dương, mạnh mẽ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, đem hắn kéo về hiện thực. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn là Quảng Tổng thiên sư.

“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, Tiểu Cửu cũng đã chết.” Diệp Thiếu Dương nản lòng thoái chí lẩm bẩm. Nếu không phải Nhuế Lãnh Ngọc còn ở trên tay Hậu Khanh, nếu không phải Tiểu Cửu liều mạng hy sinh bản thân mới cứu mình, hắn thật muốn đập đầu chết ở trên Đông Hoàng Chung, tự tử vì Tiểu Cửu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui