Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Từ khi tới thế giới này, hắn vẫn luôn đè nén, đưa mắt không quen, tứ cố vô thần, ngay cả pháp lực cũng chỉ còn lại có một thành… Loại cảm giác cô độc lại ủy khuất này, ở trong lòng Diệp Thiếu Dương đã đè nén quá lâu, hôm nay cuối cùng gặp được Tiêu Dật Vân, hơn nữa người thân nhận nhau, lại bị hắn hỏi như vậy, Diệp Thiếu Dương thật sự có chút nhịn không được, ở trước mặt hắn bing no cam χάc.

Diệp Thiếu Dương và Tiêu Dật Vân trước đó đối thoại thanh âm rất thấp, lão Vương và lão Trần hai người tuy vẫn luôn chú ý mật thiết bên này, nhưng cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng bệnh tâm thần của Diệp Thiếu Dương, đều bị dọa giật mình, trong lòng càng thêm ngây dại.

Tiêu Dật Vân đối với Diệp Thiếu Dương biểu hiện cũng có chút giật mình, hắn mặc dù có chút dao động, nhưng nhất thời vẫn có chút không thể tiếp nhận Diệp Thiếu Dương là từ tương lai xuyên việt tới, dù sao, chuyện này thật sự có chút khiêu chiến nhận biết của hắn.

Thái độ của hắn bây giờ đối với Diệp Thiếu Dương, nhiều nhất cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, bởi vậy đối với tình trạng bệnh tâm thần của Diệp Thiếu Dương, biểu hiện rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự là từ tương lai xuyên việt, như vậy, người tới âm ty làm cái gì?”

“Tìm ngươi! Nói cho ngươi tất cả cái này!” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi trả lời.

Tiêu Dật Vân giật mình, nói: “Cho dù ta tin người, sau đó thì sao, ta có thể làm cái gì, hoặc là nói, ngươi bảo ta làm cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không biết. Ta chỉ là hy vọng, ngươi có thể tin tưởng ta, theo ta cùng nhau nghĩ cách, để ta có thể trở lại trong thế giới của mình, ta không muốn ở lại đây, ta trở về còn có chuyện phi thường phi thường quan trọng cần làm.”

Tiêu Dật Vận chần chờ một phen, trả lời: “Ta chỉ là một áp ti của Thiên Tử điện, ta không nghĩ được biện pháp gì.” Không nghĩ được, thì cùng nhau nghĩ!”

“Vì sao phải giúp người?”

“Bởi vì, ngươi là huynh đệ của ta!” Diệp Thiếu Dương nhìn, thái độ cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ thành khẩn, “Một trăm năm sau người biết, ta người này chưa bao giờ thích cầu người ta, nhưng lần này ta thật sự thật là không có cách nào, ta ở đây đưa mắt không quen, một người quen cũng không có, nếu không phải tránh ở trong Thiên Cân Trụy, ta ngay cả âm ty cũng không đến được, ta cần người giúp!”

Tiêu Dật Vân nhìn hắn, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Diệp Thiếu Dương nhìn lại hắn, dùng sức gật gật đầu.

Tiêu Dật Vận chần chờ một lúc lâu, nói: “Ta không biết phải làm như thế nào.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, hiểu hắn nói những thứ này với mình, đã tin vài phần, nói: “Ta muốn gặp Thôi phủ quân một chút, ông là âm thiên tử, đối với loại chuyện này, có lẽ sẽ có biện pháp.”

Tiêu Dật Vân vừa nghe, trở nên do dự, sau đó nói: “Vậy ngươi ở đây chờ đi, ta tự mình đi tìm phủ quân đại nhân, xem ông nói như thế nào.”

Đi hai bước, lại nghĩ tới cái gì, xoay người lại, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Lúc trước người nói, ta ở một trăm năm sau, là huynh đệ với ngươi?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Có thể vì đối phương khẳng khái chịu chết loại huynh đệ đó.”

Trong lòng Tiêu Dật Vân khẽ động, nhìn hắn một hồi, xoay người đi vào Thiên Tử điện.

Diệp Thiếu Dương liền ở bên ngoài lo sợ bất an chờ, trong lòng suy nghĩ đợi sau khi gặp được Thôi phủ quân nên nói như thế nào, nghĩ đến Thôi phủ quân của thế giới này, cùng thế giới kia của mình không phải cùng người, loại cảm giác này rất kỳ quái.

Diệp Thiếu Dương đang miên man suy nghĩ mấy thứ này, đột nhiên đất bằng nổi lên một trận gió âm, từ trong cửa chính của Thiên Tử điện thổi ra, ven đường trải qua bên cạnh mấy công tác quỷ sai kia, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, ngược lại đến thẳng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương căn bản bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị cơn gió âm này cuốn lên, hướng tới ngoài thành bay đi. Diệp Thiếu Dương ở không trung muốn triệu tập pháp lực chống lại, mới phát hiện cường độ con lốc, đừng nói mình chỉ có một phần mười pháp lực trước kia, cho dù là thời kì toàn thịnh, cũng tuyệt đối không chống lại được con gió âm mãnh liệt này.

“Ngươi không ở trong lục đạo, không có tên trên sổ sinh tử, không phải âm ty ta quản hạt, cũng không có quyền vào âm ty ta! Đi chỗ ngươi tới, không được tự tiện vào âm ty nữa!”

Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm vang vọng ở bên tai Diệp Thiếu Dương, ngoài kinh ngạc, hắn lập tức nhận ra đây là thanh âm Thôi phủ quân, lúc này người hắn đã bay tới ngoài âm ti, phía trước hình thành một khe hở hư không, hắn bị gió âm trực tiếp thổi vào, sau khi xuyên qua ngắn ngủi, hắn về tới nhân gian, hồn phách trở lại trong thân thể của mình.

Diệp Thiếu Dương mở mắt, mình vẫn ở trong mảnh ruộng cao lương kia sau nhà Triệu Tứ, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu hắn không mở được mắt, lời Thôi phủ quân nói còn quanh quẩn bên tai hắn. Trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy thể lường.

Âm ty, Thiên Tử điện.

Thôi phủ quân đứng ở trong vườn hoa phía sau, ở trong một mảng cây cối nhìn bầu trời phía nam. Tiêu Dật Vân đứng ở bên người hắn, cũng cùng hắn nhìn phương hướng đó.

Diệp Thiếu Dương mới từ phương hướng kia xuyên qua hư không, bị gió âm đưa về nhân gian.

Thôi phủ quân nói: “Ngươi lát nữa thông báo thủ vệ trên hoàng tuyển đại đạo, bảo bọn họ tăng mạnh phòng bị, nhất định không thể để người này tiến vào nữa.”

Tiêu Dật Vân ngẩn ngơ gật gật đầu.

Thôi phủ quân không quay đầu, thản nhiên nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Tiêu Dật Vân do dự một phen, nói: “Đại nhân, điều người này nói, có khả năng là thật hay không?”

“Từ một trăm năm sau xuyên việt thời không mà đến?” Thôi phủ quân xoay người, nhìn hắn, nói, “Chuyện như vậy, cho tới bây giờ vốn chưa từng xảy ra.”

“Nhưng, hắn nói những việc đó.”

“Đọc tâm thuật, xưa nay có, người cho rằng có một số việc người không nói ra ngoài, người khác sẽ không biết?”

Tiêu Dật Vân trầm ngâm không nói lời nào.

Thôi phủ quân nói: “Hắn không phải sinh linh trong tam giới lục đạo ta, mặc kệ hắn đến từ nơi nào, giữa hắn cùng với chúng ta, tuyệt đối không thể sinh ra bất cứ liên hệ nào, bằng không có thể sẽ tạo thành hậu quả không thể đoán trước.”

Tiêu Dật Vân ngây ra một phen nói: “Hậu quả gì không thể đoán trước?”

“Đã là không thể đoán trước, ta làm sao biết.” Thôi phủ quân nói xong, tạm dừng một chút, nói tiếp, “Chuyện ở ngoài tam giới lục đạo, ngay cả ta cũng không thể thôi diễn.”

Trong lòng Tiêu Dật Vân một mảng hoang mang, chưa lên tiếng.

Hai người trầm mặc một lát, Thôi phủ quân nói: “Người đi làm việc đi, nhớ lấy, không thể đi nhân gian tìm hắn.”

Tiêu Dật Vân nói: “Đệ tử tuân mệnh.”

Khom người hành một lễ, xoay người đi ra khỏi Thiên Tử điện.

Từ Thiên Tử điện đi ra, ánh mắt hắn vẫn nhìn phương hướng Diệp Thiếu Dương biến mất, bóng dáng Diệp Thiếu Dương trong đầu không lái đi được, kinh ngạc nghĩ: chẳng lẽ, người này thật là đến từ một trăm năm sau? Chẳng lẽ hắn thật là… Huynh đệ tương lai của mình?

“Huynh đệ có thể vì đối phương khẳng khái chịu chết.” Câu này của Diệp Thiếu Dương, ở trong đầu hắn quanh quẩn không đi.

Ở trong ruộng cao lương thu thập đồ xong, Diệp Thiếu Dương ở thái dương hạ tĩnh tọa đã lâu, đem toàn bộ sự tình suy nghĩ một lần.

Thôi phủ quân đã dùng một cơn gió ấm đem mình đưa đến nhân gian, hiển nhiên hắn nhất định là nghe xong Tiêu Dật Vân kể, sau đó quyết định không giúp mình, cũng không gặp mình, cho nên mới sẽ dùng phương thức rõ ràng như vậy đem mình ném đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui