Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Ngô Gia Vĩ lắng lặng nhìn hắn làm màu, chờ hắn nói xong, nói: “Cậu có năng lực như vậy, sao cậu không đi giống trong những bộ phim xuyên việt kia, đi thay đổi lịch sử đi.”

Tứ Bảo nói: “Bệnh thần kinh à, tôi thay đổi lịch sử làm cái gì.”

Ngô Gia Vĩ nói: “Quan to lộc hậu các thứ, còn không phải nhấc tay là có.”

“Không có hứng thú. Tôi bây giờ chỉ muốn trở về, Tiểu Văn của tôi…” Tứ Bảo nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt nhất thời cứng lại, qua hồi lâu, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Đại Vĩ, cậu nói… Nếu tôi thật sự đi làm như vậy, đối với đời sau sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào?”

Ngô Gia Vĩ nói: “Vậy phải xem chuyện cậu làm lớn hay nhỏ chứ, tôi không rõ.”

Tứ Bảo nói: “Như tôi vừa nói, nếu tôi có cơ hội nói cho Trường tư lệnh, bộ đội Trực hệ sẽ vòng đến phía sau cầu Lô Câu đánh lén hắn, bảo hắn phòng bị trước, thậm chí cố bày nghi trận… Điều kiện tiên quyết là người ta nghe lời tôi, cậu nói xem, kết quả sẽ thế nào?”

Ngô Gia Vĩ ngây ra một lúc lâu, nói: “Đông Bắc quân có khả năng chuyển bại thành thắng? Sau đó…”

“Sau đó lịch sử có thể sẽ bị sửa.” Khóe miệng Tứ Bảo run rẩy một phen, cảm khái nói: “Móa, nghĩ

đến tôi có khả năng thay đổi lịch sử, cảm giác này thật là… Không thể nói rõ nha.” Ngô Gia Vĩ suy nghĩ một hồi, nói: “Đây chỉ là kết quả lý tưởng nhất, cậu một người bình thường, căn bản là không gặp được quân phiệt, cho dù cơ duyên xảo hợp, để cậu gặp được, chiến tranh chuyện lớn như vậy, người ta không có khả năng nghe một câu nói của cậu thay đổi chiến lược kế hoạch.”

Tứ Bảo gật đầu nói: “Tôi cũng chỉ là ảo tưởng một phen như vậy, cho dù thực cho tôi cơ hội như vậy, tôi cũng sẽ không làm như vậy, thay đổi lịch sử loại chuyện này tuy kích thích, nhưng nghĩ tới thôi cũng đáng sợ.”

Ngô Gia Vĩ ngồi xuống ở trên đệm cỏ, nhìn tượng phật cũ nát trong đại điện, nói: “Tôi chỉ là pháp sư, tôi đối với những chuyện không quan hệ với giới pháp thuật, một chút hứng thú cũng không có.”

“Tôi cũng là pháp sư, cho nên, chúng ta chỉ làm thứ mình am hiểu là được, muốn dùng kế hoạch của tôi tìm kiếm Thiếu Dương, chúng tôi có thân phận địa vị nhất định.”

Ngô Gia Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Cần làm như thế nào?”

Tứ Bảo ngồi xuống ở đối diện hắn, xoa bụng mình, nói: “Chờ thời cuộc thái bình nói sau, hiện tại loạn thế, chúng ta cái gì cũng không làm được, lấp no bụng trước rồi nói sau. A, cậu lại đi nấu vài củ khoai lang…”

Ngô Gia Vũ nghe được hai chữ “khoai lang”, trên khuôn mặt để xuất hiện biểu cảm ghê tởm, khóe miệng run rẩy một cái, “Bảo gia hai ta có thể ăn chút gì khác không?”

Tứ Bảo xoa cái bụng kêu óc ách, cả giận nói: “Không ăn khoai lang, cậu còn muốn ăn cái gì. Mc Donald”s? Cơm gà Hoàng Muộn?”

Bụng Ngô Gia Vĩ cũng kêu óc ách một tiếng, lau nước miếng, hít khí nói: “Cậu đừng phóng độc, chúng ta vẫn là ăn khoai lang đi, tôi đi nấu…”

“Hôm nay đổi cái khẩu vị, chúng ta ăn khoai nướng.”

Ngô Gia Vĩ đã đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy câu này lại đứng lại, nói: “Khoai nướng cũng đã ăn vài lần rồi.”

Tứ Bảo trọn hai mắt lên, “Vậy cậu nói cho tôi biết, khẩu vị gì chúng ta chưa từng ăn?

Ngô Gia Vũ nghẹn lời, thế mà không có lời nào để chống đỡ.

Đào Hoa sơn là một ngọn núi nhỏ ngoài thành Hàng Châu, tên tuy hay, nhưng không nổi tiếng. Trên núi có một đạo quan, gặp đúng loạn thế, cho dù là thành Hàng Châu giàu có và đông đúc, cũng đã bị dao động, trên cơ bản không có bất cứ người nào lên núi thắp hương, sảnh trước Đào Hoa sơn cũng rất rách nát, chỉ có hai tiểu đạo sĩ ở trước núi làm tiếp dẫn đồng tử, nhưng suốt ngày cũng không có mấy khách hành hương, chỉ là ngẫu nhiên có đến tá túc, hai người phụng mệnh đuổi đi.

Hai đồng tử ở trong đại sảnh, một người cầm chổi lông gà, một người cầm phất trần, đang dọn dẹp tượng thần trong đại điện, nhìn qua chán đến chết, cũng chỉ là tìm chút việc để làm cho bản thân.

“Sư huynh, huynh nói, chúng ta khi nào có thể giống các sư huynh kia, bắt đầu tu luyện pháp thuật chứ.” Một người tuổi còn nhỏ chút bắt đầu oán giận.

“Vội cái gì, những sư huynh đó, không phải cũng đều là chúng ta bộ dạng này kiên trì qua đi, chung quy sẽ có cơ hội.”

Đạo đồng tuổi còn nhỏ nhìn sư huynh một cái, nói: “Sư huynh ngươi cũng thật có cái nhìn thoáng.”

“Nhìn thoáng ra phải đợi, không nhìn thoáng ra, cũng là phải đợi, đều giống nhau, cần gì tự mình tìm sự không thoải mái.”

Tiểu đạo đồng cười lên, nói: “Sư huynh à, huynh giác ngộ vậy, nếu đệ là sư phụ, nhất định cho huynh vào ngoại viện bắt đầu tu đạo.”

Hai người vừa làm việc, vừa nói cười. Tiểu đạo đồng tìm đến khăn lau, đem hương án lau một lần, thời điểm đi ra ngoài đổ nước, nhìn thấy một người đi lên núi, nhịn không được nhìn thoáng qua.

Đến là một người mặc trường sam màu vàng, một mái tóc dài búi ở sau đầu, sắc mặt vàng như nến, hai tay khép cùng một chỗ, theo son đạo chậm rãi đi lên.

Tiểu đạo đồng nhìn chằm chằm khuôn mặt người tới, cảm giác tướng mạo cực kỳ bình thường, nhưng lộ ra một loại cảm giác nói không nên lời… Vì thế đứng ở một bên lúng ta lúng túng chờ, thẳng đến lúc người này lên núi.

Tiểu đạo đồng ghé lên, nói: “Thí chủ.”

Vừa mới nói hai chữ này, người tới nâng lên một bàn tay, bắt một cái Thất Tinh Quyết. Đây là thủ pháp đạo môn, hai người vừa gặp, biết là người trong đạo môn, chỉ là không biết bối phận đối phương, nhưng thấy bắt cái Tử Ngô Quyết, một người nói: “Tiền bối từ đầu tới?”

Nam tử mặt vàng nhìn cũng không nhìn bọn họ, đi vào đại điện. Đại điện của đạo quan có phân chia trước sau, tiền điện bình thường cung phụng đều là tổ sư gia tông môn nhà mình, hậu điện có ba tầng cửa, cung phụng các lộ thần tiên, cửa vào cuối cùng là Tam Thanh chính điện, không cần phải nói, cung phụng là Tam Thanh đạo giáo.

Nam tử mặt vàng đi vào sảnh trước, từ phía trước mấy bức tượng thần lần lượt đi qua, cuối cùng dừng lại ở trước một bức tượng thần chính giữa, ngẩng đầu nhìn bức tượng thần đó, khóe miệng lộ ra một ý cười.

Hai đạo đồng nhìn lẫn nhau một cái, đều là vẻ mặt mê mang, trong đó người lớn tuổi hơn kia đi qua, hành lễ nói: “Tiền bối, ngài đây là…”

“Đem chưởng giáo Đào Hoa sơn người gọi tới.” Nam tử mặt vàng nhìn tượng thần, mắt không nhìn nghiêng, nhỏ giọng chậm rãi nói.

Hai người lập tức giật mình.

Tuy đối phương giọng điệu bình thản, nhưng không trả lời vấn đề của mình, thậm chí nhìn cũng không nhìn mình, vừa mở miệng đã muốn tìm chưởng giáo, quả thực có chút mạo phạm. Hai người nhất thời đều có chút nổi nóng, một đạo đồng nói: “Người có chuyện gì muốn tìm chưởng giáo của chúng ta!”

“Ta có mấy câu muốn nói với hắn.” Giọng điệu nam tử mặt vàng vẫn rất bình tĩnh,

Đạo đồng kia giận dữ, hừ một tiếng nói: “Các hạ muốn gặp chưởng giáo của chúng ta, ít nhất thông cái tên họ nhi?”

Nam tử mặt vàng tựa như suy nghĩ một phen, nói: “Ta tên Lý Hạo Nhiên.”

Hai người nhìn nhau một cái, nhíu mày.

“Thứ ta nói thẳng, ta chưa từng nghe nói đại danh các hạ, không biết các hạ đến từ nơi nào, tìm chưởng giáo của chúng ta có chuyện gì? Chúng ta mới dễ đi thông báo, bằng không chưởng giáo của chúng ta trước nay là không gặp khách lạ.”

“Ta muốn gặp hắn, hắn phải đến.” Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui