Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương hướng hàng thi thể sát tường kia đi qua, tới trước mặt thi thể đầu tiên, từ trong ba lô lấy ra ống mực, bên trên treo một đồng tiền, xuyên ở trên cổ thi thể.

Đám người Thanh Minh đạo trưởng thấy hắn làm như vậy, có chút khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi đem chỉ đỏ đeo lên trên cổ thi thể, Diệp Thiếu Dương bắt đầu vẽ bùa, trước dùng linh phù màu tím vẽ một lá bùa, bọc một đồng tiền lớn chú mẫu, tiếp theo lại vẽ sáu lá bùa vàng, phân biệt dán ở trên thân mấy thi thể, lại đều đeo lên cho trên cổ mỗi một thi thể dây thừng đó xâu tiền Ngũ Đế, chỉ có nữ thị đặc thù kia, thừng đó quấn thêm mấy vòng, sau đó vẽ ba tấm Định Thị Phù, phân biệt dán ở trên cái trán cùng hai bên vai cô ta, bịt ba đại quỷ huyệt, miễn cho thi thể bị tà vật ngoại lai nhập vào, chui vào thi thể cô ta.

Sau khi làm xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Trần Tâm: “Bây giờ tôi khởi thi, anh ở phía trước lắc chuông mở đường đi.”

Trần Tam giật mình, mờ mịt gật gật đầu, ý tứ ta xem người như vậy làm sao mà khởi thi.

Thanh Minh đạo trưởng và Trương đạo trưởng nhìn nhau, cũng là vẻ mặt hoang mang. Diệp Thiếu Dương làm phép, dùng là thủ pháp hoàn toàn khác với thợ đuổi thay, cho dù là pháp thuật đạo môn, bọn họ cũng chưa từng thấy pháp thuật nào có thể đồng thời đem sáu thi thể cùng nhau đuổi.

Diệp Thiếu Dương lấy ra m Dương Kính của bản thân, dùng bút chu sa vẽ phù văn nào đó. Sau đó tìm Thanh Minh đạo trưởng xin một bát nước, trong miệng thầm đọc chú ngữ: “Thiên thanh địa minh, thật tử liên tâm, ngự cực vạn vật, đạt giả thông minh! Văn ngã chú giả, thượng đạt tử vi đại đế, truyện ngã pháp lực, cấp cấp như luật lệnh!”

Rung linh phù, bốc cháy lên trên không trung. Diệp Thiếu Dương đem linh phụ ném xuống nước, linh phụ không tắt, nổi ở mặt nước thiêu đốt, không bao lâu, thế mà đem một bát nước lạnh đun sôi

trào lên, không ngừng bốc hơi. Đám người Trương đạo trưởng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại pháp thuật ly kỳ này, nhịn không được ghé đến phía trước nhìn, lúc này mới phát hiện nước lạnh sôi trào, không phải vì linh phù thiêu đốt, mà là đồng tiền lớn chú mẫu trong đó toàn thân đỏ đậm, ở đáy bát không ngừng xoay tròn, đem nước bốc hơi lên.

Đợi một bát nước bùa hoàn toàn bị bốc hơi, đồng tiền lớn chú mẫu cũng bị nước bùa nhuộm thành màu đen. Diệp Thiếu Dương đem đồng tiền lớn chú mẫu cẩn thận cầm lên, hướng lỗ tiền nhẹ nhàng thổi một hơi, hét lớn một tiếng: “Lên!”.

Một tia sáng màu vàng từ trên đồng tiền lớn chú mẫu hiện lên, chia ra sáu chùm, phân biệt rơi ở trong linh phù dán trên mặt sáu thi thể, ánh vàng chợt lóe rồi biến mất. Tiếp theo chuyện thần kỳ đã xảy ra: bảy thi thể vốn thẳng tắp tựa vào trên tường, đột nhiên cùng nhau đứng lên, sau đó xoay người, hai cánh tay Soạt một cái bật lên, duỗi thẳng tắp, hướng tới cửa phòng nhảy đi.

“A!” Thúy Vân bị dọa che miệng kêu lên.

Một tiếng kêu này khiến Thanh Minh đạo trưởng phục hồi tinh thần lại, mắt thấy thi thể dẫn đầu sắp ra khỏi cửa, vội vàng hô to một tiếng: “Triệt hạm (rút thềm cửa)!”

Hai đạo sĩ đứng ở ngoài cửa cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng một người một đầu, cầm lấy hai bên thềm cửa, đem thềm cửa dỡ đi.

Thềm của nghĩa trang đều phi thường cao, như vậy nhỡ đâu thì biến, thời điểm thi thể muốn nhảy ra, có khả năng sẽ vấp ở trên thềm cửa, một khi có thi thể cần đuổi, liền cần đem thềm cửa tháo đi, thi thể mới có thể nhảy ra.

Sau khi tháo thềm cửa, bảy thi thể lục tục nhảy ra ngoài, Trần Tam lúc này mới phản ứng lại công việc của mình đã bắt đầu, đuổi theo lên, ở phía trước dẫn đầu, bắt đầu lắc chuông đồng.

Diệp Thiếu Dương hướng Thanh Minh đạo trưởng ôm quyền, cười cười, sau đó kéo Thúy Vân vẻ mặt ngây dại đi về phía ngoài cửa.

Thanh Minh đạo trưởng và Trương đạo trưởng lập tức đuổi theo ra, tiễn bọn họ xuống núi, trên đường hai người cực kỳ kinh ngạc hỏi thủ đoạn đuổi thay của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương giải thích với bọn họ, mình là dùng Khu Thi Phù, lúc trước thiêu hủy lá bùa kia là mẫu phù (bìa mẹ), dán ở trên mặt bày thi thể là tử phù (bùa con), Diệp Thiếu Dương đốt bùa niệm chú, chỉ cần một tấm mẫu phù, là có thể thông qua bảy tám tử phù, hướng bảy thi thể thực hiện khống chế.

Đây là một loại nội môn pháp thuật của Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương thi triển cũng không khó khăn, chỉ là hắn bây giờ pháp lực có hạn, sợ mình thi triển quá cố sức, cho nên mới dùng tử phù bọc đồng tiền lớn chú mẫu, hòa nước bùa, ở trong quá trình thiêu đốt cùng bốc hơi hơi nước, đem linh lực của linh phù hấp thu vào trong đồng tiền lớn chú mẫu, như vậy có thể mượn dùng linh lực của đồng tiền lớn chú mẫu, đạt tới hiệu quả làm phép.

Đây là một loại thủ đoạn pháp khí và phù chú hợp nhất, chỉ là nghe thôi đã đủ phức tạp, Trương đạo trưởng và Thanh Minh đạo trưởng pháp lực có hạn, ở phương diện lý giải đối với pháp thuật, so sánh với Diệp Thiếu Dương càng giống nhi đồng, bởi vậy cũng chỉ có phần bội phục.

Hiện tại, Khu Thi Phù đã phát huy tác dụng, Diệp Thiếu Dương chỉ cần niệm chú, hướng thi thể hạ đạt mệnh lệnh bọn họ đủ khả năng, bọn họ đều sẽ chấp hành, linh lực đồng tiền lớn chú mẫu điều khiển mấy thi thể bình thường, hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù là con nhân hình sát kia, bởi vì bị Diệp Thiếu Dương dùng chỉ đỏ tiền Ngũ Đế và Định Tam Thi Phù gắt gao phong ấn thân thể, ở dưới tình huống không phá trừ phong ấn, cũng không có gì khác với thi thể bình thường.

Đây là Diệp Thiếu Dương sau khi suy nghĩ hồi lâu, từ trong các pháp thuật kia của mình tìm được phương thức đuổi thi thể tương đối dễ dàng, chỉ cần đồng tiền lớn chú mẫu trong tay, hắn hiện tại có thể mệnh lệnh các thi thể này làm bất cứ chuyện gì, cho dù là công kích người cũng có thể. Đương nhiên, càng là động tác phức tạp cần tiêu hao pháp lực càng nhiều, cho dù là mượn dùng linh lực đồng tiền lớn chú mẫu, lấy thực lực hắn hiện tại mà nói, muốn khống chế mấy thi thể làm chuyện quá phức tạp cũng không làm được, cũng chỉ có đi đường đơn giản nhất.

Trần Tam ở phía trước lắc chuông mở đường, chuông là chế tác đặc thù, coi như là pháp khí, thanh âm đối với thi thể có thể sinh ra kích thích trình độ nhất định, làm bọn họ có thể theo tiết tấu tiếng chuông tiến lên.

Diệp Thiếu Dương tuy dùng không phải thủ đoạn của thợ đuổi thay bình thường nhưng đuổi dù sao cũng là thi thể, ở phương diện này là trong thông.

Ở dưới sự dẫn dắt của Trần Tam, bảy thi thể nhảy nhảy theo đường nhỏ xuống núi, Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân theo ở phía sau. Thúy Vân mới đầu rất sợ hãi, một mực rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương, sau dần dần cũng chết lặng, thấy những thi thể này chỉ là đi đường, cũng sẽ không làm gì khác, vì thế lá gan cũng chậm rãi to lên, theo bên người Diệp Thiếu Dương hỏi đông hỏi tây

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn trời đêm trong vắt, trên bầu trời một vầng trăng sáng, không khỏi âm thầm thở dài, lắc đầu cười khổ. Các đồng bạn nhỏ kia của mình ở một trăm năm sau, nhất định không thể ngờ mình thế mà ở trong son dã một trăm năm trước, ở nơi mình cũng không biết, làm đuổi thay loại nghề nghiệp cổ xưa này.

Dùng thời gian nửa buổi tối, ba người bảy xác xuống đến khe núi. Trần Tam nói cho Diệp Thiếu Dương, trong khe núi có trấn nhỏ, bên cạnh thôn trấn có nhà gỗ nghĩa trang bọn họ xây, có thể nghỉ ngơi một ngày, xem như điểm dừng chân thứ nhất của đuổi thay. Đồng thời trên trấn có chút người làm ăn nhỏ, có thể bổ sung một phen ở trên đường ăn dùng tiêu hao.

Ở dưới sự dẫn dắt của Trần Tam, ba người đuổi thi thể đi tới trên trần, lúc này gần bình minh, trên trấn một chút đèn đuốc cũng không có, càng không có ai ở bên ngoài, cho dù có, nghe thấy tiếng chuông đuổi thây cũng sẽ tránh thật xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui