Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương trợn mắt cứng lưỡi, loại thảm trạng này, chỉ là tưởng tượng một chút đã cảm thấy ghê người, không dám tưởng tượng người chịu loại khổ hình này, lúc ấy loại đau đớn cùng tuyệt vọng đó… Quả thực không thể tưởng tượng.

Hắn quay đầu nhìn một chút, Thúy Vân hình như là ở phòng bếp thu dọn, không ở bên cạnh, bằng không để cô nghe được loại chuyện này, nhắm chừng phải bị dọa ngã ngửa.

Trần Tam nói tiếp: “Còn không chỉ như vậy, vì làm người ta không chết, lông rậm ở thời điểm đốt đèn trời, có đôi khi sẽ cho người ta ăn canh sâm các thứ kéo dài tính mạng, làm cho hình phạt có thể duy trì thời gian dài hơn…”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, “Được rồi đừng nói cái này nữa, sau đó thế nào?”

“Sau khi chưởng giáo chết, bọn lông rậm liền ép mấy giáp viện giao tiền, giám viên cũng không lấy ra tiền được, nhưng bọn lông rậm đó không tin, liền đốt đèn trời từng người một, trong đó có giám viện bị phẫn không thôi, liên âm thầm hạ một loại tử chủ cho bản thân, ở lúc mình bị đốt đèn trời, mượn dùng oán khí của hình phạt, sau khi chết trở thành lệ quỷ, nhập vào trên thân một tên lông rậm, đem thủ lĩnh lông rậm hạ lệnh đốt đèn trời kia chém chết, lại giết thêm mấy tên lông rậm, sau đó bản thân bởi vì tử chú, cũng hồn phi phách tán.”

Nói tới đây, Trần Tam thở dài không thôi, bưng chén rượu dốc mạnh mấy ngụm, vẻ mặt phức tạp nhìn xa xa ngoài cửa sổ, hiển nhiên, đối với những chuyện cũ này, hắn đến nay vẫn có chút canh cánh trong lòng.

Diệp Thiếu Dương nghe xong câu chuyện xưa chân thật này, trong lòng cũng rất cảm khái. Sau đó Trần Tam nói về chuyện xưa của chính hắn, ở trong trận hỗn loạn đó, hắn chạy khỏi đạo quan, nam hạ đến địa khu Trung Nguyên, bởi vì biết một chút pháp thuật, bắt đầu tróc quỷ hàng yêu cho người ta, nhưng bản lĩnh của hắn thật sự là không được tốt lắm, chỉ là bài vị đạo đồng, có mấy lần thiếu chút nữa chết ở lúc bắt quỷ, sau bên này có nghĩa trang, Thanh Minh đạo trưởng tìm người đuổi thấy khắp nơi, hắn liền vào nghĩa trang, làm thi công, cuối cùng có thể có cuộc sống ổn định,

trong loạn thế, hắn đối với thể này đã rất thỏa mãn, hiện tại tâm nguyện chính là gom chút tiền lấy vợ qua ngày.

Thời điểm nói tới đây, hắn đột nhiên nhìn hướng phòng bếp, cười một cái, thấp giọng nói: “À, chị

của cậu lập gia đình chưa?” Diệp Thiếu Dương vốn nghe hắn nói rất đáng thương không ngờ đột nhiên bật ra một câu như vậy, kinh ngạc một phen, nhìn hắn cười lên mặt đầy nếp nhăn, “Móa nó, anh thế mà lại có ý đồ với chị tôi, không phải tôi đả kích anh nha, hai người tuổi tác chênh lệch quá lớn, căn bản không có khả năng.”

Trần Tam xấu hổ cười cười, “Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói chút, nghĩ chút mà thôi.”

“Không có khả năng, anh nghĩ cũng không cần nghĩ!”

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương và Trần Tam đều tự trở về phòng nằm một hồi, Thúy Vân đi rửa bát, đem đồ đạc thu thập lại. Diệp Thiếu Dương khi tỉnh lại phát hiện, Thúy Vân ngồi ở trong phòng đang khâu giày, thấy hắn tỉnh, lập tức đặt xuống việc trong tay, bảo Diệp Thiếu Dương theo cô cùng nhau đến trên trần đi dạo, mua chút đồ.

“Chúng ta không phải có nhiều hành lý như vậy rồi, còn mua?” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực.

“Những thứ này đều là đồ ăn mà. Chị là đi mua chút kim chỉ vài lẻ, trên đường dùng tới, lại mua chút giấy bản bột đánh răng. Một mình chị không dám đi, vừa lúc trời còn chưa tối, cậu đi cùng với chị đi.”

Diệp Thiếu Dương dù sao cũng không có việc gì, vì thế theo cô cùng nhau ra ngoài.

Đây là một trấn nhỏ trong núi, Diệp Thiếu Dương lúc trước từ trong miệng Trần Tam biết được, phụ cận nơi này là có mấy thôn, đều sẽ đến trên trấn này mua đồ, cho nên cửa hàng bán đồ là có một chút.

Hai người sau khi tiến vào thôn trấn, quả nhiên tìm được một con phố nhỏ, dọc phố có chút cửa hàng, nhưng đồ buôn bán lấy nông cụ các thứ chiếm đa số, còn có mua bán gia súc, người đi dạo không nhiều.

Hai người ở trên đường đi một vòng, tìm được một cửa hàng bán vải, Thúy Vân kéo Diệp Thiếu Dương đi vào, chọn vài loại vải, bảo Diệp Thiếu Dương tự mình chọn một cái.

“Tôi không phải có quần áo sao.” Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đây vẫn là áo dài sa tanh lúc trước Thúy Vân giúp hắn mua từ tiệm may.

Thúy Vân nói: “Cậu đây là quần áo tốt, chúng ta cần trèo đèo lội suối, quần áo này của cậu đẹp nhưng không bền, mài hỏng rồi đáng tiếc bao nhiêu, chị làm cho cậu hai bộ quần áo bền.”

Chủ quán nghe thấy bọn họ đối thoại, cười khen Diệp Thiếu Dương có cô vợ tốt, biết lo việc nhà.

“Tôi là chị cậu ấy!” Thúy Vân đỏ mặt nói.

Lúc trước Trương đạo trưởng cho mấy chục đồng Đại Dương, bọn họ coi như là có chút tiền ở trên người, cuối cùng Thúy Vân chọn mấy miếng vải, lại mua một ít dùng làm bề mặt và để giày, kim chỉ kéo. Lúc đi, vẻ mặt cực kỳ hài lòng cùng thỏa mãn.

Đi dạo phố sắp tới lúc trời tối, hai người tình mua chút đồ ăn, tìm được một tiệm bánh bao, suy nghĩ đi vào ăn một chút, lại mua thêm một ít đồ ăn đi đường.

Cửa hàng này chỉ có bánh bao thịt, bánh rất lớn, hai người gọi vài cái. Diệp Thiếu Dương cầm lấy một cái, ăn một miếng, đột nhiên cả người đều cứng lại.

“Làm sao vậy, không ngon sao, chị cảm thấy rất ngon mà.”

Diệp Thiếu Dương hồi lâu mới đem bánh bao nuốt xuống, quay đầu tìm kiếm ông chủ, lúc này trong tiệm không có mấy ai, ông chủ cũng không bận, đứng ở trước bàn nhàn nhã nhào bột.

“Ông chủ!” Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng, “Bánh bao này của ông…”

“Làm sao vậy?” Ông chủ chùi tay ở trên tạp dề, đi tới.

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, ngây người.

Ông chủ có chút buồn bực.

Thúy Vân lại hỏi Diệp Thiếu Dương một lần: “Không ngon sao?”

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, ông chủ đã nói trước: “Điều đó không có khả năng, không phải tôi nói ngoa, bánh bao nhà tôi ở toàn bộ Giang Tây là nhất tuyệt, tài liệu bánh thịt dùng đều là phối phương tổ truyền, tuyệt đối ngon.”

Diệp Thiếu Dương nhìn ông chủ, nói: “Ngài là người địa phương?”

“Đúng vậy, sinh trưởng ở địa phương, tổ tiên bao nhiêu đời đều bán bánh bao ở đây, trước kia ở huyện thành, đầu năm vì trốn bọn tây, mới đến trong núi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng có chút mất mát, vậy5hắn là mình nghĩ nhiều rồi, tuy… Hương vị bánh bao này, cùng tiệm bánh bao thịt kia ở Thạch Thành hoàn toàn giống nhau, Diệp Thiếu Dương còn tưởng mình ăn cùng tiệm, nghe ông chủ nói người địa phương, cảm thấy nơi này cách Nam Kinh xa như vậy, không có khả năng là cùng một cửa hàng. Hơn nữa thời gian cách chín mươi năm, tay nghề hắn là sẽ không truyền đến lúc đó, tuy tiệm bánh bao kia ở Thạch Thành đưỢC xưng tiệm lâu đời trăm năm, nhưng quá nửa hẳn là khoác lác.

Thúy Vân nói: “Bánh bao nhà ông thật sự rất ngon, mở tiệm ở tiểu địa phương này, thật sự có chút ủy khuất.”

Ông chủ thở dài nói: “Đúng vậy, trên trần này không làm ăn được là bao, huyện thành lại không yên ổn, tôi muốn gom chút tiền, tìm thành phố lớn thái bình mở tiệm.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức cảnh giác hẳn lên, hỏi: “Ông muốn đi thành phố lớn nào?”

“Tạm thời còn chưa tính, xem thời cuộc, tiệm không phải tùy tiện mở nha, nhỡ đâu đánh trận, rất dễ dàng bị

phá.”

Diệp Thiếu Dương lại lần nữa trầm tĩnh lại, cầm lấy một cái bắt đầu ăn, nhưng ông chủ lại bổ sung một câu nói khiến hắn huyết mạch sối sục: “Tôi có thân thích ở Nam Kinh, vẫn luôn muốn bảo tôi đi qua mở cửa hàng, chờ hai năm tôi xem thời cuộc, không chừng sẽ đi qua.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui