Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tạ Vũ Tình thường xuyên lúc nằm ở trên giường thì ảo tưởng, sáng sớm mở ra cửa phòng, liếc một cái có thể nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, giống như không có việc gì cười hì hì nhìn cô, nói một câu “Tôi đã trở về”.

Cô không nghĩ Diệp Thiếu Dương kết hôn với ai, thích ai nhất nữa, cô chỉ cần Diệp Thiếu Dương có thể bình an trở về.

Trừ làm việc, Tạ Vũ Tình còn thường xuyên đi tiệm bánh bao bọn họ trước kia thường xuyên đi, gọi vài cái bánh bao thịt to ăn một mình.

Một ngày cuối cùng của tháng Mười, chạng vạng, một mình cô đi ăn bánh bao, bởi vì còn chưa tới giờ ăn, khách nhân không nhiều.

Vợ chồng chủ tiệm đã sớm quen biết cô, rất nhiệt tình chào hỏi.

Tạ Vũ Tình ngồi chỗ góc mình thường xuyên ngồi, đợi một hồi, ông chủ tới đưa bánh bao lên, lúc đi bỏ thêm một câu: “Cảnh quan, tôi muốn thăm dò một việc với cô.”

“Cái gì.” Tạ Vũ Tình cho rằng hắn là muốn bảo mình hỗ trợ xử lý việc riêng gì, chuyện như vậy rất nhiều, cô có chút phản cảm, thái độ cũng không phải tốt lắm.

Chủ tiệm nhìn ra sắc mặt của cô không tốt, không muốn nói tiếp, nhưng đã mở miệng, vẫn dứt

khoát nói ra: “Tôi muốn từ cô thăm dò một người, nhưng người này tám phần là không có…” Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, chưa lên tiếng, bắt đầu ăn bánh bao.

Chủ tiệm có chút xấu hổ, nói: “Cô có quen một người tên là Tạ Vũ Tình không, hình như là cái gì ban điều tra sự kiện linh dị… Cái tên thật kỳ quái.”

Chủ tiệm sau khi nói xong, cũng không ôm hy vọng gì, vốn, chuyện hoang đường như vậy, khẳng định sẽ không là thật, lập tức chuẩn bị nghe Tạ Vũ Tình nói không biết, sau đó rời đi. Kết quả Tạ Vũ Tình chợt ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ông đang trêu tôi?”

Tạ Vũ Tình theo bản năng nghĩ đến, chủ tiệm này là không biết từ nơi nào biết được thân phận mình nói giỡn với mình. Hiện tại, cô cũng không có tâm tình nói giỡn.

Chủ tiệm vội vàng nói: “Thật sự không có, tôi chỉ là thấy cô, tùy tiện hỏi thăm một chút, cô nếu không biết thì thôi, có thể thật sự không có người này.” Tạ Vũ Tình mỗi lần đều là tan tầm trực tiếp đến, mặc cảnh phục, nhìn qua liền biết cô là cảnh sát.

“Cái gì gọi là không có người này! Tôi chính là Tạ Vũ Tình!” Tạ Vũ Tình thực sự có chút nổi nóng rồi.

Chủ tiệm trợn mắt há hốc mồm.

“Cảnh quan, ngài. Ngài không nói giỡn?”

Tạ Vũ Tình tức không biết đánh vào đầu, “Có chuyện thì nói, không có việc gì thì đi ra, chọc tôi nữa lần sau không đến chỗ anh ăn cơm!”

Chủ tiệm xua hai tay, há mồm một lúc, cố gắng tổ chức ngôn ngữ, nói: “À, là như vậy. Có người viết một phong thư, bảo tôi đưa cho cô… Nếu cô thật là Tạ Vũ Tình mà nói.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày lại, đánh giá chủ tiệm, thân là cảnh sát, cô có thể từ trên vẻ mặt nhìn ra hắn không nói dối, hồ nghi hỏi: “Tôi lại không quen anh, sao có thể có người viết thư cho tôi?”

Chủ tiệm gãi đầu, nói: “Cái này tôi quả thật không biết… Vợ tôi hai ngày trước về nhà cũ thu dọn đồ đạc, ở trong một cái ngăn kéo tìm được một cái dây chuyền, bên trong có một phong thư, bên trên viết xin ở cuối năm 16 đem phong thư này giao cho Tạ Vũ Tình của sở cảnh sát… Thật kỳ quái, đó là ngăn tủ cũ của ông nội tôi, tôi không biết bên trong khi nào đặt thứ này, tôi gọi điện thoại cho ông nội của tôi, ông mới nhớ ra, thứ này thật sự là của cụ tôi để lại cho ông, lúc ấy tò mò xem qua, cảm thấy nhàm chán, không để ở trong lòng, liền vứt ở trong ngăn tủ..”.

Tạ Vũ Tình nghe hắn dông dài nói tới đây, thật sự nhịn không được ngắt lời hắn, nói: “Anh đang nói cái gì thế, anh có lầm hay không, cụ của anh lưu lại một phong thư tìm tôi sao?”

Chủ tiệm nói: “Chuyện này tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nha, nhưng… Trên thư đem tên cô viết rất rõ ràng, ngay cả đơn vị cũng viết rất rõ, cụ của tôi là người thời dân quốc, nhắm chừng lúc chết cũng chưa giải phóng đầu, không có khả năng biết tương lai sẽ có sở cảnh sát nhỉ.”

“Vậy anh nói những thứ này với tôi!” Tuy không rõ chủ tiệm vì sao thái độ khác thường, đùa như vậy với mình, nhưng cơ bản đã có thể khẳng định, đây nhất định là trò đùa, Tạ Vũ Tình cảm thấy nhàm chán, thậm chí có một chút phẫn nộ.

Chủ tiệm vội vàng nói: “Nhưng phong thư này tôi đã xem, là người khác viết đưa cho cô, cụ của tôi chỉ là người ngoài bảo quản, nội dung trên thư… Hình như là một người xuyên việt, trở lại quá khứ, sau đó viết cho cô một phong thư… Tôi tưởng là trò đùa dai, nhưng cũng cảm thấy tò mò, bởi vì trang giấy đã mục nát, nhưng mà bên trên dùng là bút bi, thời điểm dân quốc, hẳn là chưa có bút bi nhỉ? Còn có.”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Tạ Vũ Tình túm cổ áo, cảm xúc hầu như không khống chế được, rống lớn nói: “Thư ở đâu! Người đó là ai!”

Chủ tiệm mà nói, khiến cô sâu sắc phát hiện được cái gì, ở sâu trong lòng sinh ra một tia hy vọng mãnh liệt.

Chủ tiệm bị biểu hiện kích động của cô dọa sợ, tỏ vẻ lá thư này mình đã đưa tới cửa hàng, vì thế đi phòng kho tìm cho Tạ Vũ Tình xem.

Thời điểm Tạ Vũ Tình nhìn thấy cái dây chuyền Kê Huyết Thạch đó, nước mắt hầu như lập tức rơi xuống, cô đã nhận ra, đây là vật của Diệp Thiếu Dương.

Ở dưới sự chỉ điểm của chủ tiệm, cô dùng ngón tay run run từ trong dây chuyền rút ra một cuộn linh phù, quả nhiên như chủ tiệm nói, trang giấy cũng uốn khúc khô héo, may mắn là đựng ở trong dây chuyền, bằng không cũng không nhất định có thể bảo tồn đến bây giờ.

Tôi là Thiếu Dương…

Nhìn thấy bốn chữ này, Tạ Vũ Tình sụp đổ tại chỗ, nước mắt không cầm được chảy xuống. Chủ tiệm thấy một màn như vậy, lập tức hoảng hốt, khuyên cô đừng khóc.

Tạ Vũ Tình căn bản chưa nghe được hắn khuyên bảo, vừa khóc, vừa đem phong thư này xem từ đầu…

Bất cứ ngôn ngữ nào, cũng không cách nào hình dung tâm tình cô hiện tại, miễn cưỡng nói tới, xem như buồn vui đan xen, nhiều ngày trôi qua như vậy, tưởng niệm đối với Diệp Thiếu Dương ở trong nháy mắt bùng nổ, cô ngay cả tiền cũng quên trả, lập tức chạy ra khỏi cửa tiệm.

Chủ tiệm cũng quên tìm cô đòi tiền, ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô đi xa, trong đầu chỉ còn lại có một vấn đề: chẳng lẽ, tất cả cái này lại là sự thật? Thật sự có người xuyên việt, sau đó nhờ lão tổ tông mình viết thư cho nữ cảnh quan này, chờ đợi chính là nhiều năm thời gian, giữ lại đến bây giờ?

Hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện: lúc trước nữ cảnh quan này đều là cùng một tiểu tử mi thanh mục tú cùng nhau ăn cơm, hai người biểu hiện rất giống tình lữ, gần đây cô ấy đều là đến một mình, tiểu tử chưa từng tới nữa, lúc ấy mình còn buồn bực bọn họ có phải chia tay vẫn vận hay không, chỉ là không tiện hỏi, sẽ không là… Trong lòng chủ tiệm đột nhiên có ý tưởng lớn mật, chẳng lẽ tiểu tử kia thật sự giống trong phim truyền hình như vậy… Xuyên việt rồi?

Tạ Vũ Tình lao tới trong xe của mình, đầu tiên là cầm thư khóc lớn một hồi, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, muốn đem tin tức này chia sẻ cho cô ấy trước tiên. Năng lực thừa nhận của Chu Tình Như vốn đã không bằng cô, trong khoảng thời gian này rất không như ý, mỗi lần gặp mặt đều gầy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui