Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Phành một tiếng, súng vang, ngã xuống lại không phải Tiểu Tam, mà là Thảo Thượng Phi.

Một thiếu niên bên cạnh Tiểu Tam giơ súng trường trong tay, nòng súng còn bốc khói, vừa rồi một phát súng đó trực tiếp bắn vào trên đầu Thảo Thượng Phi, ở chỗ mi tầm bắn ra một cái lỗ máu, trực tiếp mất mạng.

“Nhị đương gia đã nói, người được giơ tay nhiều nhất chính là tân nhậm đại đương gia, Tứ kim cương dùng súng chỉ vào đại đương gia, hắn tôi không thể tha, nếu không phải ta phản ứng nhanh, Tam gia có thể lúc này đã bị hắn giết! Ta cũng là bất đắc dĩ” Thiếu niên này giơ súng nói.

Tiểu Tam nhìn thiếu niên này một cái, đáy mắt là khen ngợi thật sâu, lại lập tức rất hung hăng trách mắng: “Lấy hạ phạm thượng, cho dù ngươi có lý do, nhưng cũng không nên giết gã, mấy người các ngươi đem hắn nhốt lại, sau này lại xử trí!”

Mấy thủ hạ đi lên đè thiếu niên này, áp giải ra bên ngoài, thiếu niên này cũng không phản kháng vừa đi vừa lớn tiếng hô: “Các huynh đệ, Tam gia mới là đương gia thích hợp, đi theo hắn, mọi người theo Tam gia làm đi! Cùng nhau ăn no uống say!!!

Sau khi thiếu niên bị áp giải đi, Thiết Toán Bàn đứng ra, gấp cây quạt, nói: “Được rồi, Tứ kim cương chết, cũng là gieo gió gặt bảo, đại đương gia đã chọn ra rồi, dựa theo quy củ xử lý đi.”

Nói xong tự mình quỳ xuống trước, bái kiến đại đương gia.

Sau đó đám thổ phỉ lục tục quỳ xuống, ngay cả mấy thủ hạ đáng tin của Thảo Thượng Phi cũng không có cách nào nữa. Thảo Thượng Phi đã chết, bọn họ không có chỗ dựa, cho dù là không tình

nguyện nữa, cũng không thể không tiếp nhận sự thật. Tiểu Tam chối từ một phen, đành phải ngồi ở trên cái ghế thủ lĩnh trải da hổ Quỷ Kiển Sầu từng ngồi, phát biểu một số lời nói ủng hộ sĩ khí phát ra từ gan phổi.

Sau đó có một cái nghi thức thổ phỉ, Tiểu Tam phong tứ đại kim cương mới, hai kẻ là thủ hạ của mình, hai kẻ là nguyên lão trong sơn trại, đem bọn họ đặt ở phía trước, là vì để tâm lý bọn họ cân bằng một chút. Hai người này ở trong thể phủ nhân duyên tốt nhất, nói chuyện có thể phục chúng, lúc trước vẫn luôn bị tứ đại kim cương đè ép, có chút buồn bực, hiện tại Tiểu Tam vừa nhận chức đã đề bạt bọn họ làm hai vị đứng trên trong tứ đại kim cương, trong lòng hai người cũng rất vui sướng, đối với Tiểu Tam tự nhiên là so với lúc trước đối đãi Quỷ Kiến Sầu còn nhìn thuận mắt hơn.

Sau khi xong nghi thức, lại mở tiệc, đoàn người tiếp tục uống, uống mãi đến lúc trời sáng, mới đều tự đi nghỉ ngơi.

Dựa theo quy củ, Tam gia nên ở gian phòng kia của Quỷ Kiến Sầu, nhưng bởi vì tối hôm qua mới có cương thi, có chút xui xẻo, vì thế Tiểu Tam vẫn trở lại phòng ngủ của mình, ở trước khi trở về phòng, hắn đi thăm thiếu niên bị áp giải ở trong phòng giam trước.

Thiếu niên đó vừa thấy hắn đến, lập tức nói: “Bái đại đương gia.”

“Kim Tổ An, nơi này không có người ngoài, đều là huynh đệ mấy người chúng ta không cần như vậy.” Tam gia ở trong phòng ngồi xổm xuống, gọi mấy tên thủ hạ đều ngồi, sau đó lấy ra một bao thuốc lá, chia cho mọi người hút.

Mấy kẻ này đều là đào binh lúc ấy theo hắn cùng nhau lên núi, thủ hạ của Ngô doanh trưởng, Ngô doanh trưởng sau khi bị hắn xử lý, đã thành thủ hạ của hắn. Vốn còn có mấy tên, ở lúc diệt Ngô doanh trưởng, có mấy kẻ đều bị hắn giết, còn có mấy kẻ trước đó chết ở dưới tay nữ thi kia, chỉ còn lại mấy người trước mắt.

Tam gia hút điếu thuốc, quay đầu nhìn mấy người, nói: “Tiểu Tam ta lúc ấy muốn làm thổ phỉ, các huynh đệ còn do dự, hiện tại so với các ngươi về nhà trồng trọt tốt hơn không?”

Mấy người hút thuốc, đều cười lên hắc hắc.

“Tam gia cất nhắc!” Có người nịnh hót một câu.

Tam gia khoát tay áo, “Chúng ta từng uống rượu máu, quá mệnh huynh đệ, nói thẳng ta không phải người tốt đẹp gì, nhưng ta cũng cần huynh đệ mình tin được, mấy anh em ta là từ trong đống người chết bò ra, lời ta Tiểu Tam đặt ở đây, chỉ cần các người quyết tâm đi theo ta làm, nói văn một chút, cầu phú quý, chớ quên nhau! Thông tục chính là, có con mẹ nó một miếng thịt cho Tiểu Tam ta ăn, quyết không để các ngươi húp canh!”

Mấy người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lóe ra một loại hào quang, cùng nhau gật gật đầu, thế tuyệt đối trung thành.

Tam gia nhìn Kim Tổ An một cái nói: “Kim Tổ An, ngươi hôm nay làm tốt lắm, Tam gia ta sẽ tuyệt đối không quên người, người ăn cơm tù trước vài ngày, chờ thể cục hoàn toàn ổn định, ta cho người rời núi!”

Kim Tổ An dùng sức gật đầu.

Thời gian một điếu thuốc, Tam gia nói rất nhiều lời tim gan với bọn hắn, lại thừa cơ cổ vũ một phen, mấy kẻ này vốn đã trung thành với hắn, hiện tại loại trung thành này tiến thêm một bước, đối với tương lai cũng tràn ngập mong chờ.

Đoàn người đi ra khỏi nhà tù, Tam gia phân phó bọn họ đi tuần tra, đêm nay mình vừa lên làm lão đại, sợ xảy ra chuyện, bản thân trở về phòng đi ngủ.

Vừa mới vào phòng, liền nhìn thấy Thiết Toán Bàn từ trên chỗ ngồi đứng lên, cười chắp tay, nói: “Đại đường gia!”

Tam gia cười lên, vô bờ vai của hắn ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống ở đối diện, nói: “Nơi này cũng không có người ngoài, nói thật, lúc trước ở trong rừng cây, đa tạ tiên sinh giúp ta một tay.”

Thiết Toán Bàn thân phận là Nhị đương gia, lẽ ra nên gọi một tiếng nhị gia, nhưng bởi vì người giang hồ cung phụng là Quan nhị gia, “Nhị gia” cái xưng hô này, tuyệt đối là không thể dùng, lại thêm Thiết Toán Bàn là thư sinh, cho nên liền xưng hô tiên sinh.

Thiết Toán Bàn cười nói: “Tam gia nói như vậy thì nghiêm trọng rồi, ta cũng là bo bo giữ mình, mưu cái đường lui cho mình.”

Tam gia mỉm cười, nói: “Ngươi sao biết ta muốn đoạt cái ghế thủ lĩnh này?

Thiết Toán Bàn nói: “Từ ngày đầu tiên Tam gia lên núi, ta đã nhìn ra, Tam gia không phải kẻ ở lâu dưới người khác, người là một con sói! Quỷ Kiển Sầu chết, người tất nhiên là muốn đoạt vị trí trại chủ này, ta nếu là mặt hàng giống với đám người Thảo Thượng Phi, hiện tại chỉ sợ cũng đã chết.”

Tam gia nghe xong lời này cũng không tức giận, hỏi ngược lại: “Ngươi là Nhị đương gia, đại đương gia chết, người Nhị đương gia này lý ra nên thay thế, vì sao tặng cho ta?”

Thiết Toán Bàn lắc đầu nói: “Ta biết đôi ba chiêu đó của ta. Lúc trước ta không nói dối, ta chỉ có thể làm quân sự, không cầm lái được. Ta cũng không muốn bán mạng cho Thảo Thượng Phi loại mặt hàng đó, bằng không tương lại cũng sẽ liên lụy ta.”

Tam gia nói: “Ngươi nói ta là sói, người bán mạng cho sói, ngươi không sợ ta ăn ngươi?”

Thiết Toán Bàn nhìn hắn, lộ ra ý cười, “Sói không ăn đồng bạn.”

“Ngươi sao biết ta đem người coi là đồng bạn?

Thiết Toán Bàn chắp tay, nói: “Thứ ta nói thẳng, Tam gia, ngươi là mệnh kiêu hùng, vì ích lợi bản thân, người có thể bỏ qua bất cứ thứ gì, nhưng… Ta đối với người sẽ chỉ hữu dụng, lại không có uy hiếp. Ta với người là trên cùng một con thuyền, người cầm lái, ta kéo buồm.”

Tam gia nhìn hắn, cười gật gật đầu, nói bốn chữ: “Như hổ thêm cánh.”

Hai người hàn huyên một hồi, Thiết Toán Bàn nói: “Tam gia, ngươi có tính toán gì không?”

“Tính toán?”

“Nhị Long sơn loại tiểu địa phương này, không nuôi ra được chân long, lấy thủ đoạn tài trí của Tam gia, không có khả năng chỉ muốn làm đầu lĩnh thổ phỉ, tất nhiên có tính toán xa hơn, còn nữa Nhị Long son này cách huyện thành quá gần, trước đó luôn có chiến loạn, quan phủ không rảnh tay đến đối phó chúng ta, tương lại một ngày nào đó sẽ đánh lên, Nhị Long sơn không phải tính chất lâu dài.”

Tam gia gật gật đầu, nói: “Theo ý kiến của người thì sao?”

Thiết Toán Bàn cười, bắt đầu chậm rãi nói, hai người chế định kế hoạch tương lai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui