Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Đoàn người vừa nghe, lập tức nhìn về phía Diệp Thiếu Dương. Lời của Bích Thanh, cũng đã thừa nhận phòng đoán trước đó của Diệp Thiếu Dương, chỉ là… Nếu dựa theo cách nói phía sau của Bích Thanh, vậy thì không phải bát môn trong có một sinh môn đơn giản như vậy. Quẻ tượng trên cửa, cùng phương vị bát môn di động, là đang không ngừng tổ hợp biến ảo, nói cách khác, tám cửa di động tám lần, quẻ tượng bên trên biến ảo tám lần, mới có một lần tổ hợp chính xác, nói nông cạn trắng ra một chút, hy vọng sống sót không phải một phần tám, mà là tám lần tám, sáu mươi tư loại quả tượng, một phần sáu mươi tư… Nếu dựa vào thử bừa mà nói, hầu như có thể nói chính là đi chịu chết.

Cho dù là Mao Tiểu Phương, cũng có chút hoài nghi Diệp Thiếu Dương thật có thể làm được hay không, người khác càng không cần phải nói, không ôm hy vọng quá lớn.

“Tôi đã tìm được quy luật.” Diệp Thiếu Dương mỉm cười.

Kết quả đoàn người còn chưa lên tiếng, thanh âm Bích Thanh lại lần nữa vang lên: “Không có khả năng, bát môn độn giáp này, là ta dốc lòng tu luyện nhiều năm, từ trong ngũ hành sát trận kia thôi diễn ra, tự thành một trận, gần như không có sơ hở, ngươi không có khả năng tìm được quy luật!”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Chúng ta đánh cuộc thế nào, nếu ta có thể tìm được chỗ sinh môn thì sao?”

Bích Thanh cười lạnh một tiếng, “Vì sao phải đánh cược với người, thắng ta có lợi gì?”

“Ta nói cho ngươi một số việc về Thanh Ngưu tổ sư, còn có hướng đi của hắn.” Diệp Thiếu Dương nói, “Chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, ta liền nói cho người. Thế nào, dù sao người và chúng ta vốn cũng không oán không thù, chúng ta đi, đối với người cũng không tổn thất phải không. Chẳng lẽ người còn sợ chúng ta gọi viện binh đến đối phó người hay sao?”

Bích Thanh trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi thử đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, đoàn người đều đang nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin. “ẶC, các người tin tưởng tôi, tôi không phải nói lung tung, ừm, các người nhìn, tám cánh cửa này biến ảo mỗi một lần, cần thời gian là khoảng năm giây, chúng ta mấy người này, động tác nhanh một chút, là tuyệt đối đủ, nếu không đủ, thì các người đi trước, tôi đợi một đợt tiếp theo, cũng chỉ là chuyện của mấy phút đồng hồ.”

Sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương nhìn từng người, phát hiện đoàn người là vẻ mặt hoang mang nhìn mình, nhất thời có chút buồn bực. “Làm sao vậy, tôi nói rõ ràng như vậy. Các người vẫn nghe không hiểu sao?”

“Cái gì giây phút, có ý tứ gì?” Lô Hiểu Thanh nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, mới hiểu được, thời đại này, thời gian của Tây Dương hẳn là còn chưa thông dụng, khái niệm phút giây, người thường chưa từng nghe nói, trách không được bọn họ nghe không hiểu. “Được rồi, giây… Chính là thời gian trong nháy mắt, đại khái là chớp mắt mười lần, phút.” Trong lúc nhất thời không nghĩ tới hình dung thích hợp, gãi gãi đầu nói, “Dù sao từ một lần sinh môn xuất hiện, đến lần thứ hai xuất hiện, ở giữa hẳn là cách nhau thời gian nửa nén hương, lần này nghe hiểu rồi chứ.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu quan sát vài cánh cửa vận chuyển, nói: “Một lần sau sinh môn xuất hiện, ở sau thời gian ba phút đồng hồ… Ừm, một chén trà nhỏ, các người chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó cùng nhau đi vào, thể

nào?”

Trong lúc nhất thời chưa ai trả lời, Diệp Thiếu Dương lại truy hỏi một tiếng: “Có vấn đề gì?”

“Thiếu Dương Tử, quy luật bát môn vận chuyển, anh là làm sao suy đoán ra?”

“Cái này… Nói tới có chút phức tạp, không có thời gian giải thích.” Theo bát môn vận chuyển, không ngừng hướng vào giữa đè ép, không gian bọn họ đúng càng lúc càng nhỏ, Diệp Thiếu Dương đánh giá, nhiều nhất cũng chỉ là hơn mười phút đồng hồ, trận pháp sẽ tằm ăn rỗi tất cả không gian, nói cách khác, thời gian cho bọn họ chạy trốn, chỉ đủ cửa sinh mở ra hai lần.

Trong vòng hai lần, toàn bộ mọi người đều phải rời khỏi, bằng không thật sự chính là chỉ còn đường chết.

Ngô Đồng nhìn chằm chằm hắn, nói: “Tôi không phải không tin người, chỉ là… Sự tình quan mọi người sinh tử, phải có tuyệt đối nắm chắc, cho nên…”

“Tôi có nắm chắc.” Diệp Thiếu Dương hướng cô gật gật đầu, vẻ mặt cũng đầy nghiêm túc, “Tôi không có khả năng đem tính mạng các người ra giỡn. Chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Đoàn người nhìn nhìn nhau. Ngô Đồng và Diệu Tâm đều tự gật gật đầu.

Liều một phen, chỉ có thể liều một phen. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

“Diệp Thiếu Dương, ta làm sao biết người không chơi xỏ chúng ta?” Trần Hiểu Vũ cực kỳ không yên tâm.

“Ngươi có thể không đi, hoặc là tự mình đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai,“Ta vốn cũng không muốn cứu ngươi.”

Trần Hiểu Vũ hung hăng liếc hắn một cái, trở nên trầm ngâm, ánh mắt trong lúc vô tình rơi ở trên thân yêu phó hầu vương của mình, nghĩ tới cái gì

“Thời gian sắp đến rồi, các người chuẩn bị tốt!” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương không ngừng đảo qua từ trên tám huyền môn, gắt gao chú ý quẻ tượng thay đổi, lên tiếng nhắc nhở đoàn người.

“Mấy người chúng ta, cùng nhau đi sao?” Diệu Tâm hỏi.

“Cố gắng, nếu thời gian không đủ, thì các người đi trước, tôi là một kẻ cuối cùng, bởi vì chỉ có tôi có thể đoán ra thời gian lần sau của sinh mở ra.”

Khẩn trương chờ đợi hai phút, Diệp Thiếu Dương nhắc nhở mọi người chú ý, đuổi kịp bước chân của mình, theo tám huyền môn xoay tròn, theo sát một cánh cửa trong đó.

“Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một… Đi vào!” Tự mình chợt lao đến một bên, đẩy Mao Tiểu Phương một cái, đem hắn đẩy vào bên trong huyền môn.

Sau khi thân thể đi vào huyền môn, lập tức biến mất không thấy nữa.

Diệu Tâm là người thứ hai, nhanh chóng đi vào, sau đó là Ngô Đồng, Lô Hiểu Thanh.

Trong nháy mắt này, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến không biết đã qua mấy giây, xuất phát từ ổn thỏa, chưa đi theo, dù sao còn có một lần cơ hội.

Cuối cùng đi được mấy người.

Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn lại, Trần Hiểu Vũ đứng phía sau, hầu vương nằm sấp trên vai hắn.

“Ngươi vì sao không đi vào?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi.

“Ha ha, ta muốn đi cùng với ngươi.” Ánh mắt Trần Hiểu Vũ nhìn nơi khác, nói.

“Có ý tứ gì?”

“Ngươi vì sao để bọn họ đi vào trước, bản thân không đi vào?” Trần Hiểu Vũ cười lạnh hai tiếng, “Nói cái gì thời gian không đủ, đem cơ hội nhường cho người ta, ngươi và bọn họ hình như cũng không thân quen lắm nhỉ, người có lòng tốt như vậy, đánh chết ta cũng không tin!

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, “Vậy người nói là vì cái gì?”

“Bởi vì, chính người cũng không chắc, thứ mình thôi diễn ra đúng hay không, cho nên, người muốn lấy bọn họ làm thí nghiệm, muốn xem bọn họ đi vào có sao hay không, nếu không có việc gì, vậy là không thành vấn đề, người lần sau lại đi không muộn… Hừ hừ, Diệp Thiếu Dương, ta không ngốc, ta đã sớm nhìn thấu kỹ xảo của ngươi!”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, người này… Tâm địa ác độc quả thực không cứu được nữa, hướng gã bất đắc dĩ cười, nói: “Chỉ người người này, người tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối không được chết già!”

Trần Hiểu Vũ hừ một tiếng, còn đang dương dương đắc ý vì phân tích của mình.

Đợi thêm mấy phút, cuối cùng đến thời điểm sinh môn mở ra lần thứ hai, Diệp Thiếu Dương đã sớm chờ cơ hội này, chợt lóe mà vào. Trần Hiểu Vũ cũng luôn luôn chú ý hắn, đương nhiên sẽ không để cho hắn chạy, theo sát sau Diệp Thiếu Dương chui vào.

Ở trong nháy mắt đi vào, Diệp Thiếu Dương thực muốn trở tay đẩy hắn một phát…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui