Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Là hắn là hắn chính là hắn. Tôi vừa nghe tên đã hoài nghi, buổi tối cố ý đi dưới cửa thành nhìn tranh, chính là hắn không sai!”

“Ngươi chính là Diệp Thiếu Dương?” Một cảnh sát hỏi.

Diệp Thiếu Dương chấn động, trừ mấy người bên cạnh mình, thời đại này hẳn là chưa có ai biết mình mới đúng, sao một cảnh sát xa lạ cũng biết tên mình. “Là tôi, sao?”

“Là ngươi thì tốt, theo chúng ta đi sở cảnh sát đi.” Một cảnh sát lấy ra một vật đen tuyền, là một thứ tương tự còng tay, nhưng là hai phiến hợp cùng một chỗ.

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, đúng lúc này, Bánh Bao và Mỹ Hoa nghe thấy động tĩnh, từ trong Âm Dương Kính đi ra, vừa thấy cục diện trước mắt, nhất thời muốn động thủ.

“Tạm thời đừng quấy, ta theo bọn họ đi qua trước, xem xem chuyện là thế nào?”

Bánh Bao1và Mỹ Hoa đành phải bất động, đến đứng phía sau Diệp Thiếu Dương.

“Ai, ngươi nói chuyện với ai, ngươi còn có đồng đảng sao?”

Mấy người khẩn trương hẳn lên. Diệp Thiếu Dương mặc kệ.

Hai cảnh sát khác ở trong phòng lục soát một lần không có, đúng lúc này, ngoài cửa lại có mấy cảnh sát xông lên, đánh tiếng cùng mấy cảnh sát bên này khống chế Diệp Thiếu Dương, đi gõ cửa hai phòng cách vách.

Sau đó… Đạo Uyên Chân Nhân và Mao Tiểu Phương bị coi là đồng đảng bắt lại. Ba người đều bị áp giải ra ngoài, sau khi nhìn nhau, đều là vẻ mặt ngây dại.

“Làm sao bây giờ?” Mao Tiểu Phương hỏi.

“Trước đi theo bọn họ, đến chỗ đó nói sau.” Diệp Thiếu Dương vừa nói xong, phía sau cảnh sát kia vỗ một phát ở trên cổ hắn, “Lời này, không đi theo chúng ta có được không, cũng bị còng rồi,5còn có thể lật người hay sao?”

Diệp Thiếu Dương chỉ có cười khổ, mình nếu muốn phản kháng, ít nhất có mười tám loại biện pháp giãy thoát, nhưng hắn cũng rất muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

Ba người bị cùng nhau áp giải đến trong sở cảnh sát, vào một văn phòng, ba người Diệp thiếu bị đè ngồi xổm chân tường, một đầu mục cảnh sát bụng phệ đi tới, nói: “Tên nào là Diệp Thiếu Dương?”

Một cảnh sát lập tức chỉ cho hắn xem.

Đầu mục đó đánh giá Diệp Thiếu Dương một cái, cười lạnh nói: “Bộ dạng này, nhìn cái biết không phải người tốt.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Ta phạm pháp cái gì, các ngươi bắt ta làm gì?”

Đầu mục đi đến trước bàn làm việc, kéo mở ngăn kéo, lấy ra một trang giấy giống như bố cáo, trước nhìn nhìn bên trên, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Không sai,3chính là ngươi, Diệp Thiếu Dương.”

Nói xong đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, “Ngươi tự mình xem.”

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức thò đầu nhìn, thấy đây là một lệnh truy nã, bên trên vẽ tên Diệp Thiếu Dương, phía dưới viết tội phạm vào, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa ngất: lừa dẫn dắt thiếu nữ vị thành niên…

“Thương thiên hại lí, thật sự là thương thiên hại lí mà. Thiếu nữ đó đâu?” Đầu mục chuyển một cái ghế tới, tự mình bắt chéo chân ngồi xuống trước mặt ba người bọn Diệp Thiếu Dương, chỉ vào Mao Tiểu Phương cùng Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Hai kẻ này là đồng lõa của ngươi?”

“Không, chúng tôi cái gì cũng chưa từng làm!” Mao Tiểu Phương vội vàng biện bạch, hỏi Diệp Thiếu Dương đây là chuyện gì.

Diệp Thiếu Dương càng không hiểu ra sao, nhìn chằm chằm lệnh truy nã ngây người, người3trên tranh này… quả thực chính là mình, tên cũng đúng, vậy thì không thể là bắt lầm người. Trừ phi thế giới này còn có một kẻ nào tên Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi nói ta lừa dụ thiếu nữ, ta lừa dụ ai? Người đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi lại đầu mục kia.

“Không biết.” Đầu mục trả lời ngược lại rất dứt khoát, “Cái này phải hỏi chính ngươi.”

Diệp Thiếu Dương ngây ra, ồn ào lên: “Ngươi ít nhất biết tên tuổi người bị hại chứ, nói ta lừa bán, đối phương tên là gì, ngươi ngay cả cái này cũng không biết, ngươi làm sao biết ta phạm tội chứ!”

Đầu mục cảnh sát cười hắc hắc một tiếng, vừa muốn mở miệng, một cảnh sát bên cạnh nói: “Sở trưởng, trên huyện không phải dặn dò, bắt được Diệp Thiếu Dương, trực tiếp gọi điện thoại qua, không cần thẩm vấn…”

“Ồ đúng!” Sở trưởng vỗ vỗ ót, “Trí nhớ này5của ta, đi đi, ngươi trông coi bọn hắn trước, ta tự mình đi gọi điện thoại cho huyện trưởng đại nhân.”

Chờ sở trưởng đi rồi, Đạo Uyên Chân Nhân hỏi Diệp Thiếu Dương: “Chuyện gì vậy, cậu sẽ không phạm chuyện gì rồi chứ?”

“Phạm cái em gái anh đó, tôi tới nơi này mới một tháng, tôi phạm cái gì!”

Đạo Uyên Chân Nhân nói: “Vậy ở đây giấy trắng mực đen, còn có bức tranh…”

“Tôi làm sao biết, lúc này tất có kỳ quái, chúng ta chờ trước.”

Sở trưởng đợi một hồi thì trở lại, vẻ mặt nhìn Diệp Thiếu Dương có hơi quái dị, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Tình huống tới nào, có phải bắt lầm người rồi hay không.”

“Bớt nói nhảm, một lát nữa có người tới đón các ngươi!” Sở trưởng nói xong, ngồi trở lại đến trước bàn công việc, không để ý đến bọn họ nữa. Cảnh sát trông coi ba người đi4qua hỏi tình huống, sở trưởng nói: “Huyện trưởng muốn đích thân tới đây đón người, bảo chúng ta không cần thẩm vấn. Nhắm chừng là trọng phạm trên bộ đội…”

Diệp Thiếu Dương nghe xong thiếu chút nữa tức ngất đi, hóa ra hắn đi ra ngoài một chuyến này, tội danh mình mắc chưa rửa sạch, còn thành trọng phạm.

Đợi cũng không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng ô tô, sở trưởng lập tức đứng dậy, đi ra ngoài đón, một lát sau, thời điểm vào, hoàn toàn biến thành một người khác, không là bộ dáng lúc trước thấy ai cũng nợ hai trăm đồng tiền kia nữa, mặt đầy nụ cười, dẫn một nam tử trung niên mặc đồ tây đi vào.

“Người nào là Diệp Thiếu Dương?” Ánh mắt nam tử trung niên đảo qua, hỏi.

“Chính là kẻ này, tên ở giữa này, bề ngoài nhìn qua đã biết không phải người tốt. Sau khi trên huyện phát xuống tờ lệnh truy nã này, thuộc hạ là lập tức phái người điều tra nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng bắt được trọng phạm này…” Sở trưởng còn chưa nói xong lời nói tranh công, huyện trưởng bước nhanh đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, hai tay đem hắn đỡ dậy, vẻ mặt sợ hãi: “Tội quá tội quá, Diệp tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra.

Sở trưởng cũng ngẩn ra, nói đến một nửa, tay còn vươn ra, lập tức bất động tựa như tượng điêu khắc, sau đó, khuôn mặt liền tái đi.

“Ông… Ông là ai?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn nam tử trung niên này.

“Bỉ nhân là huyện trưởng bản huyện.”

“Ồ, nhưng mà… Ông quen biết tôi?”

Huyện trưởng hòa ái cười lên, nói: “Một hồi hiểu lầm, trong lúc nhất thời khó mà giải thích, Diệp tiên sinh, ồ, còn có hai vị tiên sinh này, các cậu đi theo tôi trước, đợi lát nữa các cậu sẽ hiểu toàn bộ.”

Diệp Thiếu Dương đành phải đứng dậy, đem lưng đưa về phía huyện trưởng, nói: “Phiền toái cởi bỏ.”

Huyện trưởng vừa thấy gông gỗ, lập tức quay đầu hướng sở trưởng cảnh sát quát: “Ai bảo ngươi dùng tới thứ này!”

“Cái này… Tôi nghĩ là trọng phạm, dựa theo quy củ…”

“Quy củ! Dựa theo quy củ ngươi đã sớm nên cút đi rồi! Ta không phải bảo ngươi tìm được người thì mang về, lập tức cho ta biết sao! Còn không mau cởi bỏ, sau đó hướng Diệp tiên sinh cùng hai vị bằng hữu của cậu ấy nhận lỗi!”

“Vâng vâng vâng!” Sở trưởng tìm một cảnh viên đòi chìa khóa, tự mình mở ra gông gỗ cho ba người bọn Diệp Thiếu Dương, chắp tay xin lỗi. “Ba vị tiên sinh, tôi đáng chết, có mắt không thấy Thái Sơn.”

“Không không không, ánh mắt ông rất tốt, tôi bộ dạng như vậy, nhìn qua là biết người xấu.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, đùa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui