Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Ngô Đồng trầm ngâm không nói.

“Quả nhiên… Trách không được chị không muốn gả, mau nói cho em biết, là người nào thế, vậy mà có thể khiến chị động lòng, chẳng lẽ so với Trương Hiểu Hàn còn ưu tú hơn?”

“Trương Hiểu Hàn ưu tú sao?”

“Cái này… Ít nhất ở trong giới pháp thuật, hắn không sai biệt lắm là ưu tú nhất. Em là nói mọi người đều cho rằng như vậy.”

Ngô Đồng nói: “Người này chị thích, so với hắn ưu tú hơn một trăm lần, chỉ là… Trên thực lực kém hắn quá nhiều, mà thôi, chị không thể đi hại người khác.”

Diệu Tâm nói: “Nói mau đi, là ai?”

Ngô Đồng xoay mặt nhìn cô, do dự hồi lâu, nói: “Chúng ta gần đây vừa mới tách ra không lâu…”

Diệu Tâm sợ run một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hô: “Là…”

Ngô Đồng bịt miệng cô. “Biết là được rồi, đừng nói ra.”

“Thế mà là hắn!” Diệu Tâm giật mình hé miệng, “Chị sao có thể… Thích hắn?”

Ngô Đồng nói: “Chị cũng chưa nói là ai, em có thể lập tức nghĩ đến hắn, vậy nói lên, hắn thật là có chỗ làm cho người ta thích, thậm chí, em đối với hắn cũng có chút ý tứ nhỉ?”

Trên mặt Diệu Tâm nổi lên ửng hồng, ngập ngừng nói: “Cái này, ừm, giữa chị em chúng ta cũng có thể nói, quả thực hơi có hảo cảm, nhưng chị đừng nghĩ nhiều, em là lập chí cả đời không lấy chồng, em sẽ không tranh với chị…”

Ngô Đồng ở trên mặt cô véo một phát, “Em nghĩ cái gì thế!”

Diệu Tâm cười hắc hắc, sau đó bắt đầu trầm ngâm, nói: “Hắn biết không?”

“Đương nhiên không biết, có lẽ, vĩnh viễn sẽ không biết.”

“Cái đó, em cảm thấy nha, chị vẫn là thận trọng cân nhắc, em không biết hắn có dám mang chị đi hay không…”

“Chị sẽ không làm như vậy, thực lực của hắn, em cũng biết. Chị không muốn để cho hắn bị Trương Hiểu Hàn cùng công hội đuổi giết, sẽ hại hắn.”

Diệu Tâm gật gật đầu, nói: “Cho nên?”

“Không có cho nên. Nếu đây là vận mệnh, chị biết tiếp nhận vận mệnh.” Ngô Đồng nghiến chặt răng, lẩm bẩm.

Diệu Tâm đưa tay xoa khuôn mặt của cô, mắt đỏ lên, cô đã biết lựa chọn của Ngô Đồng.

Khi Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương về đến khách sạn, Đạo Uyên Chân Nhân đã trở lại trước bọn họ một bước, đoàn người tụ tập ở trong một căn phòng, nghe Đạo Uyên giới thiệu tình huống trước mắt.

“Không sai biệt lắm với mấy gã chúng ta lúc trước nghe được nói, trước mắt, toàn bộ Đào Hoa Sơn đều bị vây chặt rồi, pháp thuật công hội đang giao thiệp với người của Đào Hoa Sơn, để Đào Hoa Sơn chưởng giáo Sơn Hà đạo nhân dẫn dắt một đám đệ tử rút khỏi Đào Hoa Sơn, tiện cho bọn họ vây công nhân vật thần bí kia, nhưng mà Sơn Hà đạo nhân kiên quyết không theo. Trước mắt, pháp thuật công hội đã an bài thực lực các môn phái, đem Đào Hoa Sơn bao vây nhiều vòng, đã hạ tối hậu thư cho Đào Hoa Sơn, trong vòng ba ngày phải đưa ra câu trả lời, nếu như không theo, thì cường công lên núi.”

“Nói như vậy, pháp thuật công hội là muốn chơi thật rồi… Long Hổ Sơn các anh, còn có mấy đại môn phái không hợp tác với pháp thuật công hội nói như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đều đang yên lặng xem biến hóa, cái gì cũng không làm được. Pháp thuật công hội đem vị kia trên Đào Hoa Sơn liệt vào tà vật, trảm yêu trừ ma, lý do này quá chính trực rồi. Mấy đại môn phái không có cách nào can thiệp, điều duy nhất trước mắt bọn họ có thể làm, chính là lên Đào Hoa Sơn, ý đồ gặp vị nhân vật thần bí kia, hỏi thăm tình huống, nhưng kỳ quái là, nhân vật thần bí kia ai cũng không gặp.”

“Kiêu như vậy?” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, chậm rãi nói: “Tôi trái lại rất tò mò, đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào, sao đã tới nước này rồi, còn có thể ngồi vững?”

Mao Tiểu Phương nói: “Có lẽ người ta đã bắt đầu sinh ý lui thì sao, hoặc là đã chạy?”

“Núi cũng bị bao vây rồi, chạy đi đâu?”

“Phá vỡ hư không, đi Quỷ Vực không được sao?”

Đạo Uyên Chân Nhân lắc đầu, “Cậu có thể nghĩ đến, pháp thuật công hội tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, bọn họ đã động viên toàn bộ mọi người, vòng quanh ngọn núi chính của Đào Hoa Sơn, bố trí một đạo phong ấn, không gian cả ngọn núi chính hoàn toàn đọng lại, chặt đứt liên hệ với Quỷ Vực, căn bản không có khả năng trốn ra ngoài.”

“Cho nên, Đào Hoa Sơn hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc đầu hàng, hoặc tử chiến đến cùng…” Diệp Thiếu Dương tiếp ý tứ của gã nói. Vốn hắn còn muốn vụng trộm lên núi thăm dò đến tột cùng, hiện tại nghĩ đến vẫn là thôi đi, xuyên qua lực lượng phong ấn, nhất định sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó có thể hai bên đều sẽ đem mình coi là người của đối phương, sợ hắn thật ra không sợ, mấu chốt là mình vốn không phải người của thế giới này, chuyện này cùng mình cũng không có gì quan hệ, vẫn là không cần quá mức xuất đầu lộ diện.

Hắn tới nơi này, nói đến cùng cũng chỉ là muốn xem xem người thần bí trên Đào Hoa Sơn là ai, dù sao đến lúc đó ở ngoại vi xem náo nhiệt là được rồi.

“Hiện tại thế như nước lửa, một cuộc đại chiến không thể tránh được.” Đạo Uyên Chân Nhân nói, “Nếu thực đánh, ý tứ mấy đại môn phái, cũng là tận lực cứu vớt đệ tử trên Đào Hoa Sơn, tránh cho chế tạo xung đột với pháp thuật công hội.”

Mỹ Hoa nói: “Lão đại, vậy chúng ta cần làm cái gì?”

“Hiện tại cái gì cũng không làm, chờ xem náo nhiệt, dù sao đến lúc đó các người nghe tôi chỉ huy là được.”

Chạng vạng, Diệp Thiếu Dương bỏ tiền, bảo chủ nhà làm một bàn đồ ăn, đoàn người cùng nhau ăn xong, Đạo Uyên Chân Nhân tiếp tục tìm đồng môn của hắn đi tìm hiểu tin tức, Mao Tiểu Phương cũng muốn xem xem người Thiên Đạo Tông mình có đến hay không, tự ra ngoài đi dạo.

Diệp Thiếu Dương đem hai vợ chồng Phượng Hề lưu lại, bản thân rời nhà, đi ra bên ngoài, dựa theo ký ức ban ngày, một đường đi tới Đông phía dưới tường sau Pha khách sạn, tìm được cửa sổ phòng Ngô Đồng, đang nghiên cứu đi lên như thế nào, Ngô Đồng theo bên cạnh tường vây đi tới, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hướng xa xa bước đi.

Diệp Thiếu Dương ở phía sau yên lặng đi theo, đi mãi đến chỗ hoang dã không có người đị, Ngô Đồng lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Anh sao lại quay trở về?”

“Không có, tôi chỉ xem cô có đây hay không. Ban ngày không có thời gian nói chuyện, nhưng tôi cảm giác cô có chuyện muốn nói với tôi, cho nên qua đây đi dạo, sao cô biết tôi đến đây?”

“Tôi từ trên cửa sổ xem qua.”

“Éc, cô ghé vào trên cửa sổ mãi hay sao?”

Ngô Đồng khẽ biến sắc, nói: “Anh quản tôi?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Quỷ di kia của mấy người, quản lý đối với mấy người cũng thật nghiêm, nhưng tôi nghe nói bà ta chẳng qua là một người hầu mà thôi.”

Ngô Đồng từ từ nói: “Bà ta là quản gia, chúng tôi thật ra cũng không phải phục tùng bà ta, chỉ là lời bà ta nói, bình thường đều là sư phụ truyền đạt, nếu làm trái, bà ta lại ồn ào, rất là đáng ghét.”

“Sư phụ cô nói, là Tinh Nguyệt Nô?” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi vẫn luôn nghe về cái tên này, tôi rất tò mò bà ấy là người như thế nào, lão thái thái sao?”

Ngô Đồng liếc hắn nói: “Chuyện này không liên quan tới anh.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Gió nhẹ thổi tới, Ngô Đồng vén mái tóc thật dài một cái, ở dưới ánh trăng lẳng lặng đánh giá Diệp Thiếu Dương, buồn bã nói: “Ngày đó, ở trong cổ mộ, tôi tuy tin tưởng anh sẽ không chết, nhưng có thể gặp lại anh, tôi thật sự… Rất vui mừng.”

“Tôi không có dễ chết như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi hôm nay nhìn thấy Trương Hiểu Hàn rồi, tôi rốt cuộc biết, cô vì sao không muốn gả cho hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui